Khắc tên vào tim em chương 35 | Gia Khiêm bị tai nạn lao động
Người khách vừa rời đi, Khiêm quay lại chỗ Quỳnh đang ngồi:
– Bà chủ, đi ăn thôi nào!
Tuy nhiên, khuôn mặt vui vẻ ban nãy của người yêu anh giờ trở nên nghiêm túc, hơi hờn dỗi làm tâm can vị chủ tịch tan nát. Quỳnh mấp mái môi:
– Anh đi ăn đi, muộn quá rồi!
Khiêm chuẩn bị nói thêm thì nghe tiếng xì xào:
– Vào đi, anh ấy còn ở đây này!
Khiêm nhìn ra cửa, lần này bốn cô sinh viên trạc tuổi hai bạn ban nãy đã ào vào. Các bạn ấy vui vẻ:
– Dạ em chào anh chị ạ. Hôm nay trường em có tổ chức giao lưu văn nghệ, chúng em đến đây mua hoa tặng các bạn. Nghe bạn em nói có chủ tịch Gia Khiêm đang ở đây nên chúng em tới. Lát nữa mua xong, anh chị có thể chụp hình được không ạ?
Quỳnh mỉm cười:
– Các em chụp hình với anh Khiêm đi, chị không phải chủ tịch đâu. Còn nếu muốn mua hoa thì cứ mua, chụp hình không cần phải mua đâu nhé!
Một bạn nói:
– Dạ không, chúng em định vào đây mua hoa mà. Bạn em vào gặp anh Khiêm nói vậy nên chúng em tới luôn. Chị không phải chủ tịch nhưng cũng là người nổi tiếng đó ạ. Anh chị đẹp đôi cực kỳ luôn!
Sau khi chọn hoa, mấy bạn sinh viên kéo Quỳnh lại chụp ảnh. Quả là người nổi tiếng mệt thật đấy! Xong xuôi, làm người mẫu ảnh là một công việc đòi hỏi nhiều năng lượng. Gia Khiêm nói:
– Em không muốn ăn tối à? Muốn ốm ra mới vừa lòng em à?
Quỳnh nhún vai:
– Anh nói đúng, có ai muốn ốm đâu! Anh ăn đi rồi về nghỉ, tối nay làm người mẫu ảnh nhiều quá rồi. Em chiều nay nhân viên mua đồ ăn vặt, ăn linh tinh nên giờ không đói!
Khiêm hiểu, Quỳnh làm gì có thời gian ăn vặt. Vậy là kế hoạch mời người yêu đi ăn của anh thất bại rồi. Anh nói:
– Quỳnh, chúng ta nói chuyện một lát được không?
Bà chủ tiệm hoa bật mí:
– Thì chúng ta vẫn nói chuyện cơ mà?
Khiêm lắc đầu ngán ngẩm:
– Nhưng anh không muốn như thế này! Em có còn xem anh là người yêu của em không đấy hả?
Anh chuẩn bị nói thêm thì điện thoại trên bàn vang lên. Sáng ra mọi thứ suôn sẻ, đến khi quan trọng lại có rào cản. Sự lo lắng trong cuộc sống tình cảm của Gia Khiêm quả là điều trớ trêu. Lần này, Quỳnh đưa ánh mắt chán chường nhìn vào điện thoại của anh. Nhưng tên “Hưng QL Summer” hiện lên. Chắc là có việc gì ở quán cà phê rồi. Khiêm nhận máy nghe:
– Anh đây Hưng!
Tiếng Hưng nói:
– Anh Khiêm, anh đã ăn tối chưa ạ?
Sự quan tâm của người bạn tốt khiến Khiêm không thể nói dối:
– Anh hôm nay có nhiều việc, giờ mới chuẩn bị đi ăn đây!
Hưng nhắc nhở:
– Anh phải ăn nhiều vào, lúc trưa chỉ uống nước ép và ăn ít thế làm việc sao được? Anh từng nhắc em phải giữ sức khỏe vì có nhiều người đang trông đợi vào anh, giờ lại thế!
“Cái gì cơ? Hoàng Gia Khiêm chỉ uống một cốc nước và ăn một thìa bánh ư? Không thể chấp nhận được! Dạ Quỳnh xót lắm. Cái người này lì lợm ghê gớm.” Quỳnh để ý Gia Khiêm trả lời Hưng:
– Ừ, anh biết mà, anh ổn. Lúc trưa vì chạy đi chạy lại tập đoàn với công trường nên hơi mệt thôi!
Hưng nói:
– Thế nào chị Quỳnh cũng mắng vốn anh! Lúc trưa chị không bắt anh đi ăn sao?
Khiêm nhìn sang Quỳnh rồi trả lời Hưng:
– À, Quỳnh mấy hôm nay bận!
Hưng cười:
– Em biết ngay mà, thảo nào anh bỏ bê bản thân thế. Em còn tưởng anh chị có chuyện gì cơ.
Gia Khiêm lắc đầu:
– À không, bọn anh có chuyện gì đâu. Em nhạy cảm quá đấy!
Hưng lại hỏi:
– Bây giờ anh đi ăn một mình hay sao ạ?
Khiêm gật đầu:
– Ừ, hoặc là anh về nhà!
Hưng giọng khuyên can:
– Thôi, giờ về mà chưa ăn vú Năm lại mắng cho té tát đấy! Anh đi ăn lẩu với em đi!
Gia Khiêm ngạc nhiên:
– Em đừng nói là đến giờ cũng chưa ăn nhé!
Hưng cười:
– Dạ, hôm nay thứ bảy đông khách quá, em giờ mới có thời gian đi ăn ạ!
Khiêm nói:
– Ừ, tôi không đi chắc cậu cũng không ăn nhỉ?
Hưng bật cười:
– Đâu, em vẫn sẽ ăn chứ. Em vẫn nghe lời anh mà, chỉ là ăn một mình thì không được tử tế lắm, không như đi ăn với anh. Vậy giờ em nhắn tin địa chỉ nhà hàng rồi anh tới luôn nha!
Gia Khiêm “OK” rồi tắt máy. Anh quay sang Quỳnh:
– Em đi ăn lẩu cùng anh nhé!
Quỳnh vẫn lắc đầu:
– Không ạ! Em không đói đâu!
Quỳnh biết chuyện của Hưng qua lời kể của Tú Uyên. Khi nghe xong, cô càng khâm phục Gia Khiêm. Thế nên Hưng lo cho Khiêm là đúng, chẳng có gì sai cả. Một người như thế quá đáng ngưỡng mộ rồi!
Quỳnh thấy Khiêm lấy điện thoại ra nhắn tin gì đó. Cô đoán là Hưng đã nhắn địa chỉ và anh đang trả lời. Khoảng mấy phút sau, anh đứng dậy nói:
– Nhớ phải ăn gì đó, không được nhịn đâu đấy!
Quỳnh vẫn nhìn vào máy tính nói:
– Khi nào cũng nhắc nhở người khác phải chăm sóc bản thân, đừng tham công tiếc việc, vậy mà chính mình lại không thực hiện.
Khiêm còn chưa hiểu Quỳnh đang nhắc lại lời anh nói với cô hay lại nhắc nhở chuyện với Cà Chua vì cái lần con bé ốm, anh cũng nói Cà Chua câu đó. Nhưng anh không gặng hỏi làm gì mà chỉ nhắc lại ý định của mình vào ngày mai:
– Anh biết rồi! Em cũng vậy nhé! Quỳnh, này ngày mai anh đã định sẽ về nhà bố mẹ…
Quỳnh nhớ chứ, nhưng thật sự cô chưa thấy thoải mái. Cô sợ về với tâm trạng này lại khiến phụ huynh thêm lo lắng. Thế nên Quỳnh nói:
– À, ngày mai em có hẹn trang trí tiệc rồi. Em quên xem lịch nên không để ý lắm. Với lại, anh cũng đang bận, để lần khác đi, không sao đâu!
Quỳnh nói mà mắt vẫn nhìn vào laptop, miệng mấp máy y như một robot được lập trình ngôn ngữ vậy. Khiêm biết không thể thuyết phục được cô lúc này nên gật đầu nói “tạm biệt” Quỳnh rời bước đi.
Quỳnh rời mắt khỏi màn hình, nhìn theo bóng dáng anh, trong lòng thấy xót xa ghê gớm.
Gia Khiêm rời tiệm hoa chừng dăm bảy phút thì Quỳnh thấy tiếng shipper vang lên:
– Chị Quỳnh ơi, chị ra nhận cháo gà hạt sen giúp em với!
Quỳnh cau mày bước ra:
– Em có nhầm không? Chị không đặt cháo mà!
Bạn shipper mỉm cười:
– Dạ lúc nãy anh ra Khiêm nhắn tin đặt ạ. Anh ấy dặn phải là cháo mới và đưa ngay cho chị ăn. Chị kiểm tra và nhận giúp em với ạ!
Quỳnh mới nhận ra hành động nhắn tin lúc nãy của Gia Khiêm. Anh đã đặt cháo cho cô. Gia Khiêm vẫn giữ nét mệt mỏi trên khuôn mặt, và nếu shipper đưa đến sớm hơn, có lẽ cô đã mời Gia Khiêm ăn cùng để anh nghỉ ngơi hơn. Tình yêu thực sự đưa đến nhiều cảm xúc – đắm say, dỗi hờn, đôi khi mệt mỏi vì những điều khó hiểu. Nhưng cuối cùng, người ta vẫn chấp nhận và hiểu được nhau. Quỳnh nhận bát cháo thơm phức, cảm ơn bạn shipper rồi ngồi xuống ăn ngon lành. Lần này, Dạ Quỳnh lại không thể giữ lại tấm chân tình của Gia Khiêm. Sáng mai, họ sẽ nói chuyện vui vẻ trở lại…
Đêm đó, Quỳnh ngủ sâu hơn so với đêm trước. Khi tình yêu đến mức đủ để vượt qua mọi rào cản, mọi thứ trở nên đơn giản hơn.
Sáng hôm sau, Quỳnh dậy lúc sáu giờ, xem tin nhắn của Gia Khiêm như thói quen. Tin nhắn từ anh đến từ bốn giờ sáng:
– Dạ Quỳnh, hôm nay em bận nên anh sẽ ra công trường sớm. Anh không thể đi ăn sáng cùng em được. Anh đã đặt đồ ăn sáng cho em. Bảy giờ sẽ mang đến, em nhớ ăn hết nhé! Anh yêu em!
Cô cảm thấy xúc động và hối hận vì đã bỏ lỡ một buổi tối thứ bảy lãng mạn bên Gia Khiêm. Chủ nhật anh không làm việc, nhưng công trường vẫn đòi hỏi sự chăm chỉ. Tin nhắn đó như một động lực kỳ lạ, khiến Quỳnh nhanh chóng thức dậy, chuẩn bị sẵn sàng.
Bảy giờ sáng, shipper giao một hộp đồ ăn sáng cho Quỳnh. Có vẻ Gia Khiêm biết cô mệt, muốn cô ăn thức ăn bổ dưỡng. Quỳnh quyết định tạo bất ngờ cho anh với thái độ mới, và không nhắn tin cho anh. Cô hy vọng anh sẽ đến và mọi thứ sẽ trở lại như trước…
Quỳnh bật nhạc nhẹ, ngồi ăn cháo và chờ đợi hàng mới. Khoảng chín giờ, Tú Uyên gọi điện cho Quỳnh:
– Alo chị Uyên, em đây!
Uyên mỉm cười:
– Nghe giọng chị vui vẻ quá! Bà chủ làm gì đó à?
Quỳnh thực sự chưa bao giờ tỏ ra giận Gia Khiêm. Thay đổi xưng hô chỉ là phản ứng tự nhiên, cô cảm thấy vui vẻ. Và có lẽ, Tú Uyên cũng chẳng biết gì về sự thay đổi vừa qua, nên cô chỉ cười và nói:
– Vâng, ngày mới bắt đầu. Bà chủ đang cắm hoa. Sáng nay đông khách, giờ mới kịp nhập dữ liệu vào máy tính. Chị đang ở đâu vậy?
Tú Uyên nói nhanh:
– Chị đang ở bệnh viện.
Quỳnh cau mày, sắp hỏi Uyên tới bệnh viện vì lịch khám thai mới cách đây không lâu. Nhưng cô chưa kịp hỏi lại thì nghe tiếng đàn ông trong điện thoại:
– Anh Tùng, anh đi đâu vậy?
Bá Tùng trả lời:
– À, định đưa vợ con đi ăn thì nghe Chivas bị tai nạn lao động, nên đang chờ đây!
Mọi thứ trước mắt Quỳnh như mờ nhạt, tai cô như ù đi. Chivas bị tai nạn lao động! Phải rồi, hôm nay anh nói sẽ ra công trường từ sớm. Vậy là Tú Uyên gọi điện cho cô để thông báo tin này. Một lúc sau, Quỳnh mới nghe giọng Tú Uyên gấp gáp:
– Dạ Quỳnh, Dạ Quỳnh, có nghe chưa?
Quỳnh lắp bắp, cố nuốt một cái gì đó ứ nghẹn nơi cổ họng:
– Chị Uyên, anh Khiêm sao rồi? Làm sao thế hả chị?
Tú Uyên ậm ờ:
– Ừ… em nghe hết rồi hả?
Vậy là đúng rồi, Quỳnh không muốn nghe nữa và tắt vội điện thoại, mặc áo choàng và đóng cửa, chạy ra xe. Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ về anh. Anh đã rất mệt mỏi, không ăn uống ngủ nghỉ gì, nhưng vẫn lo cho cô. Chỉ có cô là ích kỷ chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân. Quỳnh mường tượng ra cảnh anh nằm mê man trên băng ca, và cảnh máu chảy. Tai nạn lao động cơ mà! Gia Khiêm à, em xin lỗi, anh đừng làm sao cả. Những lần ốm, anh ôm em vào bệnh viện, anh lo lắng cho em. Vậy mà giờ anh nằm đó, em lại chẳng làm được gì!
Quỳnh phải lau nước mắt mấy lần mới lái xe được đến bệnh viện Thiên Vỹ.
Trong khi đó, trước cửa phòng cấp cứu…
Tú Uyên thấy Quỳnh tắt máy nên không gọi lại. Trần Kim hỏi cô:
– Sao rồi em? Ban nãy anh với Tùng đã nói đủ to chưa? Quỳnh có nghe thấy không?
Uyên nói:
– Quỳnh nghe đến khi anh Tùng kể về Chivas bị tai nạn, sau đó cô nói “Gia Khiêm sao rồi? Làm sao thế hả chị?” rồi tắt máy. Em nghĩ giờ Quỳnh đang trên đường đến đây!
Trần Kim mỉm cười:
– Vậy thì mười Cà Chua cũng không làm Quỳnh khó chịu được, lấy cà chua xắt ra nấu canh trứng luôn!
Tú Uyên nói:
– Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
Ngồi cạnh cô, cu Bốp chăm chú lắng nghe rồi hỏi:
– Mẹ ơi, vậy là nhờ con đến khám họng mà giải quyết được khối việc nhỉ?
Uyên xoa đầu cu Bốp:
– Cụ non ơi. Mới bảy tuổi thôi mà như cụ bảy mươi tuổi ý. Con đừng bép xép nghe chưa?
Bốp cười:
– Con hiểu mà mẹ!
Kim trầm ngâm:
– Bây giờ thế này à? Khi thấy Quỳnh chạy đến thì chúng ta hãy bày ra vẻ lo lắng và nhìn về cửa phòng cấp cứu!