Khắc tên vào tim em chương 40 | Cà Chua bỏ đi

04/02/2024 Tác giả: Hà Phong 333

Ông Minh Nhật quyết định đuổi theo Cà Chua, nhưng bà Nhi đã ngăn chặn anh:
– Anh hãy để nó một mình đi, để nó suy nghĩ về những lời nói điên đảo của nó mà không quan tâm!
Ông Nhật bày tỏ sự lo lắng:
– Em à, Cà Chua rất nhạy cảm, có thể đó chỉ là một lúc nói ngông thôi, em cũng biết tính cách của nó mà!
Anh bước đến cửa sổ và thấy xe của Cà Chua rời đi. Bất ngờ, một cơn mưa bắt đầu rơi, ông nói nhanh:
– Mưa rồi, để anh theo sau nó. Nếu giờ này nó đến những nơi như quán bar mà say sưa, thì rất nguy hiểm. Cả đời nó sẽ bị ảnh hưởng đấy. Nó nói chuyện vậy, nhưng nó chia sẻ mọi thứ với anh mà!
Bà Nhi ôm chặt ông chồng:
– Minh Nhật, em xin lỗi. Em chẳng hiểu con, không thể giáo dục nó. Nếu không có anh, liệu mẹ con em có đến được ngày hôm nay không? Nó nói xấu về em, nhưng anh vẫn lo lắng cho nó sao? Hãy để nó tự lập đi, nó đã hai mươi ba tuổi rồi. Người ta ở tuổi nó đã làm được nhiều điều, cuộc sống của nó từ khi gặp anh như ngậm thìa vàng, như công chúa vậy, được yêu chiều nên giờ mới trở nên ích kỷ như thế đấy!
Ông Minh Nhật vỗ nhẹ lưng vợ:
– Nhi à, quan trọng nhất là an toàn của con bây giờ, em hiểu không? Em hãy buông ra, ở nhà chờ anh. Anh sẽ không trực tiếp đưa nó về đây, mà sẽ nhờ người đáng tin cậy. Em yên tâm đi, hãy giữ bình tĩnh ở nhà!
Dù đã sống cùng ông Nhật hơn hai mươi năm, nhưng ông vẫn luôn quý trọng và chiều chuộng bà như vậy. Điều này khiến bà Nhi cảm thấy tim mình đau đớn khi nghĩ đến lời nói của con gái. Nhìn ông vội vã rời đi trong cơn mưa, bà chỉ biết cầu nguyện để Cà Chua sửa sai. Người cha như Cao Minh Nhật, trên đời có lẽ chỉ có một. Bà thương chồng, nhưng lại bực tức với con gái. Bà ngồi xuống ghế, ôm ngực khóc lên. Bác Lan, người giúp việc, nhìn thấy vậy liền bước vào, lo lắng:
– Bà Nhi, có chuyện gì thế? Bình tĩnh đi! Bà có vấn đề với tim à? Bác Lan đã ở bên gia đình bà suốt mười năm, từ khi bà vú chăm sóc Cà Chua và Khoai Tây khi họ còn nhỏ. Bà tin tưởng bác Lan và kể lại mọi chuyện. Bác giúp việc thở dài:
– Cô Cà Chua còn trẻ, hãy tin rằng cô ấy sẽ thay đổi. Ông Nhật là người tâm lý lắm, bà hãy yên tâm. Đừng suy nghĩ nhiều mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe của bà.

Trong cơn mưa dày đặc, ông Cao Minh Nhật không thấy Cà Chua ở nhà, liền đến quán Bar S. Mặc dù ông mong con về nhà an toàn hơn, nhưng khi không thấy nó, ông lo nó đã làm theo những gì ông nói với vợ. Quán bar đông người vào Chủ nhật tối. Ông vòng qua vòng lại quán để tìm xe của Cà Chua, vì nếu nó mới đến thì xe sẽ ở ngoài. Ông nhận ra xe của nó và nhanh chóng vào quán với khẩu trang và dù che. Ông gặp Trường, người làm bảo vệ, và nói:
– Trường à!
Trường, tổ trưởng bảo vệ quen thuộc, chào ông:
– Chú Minh Nhật, sao chú không vào quán mà đến đây vậy ạ?
Ông Nhật giấu miệng và nói nhỏ:
– Tuệ An có đến đây không? Em vừa ra viện, có người gọi điện nói em đến đây. Chú thấy lo quá, lỡ nó say lại gặp phải chuyện không hay. Nếu Trường vào tìm được nó, hãy nói với người tin cậy để đưa nó về, được không?
Trường cười:
– Chú Long hay cô Thư say thì anh Khiêm ném ra ngoài mưa ngay, còn Chivas sẽ tự đi về đấy chú ạ!
Ông Nhật cười:
– Chivas là con trai, sức khỏe tốt. Còn Tuệ An nhìn yếu ớt nhưng dễ ốm lắm đấy!
Trường nói:
– Chú yên tâm, cháu sẽ kiểm tra và đưa chị An về, không lo lắng chú ạ!
Ông Nhật vỗ vai Trường:
– Cảm ơn Trường nhiều lắm. Chivas có mắt nhìn người!
Trường nói:
– Chú về nghỉ ngơi đi, đứng ở đây mưa lớn quá không tốt đâu ạ!
Ông Minh Nhật cảm ơn Trường và về nhà. Khi ông đến, thấy bà Nhi vẫn ngồi trong phòng với đôi mắt đỏ. Ông ôm bà:
– Sao lại khóc thế? Anh về rồi đấy! Con đang ở quán Bar S của Gia Khiêm, sắp có người đưa nó về nhà, em yên tâm chưa?
Bà Nhi nhìn chồng:
– Nó say thì tự nó về, nó tự chịu trách nhiệm đi. Con cái, học chữ lắm mà thiếu văn hóa sống, cũng đành thôi!
Ông Nhật vuốt nhẹ tóc bà:
– Em hãy bình tĩnh, con sẽ thay đổi mà!
Ông hơi ho mấy tiếng. Bà Nhi nhìn ông:
– Minh Nhật, anh mệt rồi phải không? Mấy hôm nay anh đau đầu, em bảo anh kiểm tra sức khỏe mà anh chẳng nghe. Đừng chủ quan, không phải anh còn trẻ đâu!

Ông Nhật bật cười:
– Haha, em lo xa quá, anh cao mạnh lắm, chẳng sao đâu. Em đi ngủ đi, đừng mệt, anh đợi con bé một chút thôi.

Bà Nhi nói:
– Anh cũng nên đi ngủ thôi! Anh đã làm việc cả ngày rồi. Anh đã nhờ người khác, anh nên nghỉ ngơi. Đã bao giờ anh ngủ trước khi con bé về đâu!

Ông Minh Nhật cười:
– Em biết thế sao còn hỏi? Em đi ngủ, anh sẽ xem lại hợp đồng lúc chiều ngay đây!

Phòng làm việc có một chiếc giường, bà Nhi lại đó và nằm xuống:
– Không! Em ở đây để thấy anh. Không có anh, em không ngủ được!

Bà Tuệ Nhi phát hiện bị bệnh tim cách đây hai năm. Bệnh của bà không nặng, nhưng ông Nhật chăm sóc bà hơn. Ông không để bà lo lắng, luôn kìm lại sự hứng thú. Hơn hai mươi năm cùng ông, bà Nhi chỉ biết hạnh phúc, được yêu chiều và bảo vệ. Công việc của Cà Chua nhiều, hôm nào con nói sẽ về nhà ngủ, ông Nhật luôn chờ con và đêm nay cũng không ngoại lệ. Ông sắp chiếc chăn cho bà, vỗ nhẹ bà ngủ và ngồi đối diện cửa sổ nhìn xuống.

Mười một giờ, xe của Cà Chua di chuyển vào cổng. Ông vẫn ngồi như vậy. Một lúc sau, chiếc taxi dừng trước cổng và Trường bước ra. Anh tạm biệt bà giúp việc rồi lên taxi. Ông cảm thấy yên tâm. Cậu ấy đã đưa Cà Chua về và gọi taxi trở lại quán Bar. Không biết con bé có say không. Ông đã bảo bác Lan nấu canh giải rượu và vào ngủ cùng con bé. Ông chờ khoảng hai mươi phút rồi mới nhẹ nhàng kiểm tra phòng Cà Chua. Bác Lan chưa ngủ, nhẹ nhàng nói:
– Cô ấy không say lắm đâu, anh. Cậu ta bảo cô ấy chỉ uống vài ba ly nhỏ, nhưng tôi cũng cho canh giải rượu rồi, giờ nó ngủ. Anh yên tâm đi nghỉ nha!

Ông Nhật cảm ơn bác Lan rồi quay về phòng. Bác giúp việc thấy ông hơi lạ nên nói:
– Ông Nhật, ông mệt phải không? Cần tôi lấy nước ấm hay ăn gì không?

Ông Minh Nhật lắc đầu, ho một tràng dài rồi nói:
– Không, tôi chỉ cần ngủ một giấc là khỏe, chỉ nhức đầu thôi!

Ông bước về phòng làm việc, bà Nhi cũng đã ngồi dậy:
– Minh Nhật, Cà Chua về rồi đúng không anh?

Ông gật đầu nói lại những gì bác Lan kể. Thấy chồng hơi ho, bà Nhi đặt tay lên trán ông:
– Ôi trời ạ, Minh Nhật, anh sốt rồi!

Ông xua tay:
– Không sao, chỉ nhức đầu thôi, ngủ một giấc sẽ khỏi.

Bà Nhi bước lại tủ thuốc, lấy thuốc giảm đau hạ sốt vừa nói:
– Anh uống thuốc rồi nằm nghỉ, sáng mai đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe ngay cho em!

Ông Nhật cười:
– Được rồi, em cứ lo xa!

Ông uống xong thuốc, sau đó bà sang phòng ngủ. Ông Minh Nhật nằm một chút rồi thiếp đi rất nhanh. Có lẽ ông quá mệt rồi…

Bà Nhi nóng ruột nên không thể ngủ, thường xuyên đặt tay lên trán ông kiểm tra nhiệt độ. Đến lúc này, một nỗi lo sợ bao trùm bà. Đêm nay sao lại dài thế…

Lo lắng của bà không vô căn cứ, chỉ hơn một tiếng sau, trán ông Nhật lại nóng lên. Lần này, bà Nhi không chỉ chườm mát và lau người ông bằng nước ấm mà còn dán miếng hạ sốt. Tuy nhiên, sau khi hạ nhiệt độ một chút, ông lại tiếp tục đổ mồ hôi và trán lại nóng. Một mình bà không thể dìu ông xuống ô tô để đến bệnh viện, lại không thấy ông ho nữa, bà Tuệ Nhi quyết định nhìn đồng hồ trở nhanh. Nếu ông vẫn còn sốt cao, bà sẽ gọi xe cấp cứu.

Tình trạng của ông Nhật không giảm, thậm chí còn nặng hơn đến năm giờ sáng, bà Nhi liền gọi Thiên Vương. Thấy điện thoại của bà từ sáng sớm, Vương biết có vấn đề và vội vã nghe máy:

– Dạ cô Tuệ Nhi, tôi đây ạ!

Bà Nhi giọng run rẩy:

– Kem à, em đến nhà tôi được không? Chồng em sốt từ nửa đêm đến giờ!

Thiên Vương bật dậy, vội vàng ra xe, đồng thời nói:

– Em đến ngay lập tức!

Chưa đầy mười phút sau, Vương đã đến bên giường ông Minh Nhật. Sau khi kiểm tra nhiệt độ, anh quay sang bà:

– Chú Nhật đã bị như vậy từ khi nào không cô?

Bà Nhi lắc đầu:

– Sốt như thế này thì chưa. Nhưng gần đây chồng em hay kêu đau đầu mà em bảo đi khám lại thì không chịu, cứ chủ quan. Tối qua chồng em đi ra ngoài trong lúc mưa to khoảng ba mươi phút. Sau đó, ông sốt từ khoảng mười hai giờ đêm, chỉ hạ sốt được khoảng hơn một tiếng rồi lại nóng lên. Ban đầu ông ho, nhưng từ khi nằm xuống ngủ thì không thấy ho nữa.

Thiên Vương gật đầu:

– Tôi hiểu rồi, ông cần nhập viện.

Bà Nhi giọng rưng rưng:

– Kem à, em hãy cứu chồng em… cô…

Vương nắm lấy vai bà:

– Cô đừng lo, chồng cô sẽ ổn mà. Nhưng chúng ta phải đưa ông ấy đến bệnh viện để có các thiết bị y tế chính xác hơn cho quá trình chẩn đoán bệnh. Cô đi với tôi.

Bà Nhi chuẩn bị vài thứ và đi sang phòng Cà Chua để nhắn nhủ với bà giúp việc. Bà Lan cũng vội vàng đi xuống xe cùng bà. Thiên Vương bế ông Minh Nhật ra xe sau cùng bà Nhi. Bà Lan khép cửa, nhìn chiếc xe với vẻ lo lắng. Xe lăn bánh, lao vút tới bệnh viện Thiên Vỹ khi trời mới sáng. Mưa đã dừng, nhưng lòng người phụ nữ vẫn không yên…

Bài viết liên quan