Làm dâu nhà hội đồng chương 19 | Không để em chịu thiệt
Tôi kinh hoàng nhìn cậu Cả, môi cố gắng mở ra để nói:
Cậu… cậu…
Cậu Cả nhìn tôi một cách lạnh lùng, đưa tay vỗ vào trán tôi một cú mạnh mẽ. Giọng cậu trầm đầy:
Đừng ngốc nghếch nữa, nếu tôi đã giết Út Quân, liệu em còn sống sót ở đây được không?
Tôi ôm đầu và gật gù:
Vâng… nhưng vẫn còn mặt dây chuyền này…
Cậu Cả tiến về phía trước và giải thích một cách nghiêm túc:
Mặt dây chuyền này không chỉ có một mà là bốn chiếc. Tôi là người đã làm vàng và chuỗi để tặng cho bốn phụ nữ trong nhà.
Vậy là… cậu tặng cho ai?
Cậu Cả nhìn tôi sắc bén và trả lời:
Chị Hai, bác gái, Thu Dung và Thục Oanh.
Dì Nguyệt… bà nội… dì Dung… chị Oanh… ấy à? Một trong số họ đang âm mưu giết Út Quân à? Đáng sợ thật!
Nhìn thấy tôi sợ hãi, cậu Cả vỗ nhẹ lên đầu tôi và nói một cách nghiêm túc:
Đừng lo lắng, không ai giết được em, tôi vẫn còn sống… chưa chết.
Tôi nhắm mắt lại và nghe lời:
Em hiểu rồi, nhưng vẫn thấy lo lắng.
Cậu Cả cười:
Em sợ đến vậy sao? Tôi nghĩ em sẽ rất thích, có lẽ sau khi chết, em có thể quay trở lại thời hiện đại của mình.
Tôi nhăn mày, rầu rĩ:
Thôi đi, không phải là chơi đâu. Nếu tôi chết và không thể quay trở lại, sao tôi kêu ai?
Cậu Cả cười:
Em cũng sợ đến vậy à? Tôi tưởng em sẽ thích điều đó, có khi sau khi chết, em có thể thấy thú vị lắm đấy.
Tôi nhăn mày:
Đủ rồi, nếu không biết thì thôi. Sống tốt nhất làm sao được, không ai muốn chết cả. Cứ sống như hiện tại đi, nếu có cách quay trở lại, tôi sẽ quay. Nếu không… thì tôi chỉ sống ở đây thôi.
Đồng ý.
Ở thế giới của tôi, tôi còn có ai?
Cậu Cả hỏi, tôi cảm thấy nhức nhối khi trả lời:
Còn ba mẹ, anh chị, bạn bè… khi tôi đến đây, chưa nói lời tạm biệt với ai cả. Ba mẹ tôi chắc nhớ tôi lắm, ngoài tôi ra… họ không còn ai khác…
Em muốn trở lại à?
Tôi gật đầu, nói chân thành:
Có, tôi rất nhớ ba mẹ, tôi ước mình có thể quay trở về và ôm họ. Hoặc ít nhất, nếu không thể quay lại, tôi muốn được nhìn thấy họ một lần… chỉ một lần là đủ.
Được…
Cậu Cả nhìn tôi một lúc, rồi chỉ “Được” một tiếng mà không nói thêm. Lúc này tôi không muốn quan tâm nhiều đến cảm xúc của cậu, tôi đang rất buồn. Đêm dần buông, cậu Cả dẫn tôi về phòng và rồi rời đi sau khi nhắc nhở tôi vài lời. Khi đi được một đoạn, cậu Cả quay lại và hỏi:
Ở thế giới của em, em tên là gì?
Tôi hơi ngạc nhiên và hỏi lại:
Cậu… tên gì vậy? Tên của cậu?
Ừm, tên của tôi…
Sao lại hỏi tôi tên vậy? Cậu… có biết tôi không?
Cậu Cả nhếch môi, có vẻ hơi căng thẳng:
Tôi làm sao biết em là ai, tôi… chỉ tò mò thôi.
Tôi gật đầu và trả lời với một nụ cười:
Tôi là Thanh Vy.
Cậu Cả nhìn tôi, có vẻ hơi tò mò, cậu hỏi tiếp:
Thanh Vy? Có phải là Vy không?
Vâng,
Ồ, thôi thì em đi ngủ đi, chuyện của Út Quân… tôi sẽ tìm hiểu kỹ, đừng lo.
Ôi cậu Cả… đợi đã…
Tôi chạy ra sau khi gọi cậu, nhưng cậu vẫn không quay lại, chỉ vẫy tay ý bảo tôi đi ngủ và không cần gọi nữa. Tôi đứng đây, nhìn theo cậu, bất mãn về sự khép kín của cậu. Có vẻ như cậu Cả có điều gì đó kỳ bí, nếu cậu không phải là người đồng thời của tôi… vậy tại sao cậu lại biết tôi đến từ thế giới hiện đại? Liệu cậu có từng sống ở thời hiện đại, gặp gỡ tôi ở đó… và sau đó bằng cách nào đó, quay trở lại thời đại của mình, và muốn tìm hiểu về cô gái kia? Có phải không nhỉ?
Suy nghĩ này dẫn tôi điều tra trong một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng tôi cũng cảm thấy bất lực. Nhưng quan trọng hơn là tìm ra kẻ giết Út Quân. Nếu tôi không nhanh chóng tìm ra, có thể tôi sẽ là nạn nhân tiếp theo. Nhưng tôi không thể nào nghĩ ra ai có thể làm được điều đó. Dì Nguyệt không thể, còn dì Dung và Thục Oanh… cũng không có dấu hiệu gì. Duy chỉ có bà nội thôi… mặc dù bà không ưa Út Quân, nhưng đến nỗi phải giết người thì… tôi nghĩ là không. Ôi trời ơi, rối bời quá! Cái này không phải là trò đùa đâu!
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với đôi mắt đen thăm, có vẻ rất mệt mỏi. Tôi không thể ngủ được cả đêm, chỉ lo lắng về Út Quân. Sau khi ăn sáng, khi định đi thăm dì Nguyệt, tôi nghe tin cậu Ngọc đã trở về. Tôi vui mừng và đi thẳng đến phòng của cậu. Khi thấy cậu, tôi vui mừng gọi:
Cậu Hai.
Cậu Ngọc ngồi trên ghế, cười đón tiếp tôi:
Ôi, cậu đây rồi, cậu mang quà cho tôi đây.
Tôi ngồi xuống bên cạnh, bỏ qua đống quà, tôi lên tiếng lo lắng:
Cậu… có chuyện lớn rồi… cậu không biết à, mà còn ngồi đây uống trà nữa.
Cậu Ngọc đẩy mấy hộp quà về phía tôi, cười và nói:
Đừng lo lắng quá, chuyện này thường thôi mà. Hai người đó thường xuyên có mâu thuẫn, nhưng sau một thời gian thì lại làm lành. Không có gì phải lo cả.
Nhưng…
Đừng nghĩ nhiều, mẹ đã xem ngày tốt để cậu sang nhà hai bác thảo luận về vấn đề này chưa? Bác có nói gì về Út Quân không?
Tôi nhìn cậu, không biết phải trả lời sao cho phải nữa.
Em… em…
Cậu Cả thấy tôi lúng túng, cười nhẹ:
Chắc là chưa nói phải không? Được thôi, tôi sẽ qua trước, em đi theo cùng tôi không?
Càng nghe cậu nói, tôi càng lo lắng hơn. Nhìn mặt cậu lúc này, tràn đầy niềm vui, tôi càng không muốn nói những điều khó nghe làm cậu buồn. Nhưng nếu tôi không nói ngay bây giờ, cậu sẽ càng buồn hơn sau này. Nhưng làm thế nào bây giờ?
Cậu Hai, em…
Cậu Hai, Bà đã gọi cậu sang phòng bà vì có việc cần nói.
Ừ, tôi sẽ qua. Em cứ ngồi đây, tôi sẽ quay lại ngay.
Tôi vừa định nói thì đột nhiên có tiếng bên ngoài, gia đình gọi cậu Cả sang vì có việc. Cậu Hai trả lời xong, quay lại nhìn tôi và hỏi:
Út Quân, có chuyện gì muốn nói không?
Tôi suy nghĩ trong giây lát, rồi lắc đầu và nói với nụ cười nhẹ:
Không có gì đâu, dì Nguyệt gọi cậu sang phòng, cậu nên qua xem xét.
Cậu Ngọc cũng không nghi ngờ gì, cười và nói:
Được, vậy cậu qua bên mẹ một chút, em ở đây. Đừng quên, còn có món quà này cho em.
Dạ…
Khi cậu Hai đi, tôi ngồi trên ghế, thở dài một cách mệt mỏi. Thực sự, bây giờ tôi không biết phải làm gì nữa. Chuyện hôn nhân này không phải là mới mẻ, việc từ chối cũng không dễ dàng chút nào. Tôi không thích mập mờ trong tình cảm, muốn làm gì thì làm, muốn làm sao thì làm sao. Nhưng giờ tôi phải làm sao khi không biết phải từ chối ra sao. Con trai đợi Út Quân đã lâu, bây giờ nói không muốn kết hôn nữa liệu có được không? Chưa kể tôi không biết trước đó Út Quân đã có bất kỳ hẹn ước nào với cậu Ngọc không. Nhưng theo tôi, khả năng Út Quân cũng có tình cảm với cậu Hai, những lần trước tôi bị “trêu chọc” là tôi hiểu rồi. Ôi trời ơi, rối quá đi! Và còn chuyện ông cậu Cả nữa, hứa giúp tôi mà lại im lặng không nói gì, làm tôi tức giận không chịu nổi.
Sau khi ngồi một lúc, tôi nằm ra trên bàn, khoảng hơn mười lăm phút sau, cậu Hai mới quay trở lại. Khi cậu bước vào, tôi nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt cậu rất không vui. Thấy tôi, cậu thở dài một hơi, ánh mắt buồn bã:
Út Quân, có chuyện…
Tôi đứng lên, tò mò:
Có chuyện gì vậy cậu? Chuyện gì mà quan trọng vậy?
Cậu Hai nhìn tôi đắm chìm trong suy tư, giọng cậu buồn thảm:
Về việc hôn nhân… chắc phải hoãn lại sang năm mới… tôi xin lỗi em… để em phải đợi lâu như vậy.
Tôi ngạc nhiên, hỏi to:
Hoãn lại sao?
Ừ, thầy Trứ gửi thông báo, nói năm nay không thể tổ chức đám cưới được, phải chờ sang năm mới. Tôi… tôi thật sự xin lỗi em, tôi không thể phản đối lời của thầy Trứ được…
Tôi nghe vui sướng muốn phát khóc nhưng phải kìm nén lại, trước phải giả vờ như là hiểu và thông cảm.
Đừng sao cả, không có gì đâu cậu… Tôi không giận cậu đâu, chẳng có lý do gì cả.
Cậu Hai nắm lấy tay tôi đột nhiên, ánh mắt cậu nhìn tôi đầy ngại ngùng và buồn bã, cậu nói:
Tôi đã đợi ngày đi hỏi em lâu lắm rồi, nhưng lời của thầy Trứ… Tôi không thể phản đối. Em ơi, em hãy tha thứ cho tôi, em hứa không giận tôi nhé.
Tôi cảm thấy chút buồn lòng, dù việc hôn sự hoãn lại là điều tôi rất vui, nhưng nhìn cậu Hai bây giờ, vui cũng không thể nào bằng. Tôi rút tay về và nói:
Không sao cả cậu, em hiểu mà… Đừng lo, em không giận cậu đâu, em nói thật đó.
Cậu Hai đưa tôi cái hộp gỗ, tôi mở ra và nhận ra một sự bất ngờ: sấp vải và những món trang sức đắc tiền.
Đợi đã, thì ra cậu mua sắm để chuẩn bị cho ngày đi hỏi à? Cậu mua đồ thật đẹp, nhưng… Thầy Trứ là ai vậy cậu?
Cậu Hai giải thích:
Thầy Trứ là người được gia đình tôn trọng, mọi quyết định quan trọng đều phải được thầy phê duyệt. Thầy đã lâu không xuất hiện, nhưng bây giờ lại gửi thông điệp không cho cưới hỏi. Nếu phản đối, sẽ xảy ra điều không tốt. Có lẽ thầy có lý do của riêng.
Tôi hiểu rồi… Trời muốn thế sao, thậm chí cả ý kiến của thầy Trứ cũng phản đối việc cưới hỏi. Nhưng không sao, quyết định của trời là quyết định cuối cùng, miễn là tôi không phải kết hôn với cậu Hai.
Cậu Hai đưa cho tôi sấp vải và hộp trang sức:
Hãy nhận đi, tôi mua để chuẩn bị cho ngày cưới của chúng ta. Tôi không muốn em thiếu thốn bất cứ điều gì, tất cả đều dành cho em. Tôi hứa sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâu, em hãy yên tâm.
Tôi không thể nói gì, chỉ có thể nhận lấy và nghĩ cách xử lý sau, tình cảm của cậu Hai với tôi quá sâu đậm, việc giải quyết cũng không dễ dàng chút nào.