Khắc tên vào tim em chương 42 | Cà Chua nhận ra bản thân mình
Sau một trận khóc chán chê, Tuệ An hít một hơi sâu và bước vào nhà vệ sinh để rửa mặt mũi. Cô nhận ra điều cần thiết với bản thân mình.
Trong phòng bệnh của ông Minh Nhật, nhìn bà Nhi với đôi mắt sưng húp, ông Nhật đang cắm kim truyền và không kìm được nụ cười:
– Em làm sao thế này? Anh chỉ bệnh xoàng mà em gọi cả đám đến bệnh viện làm gì vậy?
Bà Nhi sụt sịt:
– Không phải ạ, em chỉ gọi chị Tường Vy thôi, sau đó thấy mọi người đều đến hết ạ!
Ông Thăng cười:
– Anh Nhật thật làm sao vậy, để người đẹp khóc nức nở không nguôi. Em nói thật, lúc nãy ngồi ngoài phòng cấp cứu, anh có lẽ kiếm một chiếc áo Blouse để chui vào cấp cứu cho Nhi rồi, vì thấy Nhi khóc mà nóng hết cả ruột. Anh nhanh khỏe lên mà an ủi người đẹp, chứ em chỉ an ủi được Tường Vy thôi.
Ông Trọng thêm vào:
– May mình học bác sĩ, nhìn phụ nữ khóc mới là khó xử nhất.
Ông Vỹ tủm tỉm:
– Lâu lâu làm nũng tí, anh Nhật nhỉ?
Bác sĩ Long chốt lại:
– Tóm lại là đàn ông không được ốm!
Bà Thư liếc chồng:
– Anh nhớ câu vừa nói nhé. Nếu anh chỉ hắt hơi sổ mũi, em sẽ đá anh xuống hồ bơi, cho anh bơi đến khi nào khỏe thì tự lên, nghe chưa?
Ông Long quay xong vợ:
– Anh biết rồi, nhưng anh nói chưa hết, nếu lỡ có ốm thì không được để vợ khóc!
Bà Thư bật cười:
– Anh nói hay lắm!
Ông Long quay sang bà Nhi:
– Nhi, em thấy vợ anh chưa? Chồng ốm còn bị đá xuống hồ bơi đấy, chứ không khóc như em đâu. Thế nên anh có dám ốm đâu!
Ông Nhật mỉm cười:
– Phiền mọi người quá, mới sáng ra…
Ông Trọng vỗ vào vai ông Nhật:
– Không có gì đâu anh, chúng em nghe Thăng kể cũng hoảng thật!
Ông Nhật nhìn sang vợ:
– Nhi, em ăn chưa? Còn uống thuốc nữa!
Bà Nhi chưa kịp trả lời thì bà Tường Vy lên tiếng:
– Ăn được hai thìa rưỡi cháo, không nổi thìa thứ ba vì nghẹn ngào, nhưng thuốc thì uống rồi anh ạ! Đúng là tội người nấu cháo mà!
Bà Nhi mắt vẫn đang sưng cũng phì cười:
– Các anh chị còn lo huống hồ gì là em? Mà các anh chị chưa ăn đâu!
Ông Nhật nói:
– Em đưa mọi người đi ăn đi, anh chuyền xong là khỏe ngay mà! Không sao đâu! Anh mệt có một tí mà em gọi nguyên nửa thành phố C đến bệnh viện thế rồi đấy!
Bà Nhi đặt tay lên tay chồng:
– Em lo ý. Vậy anh ở đây với bác Lan nhé!
Ông Thăng xua tay:
– Không, em ở đó với anh Nhật đi, tụi anh ra ngoài ăn được rồi, đừng khách sáo. Nghe anh, không phải đi đâu!
Ông Minh Nhật nhìn Thăng:
– Cảm ơn mọi người nhiều lắm. Xin lỗi vì đã không tiếp đãi tử tế!
Bà Tú Vi im lặng nãy giờ lên tiếng:
– Anh cứ nghỉ cho khỏe, ra viện chúng ta tụ họp một bữa!
Ông Nhật gật đầu:
– Chắc chắn rồi!
Mọi người cùng động viên ông Nhật một vài câu rồi cũng rời khỏi phòng để ông nghỉ ngơi. Bác Lan cũng xin phép về chuẩn bị cơm nước sau khi giục ông Nhật và Bà Nhi ăn thêm mấy thìa cháo nữa.
Trong khi đó, sau khi Cà Chua rửa mặt, cô thẫn thờ ngồi trên băng ghế, lo lắng về cách đối mặt với bố mẹ sau những lời nói khó nghe tối qua. Hít một hơi sâu, cô quyết định đi về phòng VIP của bệnh viện để tìm bố. Không biết bố nằm ở phòng nào, cô đứng ngó nghiêng, đang định hỏi y tá thì thấy các bạn của bố đi ra từ phòng VIP số hai. Cà Chua tiến lại cúi chào:
– Dạ, con chào các cô các chú. Con cảm ơn các cô các chú rất nhiều ạ!
Bà Tường Vy nói:
– Con bé này, nhìn mặt nó kìa, mắt sưng húp lên rồi. Đúng là con mẹ Nhi mà!
Bà Thư nói:
– Nãy giờ con đi đâu vậy Cà Chua?
Cà Chua gãi đầu:
– Dạ cháu …Cháu sợ bố có bệnh gì mà anh Kem giấu mẹ Nhi nên chạy theo hỏi ạ!
Ông Thiên Vỹ cười hiền:
– À, không có gì đâu, anh Kem không dấu đâu. Anh ấy nói đúng đấy, bố ổn rồi mà, con vào đi!
Cà Chua cúi chào và cảm ơn mọi người một lần nữa rồi chờ các cô chú đi khuất mới nhẹ nhàng xoay nắm cửa. Cô hé mắt nhìn vào. Mẹ Nhi đang ngồi cạnh giường nắm tay bố, cô nghe mẹ thủ thỉ:
– Anh đừng suy nghĩ nhiều nha. Đến em cũng không chấp nhận nổi những lời con bé nói tối qua. Anh chăm sóc nó từ khi bé thơ, mỗi khi nó ốm, anh không để em phải thức khuya nên cứ bế con bé trên tay cả đêm. Nghĩ đến những gì anh làm cho nó, chăm sóc, giáo dục, giờ ở tuổi này anh còn đứng ra giải quyết hợp đồng giúp nó vì sợ nó không làm được….Nghĩ tới những điều đó, em không chịu nổi những lời thốt ra từ miệng nó…
Ông Nhật vuốt tóc vợ:
– Em nói gì thế vợ? Cà chua là con của anh mà, bố thương con, chăm sóc con, tạo điều kiện cho con là chuyện bình thường mà em. Với lại, em đừng nói với con là anh ốm đấy! Anh dặn rồi, con bé nó nhiều việc, nó gánh như vậy là giỏi rồi, giờ đừng để nó bận lòng vì những chuyện như thế này. Anh ốm một chút mà em đã như vậy.
Bà Nhi òa khóc:.
– Em sợ… Minh Nhật…anh đừng như thế nữa… lúc đó em rất sợ…
Còn một thân ảnh nữa cũng đang khóc. Cà Chua đứng ở cửa, bịt chặt miệng mình để khỏi bật ra tiếng nấc. Là cô sai, cô thật đáng trách. Bố dù không phải ruột rà nhưng còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần người được gọi là ruột thịt của cô. Vậy mà cô đã làm gì với bố Minh Nhật thế này? Cô đã làm cái gì chứ? Hỗn láo, vô ơn, bất hiếu …mọi từ ngữ xấu xa nhất đều có thể đặt vào cô lúc này. Tuệ An lao lại, quỳ thụp xuống một bên giường bệnh:
– Bố…bố ơi ….con xin lỗi bố… con xin lỗi bố…
Ông Nhật nhíu mày ngạc nhiên:
– Cà… Cà Chua… sao con ở đây?
Ông vừa nói vừa có ý ngồi dậy. Bà Nhi vừa đỡ ông vừa liếc con gái:
– Đi ra ngoài ngay!
An lê đầu gối đến ôm lấy cánh tay của ông Nhật:
– Bố mẹ…con biết lỗi rồi …con có óc mà không biết nghĩ, có lớn mà không biết khôn. Con xin bố …xin bố tha lỗi cho con… vì con ích kỷ mà nói những lời tổn thương bố. Con hiểu rồi bố ạ. Con thấm thía những gì bố nói rồi… Là bố muốn tốt cho con, yêu một người không yêu mình là không nên, chen vào hạnh phúc của người khác là xấu xa, con hiểu rồi bố ạ.
Ông Nhật cầm bàn tay Cà Chua:
– Con hiểu rồi, con gái bố nên bố biết mà, không thể là người ích kỷ, xấu xa được. Giờ ngồi lên đây bố xem nào, sao hai mẹ con cứ khóc lóc thế kia? Bố ổn rồi mà!
Cà Chua lắc đầu:
– Con không dám đứng đâu ạ, con xấu xa lắm… Bố đừng nói tốt cho con nữa, con.. con… là kẻ vô ơn, không nhận được điều gì đâu ạ. Bố lo cho con từng chút mà.. mà …con… con dám…
Ông Nhật thấy con khóc nức nở nói không nên lời thì cúi khom người để kéo Cà Chua. Bà Tuệ Nhi sợ ông trật ven truyền nên nói với con:
– Đứng dậy đi, từ giờ nếu còn nói một câu tương tự thì mẹ tuyên bố con sẽ bị khóa hết tài khoản, tước hết mọi thứ, trở thành kẻ trắng tay. Bởi nếu không có bố Nhật thì con không bao giờ có được những thứ đó. Hoặc giả nếu có cũng phải cực kỳ chật vật, mà khả năng không thể có. Bởi nếu một mình mẹ nuôi con thì chỉ đủ cho con ăn mặc và học ở một trường bình thường, mẹ cũng chả có vốn liếng gì, chả có kinh nghiệm kinh doanh gì truyền cho con hết.
Ông Nhật thấy vợ nói căng thẳng thì ngăn lại:
– Nhi à, con nó hiểu rồi. Em đừng nói nữa, con bé cũng khóc sưng cả mắt rồi còn gì.
Bà Nhi lắc đầu, dừng một chút như để lấy hơi rồi lại nói tiếp:
– Mẹ nói cho con nhớ, con được bố và ông bà nội dọn đường cho, vậy mà dám ăn nói xấc xược. Giờ bố đang ốm, tạm thời đừng để bố suy nghĩ, nhưng con nên nhớ, muốn người khác yêu thương mình thì bản thân mình phải thương người, muốn người ta tôn trọng mình thì phải biết trân trọng người, biết trên biết dưới, biết trước biết sau. Con được ở vị trí này là nhờ ai? Còn giờ nếu trong tay con không có gì, nhảy ra xã hội, với cái thói ích kỷ, kiêu căng đó thì một là thất bại, hai là bị đánh tan xương!
Cà Chua biết chứ, những gì cô có là nhờ cả một nền tảng vững chắc ông Nhật đã soạn sẵn, cô luôn hiểu điều đó nhưng trong một phút bốc đồng, vì sự ích kỷ trong tình cảm cá nhân mà cô đã nói những lời không nên nói và đúng ra là không được nói. Giờ đây, hình ảnh lớn lao nhất trong cô chính là bố Cao Minh Nhật. Những gì diễn ra sáng nay giúp cô thức tỉnh. Cô hiểu ra rằng, thực chất tình cảm Cô dành cho Hoàng Gia Khiêm không phải là tình yêu, mà chỉ là sự ích kỷ tựa như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ quý giá nó yêu thích. Trong tất cả những người anh em, anh Chivas luôn nhẹ nhàng, nói năng có duyên nên cô thân thiết nhất. Vì thế, khi thấy anh dành tình cảm đặc biệt cho chị Quỳnh, cô đã nhất thời không thể chấp nhận. Cô chỉ muốn giữ anh mãi của riêng mình. Có lẽ vì thế mà cô ngộ nhận đó là tình yêu. Bố Nhật nói đúng, ích kỷ chưa thể gọi là yêu. Nếu không có Gia Khiêm bên cạnh, cô có thể tự giải quyết mọi chuyện hoặc nhờ cậy những người thân thiết xung quanh. Nhưng nếu không có bố Cao Minh Nhật thì cô mất đi cả một bầu trời tuổi thơ, mất đi cả điểm tựa tinh thần vững chãi và mất đi cả một khoảng tình cảm chan chứa trong trái tim mình. Bố vì không muốn cô bị tổn thương khi cố lao vào giành lấy thứ không thuộc về mình, nhưng nhất thời cô lại đoán định là bố ích kỷ. Sáng nay, ngồi ngoài phòng cấp cứu, cô đã nhận ra điều đó. Có lẽ, khi con người ta đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, hoặc chứng kiến người thân rơi vào hoàn cảnh ấy, người ta mới thấu rõ được tấm chân tình…
Nghe tiếng mẹ, Cà Chua đứng dậy và ngồi xuống mép giường. Ông Nhật bật cười:
– Hai mẹ con cười một cái được không? Trông mặt ai cũng ủ rũ, bố buồn ghê!
Cà Chua và bà Nhi cũng bật cười dù còn hơi gượng. Cà Chua lắc lắc tay bố:
– Bố ơi, hay là chờ bố ra viện rồi gia đình mình đi du lịch một chuyến sang Pháp với em Khoai Tây mấy hôm đi bố, vừa thăm em vừa xả stress. Công việc của con cũng ổn rồi, con có thể bàn giao cho trợ lý được ạ!
Ông Nhật nhìn bà Nhi:
– Em thấy khỏe không? Có ngồi máy bay được không em?
Bà Nhi cười, xoa xoa chỗ kim đâm trên tay ông:
– Anh đi đâu thì em đi đó, ở cạnh anh là khỏe hết!
Tiếng cười đan xen những giọt nước mắt hạnh phúc khi sự thấu hiểu đã chạm đến trái tim của nhau…
Trong khi ở phòng VIP số hai đang diễn ra một cuộc hội ngộ thì tại phòng riêng của mình, bác sĩ Thiên Vương sau khi giao ban liền nhắn tin vào nhóm ” anh em “:
– Tôi nghĩ Cà Chua hiểu vấn đề rồi đấy!
Gia Bảo vào ngay:
– Tự nhiên bác sĩ nói một câu lưng chừng thế, ai mà hiểu được!
Thiên Vương kể qua sự việc của ông Nhật. Gia Khiêm vừa họp xong vừa nhắn tin:
– Chú ấy đã ổn chưa anh?
Thiên Vương nhắn:
– Dùng kháng sinh là ổn mà, giờ hạ sốt rồi!
Bá Tùng chen vào:
– Vậy trưa nay anh em mình vào thăm chú ấy được không mọi người?
Tất cả nhất trí trưa hôm đó sẽ tới thăm chú Minh Nhật.
Mười một giờ trưa, nhóm anh em có mặt tại sảnh bệnh viện Thiên Vỹ, dĩ nhiên là có cả Tú Uyên và Dạ Quỳnh. Thấy Gia Khiêm cầm tay Quỳnh không buông, Vương nói:
– Này, bệnh viện của tôi không phải là công viên, không phải nơi hai người hẹn hò. Vả lại, ôm ấp nhau trước mặt người độc thân là tội ác đấy!
Thành cười:
– Anh thấy chúng ta tư vấn cho Chivas tán đổ em Quỳnh là sai lầm, giờ nhìn mặt nó thấy ghét!
Khiêm được đà thì không cầm tay mà ôm ngang eo Quỳnh kéo sát vào:
– Thế này mới gọi là ôm này, các anh chả hiểu gì cả!
Gia Bảo nói:
– Em nhìn anh Khiêm mà thấy ân hận dần rồi đấy. Biết thế để anh ế cho đỡ lên mặt!
Quỳnh đẩy anh ra:
– Cái anh này, đang ở bệnh viện đấy.
Bá Tùng tủm tỉm:
– Thế giới của nó bây giờ chỉ có hợp đồng kinh doanh và em thôi, có quan trọng ở đâu đâu em!
Cả bọn cười vui vẻ rồi bước vào trong. Vừa đến khu phòng VIP, họ gặp ngay Cà Chua đi ra. Gia Khiêm không muốn khó xử nên đã kéo Quỳnh lại phía sau để né tránh. Vương nhíu mày nhìn Cà Chua:
– Sao mặt em vẫn sưng thế kia? Anh đã nói bố em không sao rồi mà, hay là lời bác sĩ em cũng không tin?
Cà Chua lắc đầu, miệng cười mà mí mắt vẫn sưng:
– Không ạ. Em tin anh mà, em khóc vì… vì …chuyện khác ạ.
Thiên Vương nhăn mặt:
– Sao phụ nữ các em lắm chuyện thế nhỉ??
Gia Bảo chen vào:
– Anh Kem. Em tưởng anh có kinh nghiệm tán gái từ bậc mầm non nên hiểu phụ nữ hơn bọn em chứ!
Thiên Vương liếc cậu em út hiền lành:
– Anh mà hiểu thì đã có bồ rồi.
Anh lại quay sang Tuệ An:
– Vậy …có chuyện gì nữa?
Cà Chua bật cười:
– Dạ, chuyện vui thôi ạ. Vì mắt chưa hết sưng chứ lòng em chỉ ổn rồi. Em định sau khi bố ra viện sẽ đưa bố mẹ qua Pháp chơi một chuyến ạ!
Thiên Vương vỗ vỗ vai cô:
– Tốt. Đây mới đúng là Cà Chua dễ thương này. Vậy em ăn chưa?
Cà Chua gật đầu:
– Dạ ban nãy bác Lan đưa cháo vào cả nhà ăn rồi ạ. Các anh vào đi, em ra giải quyết công việc của tập đoàn một chút ạ!
Mọi người gật đầu chào Cà Chua, cô nhìn thấy Quỳnh thì cố tình đi chậm lại và sát người Quỳnh. Cà chua ngoéo nhẹ tay vào ngón út của Quỳnh, ghé tai Quỳnh nói rất nhanh:
– Chị Quỳnh. Em xin lỗi!
Dạ Quỳnh còn ngạc nhiên chưa thấu hết câu nói thì Cà Chua đã chạy vụt đi…