Khắc tên vào tim em chương 55 | Vượt qua
– Quỳnh!
Khi Vương Thành nhìn thấy Quỳnh ngã xuống, anh ta hoảng sợ và lập tức bế cô lên. Trong khi đó, ông Long chỉ vào phòng bên cạnh cánh cửa cấp cứu và nói:
– Đưa con bé vào phòng đó đi!
Bà Thư, đôi mắt sưng mộng, đứng dậy và nói:
– Tội nghiệp con bé!
Ông Long vội vã đi theo Vương Thành để cấp cứu Quỳnh. Ông hiểu rằng cô bé chưa thể chấp nhận được sự thật. Ngay cả bố mẹ ông cũng không dám nghĩ đến những chuyện đang xảy ra với đứa con trai của mình.
Khi Dạ Quỳnh tỉnh dậy, cô thấy Tú Uyên và vợ chồng ông Long đang ngồi bên cạnh. Nhìn thấy cô mở mắt, Tú Uyên nói:
– Quỳnh à, em tỉnh rồi phải không?
Quỳnh nhớ lại mọi chuyện – từ cuộc điện thoại đến những bước chân vội vã… và nước mắt lại lăn ra. Cô trả lời:
– Chị Uyên ơi, anh Ga Khiêm đâu rồi ạ?
Ông Long vỗ nhẹ vào bàn tay của cô:
– Quỳnh à, con phải bình tĩnh! Gia Khiêm vẫn đang ở trong phòng, mọi người đều đang chờ đợi, nên con phải kiên nhẫn. Con khỏe mạnh thì mới có thể chăm sóc được Chivas đấy!
Quỳnh biết rằng bố Long nói như vậy để an ủi cô, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy xót xa. Không có gì đau đớn hơn khi bố mẹ ngồi bất lực, không thể làm gì để giúp con mình chiến đấu với sự sống và cái chết. Mẹ Thư chắc chắn còn đau đớn hơn cả cô gấp trăm lần. Quỳnh nói:
– Con xin lỗi bố mẹ, con đã làm bố mẹ phải lo lắng. Con sẽ cố gắng…
Ông Long gật đầu:
– Con làm rất tốt! Bố hiểu rằng, trong suốt cuộc đời, bố đã cứu chữa cho vô số bệnh nhân. Nhưng bố không bao giờ muốn con hoặc ai đó trong gia đình phải trải qua điều đó. Nhưng giờ đây, khi Gia Khiêm gặp phải chuyện này, kẻ gây ra vẫn chưa được bắt, nên con phải mạnh mẽ lên, con có hiểu không?
Quỳnh gật đầu:
– Dạ, con nhất thời không thể tin vào những gì mình thấy. Con chỉ suy nghĩ về cảm xúc của mình mà chưa suy nghĩ đến cảm xúc của bố mẹ. Con xin lỗi bố mẹ!
Bà Thư vuốt nhẹ mái tóc của cô:
– Gia Khiêm bị rơi từ tầng ba xuống, chúng ta chưa biết tình hình của anh ấy ra sao. Dượng Trọng, bác Vĩ và anh Kem đều ở trong đó, có tới sáu chuyên khoa đã được gọi vào cấp cứu. Chúng ta chỉ còn cầu nguyện thôi con ạ. Em Chi Pu cũng đang trên đường trở về Việt Nam.
Rơi từ tầng ba xuống, thì chưa biết anh ấy còn ở trong thế nào. Ai đó có thể tàn nhẫn đến vậy sao? Và việc Chi Pu trở về cũng có nghĩa là tình hình của Chivas không tốt. Quỳnh nhìn bà Thư:
– Sáng nay anh ấy còn nói với con là tối sẽ về ăn cơm với bố mẹ, rồi ngày mai sẽ về bên nhà bố mẹ con. Vậy mà…
Cô nói xong, nước mắt lại rơi xuống làm ướt gối. Dạ Quỳnh tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên, không thể yếu đuối lúc này. Cô phải là nguồn động viên cho bố mẹ, không thể trở thành gánh nặng cho ai khác. Nghĩ vậy, Quỳnh hít một hơi sâu rồi đứng dậy, một lần nữa làm điểm tựa cho vợ chồng ông Long và Tú Uyên. Khi ra ngoài, cả gia đình chú Lê Minh và cô Tuệ Lâm cũng đã đến. Hàng ghế vẫn yên lặng, không có tin tức gì mới về Gia Khiêm… Thời gian vẫn trôi đi từng chút một…
Trong căn nhà hoang ở ngoại ô, Hiệp, sau khi nhận ra gã canh cửa đang ngủ gà ngủ gật, đã nhanh chóng lên kế hoạch để thoát khỏi tình thế nguy hiểm. Anh nảy ra khỏi tình trạng trói buộc, và ý tưởng sáng tạo đã xuất hiện khi anh nhớ đến chùm chìa khóa trong túi quần. Trong chùm chìa khóa đó có một chiếc bấm móng tay có lưỡi nhỏ giống như lưỡi dao.
Hiệp cố gắng dùng cơ thể để nhích chùm chìa khóa ra khỏi túi, hy vọng rằng chúng sẽ rơi ra vì chúng được gắn với nhau. Trong lúc này, điện thoại của gã canh cửa reo lên, khiến Hiệp phải tạm dừng để tránh bị phát hiện. Gã kia tỉnh dậy, nghe điện thoại, khuôn mặt tái mét, cho thấy có chuyện gì đó không ổn. Hắn ta nhanh chóng bật dậy và rời khỏi hiện trường.
Hiệp ngạc nhiên, tự hỏi liệu hội Tuấn lé đã bắt được Tuấn lé hay không. Anh vẫn tiếp tục cố gắng nhích chùm chìa khóa, và cuối cùng, nó rơi ngay cạnh tay anh. Hiệp nhanh chóng sử dụng lưỡi dao nhỏ để cắt đứt sợi dây thừng, đồng thời quan sát xem có ai đang quay lại không. Khi đảm bảo an toàn, anh tháo hẳn sợi dây. Hiện tại, nếu bị bắt lại, Hiệp chỉ phải đối mặt với một trận đánh đơn giản.
Anh quyết định rời khỏi căn nhà hoang và đến đồn cảnh sát để báo cáo, mặc dù bằng chứng duy nhất anh có là bản thân mình. Nhưng sau đó, Hiệp nghĩ rằng Chủ tịch Gia Khiêm đang cần cứu chữa ở bệnh viện. Nếu anh đi đến đồn cảnh sát, họ sẽ giữ anh lại. Hiệp quyết định đến bệnh viện trước, sau đó sẽ đến trụ sở cảnh sát. Anh lấy mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và tiến vào thành phố, giữ thái độ thận trọng để tránh sự chú ý của Tuấn lé.
Khi Hiệp đến khu vực cấp cứu, anh ngay lập tức nhận ra tình hình nghiêm trọng của Chủ tịch Hoàng Gia Khiêm khi thấy hàng dài người ngồi chờ đợi. Anh nhìn thấy Trợ Lý Trần Kim đi đi lại lại và liền chạy đến gặp anh ta:
– Trợ lý Kim, Chủ tịch sao rồi?
Kim nhìn thấy Hiệp và rất ngạc nhiên:
– Hiệp à, cậu đi đâu từ sáng đến giờ vậy?
Hiệp run rẩy:
– Anh ơi, tôi bị chúng trói lại, mãi mới thoát được. Chủ tịch bị chúng hại, tôi sẽ báo công an nhưng tôi muốn qua đây xem tình hình chủ tịch đã, tôi đã không bảo vệ được chủ tịch, tôi chỉ kịp lót một chiếc chăn để chủ tịch đỡ đau. Tôi xin lỗi…tôi đáng chết…
Ông Bảo Long nghe câu chuyện của công nhân đó và cảm thấy rất lo lắng. Con trai ông đã bị hại rồi. Cậu thanh niên này đã cố gắng giúp Gia Khiêm, rõ ràng cậu ta bị ép làm điều gì đó. Ông đứng dậy, đang định hỏi xem tình hình cụ thể thì chợt nghe tiếng Cẩm Trang cắt ngang:
– Bảo vệ nhân chứng!
Theo bản năng, ông Long, Vương Thành và Bá Tùng bật dậy đẩy Hiệp sang một bên khi nghe thấy âm thanh đó. Cẩm Trang sau khi tạm giam đám người kia liền vào bệnh viện xem tình hình Gia Khiêm. Lúc đến khu vực cấp cứu, cô thấy một kẻ đứng lấp ló sát tường, cầm một chiếc phi tiêu. Cô nhảy mạnh vào và đạp cả hai chân vào lưng hắn, đồng thời tri hô. Hắn ngã nhào ra đất, nhưng nhanh chóng bật dậy và chuẩn bị tấn công Trang với chiếc phi tiêu khác. Mọi người chưa kịp nhìn xem hắn là ai vì mọi việc diễn ra quá nhanh. Vương Thành vội rút giày và tấn công hắn từ phía sau. Trang nhanh chóng bắt giữ hắn và nói:
– Anh đã bị bắt về tội gây rối trật tự công cộng và có âm mưu giết người!
Hắn giãy giụa:
– Mẹ kiếp! Thả tôi ra, chúng mày chưa biết đang đụng vào ai đâu!
Cẩm Trang nhếch môi:
– Tôi sẽ cho Lục Văn Quang gặp bạn sớm nhất có thể!
Tên sát thủ ngạc nhiên đến mức im lặng sau khi Cẩm Trang gọi điện và chụp chiếc còng vào tay hắn:
– Đồng chí, hãy đưa hắn đến bệnh viện Thiên Vĩ. Hiệp ở đó và Lục Gia đã gửi người tới cấp cứu, khu vực cấp cứu cần có lực lượng bảo vệ cho Chủ tịch Hoàng Gia Khiêm và đưa tên này về trụ sở!
Chưa đầy mười phút sau, Hoàng Phú và một số cảnh sát mặc đồng phục xuất hiện. Phú giới thiệu:
– Tôi là Hoàng Phú, đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Cảnh sát thành phố. Anh theo chúng tôi về trụ sở để điều tra. Mọi lời khai của anh sẽ là bằng chứng trước tòa!
Cẩm Trang giao nhiệm vụ và quay lại với Hiệp:
– Anh cũng đi theo cảnh sát để khai báo nhé!
Hiệp vẫn còn bàng hoàng sau cuộc đấu đá vừa qua. Anh nói với Trần Kim:
– Trợ lý Kim, tôi sẽ khai đầy đủ với cảnh sát. Nhưng nếu anh Khiêm có điều gì, tôi sẽ xin cảnh sát để chết vì tôi có tội với anh ấy. Chủ tịch đã rất tốt với tôi, nhưng mà…
Bá Tùng vỗ vai Hiệp:
– Cậu đã cố gắng hết sức để bảo vệ Gia Khiêm, không ai trách cậu cả đâu, cậu bị ép mà. Cứ thành khẩn khai báo với cảnh sát, sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật!
Hiệp mếu máo:
– Dạ, tôi chỉ mong Chủ tịch bình an. Chủ tịch là người tốt, hy vọng trời sẽ thương anh ấy…
Vương Thành gật đầu:
– Ừ, Khiêm sẽ ổn mà. Cậu đi theo các đồng chí cảnh sát, họ sẽ bảo vệ cậu tốt hơn chúng tôi!
Mọi người lại nhìn về phía phòng cấp cứu sau khi cảnh sát đưa gã sát thủ về trụ sở. Bà Thư không còn nước mắt để rơi nữa. Quỳnh đã gọi bố mẹ cô đến. Bà Đan Thư ngồi lặng thinh, lo lắng về tương lai nếu con trai bà không tỉnh dậy. Bà cố tỏ ra mạnh mẽ để chồng không lo lắng. Những người bạn vẫn ở bên vợ chồng bà. Bác sĩ Trọng không cho phép Bảo Long vào trong, vì dù chồng bà là bác sĩ chuyên khoa chấn thương nhưng không có người cha nào bình tĩnh trong tình huống này.
Trong khi đó, ở phòng cấp cứu, không khí yên bình đến mức khiến cho không gian trở nên ẩm ướt. Tiếng của bác sĩ Vĩ và bác sĩ Trọng vang lên thỉnh thoảng, yêu cầu y tá mang đồ cần thiết. Âm thanh lạch cạch của dụng cụ y tế, đôi mắt mệt mỏi của những bác sĩ hàng đầu bệnh viện Thiên Vỹ tập trung vào cơ thể bầm dập của Gia Khiêm. Các bác sĩ căng thẳng đến mức có vẻ như không dám thở.
Một thời gian sau đó, đèn trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. Bác sĩ Vĩ và bác sĩ Trọng cùng Thiên Vương bước ra, mệt mỏi vì cả một cuộc mổ căng trái đã diễn ra. Mọi người không vội vàng chạy lại như những trường hợp cấp cứu khác. Tất cả đứng lên từ từ và chuẩn bị lắng nghe, bởi họ sợ rằng thông tin sắp được nghe có thể làm tổn thương họ. Tâm lý của mọi người trái ngược giữa hy vọng và sẵn sàng đối mặt với điều xấu nhất.
Ông Trọng thở mạnh một hơi và nói:
– Chivas đã vượt qua cơn nguy kịch! Hiện tại, anh ta bị gãy chân phải, tổn thương cột sống và xương chậu rạn, nhưng không nặng lắm. Một số vết thương khác không đáng kể. Trong não có tụ máu, nhưng ít và đã được phẫu thuật. Chỉ số sinh tồn đã quay lại. Điều này chúng ta nên cảm ơn tấm chăn kia. Nếu không có tấm chăn, Gia Khiêm không thể sống sót, thậm chí nếu sống sót, cũng có thể trở thành một người tàn tật. Tôi nghĩ, với sự linh hoạt của thân thể, có lẽ anh ấy đã không để đầu chạm đất trước khi rơi xuống. Khi rơi, Gia Khiêm giữ cơ thể thả lỏng, chân hơi gập và dồn phần tiếp đất vào chân. Nếu không phải như vậy, chắc chắn đã có nhiều xương gãy.
Mọi người nhẹ nhõm thở phào. Bà Thư ôm đầu vào vai chồng và khóc nức nở:
– Con sống rồi anh ơi!
Dạ Quỳnh cảm thấy lòng nhẹ nhõm một chút, lắc lắc tay ông Trọng:
– Dượng ơi, vậy còn bao lâu mới được vào thăm anh ấy?
Ông Trọng vỗ nhẹ vai cô:
– Con phải bình tĩnh, hiện tại Chivas cần ở trong môi trường vô trùng hoàn toàn. Mọi chỉ số mới bắt đầu xuất hiện, nên không có ai được vào, trừ bác sĩ và y tá. Ít nhất là hai mươi tư giờ nữa, sau một lần kiểm tra lại mới quyết định được phương án tiếp theo.
Dạ Quỳnh nói khẽ:
– Dạ, con chỉ muốn anh ấy sống…
Vâng, cô chỉ muốn anh sống, chỉ muốn người đàn ông ấy còn thở, còn nhìn thấy cô, có thể trò chuyện hoặc chỉ cần nghe cô nói. Bởi vì Dạ Quỳnh này đã nguyện cả đời gắn bó với Hoàng Gia Khiêm, không ai có thể thay thế được…