Làm dâu nhà hội đồng chương 17 | Một chữ “em”

04/03/2024 Tác giả: Hà Phong 142

Đối với cậu Cả, tôi chỉ có thể trông chờ vào duyên số, không thể ép buộc!

Cả ngày hôm đó, tôi đợi chờ cậu Ngọc về suốt mà không thấy mặt, hỏi ra mới biết cậu đi làm vài bữa nữa mới về. Đã lo nghĩ không kịp thì còn nghe dì Nguyệt nói xem ngày lành để sang nhà nói chuyện cưới gả. Nếu dì Nguyệt không nói, tôi lo ít nhưng nay dì nói, tôi lo nhiều hơn, sợ cậu Cả không kịp, đành lòng chết luôn. Rầu ghê nơi hà!

Sáng hôm sau, tôi ra ăn sáng với bộ mặt quầng mắt thâm đen vì mất ngủ, thấy tôi uể oải, dì Dung hỏi:

Chuẩn bị hôn sự có khác, sao mắt đen thế Út Quân?
Tôi nhìn dì, uể oải trả lời:

Không có gì dì, tôi bị bệnh nên không ngủ được.
Cậu Ba kế bên dì Dung nhìn tôi và hỏi:

Nếu em không khỏe, để anh kêu thầy lang tới coi bệnh cho em, em quá hốc hác đấy đấy.
Tôi ngồi thẳng dậy, cười gượng gạo trả lời:

Không cần đâu cậu, tôi bệnh nhẹ thôi, đừng lo.
Cậu Ba tiếp tục:

Hoặc là em… không hài lòng với việc cưới anh Hai?
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu Ba, không biết phải trả lời thế nào thì dì Dung nói.

Bảo, sao con nói lạ lùng thế, Út Quân từ khi bước vào nhà này đã là mợ lớn rồi đấy con. Con nói vậy làm má nghe à, má rầy con chết đó đấy.
Cậu Ba cười nhạt:

Rầy thì rầy, con chỉ nói thật thà mà thôi, má nhìn cũng biết là Út Quân, em ấy…

Đủ rồi, má đã nói rồi, đủ rồi, đừng có nói linh tinh nữa.

Bị dì Dung quở mắng, cậu Ba bực dọc quay sang chỗ khác. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ không nói nữa, ai ngờ lại quay sang dặn dò tôi.

Nếu em không thích, em cứ nói, anh ủng hộ em, em đừng sợ.
Dì Dung đập nhẹ lên bàn, càm ràm:

Ông chả thằng này, hôm nay con ăn nhầm gì thế Bảo? Út Quân đã nói không hài lòng thì nói đi, sao con nói như vậy…
Cậu Ba không trả lời, dì Dung nhìn con trai và rồi lại nhìn tôi, tôi hiểu chuyện nên ngay lập tức an ủi dì ấy:

Dì Dung đừng lo, tôi không nghe gì cả, không nghe gì cả.

Dì Dung cười nhạt, gật đầu:

Ừ… vâng.
Cậu Ba tức giận nhìn mẹ:

Con không muốn ăn cơm nữa, mẹ nói một câu giúp con đi.

Sao con lại thế?

Đi coi đá gà.

Con!

Dù dì Dung tức giận nhưng cậu Bảo không quay lại. Cậu Ba vẫn còn nhiều phút tuổi trẻ, thỉnh thoảng hành động theo cảm xúc.

Sao sáng sớm đã nghe tiếng la rầy của hai mẹ con tôi? Thằng Bảo đi đâu vậy, giờ cơm không ăn mà lại đi?
Khi thầy Trầm và dì Nguyệt bước vào, dì Dung nhanh chóng đứng lên trả lời:

Dạ, Thái Bảo có… có chuyện riêng nên…
Thầy Trầm hỗ trợ dì Nguyệt ngồi xuống, ông tức giận:

Em lại che cho nó à? Thằng… lúc nào cũng lạc quan không ra gì. Nếu được một phần của thằng Ngọc, còn lại…
Dì Nguyệt lên tiếng:

Con còn nhỏ, dì Dung sẽ dạy bảo thêm. Lớn lên chút nữa tự hiểu thôi. Không có gì lỗi cả.
Dì Dung trầm mặt, thầy Trầm nhận ra vấn đề nên không nói gì thêm. Không khí trở nên căng thẳng, cho đến khi thầy Trầm nói lên:

Sau này tôi không dính vào nữa, hai chị em tự xử với con nhỏ. Thằng Bảo thông minh nhưng cần được hướng dẫn. Sự nghiệp của gia đình sẽ trao cho chúng nó, nhưng đừng để chúng nó tự ý thức. Mọi chuyện phụ thuộc vào chị em.
Vợ chồng nhìn nhau, cùng đồng ý:

Vâng.
Sau khi xử lý vấn đề với cậu Ba, dì Nguyệt chuyển sang quan tâm đến dì Dung:

Dung, cảm thấy sao? Có lạnh chân không? Thuốc đó rất tốt, hãy tiếp tục uống.

Dạ, chị Hai, em uống đủ rồi.

Hai người nói chuyện vui vẻ, tôi và thầy Trầm chỉ là quan sát. Tôi để ý thấy thầy Trầm nhìn dì Dung rất nhiều. Từ lúc họ vào đến bây giờ, ánh mắt của thầy chỉ dành cho dì Dung. Dì Dung cũng thấy lạ lùng, nhưng cụ thể tôi không biết.

Sau một lúc, bà Nội và Thục Oanh cũng đến. Bích Hà không ăn sáng vì không khỏe.

Bích Hà đâu rồi? Sao hôm nay không thấy ra ăn sáng?
Dì Nguyệt nhẹ nhàng trả lời:

Dạ, Bích Hà không được khỏe nên…
Bà Nội liếc mắt sang tôi, bà nói:

Hừ, hãy gọi thầy lang tới kiểm tra.

Dạ.

Và vợ thằng Thọ, tôi nghe nói con định hỏi cưới con Quân cho Ngọc? Tại sao không nói với tôi?

Dì Nguyệt cười:

Dạ, con định chờ coi đâu đó xong rồi mới nói với mẹ.

Vậy thì tốt, nhưng năm nay không phải là thời điểm tốt để cưới. Hãy để sang năm sau.

Tôi nghe Bà Nội nói như thể mở ra một bí mật, dù bề ngoài không hề thể hiện cảm xúc, nhưng trong lòng tôi đang hân hoan vui mừng.

Má, về vấn đề này…
Dì Nguyệt chưa kịp nói hết thì Bà Nội đã ngăn lại:

Còn tôi vẫn còn sống, vẫn còn quyền ra lệnh. Chờ tôi chết rồi lại làm theo ý cô? Năm nay không tốt, chuyện này để sang năm khác.
Dì Nguyệt muốn phản đối nhưng thầy Trầm đã can ngăn, cuối cùng dì Nguyệt đành phải nhượng bộ, không phản đối nhưng cũng không đồng ý. Tôi vui sướng muốn phát khóc, nhưng vẫn phải giả vờ buồn buồn không nói gì. Bà Nội thấy tôi như vậy, bà ta thích thú cười nói suốt buổi. Thấy bà vui vẻ, tôi trông thật buồn cười, nhưng đó lại là cơ hội để phản đối tiếp, phản đối nữa đi Bà Nội ơi.

Trưa hôm đó, trong nhà xảy ra sự cố lớn, tôi nghe bé Nhỏ thuật lại rằng dì Nguyệt bị Bà Nội la mắng trong phòng, có vẻ là về việc tôi và cậu Ngọc. Lần này dì Nguyệt không nhượng nhịn, dì ấy chống lại Bà Nội, khiến bà ta tức điếng. Dì Nguyệt cũng không hề yếu đuối, nhưng không biết có gây ra xô xát gì không, dì ấy đau bụng phải gọi thầy lang và bà mụ tới. Trong nhà hỗn loạn, một số người chăm sóc Bà Nội, một số khác canh chừng. Tôi nghe tin liền chạy tới thăm dì Nguyệt trước, nhưng dì không cho tôi vào, dì ấy yêu cầu tôi vào phòng nghỉ ngơi. Tôi đứng ngoài cửa suốt buổi, không thể vào trong. Và khi tôi quyết định thăm Bà Nội, bà ta cũng từ chối, nói là bà đang mệt, không muốn nói chuyện với ai. Thế là trong nhà mọi người đều bận rộn, chỉ có mình tôi không bị ảnh hưởng.

Ngồi trong phòng, tôi cảm thấy chán chường, đành quyết định đi thăm cậu Cả. Gõ cửa nhưng lần này cậu ra mở cửa nhanh hơn, khi tôi bước vào, cậu Cả hỏi:

Có chuyện gì vậy?

Sao cậu không giải quyết chuyện hôn sự của tôi với Ngọc? Mọi chuyện rối ren lên, cậu định làm gì?

Vội chi? Ngọc chưa trở về, lấy ai mà cưới?

Tôi tức giận:

Không liên quan đến cậu, cậu không cần phải lo lắng.

Nhưng cô muốn sao?

Tôi vẻn vẹn:

Tôi muốn giải quyết ngay, tôi không yên tâm.
Cậu Cả đến gần tôi, vỗ nhẹ vào trán tôi rồi nói:

Tôi hiểu rồi.

Tôi hiểu rồi, nhưng không thấy gì đâu.

Cô nói gì vậy?

Thấy cậu Cả nhìn tôi, tôi vội thảo mai:

Không có gì đâu, tôi không nói gì cả.
Cậu Cả nhăn mày nhìn tôi, nói:

Tôi đã có cách, cô yên tâm.

Vậy… tôi yên tâm rồi, cảm ơn cậu.

Cảm ơn xong là về à?

Tôi gật đầu:

Vâng, có gì ở đây nữa đâu.

Sao hôm nay cô lạ lùng thế?

Tôi cười:

Không lạ lùng đâu, chỉ là không có gì để làm cả.

Vậy hả, cô muốn giúp đỡ tôi, tôi sẽ giúp lại, như vậy là công bằng, cô nên biết cảm ơn tôi chứ.

Tôi gật đầu:

Dạ, tôi sẽ biết ơn cậu.

Nghe tôi nói, cậu Cả bước nhanh đến gần tôi, ánh mắt của cậu nhưng hơi khác thường, biểu hiện cảm xúc mơ hồ nhưng không thể định rõ. Khoảng cách giữa mặt tôi và mặt cậu gần như tiệp xúc, giọng nói của cậu rất ấm áp và uyển chuyển:

Có lẽ cô thất vọng vì tôi có người khác trong lòng rồi nhỉ? Cô hiện đại quá, thiếu niềm tin vào điều đó à?
Mắt tôi chớp chớp, trái tim đập nhanh hơn, tôi lúng túng trả lời:

Vậy… tôi phải làm gì đây? Đấu tranh với… cô ấy à?
Cậu Cả nhẹ cười, nụ cười khẩn trương:

Cô ấy không cần phải đấu với cô… trong lòng tôi chỉ có một mình cô ấy, cô… không xứng.
Cậu Cả quay đi, không chút quan sát nào dành cho tôi, giọng nói rời rạc:

Hãy đi về phòng, tôi cảm thấy buồn ngủ.
Tôi đứng im lặng một lúc, cho đến khi cảm giác thất vọng dần dần tan biến, tôi mới quay lại cửa sổ. Không biết vì lý do gì, khi bước qua cửa sổ thấp đó, tôi… lại rơi nước mắt.

Nước mắt chảy, tôi nhanh chóng lau khô bằng tay áo. Bước ra khỏi cửa sổ, tôi một lần nữa nhìn về phía sau, nhưng không có gì cả. Trong khi đi, tôi tự nhủ rằng, không có lý do gì phải khóc, có rất nhiều người đàn ông tốt trên thế giới này, không cần phải khóc vì một người ngang ngược như vậy. Dù nghĩ vậy nhưng khi về đến phòng, tôi lại không kiềm chế được cảm xúc, ôm bé Nhỏ và khóc nức nở.

Tôi thực sự không hiểu tại sao nữa, cảm xúc của tôi mâu thuẫn và đau đớn quá. Tôi biết rõ rằng cậu Cả không thích tôi, nhưng khi nghe cậu nói tôi không xứng, tim tôi nhói đau. Dù tôi không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng, thậm chí cảm giác như đang rung động cả bầu trời. Lần đầu tiên trong đời thất tình, tôi chưa bao giờ khóc đến thế. Thật khó hiểu.

Sau khi khóc một hồi, đã tới khuya, phía Bà Nội và dì Nguyệt không có bất kỳ biểu hiện nào. Tôi thấy chán chường và buồn rầu, không muốn nói gì cả. Tôi ăn tối một mình, bé Nhỏ vừa mang đồ ăn vừa kể lại chuyện.

Cô, sau này đừng ra bờ sông ngâm chân nữa nhé.
Được nghe con bé nói vui vẻ cũng giúp tôi quên đi nỗi buồn, tôi hỏi:

Tại sao vậy, Nhỏ? Có chuyện gì đó à?

Dạ, từ cái hôm cô rớt xuống sông đến giờ, nhiều người đã té xuống ở đó rồi, ngay ở chỗ đó luôn. Nhưng may mà không ai chết cả, cô.

Có chuyện thật đấy hả Nhỏ?

Có, con không đùa đâu cô. Dân địa phương sợ nên đã mang nhang đèn ra cúng, trưa nay con cũng đi xem đó đấy cô.

Ừ…

Quên mất, bờ sông… bờ sông… Út Quân… Út Quân…

“Út Quân” đã cứu tôi khỏi tay “ma da” mấy ngày trước, nhưng tôi vẫn chưa kịp cảm ơn “người đó” một lời. Thậm chí, tôi rất muốn biết về sự kỳ bí hồn nhập xác ấy của mình và Út Quân. Trước hoặc sau điều gì, tôi cũng phải gặp “người đó”, và hiện tại, đó là mối tìm kiếm duy nhất của tôi.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi giao bé Nhỏ chuẩn bị nhang đèn, vàng bạc, hoa quả, v.v., đêm nay, tôi phải ra đó một chuyến mới được.

Khoảng nửa đêm, khi đảm bảo rằng mọi người đã đi ngủ hết, tôi mang theo một giỏ đồ bé Nhỏ đã chuẩn bị trước đó và bước ra khỏi cửa. Lúc này, có lẽ người trông coi vườn cũng đã đi ngủ, cho nên tôi tiến đi một cách nhẹ nhàng và mở cửa ra ngoài một cách nhẹ nhàng. Trời đêm, tiếng ếch kêu vang lên khắp bầu trời, pha lẫn với tiếng gà gáy đôi khi, tiếng chó sủa cùng với âm thanh nhẹ nhàng của gió. Tôi kéo áo lên cao và bật đèn để đi đến bờ sông, cảm giác lo sợ lẫn kích động đập thình thịch trong tim. Khi tiến gần đến nơi tôi thường ngồi để hóng mát, da thịt tôi như có dấu hiệu rung lên. Một cơn gió mạnh thổi qua, làm đèn tay của tôi lay động nhẹ, và tôi phải dùng tay che chắn. Khi gió lặng lại, tôi nhìn về phía bên sáng lẫn bờ sông, và như lời của bé Nhỏ, tôi thấy một miếu thờ nhỏ và những bài cúng vẫn còn nguyên vẹn.

Cầm chặt giỏ đồ cúng, tôi cảm thấy sợ hãi đến mức mồ hôi rơi xuống ướt đẫm tay. Liệu tôi nên tiếp tục hay không, hay là… bỏ đi và quay về? Đột nhiên, một tiếng hỏi từ sau lưng khiến tôi hoảng sợ. Quay lại nhìn, tôi suýt như sợ đến chết đi được. Thở dốc, tôi nói:

Cậu làm tôi sợ chết mất, cậu Cả ơi!
Cậu Cả lườm tôi một cái:

Sợ à? Sao không nói, tôi sẽ đi cùng em.
Tôi cười khẩy:

Không cần, em không xứng, ai mà dám nhờ cậu.
Cậu Cả nhếch môi:

Tính khí cứng đầu…
Tôi quay mặt không nhìn cậu, không muốn chấp nhận sự giúp đỡ từ cậu ấy. Nhưng khi nghe cậu Cả xin lỗi và gọi tôi là “em”, tôi bất ngờ không thể tin được.

Bài viết liên quan