Khắc tên vào tim em chương 45 | Dạ Quỳnh rời đi

04/02/2024 Tác giả: Hà Phong 240

Dĩ nhiên, Quỳnh đã không trở về nhà. Cô nghĩ rằng lúc này là thời điểm thích hợp để tìm một nơi để tâm tĩnh. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, và nếu có ai đó đánh giá Quỳnh như một người trẻ hồn nhiên, nhiệt huyết, và có lẽ hơi bồng bột, thì đó là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, nếu họ đặt mình vào vị trí của Quỳnh, ở trong tâm trạng của một người luôn kỷ luật bản thân, luôn cố gắng tự lập trong kinh doanh nhưng lại mơ hồ trong tình yêu, họ có lẽ sẽ có cái nhìn khác. Tình cảm của Gia Khiêm mang lại làn gió mới, mát lành và ấm áp, làm rung động trái tim Quỳnh theo những nhịp đập lạ lùng. Anh đã làm cuộc sống của Quỳnh trở nên hạnh phúc hơn, làm cho cô cười nhiều hơn và giúp Quỳnh nhận ra rằng, ngoài những đam mê hiện tại, cô còn một niềm đam mê khác – là cuộc sống gia đình, làm vợ và làm mẹ.

Quỳnh là người khó tính, đòi hỏi mọi thứ đều cần sự chuẩn bị kỹ lưỡng và tinh tế, giống như cách cô trang trí một bữa tiệc. Vì vậy, sự đối lập giữa Gia Khiêm nhẹ nhàng và ấm áp, và Gia Khiêm bất chấp để dày vò cô, khiến Quỳnh bất ngờ. Quyết định rời đi là cách tốt nhất để Quỳnh giải tỏa tâm trạng, để kiểm chứng lại những gì vừa diễn ra trong cuộc sống của cô. Mất đi tình cảm là mất đi một giá trị vô cùng quý báu, nhưng nếu điều đó giúp Quỳnh hiểu thêm về bản chất con người, thì có lẽ đó là cái giá không quá đắt. Quỳnh chưa từng gục ngã trước khó khăn, thử thách, nhưng giờ đây cô lại yếu đuối, rơi nước mắt trước một Gia Khiêm không ngờ.

Quỳnh đưa xe đến một chung cư quen và chọn taxi để đến bến xe. Cô muốn ngắm cảnh hai bên đường mỗi khi buồn bực, và điều này giúp cô giải tỏa stress. Trên chiếc xe khách, Quỳnh nhìn cảnh vật qua cửa sổ, thả lỏng và thở dài…

6 giờ sáng…

Gia Khiêm tỉnh giấc, đầu như búa bổ. Anh nhìn xung quanh và nhớ ra đây là phòng ngủ của Quỳnh. Anh nhìn chằm chằm, nhớ lại cuộc tìm hiểu tình hình tối qua ở quán bar. Nhưng khi anh nhìn xuống, anh bất ngờ phát hiện mình đang ở trong tư thế… không mặc gì cả. Anh bật dậy, nhìn quanh và chỉ thấy ga giường ướt đẫm, gối với những giọt máu. Dưới sàn nhà, quần áo vương vãi, là lời tố cáo Khiêm là kẻ tội đồ. Gia Khiêm cất tiếng:
– Dạ Quỳnh, Dạ Quỳnh ơi!

Tuy nhiên, không có tiếng đáp lại nào từ bên kia. Gia Khiêm liếc mắt sang tủ đầu giường, tìm điện thoại và nhận ra đã qua sáu giờ. Bên dưới chiếc điện thoại, anh thấy một mảnh giấy được gấp kỹ. Anh nhanh chóng mở ra và đọc những dòng chữ ngắn:
” Gửi Gia Khiêm – người đàn ông em đã rất yêu!
Em sẽ đi, nhưng việc đó không có nghĩa là em hết yêu anh. Dạ Quỳnh muốn có thời gian để nhìn lại mọi chuyện. Vì vậy, đừng tìm kiếm em. Nếu sau một khoảng thời gian, em có thể đối diện với anh, em sẽ trở về. Còn nếu duyên số chúng ta đã kết thúc, em cũng không biết khi nào em sẽ hết yêu anh. Anh có thể nghĩ rằng Dạ Quỳnh ích kỷ hay xốc nổi, nhưng thật tâm, em không biết phải đối mặt với anh như thế nào sau chuyện tối qua. Em không hổ thẹn khi tất cả vẫn thuộc về anh. Gia Khiêm, em cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, cảm ơn anh đã yêu em, đã cho em biết thế nào là tình yêu và hạnh phúc – điều mà trước đó chưa từng có. Cuộc sống bên anh là phúc lớn nhất mà em có. Em không hiểu tại sao anh lại cư xử với Dạ Quỳnh như thế tối qua, nhưng đó là điều quá khó chấp nhận và em không muốn nghĩ nhiều hơn. Em chỉ mong anh vẫn giữ trong trái tim em hình ảnh tốt đẹp như vậy.
Trời đã lạnh, hãy giữ gìn sức khỏe. Em tin anh sẽ chèo lái con thuyền Hoàng Gia một cách tốt và trở thành người đàn ông tốt.
P/s: Lúc bảy giờ sáng, có người sẽ đưa cháo đến tiệm hoa cho anh. Nếu anh dậy trước giờ đó, hãy kiên nhẫn đợi một chút nhé! Khi đóng cửa tiệm, vui lòng vứt hai chiếc chìa khóa cửa ở một nơi không ai tìm thấy, như là để quá khứ đó không còn. Hôn anh!
Võ Dạ Quỳnh.”

Mảnh giấy trên tay Khiêm, có những chữ bị nhòe và giờ nhoè nhoẹt hơn. Có vẻ như khi Quỳnh viết, cô đã khóc rất nhiều, và giờ đây, Khiêm cũng rơi nước mắt khi đọc những dòng chữ đầy xúc động ấy. Anh tự hỏi liệu tối qua anh đã làm tổn thương cô không? Quả thật, phần quý giá mà cô đã trân trọng bấy lâu, cô dự định để dành cho một đêm tân hôn lãng mạn với anh, nhưng giờ đây, nó đã biến thành một bi kịch. Những giọt máu quý giá của cô lan tràn khắp nơi trên ga giường, trên váy áo của cô và trên quần áo của anh, trải dài trên sàn nhà… Hoàng Gia Khiêm, anh đã làm điều tội lớn với Dạ Quỳnh.

Khiêm cố nhớ lại, cảm giác hối hận và đau đớn. Anh nhận ra rằng cô gái đó đã bỏ thuốc kích dục vào đồ uống anh, nhưng Quỳnh không biết và nghĩ rằng anh chỉ say rượu. Kết quả là, người bị hành hạ suốt đêm trên giường lại là chính Quỳnh, lần đầu tiên của cô. Gia Khiêm đứng dậy, mặc đồ và bước vào nhà tắm. Qua phòng bếp, anh thấy bát canh giải rượu trên bàn. Cô nghĩ rằng anh say rượu và đã chuẩn bị canh giải rượu cho anh. Khiêm cầm điện thoại và gọi, nhưng chỉ nhận được âm thanh từ tổng đài: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Zalo và Facebook của Quỳnh đều bị khóa. Không phải cô chặn anh như lần trước, mà là cô khóa hoàn toàn trang cá nhân, tức là cô muốn rời xa cuộc sống này và không muốn liên lạc với bất kỳ ai.

Khiêm hiểu rằng Quỳnh muốn ở một mình, không muốn bất kỳ ai tìm thấy cô. Anh vệ sinh cá nhân và nghe tiếng chuông điện thoại của người mang cháo đến. Ngồi trước bát cháo nóng hổi, Khiêm cảm thấy nghẹn ngào. Anh không thể nuốt nổi khi không có Quỳnh ở đây. Anh mất ăn một chút và bắt đầu nói:

– Quỳnh à, em đã ăn sáng chưa? Làm sao anh nuốt nổi khi không có em đây? Có cách nào để gạt bỏ những tội lỗi anh gây ra cho em không? Làm sao để em quay về với anh? Quỳnh à, em ở đâu?

Những câu hỏi lặp lại trong đầu Khiêm và anh không nhận được câu trả lời nào. Anh tiếp tục ăn, mặc dù mọi thứ đắng chát trong cuộc sống đã làm anh không thể chịu đựng được. Khiêm dọn dẹp, quét tước tiệm hoa như mọi ngày Quỳnh thường làm. Anh nhặt đồ của cô, tháo ga giường và đưa vào nhà tắm. Gia Khiêm không giặt máy mà giặt bằng tay. Những giọt máu quý giá của người con gái anh yêu không thể giặt bằng máy. Khi dọn dẹp xong, Khiêm nhìn những bông hoa đẹp mắt mà Quỳnh đã cắm sẵn và lấy bình phun nước nhỏ tưới cho hoa.

Gia Khiêm nghĩ về việc không vứt chìa khóa và quyết định ở lại, chờ đợi Quỳnh trở về. Ngàn lời xin lỗi của anh không thể khiến mọi thứ trở nên dễ chịu, nhưng thực sự, anh không kiểm soát được bản thân. Anh không muốn bị cô gái kia giữ lại để tránh mắc lỗi với Quỳnh, nhưng lại không ngờ rằng người mà anh “xả cơn” đó lại là người con gái mà anh trân trọng.

Khi đang chuẩn bị đóng cửa để đi đến tập đoàn, Gia Khiêm nhận được tin nhắn từ Gia Bảo trong nhóm “anh em”:

– Các anh ơi, hôm nay trời đã lạnh rồi, trưa nay mình làm một nồi lẩu đi. Nhớ mang theo vợ nếu có nhé!

Mọi người khác đều thể hiện sự đồng ý bằng cách thả tim và gửi biểu tượng OK. Khiêm, sau một lúc, mới chậm rãi soạn tin nhắn:

– Dạ Quỳnh đã rời đi!

Tin nhắn này gây ra một cú sốc. Lần này, mọi người không kiên nhẫn để gửi tin nhắn, Bá Tùng ngay lập tức kích hoạt cuộc gọi video nhóm. Mọi người đã sẵn sàng chuẩn bị đi làm và khi thấy gương mặt của Khiêm, họ biết anh không đùa. Vương Thành lên tiếng:

– Chivas, có chuyện gì vậy? Em thấy anh đang ở tiệm hoa phải không?

Khiêm gật đầu, ánh mắt uể oải:

– Dạ Quỳnh đã rời đi vào buổi sáng.

Bá Tùng hỏi tiếp:

– Nhưng tại sao?

Khiêm hít một hơi và nói:

– Tối qua cô ấy bị đưa thuốc. Trường tưởng rằng em say nên đã đưa em về đây, Quỳnh cũng nghĩ như vậy và… lúc sáu giờ anh dậy, cô ấy đã ra đi.

Câu nói này của Khiêm khiến không khí trở nên đau lòng hơn. Anh tiếp tục:

– Trưa nay chúng ta hãy gặp nhau, em sẽ phải tìm ra kẻ đã đưa thuốc cho em, hắn không thể yên bề với em được!

Gia Bảo nói:

– Anh có nhớ tên của cô ấy không?

Khiêm trả lời chậm rãi:

– Là bạn của Cà Chua!

Bác sĩ Vương nhíu mày:

– Bạn của Cà Chua à?

Rồi anh nhớ lại cuộc gặp tối qua ở bệnh viện với Cà Chua và nhóm bạn cấp ba, sau đó nói:

– Vậy thì dễ rồi, hỏi cô bé là ra ngay mà!

Thành hỏi:

– Đừng nói là cô ấy dàn dựng chuyện nhé!

Vương lắc đầu:

– Không phải đâu. Anh tin Cà Chua không biết về vụ này đâu. Những ngày qua, cô ấy chỉ lo cho chú Nhật thôi.

Bá Tùng cũng đồng ý với Vương:

– Anh cũng nghĩ như anh Kem. Cà Chua không liên quan đến chuyện này!

Gia Khiêm nói:

– Em cũng không nghĩ Cà Chua có liên quan, nhưng người bạn kia, dù là bạn của Cà Chua, cũng sẽ không yên bề với em! Em sẽ kiếm tra mọi ngóc ngách của thành phố C, thậm chí cả Việt Nam này để tìm ra hắn!

Bá Tùng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Gia Khiêm và nói ngay:

– Bình tĩnh! Họp trưa đã, không nên quá nóng vội!

Vương Thành cũng rất hiểu tính cách của Khiêm nên đồng tình với Tùng:

– Đúng vậy, chúng ta vẫn có pháp luật. Nếu hắn đã sử dụng chất cấm, thì hãy để pháp luật xử lý, việc quá nóng vội chỉ dẫn đến sai lầm tiếp theo!

Gia Khiêm ngả người ra ghế, đôi mắt nhìn lên trần nhà, vừa đau đớn vừa căm phẫn. Bá Tùng nhìn thấy tâm trạng của Khiêm, anh không lạ gì với điều đó. Anh cũng từng trải qua cảnh phải theo đuổi kẻ gây hại người mình yêu. Lúc đó, anh cũng muốn trừng phạt Trà My, nhưng rồi anh đã kiềm chế bản thân và sử dụng pháp luật để tìm ra Tú Uyên. Cảm giác của Gia Khiêm lúc này chắc chắn rất tồi tệ, bởi vừa căm tức kẻ đã đưa thuốc cho Quỳnh, vừa đau đớn khi nhớ lại tâm trạng của cô tối qua. Vì vậy, Bá Tùng lại tiếp tục:

– Giờ thì em có đến tập đoàn không?

Khiêm gật đầu:

– Chắc chắn rồi. Có bấy nhiêu bữa ăn đang phụ thuộc vào công việc này, em không thể bỏ bê nó đâu. Anh hãy yên tâm đi! Nhưng em phải tìm ra cô ta càng sớm càng tốt!

Gia Bảo nói:

– Còn chị Quỳnh, anh nghĩ chị đi đâu?

Khiêm cảm thấy nhói đau trong ngực khi nghĩ đến Quỳnh:

– Anh sẽ ở đây chờ Quỳnh, không vứt chìa khóa đi đâu cả. Nhưng anh nghĩ, hiện tại cả Quỳnh và anh đều chưa thể đối diện với nhau.

Thành nói:

– Được rồi, giờ cần bình tĩnh. Trưa nay mười một giờ tại nhà hàng A, phòng cũ nhé! Giờ ta đi làm đã!

Gia Khiêm tắt điện thoại, nhiều suy nghĩ đang quay trong đầu anh. Dạ Quỳnh, anh sẽ làm cho kẻ gây hại em phải chịu trừng phạt. Khi đó, người đã gây ra sự cố cho em – Hoàng Gia Khiêm này sẽ tìm em, quỳ xuống xin lỗi trước mặt em. Chờ anh nhé, em có thể chờ anh chứ?

Bài viết liên quan