Làm dâu nhà hội đồng chương 16 | Người con gái tôi thương
Buổi sáng, không khí nhộn nhịp, cả nhà hội đồng đều hối hả bàn tán, nhưng tôi không thấy vui. Dường như chỉ có những người làm việc trong nhà là không vui.
Bé Nhỏ ngồi cùng tôi trong phòng, nói:
Cô, bây giờ cô tính làm gì?
Tôi ngồi suy tư, thở dài:
Chẳng biết, chờ cậu Hai về rồi tính sau.
Cô… em có chuyện muốn hỏi, nhưng em muốn cô hứa đừng chửi em, chỉ khi nào cô hứa thì em mới dám hỏi…
Ừ, em hỏi đi, tôi không có thời gian chửi em bây giờ đâu, tôi đang buồn.
Sao cô… sao cô không lấy cậu Hai làm chồng? Cô với cậu Hai đã như vậy mà?
Tôi lại thở dài:
Chuyện đó… không dành cho em hiểu, em còn quá nhỏ, chuyện tình yêu người lớn làm sao em hiểu được.
Dạ… À, em quên, hồi nãy em xuống bếp, vú Chín nói với em là cô Bích Hà… khóc nức nở trong phòng. Cô Kim Chi muốn đến an ủi mà không được, ông cấm cô Kim Chi ở trong phòng hai tháng. Chà, cô Hà có vẻ như đang tìm cách gặp Bà Nội để kể chuyện.
Tôi quay sang nhìn bé Nhỏ, tôi ngạc nhiên hỏi:
Bà Nội à?
Bé Nhỏ gật đầu:
Dạ, cô nghĩ thử xem, Bà Nội dễ gì chịu để cô làm mợ Hai, tôi nghĩ Bà Nội chắc không chịu đâu.
Vậy đấy, sáng nay bên nhà Bà Nội có nói gì không?
Cái này thì em… chưa nghe, vì Bà Nội không có nhà, từ sớm Bà đi từ sớm.
Ôi trời, tôi quên là trong nhà còn có Bà Nội, nếu vậy thì không cần phải lo lắng.
Thấy tôi cười hí hửng, bé Nhỏ không hiểu hỏi:
Sao cô lại mừng vui như vậy? Cô đã nghĩ lại chưa? Cô thích cậu Hai rồi à?
Tôi cười:
Thôi thì, hãy cho là vậy đi, cô đi đây, em ơi. Em đi chuẩn bị cơm cho tôi, sau này tôi sẽ ăn.
Nói xong, tôi đứng dậy và ra khỏi phòng. Lúc này, không còn nơi nào để đi nữa… chắc chắn là phải tìm cách để nghe Bà Nội kể chuyện.
Tôi đi vòng quanh phòng cậu Cả, nhưng không thấy ai, sau đó tôi gõ cửa phòng cậu Cả và kêu:
Cậu Cả… cậu Cả…
Sau một lúc, tôi mới nghe thấy giọng cậu từ trong phòng:
Ai?
Tôi nhanh chóng đưa miệng gần cửa và nói:
Dạ, em… Út Quân, cậu mở cửa cho em vào không?
Vào làm gì?
Chuyện quan trọng đấy, cậu mở cửa nhanh đi, mọi người đã thấy em rồi.
Tôi nói nhưng cậu Cả vẫn không mở cửa, phải mất một lúc sau, cậu mới mở cửa để tôi vào. Khi bước vào, cái quan tài màu đen nằm ở một góc khiến tôi sững sờ. Tôi rùng mình và trỏ vào nó:
Cậu… cậu che cái đó lại đi… quá ghê!
Cậu Cả đóng cửa sổ lại và nói:
Không muốn nhìn thì ra ngoài.
Tôi nhăn mặt buồn rầu và nói:
Cậu hung dữ với em quá… cứ nhìn là muốn chết luôn á.
Cậu Cả lườm tôi một cái và nói:
Rườn rà.
Dù miệng nói mắng, nhưng cậu vẫn đi che màn và sau đó đứng nhìn tôi:
Nói đi.
Tôi cười và đi lại gần cậu, nói:
Em có chuyện quan trọng…
Cậu Cả dọn đến ghế ngồi, đổ trà và nhìn tôi trước khi nói:
Có chuyện gì quan trọng vậy? Nói đi.
Tôi dồn mình ngồi đối diện và bày tỏ:
Cậu không nghe đến vấn đề gì à? Cô lo lắng về điều gì thì cậu không?
Cậu Cả cười nhạt:
Tôi phải lo về gì chứ? Sao cô không lấy Thái Ngọc?
Tôi tỏ ra buồn bã:
Cậu khùng à? Tôi làm sao có thể lấy cậu Hai được?
Lý do là gì?
Tôi nhìn cậu Cả và trả lời chân thành nhất:
Tôi không thích cậu Hai, tôi thích cậu. Và tôi có lý do riêng, lý do đó rất quan trọng, cậu phải tin tôi.
Cậu Cả nhìn tôi mặt lạnh, miệng hơi mím lại, không biết đang suy nghĩ gì. Thấy cậu nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại, hai bên đều cảm thấy căng thẳng. Cuối cùng, cậu Cả mới hỏi:
Cô quyết định không lấy Thái Ngọc chứ?
Tôi gật đầu mạnh mẽ:
Đúng, tôi chắc chắn là không muốn.
Không cần thề thốt, tôi không tin vào lời thề. Nếu cô muốn tôi giúp đỡ… hãy nói, cô là ai?
Tôi cảm thấy an tâm hơn khi thấy ánh mắt của cậu, chỉ có cậu mới có thể tin tôi. Thậm chí nếu cậu không thể giúp tôi, ít nhất tôi đã giải tỏa được phần nào nỗi lo lắng trong lòng.
Sau khi suy nghĩ, tôi bắt đầu kể lại câu chuyện của mình. Cậu Cả ngồi im lặng và lắng nghe mọi điều tôi kể. Khi tôi kết thúc, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cậu tin hay không cũng được, tôi không quan trọng. Tôi đến đây vì một lý do nào đó và ở lại cũng vì lí do đó. Vậy nên, tôi không thể lấy Thái Ngọc được. Lý do chính là tôi không phải là Út Quân thực sự. Và còn một điều nữa…
Điều thứ hai là gì?
Tôi nhìn cậu và do dự:
Điều thứ hai là… là vì… tôi thích cậu.
Cậu Cả nhìn tôi và nói:
Cô thích tôi nhưng tôi không thích cô, đừng mong chờ gì.
Tôi bất ngờ:
Tại sao vậy?
Cậu Cả hớp một ngụm trà và đáp:
Thái Ngọc thích cô, tôi không thể làm cháu tôi buồn. Và tôi không có tình cảm với cô.
Tôi nhìn cậu Cả, trong lòng lúc nào cũng không thoải mái, như bị ai đó đấm vào tim vậy. Tuy biết rằng cậu Cả khó mà thuyết phục được, nhưng cách từ chối thẳng thừng của cậu làm tôi cảm thấy đau lòng.
Thấy tôi im lặng, cậu Cả tiếp tục:
Tôi biết cô sẽ buồn, nhưng nếu cô buồn thì tôi cũng không thoải mái. Chúng ta không thể nào, cô đừng cố gắng làm gì nữa. Tôi có thể quan tâm đến ai đó, nhưng chắc chắn đó không phải là cô.
“Hừ”, đau lòng quá, thằng này…
Tôi nhếch môi, nói lí nhí:
Cậu Cả… cậu nói vậy không sợ gây hỏa hại cho bản thân à?
Cậu Cả cười nhẹ:
Hỏa hại sao? Hỏa hại vào ai đấy? Tôi không tin vào những điều đó, cô đừng lo cho tôi.
Tôi lườm cậu một cái, cười khẩy:
Đợi xem đi, trước sau gì cậu cũng sẽ gặp họa.
Cậu Cả cười khinh thường một chút, rồi đứng dậy đi tới chỗ chim đại bàng. Tôi đi theo sau, tò mò hỏi:
Cậu cũng nuôi được đại bàng à, chúng thường dữ lắm đấy.
Cậu Cả gật đầu:
Ừ, cô biết à? Ở chỗ cô có ai nuôi chúng không?
Có, ở đây có nhiều người nuôi chúng, chủ yếu để bán làm cảnh. Nhưng thuần chúng khó lắm, cậu làm sao mà thuần được?
Có duyên thôi…
Tôi đến gần con chim đại bàng, thấy cậu quan tâm, cậu Cả hỏi:
Cô không sợ sao?
Sợ chút ít thôi, nhưng em thích, cái gì khó chinh phục em càng thích… như cậu á.
Cậu Cả lườm tôi, tôi lại thích đùa giỡn với cậu. Nhưng bất ngờ, cậu Cả quay sang nói chuyện với chim đại bàng.
Ngố… nhớ mặt nhé.
Không biết con đại bàng có hiểu không, sau khi cậu nói thế, nó nhìn tôi, nhìn cực kỳ chăm chú. Đúng là ánh mắt của đại bàng, rất sắc lạnh.
Chỗ của cô… chắc là khác biệt lớn so với ở đây nhỉ?
Đúng, chỗ của em tương tự nhưng hiện đại hơn nhiều, có đầy đủ tiện ích, và xã hội phát triển. Nhưng cậu chắc không hiểu đâu.
À, có đèn, điện thoại di động gì đó hả?
Làm sao cậu biết?
Tôi nhăn mặt nhìn cậu Cả, cảm thấy nghi ngờ và tò mò. Tôi nghi ngờ lắm, có khi cậu Cả cũng là người xuyên không như tôi.
Trong khi tôi còn đang suy đoán, có tiếng gõ cửa bên ngoài, giọng của chị Thục Oanh vang lên, dường như cô mang trà mới tới cho cậu Cả.
Cậu Cả… mở cửa ra, em đem trà tới cho cậu đây.
Nghe tiếng chị Oanh, cậu Cả dặn tôi im lặng. Tôi gật đầu hiểu ý và chợt nhớ ra một chuyện. Tôi thì thầm:
Cậu cần trốn không?
Không, đứng yên đây.
Cậu Cả đi mở cửa cho chị Oanh, nhưng không mời cô vào trong, chỉ lấy mâm trà. Tôi nghe cậu và chị Oanh trò chuyện từ bên ngoài.
Cậu, trà sen em vừa ủ xong, cậu uống đi cho thơm.
Ừ cậu cảm ơn nghen.
Dạ, mà cậu biết gì chưa, Thái Ngọc muốn hỏi cưới Út Quân á cậu.
Vậy à?
Dạ, chuyện tốt cậu hen, em nghe cũng mừng cho Út Quân… mà hổng biết khi nào thì tới lượt… em.
Em muốn thì để cậu kêu cậu Phú sang nhà liền, có chi đâu mà em đợi.
Cậu… cậu đừng nói vậy mà.
Con gái lớn rồi đừng làm eo lâu quá…
Sau khi nói chuyện, cậu Cả đem mâm trà vào trong và đặt cạnh mâm trà đang uống. Tôi tiến tới hỏi:
Sao cậu uống rồi mà lấy thêm vậy?
Cậu Cả mở nắp ấm trà, cúi xuống ngửi, đầu cậu lắc nhẹ theo làn khói. Cậu nói nhẹ nhàng:
Thói quen rồi, trà Thục Oanh ủ rất thơm.
Cậu ấy trông thích thú quá vậy?
Sau khi ngửi, cậu Cả nhìn tôi, giọng trầm:
Tôi đồng ý giúp cô chặn chuyện hỏi cưới lại, trong nhà này chỉ có mình tôi mới có thể giúp cô. Nhưng mà… tôi có điều kiện…
Tôi cảm thấy lo lắng:
Điều kiện… là gì?
Cậu Cả nghiêm túc:
Cô giúp tôi tìm một cô gái, cô ấy ở chỗ hiện đại như cô vừa nói… được không?
Tôi gật đầu rồi ngạc nhiên:
Bằng cách nào? Em có quay trở về được đâu?
Tôi có cách, cô chỉ cần chịu là được.
Nhưng cậu cho em hỏi… cô gái đó là ai?
Cậu Cả nhìn ấm trà trên bàn, ánh mắt ấm áp:
Là cô gái của tôi, người tôi thương!