Khắc tên vào tim em chương 39 | Ông Minh Nhật và Cà Chua mâu thuẫn
Cả ba đã trò chuyện một lúc, sau đó Cà Chua xin phép rời đi. Gia Khiêm nói với Quỳnh:
– Em có muốn đi đâu không? Chị không thường nghỉ một buổi đi dạo với chồng đâu.
Quỳnh mỉm cười:
– Không cần rồi, em muốn về phụ bếp với vú Năm cho vui, không là vú lại buồn.
Gia Khiêm vuốt nhẹ tóc Quỳnh:
– Vẫn còn sớm, hoặc là chúng ta có thể qua nhà bố mẹ chơi một chút đi, bố mẹ nhớ em lắm đấy!
Quỳnh gật đầu đồng ý:
– Dạ, được thôi ạ!
Nhìn vào cảnh hạnh phúc của hai người, Cà Chua bật cười:
– Thấy hai người hạnh phúc mà em thấy thật buồn. Không biết bao giờ em mới có thể tìm được tình yêu như thế này!
Quỳnh cũng mỉm cười:
– Đừng lo em ạ. Chipu bây giờ cũng đang bận rộn với sự nghiệp, không có tính đến chuyện yêu đương. Em chạm vào cuộc sống sớm hơn nên sẽ trưởng thành nhanh hơn. Như chị, sau khi học xong đại học là mở cửa hàng hoa ngay, vì vậy em đừng lo. Chị và anh Khiêm cũng đã đến với nhau một cách ngẫu nhiên. Vì vậy, đừng lo lắng nữa.
Những lời này của Quỳnh thật lòng và chân thành, Cà Chua không biết cảm nhận được điều này đến mức nào, chỉ biết cô gật đầu nhẹ và nói:
– Vâng, thế thì em xin phép anh chị nhé!
Gia Khiêm và Quỳnh cũng đồng ý:
– Đi thôi!
Khi ba người ra khỏi phòng VIP, họ gặp ngay quản lý Hưng. Anh ta thấy Gia Khiêm trông tươi tắn hơn và nói:
– Ôi, chủ tịch hôm nay đi với vợ nên trông tươi tắn quá nhỉ? Mấy ngày Quỳnh bận rộn, anh Khiêm như người mất hồn vậy!
Quỳnh tươi cười:
– Em chỉ biết nói thôi. Anh Khiêm quả là người quản lý đúng chỗ. Không có chị, anh ấy vẫn vui vẻ, vẫn quản lý tập đoàn đấy thôi, không sao cả!
Hưng quay sang Cà Chua và nói tiếp:
– Quỳnh chỉ không thấy anh Khiêm hai ngày qua thôi mà!
Quản lý lại nhìn Cà Chua:
– Chị Tuệ An hôm nay có rảnh không? Ghé quán chơi sao?
Cà Chua gật đầu:
– À, tôi sẽ qua gặp anh Khiêm một chút, lâu rồi chúng ta không gặp nhau.
Gia Khiêm nói:
– Khách đông nên cũng mệt phải không? Hoặc là tối nay, anh về nhà thôi, vú Năm nấu nhiều món ngon lắm đấy.
Hưng cười:
– Vậy hả anh? Lâu rồi tôi không thưởng thức đồ của vú nấu. Nhưng… có gì… anh chị cản trở không?
Gia Khiêm cười:
– Cản trở gì chứ? Anh chị ở bên nhau cả đời mà, không chỉ trong một buổi tối! Vú Năm cũng có thể ăn cùng chúng tôi. Bây giờ chúng tôi qua nhà bố mẹ chơi một lát rồi về, khoảng sáu giờ ba mươi em qua nhà tôi ăn tối nhé!
Hưng nói “OK” rồi tạm biệt ba người. Khi cả ba chưa kịp ra cửa quán, họ gặp chú Minh Nhật. Ông thấy con gái đi cùng Gia Khiêm và Quỳnh, nhìn Cà Chua và hỏi:
– Cà Chua, con đến đây có việc gì không, hay chỉ đến chơi thôi?
Đứng trước người bố quốc dân ấy, Cà Chua lại lắp bắp:
– Dạ… dạ.. con… con có chút việc và đã giải quyết xong rồi ạ!
Ông Minh Nhật vẫn không bỏ qua ánh mắt theo dõi con gái. Cà Chua cảm thấy rất sợ hãi trước ánh mắt của ông. Đối diện với người bố này, cô không thể nói dối và ánh mắt của ông như đọc được suy nghĩ của cô. Do đó, cô chỉ có thể gật đầu đồng ý với những lời ông nói. Ông Nhật hỏi:
– Con về nhà hay đi đâu không?
Cà Chua trả lời nhỏ nhẹ:
– Dạ, con sẽ về nhà ạ!
Ông Nhật gật đầu:
– Ừ, về làm cơm với mẹ để vui, bố mẹ rất nhớ con!
Cà Chua thường ở riêng tại nhà của mình do công việc bận rộn, nhưng ông Nhật vẫn luôn gọi đó là “nhà” – nơi có ông, bà Tuệ Nhi và em trai. Vì vậy, khi ông nói “về nhà”, cô hiểu ông muốn bữa cơm gia đình sum họp. Bố Nhật không nói nhiều, không bao giờ mắng mỏ Cà Chua, nhưng lời ông luôn khiến cô cảm thấy lòng trắc ẩn. Cà Chua nhận ra rằng, mọi sự bon chen bên ngoài không bao giờ đủ để đổi lấy bữa cơm gia đình.
Cà Chua xin phép rời đi trước. Ông Nhật và cặp đôi Gia Khiêm – Quỳnh chia tay cô. Gia Khiêm hỏi:
– Chú vẫn khỏe chứ ạ?
Ông Nhật gật đầu:
– Ừ, chú khỏe mạnh mà! Các con có bận không? Chú muốn gặp các con một chút!
Gia Khiêm nói:
– Dạ, không có gì ạ, tụi con đang định về nhà bố mẹ chơi một chút rồi qua nhà chú ăn tối ạ. Có việc gì vậy chú?
Ông Nhật quay sang người đồng nghiệp và nói:
– Cậu vào phòng VIP số hai đợi mọi người nhé, tôi đã đặt trước. Tôi sẽ gặp hai bạn trẻ này một chút, khi đối tác đến thì nhắn tôi qua!
Người đồng nghiệp của ông là một trợ lý có kinh nghiệm. Mặc dù ông đã giao quyền quản lý công ty cho con trai và con gái, nhưng do Khoai Tây đang du học ở nước ngoài và Cà Chua phải quản lý cả tập đoàn, nên ông Nhật vẫn thường xuyên hỗ trợ con gái. Nghe lời ông, Gia Khiêm và Quỳnh quay lại phòng VIP số một với ông. Ngồi xuống, ông Nhật nói:
– Có phải Cà Chua đã gây ra chuyện gì đúng không? Gia Khiêm, con nên không giấu chú!
Gia Khiêm không thể nào dối lừa trước ánh mắt và lời nhắc nhở của ông Nhật. Chàng trai nói:
– Dạ, thực sự không có chuyện gì lớn, chú ạ. Chú cũng biết Cà Chua và tôi là bạn từ thời nhỏ, nhưng gần đây, có một số tình huống khiến mối quan hệ giữa Cà Chua và tôi trở nên phức tạp hơn. Chúng tôi quyết định trò chuyện với chú để chú hiểu rõ hơn về tình hình và để mọi thứ rõ ràng hơn.
Ông Minh Nhật nảy ngựa trí nhớ đến bức ảnh, có mặt trong phòng làm việc của Tuệ An và cả tủ đầu giường của Cà Chua, đều là hình ảnh của Gia Khiêm. Ông nhận ra rằng con gái mình có tình cảm đặc biệt với Chivas. Ông nén một hơi thở dài, nhấn mạnh rằng tình yêu không thể bắt buộc và con người không nên tự áp đặt vào những mối quan hệ không thuộc về họ. Cà Chua, với suy nghĩ còn trẻ, không thể hiểu rõ hậu quả của hành động của mình. Ông tự nhắc nhở rằng tình yêu thực sự là khi nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc. Ông đã trải qua một tình yêu đầy đủ và đúng nghĩa với bà Tuệ Nhi.
Ông phát ngôn:
– Trước hết, chú thay mặt Cà Chua xin lỗi các con. Dù con gái chưa gây ra chuyện gì, nhưng tôi xin lỗi vì thái độ của cô bé. Cà Chua lớn lên trong sự bao bọc, và chúng tôi có lẽ đã làm mất điều đó cho cô ấy. Chúng tôi mong mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách tích cực mà không làm ảnh hưởng đến tình cảm gia đình và anh em. Gia Khiêm, Quỳnh, tôi rất trân trọng sự tôn trọng và cách giải quyết của hai người.
Gia Khiêm gật đầu:
– Cháu hiểu ạ. Cháu đã nghe câu chuyện từ bố mẹ Cà Chua nên rất thương và coi cô ấy như em gái. Chúng cháu chỉ muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, không ảnh hưởng đến mối quan hệ gia đình.
Ông Minh Nhật nhìn Gia Khiêm:
– Có lẽ con cũng hiểu được tính cách của Cà Chua. Bản thân chúng ta cũng từng yêu và hiểu rằng tình cảm có thể trở nên phức tạp. Tốt nhất là ngăn chặn những vấn đề trước khi chúng trở nên nghiêm trọng.
Người trợ lý báo ông Nhật rằng đối tác đã đến, ông kết thúc cuộc trò chuyện và gửi lời hỏi thăm tới chồng bác sĩ Bảo Long. Gia Khiêm và Quỳnh cảm ơn ông và rời khỏi nhà ông Long bà Thư.
Tối hôm đó…
Ông Minh Nhật trở về nhà và nghe thấy mẹ con bà Tuệ Nhi trò chuyện vui vẻ từ bếp. Ông vui vẻ nói:
– Ăn no quá!
Cà Chua có vẻ ái ngại khi thấy ông, không phải lúc nào cô cũng vui vẻ như bình thường. Không muốn làm bà Tuệ Nhi bối rối, cô cố gắng tập trung vào việc dọn cơm. Gia đình vẫn giữ được không khí ấm áp và hạnh phúc trong bữa cơm tối. Ông Nhật cũng giữ sự bình thản, không muốn làm tâm trạng của bà Tuệ Nhi bị ảnh hưởng.
Sau bữa tối, ông Minh Nhật mời Cà Chua xem mẫu thiết kế mới để thay đổi không gian làm việc. Cà Chua, ban đầu lo lắng về cuộc trò chuyện chiều nay, nhưng ông chỉ muốn con gái giúp đỡ về công việc. Trên máy tính, Tuệ An vui vẻ tư vấn và chọn lựa mẫu thiết kế. Sau khi hoàn thành, Cà Chua đánh giá:
– Mẫu đó đẹp và sang nhất đấy bố!
Ông Nhật hài lòng gật đầu:
– Đúng rồi, cái gì phù hợp thì mới đẹp được. Con người chúng ta cũng thế, hạnh phúc chỉ đến khi ở bên những người mình yêu thương.
Cà Chua muốn hiểu rõ hơn về quan điểm của bố, cô hỏi:
– Bố ơi, chẳng lẽ không nên đấu tranh vì tình yêu của mình sao? Nếu tình yêu chân chính, có đáng đấu tranh không ạ?
Ông Minh Nhật cười:
– Yêu là chuyện của trái tim, không thể đấu tranh giành giật như một hợp đồng kinh tế. Nếu đã tìm được mảnh ghép phù hợp, liệu đấu tranh có làm hạnh phúc trọn vẹn không?
Cà Chua không hài lòng:
– Bố có muốn con không được hạnh phúc bên người con yêu không?
Ông Nhật giải thích:
– Con nên phân biệt tình yêu và tình thân, đấu tranh chính nghĩa và tranh giành ích kỷ. Bố luôn muốn con hạnh phúc, nhưng không muốn con giành giật hạnh phúc mù quáng và tổn thương bản thân.
Cà Chua tỏ ra khó chịu và buông một lời không hài lòng:
– Bố đừng ngụy biện nữa! Bố biết con thích anh Gia Khiêm, nhưng không muốn gả con vào nơi tử tế, chỉ vì con không phải con ruột của bố đúng không? Bố mới chính là người ích kỷ!
Lời này khiến ông Minh Nhật c. h. ế. t lặng, và bà Nhi nghe thấy từ phía sau bức tường đã nổi giận, lao vào tát mạnh vào mặt Cà Chua:
– Hỗn láo! Đồ vô ơn! Con biết mình nói cái gì không hả?
Cà Chua bị sốc, mẹ nó tát mình:
– Mẹ… mẹ còn không thương con, mẹ đánh con đúng không?
Bà Tuệ Nhi chỉ vào mặt con mình:
– Vì con đáng đánh…
Nhưng Cà Chua không chịu nổi và chạy đi trong tiếng gọi thất thanh của ông Minh Nhật.