Làm dâu nhà hội đồng chương 2 | Người đàn ông nuôi chim đại bàng
Chuyện gì vậy?
Cậu Hai phát biểu, giọng trầm uy nghi. Tôi nhìn chăm chú vào cậu, không rời mắt. Đúng là đẹp trai quá đi, làm sao mà ôn nhu như vậy. Da trắng, mũi cao, mặt không quá nam tính nhưng lại dễ thương đến mức muốn xỉu. Đẹp như mấy anh hotboy Thái Lan vậy, trắng mịn, thơm mát. Thật là ngon miệng… ngon miệng…
Út Quân… em sao vậy? Có chuyện gì không?
Bích Hà nói nhẹ nhàng, biểu hiện lo lắng. Cô ấy là cô gái xinh đẹp, nếu so với tôi thì tôi không theo kịp, còn so với Út Quân… ối giời ơi, không biết ai đẹp hơn ai. Cách cô ấy quan tâm tôi thực sự rất đáng yêu.
Ngọc, cậu hai, nhìn tôi một cách chăm chú, cái nhìn đó hơi lạ lùng, không biết là thân thiện hay không. Tôi lập tức giả vờ đau đầu, ôm đầu kêu rên. Khi cậu hai định đưa tay giúp đỡ, một người phụ nữ đến và đẩy cậu hai ra khỏi tôi.
Anh hai đừng tin nó, nó đang giả bệnh thôi.
Tiếng nói đầy cạnh tranh của người phụ nữ vang lên. Tôi quay nhìn vào phía người nói, oh, một gương mặt dễ thương quá đi. Ai vậy nhỉ?
Kim Chi, đừng nói như vậy, Út Quân bị bệnh đấy, dì nói rồi mà.
Bích Hà nhìn tôi với vẻ lo lắng, rồi quyết định bênh vực cho tôi.
Đúng rồi, hôm trước tôi theo dì Chín qua thăm Út Quân, Út Quân đang bị nhức đầu thật. Thôi đi Kim Chi, hãy quên mọi chuyện đi.
Tôi cảm thấy hơi ngơ ngác, không hiểu họ nói gì. Chuyện cũ là gì vậy? Ủa, sao vậy?
Bích Hà kéo tôi đi và hỏi:
Em Quân, còn đau đầu không? Em nên đến bác sĩ kiểm tra, dì nói rồi đấy, không nên coi thường.
Không…
Tôi chưa kịp trả lời thì Kim Chi đã nói:
Út Quân giả bệnh thôi, nó ngã xuống sông không chết được, lắm trò.
Kim Chi, đừng nói thế!
Ngọc nhắc nhở Kim Chi, cô ta nhếch môi tỏ vẻ không hài lòng. Kim Chi chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi thôi, còn trẻ lắm. Con gái thời nay phải trưởng thành sớm nên trông họ già dặn hơn tuổi thực. Nhưng tôi cứ nghĩ, Út Quân có làm chuyện gì đó khiến cô gái nhà hội đồng ghét nên cô ta mới “khó ở” với Út Quân như vậy. Tò mò quá đi.
Tôi để tay Bích Hà nắm chặt, vẫn giữ nguyên. Tôi quyết định hỏi Kim Chi:
Út Chi là em à?
Kim Chi cười:
Út Quân quên em rồi sao, Út Quân có biết ai là Út Chi này không?
Tôi cố gắng nhìn Út Chi để xem có nhớ cô ấy không, nhưng tôi không nhớ được gì. Tôi nói một cách buồn bã:
Em không nhớ, em quên chị rồi.
Em Quân không nhớ tôi à?
Khi Út Chi hỏi, tôi gật đầu:
Có lẽ em làm mình con chó.
Chị!
Đủ rồi Út Chi, Út Quân yếu đuối, hãy để cho em ấy nghỉ ngơi, đừng làm ồn ào.
Cậu Hai nói, Út Chi bĩu môi tỏ vẻ bực tức:
Anh Hai lại bảo bênh con Quân, anh quên Bích Hà sao?
Tôi không nhìn cậu Hai nữa mà chuyển sang nhìn Bích Hà. Mặt cô ấy đỏ bừng như đang đau đớn.
Cậu Hai cũng nhìn Bích Hà, ánh mắt không khác biệt gì so với khi nhìn tôi. Anh ta nói:
Út Quân hay Bích Hà đều là người nhà, nên chúng ta nên hòa thuận và quan tâm lẫn nhau. Thầy đã dạy chúng ta về lòng nhân ái, Kim Chi à, sao em lại không áp dụng được? Làm sao mà em làm thầy buồn lòng.
Kim Chi bị mắng, cô ấy tỏ ra giận dữ và giậm chân:
Anh Hai, anh chỉ bênh Quân mà quở mắng em.
Cậu Hai trông thực sự không vui, anh ta nhấc mày, giọng cứng rắn:
Út Chi! Em ngày càng trở nên kiêu căng, ba mẹ cưng chiều em quá nên em hư rồi. Hãy vào trong một chút, đừng để anh phải nói thêm.
Thấy tôi nhìn, Út Chi nhìn tôi với ánh mắt trừng trừng, nhưng không cãi lại cậu Ngọc. Giận thì giận, nhưng Út Chi cũng nghe theo. Cô ta quay mông và đi vào nhà mà không ngó lại. Khi cô ấy đi, cậu Hai mới nhìn tôi và nói nhẹ nhàng:
Út Quân, nếu em cảm thấy mệt mỏi, hãy vào trong nghỉ ngơi đi. Không cần quan tâm đến lời nói của Kim Chi. Đừng làm phiền bản thân.
Tôi gật đầu, trả lời nhẹ nhàng:
Vâng, cậu Hai.
Đừng lỡ như vậy, em là thành viên trong nhà mà.
Tôi nhìn cậu, mỉm cười và đáp:
Vâng, em hiểu rồi.
Có điều gì đó lạ không, cậu Hai đột nhiên nhìn tôi rất chăm chú, như thể đang nhìn một thứ gì đó hiếm có. Có lẽ nếu không có Bé Nhỏ đến làm phiền, chắc cậu Hai sẽ nhìn tôi mãi.
Cậu hai… khoai chín rồi…
Cậu Hai giật mình, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh ta nhìn tôi và hỏi:
Khoai gì? Em có kêu khoai?
Bé Nhỏ nhìn tôi rụt rè:
Dạ… khoai của… của chị Quân.
À… vậy đưa cho chị đi, em không ăn.
Bé Nhỏ nghe vậy, liền mang khoai đến gần tôi. Tôi đã đói mãi từ lúc đi bộ, giờ có khoai nướng… ngon quá.
Vú, vú đã dọn lại chỗ ở cho Út Quân chưa?
Dạ, đã dọn rồi cậu Hai.
Cậu hai nhìn sang tôi:
Đúng vậy, chờ Út Quân ăn xong, đưa em vào nghỉ ngơi. Khi nào em tỉnh dậy, thì nói chuyện riêng với bà, bà có việc muốn nói với em.
Dạ, cậu.
Khi nhắc đến tôi, tôi buông khoai xuống và hỏi:
Cậu Hai, có việc gì quan trọng mà dì muốn nói riêng với em không?
Cậu Hai lắc đầu, thái độ nhiều hơn, cậu nói:
Không sao đâu, em hãy nghỉ ngơi cho khỏe rồi sau đó nói chuyện với má. Nếu em vẫn còn mệt thì để mai mốt cũng được, quan trọng là phải khỏe mạnh trước đã.
Tôi gật đầu, trả lời:
Dạ em hiểu rồi, em sẽ nghỉ một lát rồi sau đó nói chuyện với dì, không cần phải lo lắng cho em đâu.
Cậu Hai cũng gật đầu, bước đi và nhẹ nhàng nói:
Đúng vậy, mau khỏe lại nhé, anh sẽ đưa em đi thăm Sài Gòn.
Tôi ngước mắt lên nhìn cậu, nhưng cậu đã đi về phía sân. Bích Hà nhanh chóng chào hỏi tôi và sau đó đi theo cậu Ngọc. Khi cậu Hai nói nhỏ vào tai tôi, tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn thường, một cảm xúc khó hiểu tràn về. Thực sự, tôi không hiểu tại sao.
Cô Quân… cô Quân!
Vú Chín gọi tôi mấy lần, khi tôi quay lại, bà ấy cười và nói:
Cô, phòng của cô tôi đã sắp xếp sạch sẽ cho rồi. Vì cô thích sạch sẽ, nên tôi dọn kỹ lưỡng. Cô đã ăn xong chưa? Nếu đã xong, hãy theo tôi về phòng nghỉ ngơi, rồi chiều sẽ gặp lại tôi.
Tâm trạng của tôi không ổn định lắm, tôi chỉ gật đầu một cái.
Vú Chín thấy tôi đồng ý, bà ấy ra lệnh cho Nhỏ mang khoai xuống bếp, sau đó dẫn tôi về phòng. Vì là con gái, tôi không được phép vào nhà trước khi có sự đồng ý từ ông bà. Vú Chín dắt tôi vào nhà từ cánh cửa sau.
Nhà hội đồng Trầm là một ngôi nhà cổ với ba gian và hai chái lợp mái ngói âm dương, kết hợp giữa kiến trúc Đông và Tây. Nhà trước là ba gian dài năm gian, được dùng để tiếp khách. Bên ngoài được xây bằng gạch đỏ theo kiểu phương Tây với những cây cột lớn. Bên trong là kiến trúc gỗ theo phong cách phương Đông truyền thống, với những cây cột to bằng gỗ quý. Tôi chỉ mới nhìn qua cửa sổ nhà trước mà đã kinh ngạc rồi. Thực sự là ấn tượng đấy, tôi chưa từng thấy cái kiểu nhà như thế này trước đây.
Thấy tôi nhìn mê mệt, vú Chín hỏi:
Cô cảm thấy thích gì trong nhà đâu mà ngắm chăm chăm vậy Quân?
Tôi trả lời:
Thật đẹp vú.
Gì đẹp ấy? Ai đẹp?
Tôi nhận ra lỗi lầm của mình, cười và nói:
À, vú đẹp, hôm nay tôi thấy vú rất đẹp.
Vú Chín cười ngượng ngùng:
Cô Quân… cô đùa với tôi thôi, tội nghiệp tôi quá.
Tôi bổ sung:
Không phải đùa đâu, thực sự đấy. Mặc dù vú đã lớn tuổi nhưng nét mặt vẫn đẹp, da vẫn trắng hồng. Khi đi cùng với người ngoài, vú trông như chị em vậy đấy.
Vú Chín dường như là người thích sự vui vẻ, chỉ một vài lời nói của tôi đã khiến bà cười toe toét.
Đừng nói nữa cô Quân… tôi sợ mà… thôi đi cô.
Tôi quyết định không nói nhiều hơn, vì nhiều lúc càng nói càng làm mất tự nhiên. Thấy tôi dừng lại, vú Chín hiểu lầm rằng tôi nói thật, càng thân thiện hơn với tôi. Bà cười và nói khi đi:
Cô Quân, lần này trông cô tỉnh táo hơn, trước đây cô ít nói quá. Mà cô Quân nói đúng thật đấy, mỗi lời cô nói đều chính xác hết cả.
Tôi gật đầu, thêm:
Có lẽ tôi thay đổi sau khi trải qua một trải nghiệm kinh hoàng. Chắc là từ đó tôi trở nên vui vẻ hơn. Nhưng vú ơi, nếu trước đây tôi làm bà buồn, xin đừng giữ hận. Tôi còn trẻ và còn nhiều điều chưa biết, đôi khi hành động không đúng lúc.
Vú Chín nhìn tôi, mỉm cười, và nói:
Cô Quân… cô đã thay đổi nhiều hơn tôi nghĩ.
Tôi nhẹ nhàng đáp:
Có lẽ tôi đã trưởng thành hơn, và thực sự, tôi không nhớ rõ tôi đã như thế nào trước đây. Thấy mọi người sợ tôi, tôi cảm thấy buồn lắm…
Vú Chín nhìn tôi, thấy tôi không giả vờ, và sau một chút suy nghĩ, bà nói:
Tôi cũng nói thật, đừng buồn… trước đây cô khá khó gần nên ai cũng sợ. Cô ở trong phòng suốt, có khi còn không chịu ăn, và thường xuyên gặp Bích Hà…
Bà kêu tên Bích Hà nhưng gọi tôi là “cô”, điều đó chứng tỏ rằng trước đây tôi rất khó chịu. Điều này cũng không phải lỗi của tôi, tôi giống như là hai người khác nhau giữa quá khứ và hiện tại.
Thấy tôi im lặng, vú Chín tiếp tục:
Tôi nói như vậy là vì tôi biết cô không có ý định xấu gì cả. Cô khó gần nhưng đối xử rất tốt với mọi người trong nhà. Bây giờ cô thay đổi, tôi cũng rất vui. Con gái ít nói thì tốt nhưng phải dễ thương chút mới được, giống như Bích Hà, mọi người đều thích cô.
Vú Chín nói đúng, con gái không nên quá lạnh lùng.
Tôi gật đầu, lắng nghe mỗi từng lời bà nói. Vú Chín cảm thấy hài lòng khi thấy tôi chăm chú, và kéo tay tôi dẫn đi.
Cô có mang theo đồ gì không?
Tôi lắc đầu và nhìn xung quanh:
Không, tôi không mang theo gì cả, má tôi nói tôi còn quá nhiều đồ ở đây.
Wow, sân rộng quá, đây là phần sau của dinh thự của ông hội đồng Trầm. Trước mặt tôi là hai hàng phòng song song nối với nhau, chắc là phòng ở của gia đình. Có vẻ như kiến trúc vẫn là phong cách Pháp, tường được xây bằng gạch, cửa sổ và cửa phòng to bằng gỗ đen bóng, có chạm khắc hình hoa mai hoa lan. Đặc biệt là dãy phòng ở phía bên kia to hơn, cửa phòng lớn hơn và có cả cẩn xà cừ tạo điểm nhấn cho cửa.
Tôi đoán rằng phòng bên kia chắc chắn là của một người có vai vế lớn trong nhà, có lẽ là phòng của cậu Thái Ngọc. Đối diện với mặt sau của nhà là nhà bếp, nơi này trông lớn và dữ dằn, và sau nhà bếp có lẽ là phòng ngủ của người làm việc.
Wow, trang trại này thực sự là một cung điện. Tường rào xung quanh đều được xây dựng chắc chắn, làm tôi cảm thấy như đang sống trong một cung điện thực sự. Phía sau, người làm việc đang xay thóc giã gạo và nấu nướng, tạo ra cảm giác cuộc sống hiện đại đúng nghĩa. Tôi không thể không thú vị khi nhìn thấy điều này.
Cô Quân… cô Quân!
Khi nghe tiếng gọi, tôi bị giật mình một chút. Vú Chín thấy điều này và hỏi:
Cô đang nghĩ gì mà không để ý tôi hỏi?
Tôi cười giả trả lời:
Xin lỗi vú, tôi không để ý.
Vú Chín tiếp tục:
Bà dặn tôi ra nhờ may Thạch may mấy bộ đồ mới cho cô, và bà hỏi cô có muốn may áo dài luôn không? Nếu có, tôi sẽ nhờ thợ may gấp để kịp khi cô đi Sài Gòn chơi với cậu Ngọc.
Tôi gật đầu:
Được, vú có thể nhờ may cho tôi. Ai cũng thích có đồ mới.
Vú Chín dẫn tôi đến cửa phòng và nhắc:
Cô nghỉ ngơi đi, nếu đói thì tôi sẽ kêu tụi nhỏ dọn cơm cho cô.
Không, tôi không đói. Tôi sẽ ăn sau.
Được, tôi sẽ kiểm tra sau. Hãy nghỉ ngơi đi, cô.
Vú Chín mở cửa cho tôi và rời đi sau khi tôi bước vào phòng.
Phòng lạnh mát khiến tôi cảm thấy thích thú. Nội thất trong phòng toàn bộ làm bằng gỗ đen, rất đẹp. Tôi đến tủ quần áo, sờ sờ và sau đó nằm xuống giường. Mát lạnh của giường khiến tôi cảm thấy thoải mái. Tôi đã ngủ quên và chỉ tỉnh dậy khi vú Chín gõ cửa.
Dù dự định là sau khi tỉnh dậy tôi sẽ thưa chuyện với bà hội đồng, nhưng vú Chín nói dì Nguyệt đi công việc và sẽ trở về mai, nên tôi nên nghỉ ngơi và đợi dì trở về mới thưa chuyện.
Vì ngủ quá nhiều ban ngày nên tôi không thể ngủ được vào ban đêm. Trời tối, mọi người trong trang trại đều đã đi ngủ. Tôi cảm thấy cô đơn và bất lực khi nghĩ về mọi chuyện. Nếu có thể, tôi ước mọi thứ trở về như trước, nhưng việc tôi đến đây dường như làm mọi thứ trở nên khác biệt. Tôi cảm thấy mình bất lực và đau lòng.
Trong bóng tối, tôi nhìn thấy một người đang tiến về phía dãy phòng. Vì chỉ có ánh trăng soi sáng, tôi không nhìn rõ mặt người đó, nhưng tôi biết đó là một người đàn ông. Điều làm tôi ngạc nhiên nhất là con đại bàng đang đậu trên vai anh ta. Mắt rắn của con bò cạp đang nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi rất sợ hãi. Tôi thường xuyên đối mặt với nỗi sợ này từ nhỏ, và bây giờ khi nó đối mặt với tôi từ xa thì tôi cảm thấy không thể kiềm chế được.
Dừng lại với sự hoảng sợ, tôi cố gắng đứng dậy để chạy vào phòng, nhưng chưa kịp bước thì tôi vấp phải chậu cây phía trước và ngã sấp xuống đất. Tôi kêu lên một tiếng và ngả chỏng mông xuống đất. Đau quá!
Trong lúc còn hoảng loạn vì sự việc, tôi nghe thấy tiếng ầm ầm của chim đại bàng vỗ cánh. Khi tôi ngước mặt lên, tôi nhìn thấy con chim đại bàng đang bay đến, trong mỏ nó vẫn còn cầm con rắn đang ngoe nguẩy đầu. Thôi, tôi xin phép… thăng tiến trước đây…
Á!
Tôi kêu lên một tiếng và ngã ra đất. Trong tiềm thức, tôi vẫn còn lo lắng về việc con rắn có rơi xuống trên tôi không…
Cô ổn chứ? Hãy tỉnh dậy đi!
Bị người đó kêu gọi, tôi cố gắng mở mắt để nhìn. Ôi, người trước mặt đẹp trai xuất sắc là ai vậy?