Khắc tên vào tim em chương 44 | Phạm phải lỗi lầm to lớn

04/02/2024 Tác giả: Hà Phong 372

Lan dìu bước cao lớn của Gia Khiêm và chợt gặp một nam thanh niên cao cao, gầy gầy, mặc đồ bảo vệ. Người đó bất ngờ gọi tên Gia Khiêm:
– Anh Khiêm!
Gia Khiêm, dù đã mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo, nắm lấy tay người bảo vệ:
– Trường, đưa tôi về nhà!
Trường, đang làm nhiệm vụ kiểm tra tình hình, nhưng khi nhìn thấy tình huống, anh hiểu. Anh ta biết rằng Gia Khiêm không lạc quan trước sức hấp dẫn của những người phụ nữ, nhưng lần này, Gia Khiêm dường như không chỉ đơn giản là say mà còn khát khao một điều gì đó khác. Vì vậy, Trường nhanh chóng đỡ Gia Khiêm ra khỏi tay Lan và dẫn anh ta ra ngoài. Lan, đau lòng nhìn theo, ánh mắt đầy căng thẳng, nắm chặt bàn tay, bày tỏ sự tức giận:
– Khốn nạn, chắc là đã mơ mộng như thế rồi vẫn để lỡ lạc. Chưa phải là hết với tôi đâu!
Tuệ An, khi đã thanh toán xong và bước ra, nhìn thấy Lan đứng một mình nên tò mò hỏi:
– Gia Khiêm ở đâu rồi?
Lan thay đổi ánh mắt nhìn sang Tuệ An:
– Ôi, cậu biết là có một người bảo vệ đưa anh ta về rồi, người cao cao gầy gầy kia đó!
Cà Chua cười, nhẹ nhõm trong lòng:
– Ô, đó là Trường. Anh ấy là trưởng nhóm bảo vệ. Không phải lo lắng, Trường rất tốt bụng. Thôi, tôi phải về bệnh viện với bố rồi, bạn và mọi người về nhé. Hẹn gặp lại!
Sau khi nói xong, Tuệ An vui vẻ tạm biệt mọi người, cả nhóm cười đùa đi về, chỉ còn lại Lan bước ra ngoài với khuôn mặt đầy lo âu.

Trên chiếc taxi, Trường nhẹ nhàng lay đầu Gia Khiêm:
– Anh Khiêm, anh đã uống gì mà say như vậy?
Gia Khiêm liên tục lắc đầu, tay nắm chặt cổ áo như muốn cản trở sự bùng nổ bên trong, miệng lẩm bẩm:
– Khó chịu quá! Khó chịu…
Nhìn thấy tình hình này, Trường nghĩ rằng nếu giờ đưa Gia Khiêm về nhà sẽ làm bà vú lo lắng, có lẽ đưa anh ta đến nhà chị Quỳnh sẽ hợp lý hơn, để chị ấy chăm sóc. Nghĩ vậy, Trường nói với tài xế taxi:
– Mong anh đưa chúng tôi tới tiệm hoa Quỳnh ở số… đường X!
Một vài phút sau, chiếc taxi đã đỗ trước tiệm hoa Quỳnh. Trường nhờ tài xế taxi cùng dìu Gia Khiêm ra ngoài, rồi yêu cầu tài xế chờ một lát để sau đó đưa anh về quán bar. Anh chàng bảo vệ đỡ thân hình cao lớn của Gia Khiêm bước vào, trong khi Gia Khiêm liên tục vặn vẹo cổ áo, tay chân bứt rứt như có điều gì đó nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể, ánh mắt anh đỏ bừng lên trong sự khao khát mãnh liệt. Khi đến cửa tiệm, đã hết khách, Quỳnh đã thay đồ ngủ nhưng vẫn cố gắng tính toán số hoa và đơn hàng cho ngày mai. Nhìn thấy Trường dẫn Gia Khiêm vào, Quỳnh ngạc nhiên nhíu mày, sau đó vội vàng đứng dậy:
– Trường, Gia Khiêm sao vậy? Lại say à?

Trường bày tỏ:
– Em cũng không rõ nữa ạ. Anh ấy uống kiểu gì mà giờ chả biết gì thế này, cứ bứt rứt cào cấu thế. Em sợ đưa về nhà thì tội vú Năm đêm, vú nhiều tuổi rồi, không đỡ nổi anh ấy. Còn nếu đưa về nhà bác sĩ Long thì ngày mai không khéo ra đường ngồi. Vậy nên em đưa về đây, nhờ chị nấu chút canh giải rượu giúp anh ấy được không ạ?
Quỳnh chấp nhận, đỡ Gia Khiêm cùng với Trường:
– Được, tất nhiên là được rồi!
Từ khi yêu Gia Khiêm, Quỳnh luôn chuẩn bị giải rượu lành tính. Cô biết anh ta thường xuyên tiếp khách, nên việc quá chén là điều khó tránh khỏi. Nhưng hôm nay, anh mới đi vài tiếng mà lại say đến như vậy? Có điều lạ là người say sẽ dựa vào người khác, đứng không nổi. Gia Khiêm cũng không thể đứng vững nhưng lại xua tay Quỳnh ra, điều này khiến cô rất khó hiểu. Nhưng sau cùng, Quỳnh suy nghĩ rằng có lẽ anh ấy không biết đứa nào là đứa kia. Có thể là sợ phụ nữ lạ, nên xua tay cũng là một cách. Còn Trường, anh chàng giấu nhẹm về cô gái từ trước vì anh không muốn chị Quỳnh phải suy nghĩ nhiều. “Quán bar” từ trước đã là một điều phức tạp, không nên làm cho người ta nghĩ nhiều thêm. Dù ở thành phố này chưa từng có một quán bar nào kỷ luật chặt chẽ và sạch sẽ như Bar S, nhưng không nên tạo thêm rắc rối trong kinh doanh.
Cuối cùng, Quỳnh và Trường đỡ Gia Khiêm lên giường. Cô cởi giày cho anh và nói:
– Chị cảm ơn em nhiều nhé, giờ em về làm việc đi, để chị lo cho anh Khiêm!
Trường chào Quỳnh và nói:
– Uống canh giải rượu và ngủ một giấc, anh ấy chắc sẽ ổn. Sáng mai anh Khiêm tỉnh dậy, lúc ấy chị hãy mắng nhé. Giờ mà mắng thì chị cũng mệt đấy ạ.
Quỳnh cười:
– Ừ, chị biết rồi. Anh ấy chẳng phải lần đầu uống rượu đâu em. Em yên tâm đi!
Trường và tài xế taxi chào Quỳnh rồi rời đi. Cô đóng cửa cẩn thận và mở tủ lạnh lấy đồ nấu canh cải rượu. Trước đây, Quỳnh ít khi nấu ăn, hôm nào bận sẽ gọi cơm. Nhưng từ khi yêu anh, cô thường xuyên nấu cơm hơn, vì anh chủ tịch thường vào bếp nấu cho cô ăn những khi rảnh. Quỳnh đưa đồ vào bếp và lầm bầm:
– Đấy, bảo là đi một chút rồi về ôm người ta ngủ mà giờ thành thế này đây!
Nhưng nghĩ lại lời Trường ban nãy, Quỳnh lại phì cười rồi im lặng. Đang chuẩn bị nấu ăn thì cô nghe tiếng Gia Khiêm khàn khàn:
– Nước… khát nước…
Quỳnh vội vàng lấy một cốc nước ấm đưa vào giường. Cô đỡ Gia Khiêm ngồi dậy, anh uống ừng ực từng ngụm nước lớn, tay giữ chặt tay Quỳnh như sợ cô đi mất. Cô chờ anh uống xong, với tay cất cốc vào tủ rồi gỡ bàn tay anh đang nắm:
– Anh nghỉ đi, lát em nấu canh xong, uống bát canh là khỏe ngay!
Gia Khiêm vẫn chỉ lắc đầu, tay đưa lên bứt cúc áo. Quỳnh nghĩ anh nóng trong người do rượu, khó chịu nên gỡ mấy cúc áo sơ mi cho Khiêm. Nhưng khi cô mới cởi được hai cúc thì Khiêm kéo cô nằm xuống giường. Quỳnh cuống quýt:
– Khiêm, anh làm cái gì đấy? Say đừng làm càn nhé!

Tuy nhiên, Quỳnh nhìn vào đôi mắt của anh – đó là ánh mắt cô sẽ không bao giờ quên được, ánh mắt ngập tràn dục vọng. Mặc dù Quỳnh đã chứng kiến anh say rượu trước đó, nhưng lần này khác biệt – ánh mắt của anh đầy ám ảnh với tia hằn lên như khát khao nuốt trọn cơ thể cô. Bàn tay Gia Khiêm mạnh mẽ kéo dây váy ngủ của Quỳnh, hành động nhanh chóng và mạnh mẽ khiến cô không kịp ngăn. Các lần trước khi say, anh thường chỉ nói nhức đầu, uống canh giải rượu của cô hoặc vú Năm nấu rồi nằm ngủ. Không hiểu sao lần này anh lại thay đổi như vậy. Kéo sạch chiếc váy trên người Quỳnh, đồ lót không che đậy được sự phập phồng của hai bầu ngực, Quỳnh sợ hãi đặt tay lên ngực:
– Không, Gia Khiêm, đừng làm em sợ!
Nhưng Gia Khiêm dường như không lắng nghe những lời van xin của Quỳnh. Cô cố giữ trên thì anh kéo phía dưới khiến Quỳnh thực sự sợ hãi. Cô dùng sức mạnh để đẩy Khiêm ra nhưng vô ích, anh quá lớn lẻ, cô không thể làm gì được. Thân hình cô lọt thỏm dưới thân anh. Khiêm cởi hết đồ trên người Quỳnh và vứt xuống sàn, sau đó cởi đồ trên người mình một cách nhanh chóng. Hai cơ thể không còn một mảnh vải che thân. Quỳnh cố giãy giụa:
– Khiêm, em xin anh… em chưa muốn…. xin anh …anh đang say đừng làm như thế!
Ánh mắt của Gia Khiêm đỏ ngầu lên, những tia sắc dục che mất sự tỉnh táo. Anh yết hầu liên tục, tay anh giày vò hai bầu ngực của Quỳnh. Đây là lần đầu tiên Quỳnh trải qua sự va chạm tình thần với đàn ông, nhưng theo một cách mạnh mẽ và khác biệt. Quỳnh không thể chống lại, nước mắt trào ra, cố nói để anh dừng lại nhưng mọi lời của cô đều bị anh nuốt chửng. Không dịu dàng, không nhẹ nhàng, Gia Khiêm giày vò bầu ngực cô rồi tiến vào một cách quyết đoán. Khoảnh khắc đó, cô giữ gìn suốt hai mươi sáu năm, chờ đợi một đám cưới cổ tích, một đêm tân hôn lãng mạn dưới ánh nến lung linh, khi hai tâm hồn đã sẵn sàng hòa quyện, khi hai cơ thể đạt đến sự khao khát chín muồi. Mới trưa hôm nay, anh còn nói sẽ chờ cô, rằng chuyện đó cứ để nó đến tự nhiên sao bây giờ anh lại dày vò cô như thế này? Gia Khiêm, liệu anh có thèm khát đến mức phải mượn một loại rượu cực mạnh để đạt được nó không? Vậy những ngày tháng qua, khi khao khát đã đẩy anh làm gì với người khác? Hoàng Gia Khiêm, liệu đây có phải là bản chất thực sự của anh không? Quỳnh cố lắc đầu để đẩy đi những suy nghĩ tiêu cực về Gia Khiêm – người mà cô đã trao trọn trái tim, nhưng cơn đau trong cơ thể khiến cô cảm thấy nhục nhã và tủi hổ…

Gia Khiêm dày vò Quỳnh suốt một khoảng thời gian dài. Ban đầu, cô vẫn còn có sức chống cự, nhưng sau đó, cô trở thành như một khúc gỗ không cảm xúc, nước mắt ướt đẫm gối, miệng cô khô khốc từ chối nói. Gia Khiêm tiếp tục lẩm bẩm trong khi dày vò cô: “Đi đi… đừng lại đây… xin lỗi… xin lỗi…”. Quỳnh không hiểu, đã biết là sai sao Gia Khiêm lại tiếp tục như vậy?

Khi người đàn ông đó nằm nghỉ trên giường, cơ thể của Quỳnh như rã rời, không thể đứng dậy. Cô trải qua cảm giác đau đớn khiến cô không thể di chuyển được. Dòng máu chảy trên đùi non, những vết máu nhỏ trên ga giường làm cô đau đến mức không thể chịu đựng nổi. Nhiều người có thể nghĩ, nếu cả hai muốn làm chuyện đó, tại sao lại phải đau? Nhưng ai hiểu được những mâu thuẫn trong tâm hồn của Quỳnh? Cô yêu anh, yêu nhiều, và người cô muốn dâng hiến chính là anh, nhưng không phải bằng cách này và không trong tình huống như vậy. Những gì vừa xảy ra khiến Quỳnh vừa đau đớn vừa thất vọng, cảm thấy nhục nhã dù đang hiến dâng cho người mình yêu. Cô khóc nức nở, che phủ những vết thương xanh trên cơ thể bằng chiếc chăn. Nhìn Gia Khiêm nằm ngủ, khuôn mặt đẹp mê hồn nhưng Quỳnh không thể ôm lấy nữa. Ngày mai, cô phải đối mặt với anh như thế nào? Có lẽ anh lại xin lỗi, giải thích rằng anh quá chén, anh sẽ ủ ôi vì đã mất kiểm soát trong những khoảnh khắc khó khăn. Nhưng Gia Khiêm ơi, có những lỗi có thể được sửa, nhưng cũng có những sai lầm không thể tha thứ. Cách anh đã đối xử với cô, những hành động đó sẽ mãi mãi ở trong tâm trí Quỳnh, làm thế nào cô có thể bỏ qua được? Từ khi yêu Gia Khiêm, cô không hề biết anh phạm lỗi với cô. Trong những ngày qua, cô chỉ biết cảm nhận tình yêu và sự quan tâm. Đây là lần đầu tiên anh phạm lỗi với cô, nhưng lại là một sai lầm mà Quỳnh không thể chấp nhận, ít nhất là lúc này cô cần thời gian để tĩnh tâm lại…

Một giọt nước mắt cuối cùng trong đêm tràn qua mi, rơi xuống gối. Quỳnh lẩm bẩm: “Gia Khiêm, em xin lỗi, chúng ta không thể tiếp tục được nữa…”

Hai giờ sáng, Quỳnh cố lê ra khỏi giường, bật nước nóng để lau sạch cơ thể, thay quần áo chỉn chu, đóng gói đồ vào vali và để lại một tờ giấy ở đầu giường rồi rời đi, rời khỏi tiệm hoa mà cô đã xây dựng, rời xa người đàn ông mà cô đã yêu hơn chính bản thân mình…

Bài viết liên quan