Làm dâu nhà hội đồng chương 22 | Em bé trong bụng
Sau khi đi chợ với cậu Ba, tôi quyết định về phòng nghỉ ngơi. Lúc trước bé Nhỏ nói chị Oanh đi chợ cùng cậu Cả, nhưng không biết họ đi mua gì. Nhận ra điều này, tôi hiểu vì sao cậu Ba đột ngột rủ tôi đi chợ – hóa ra là để đi tìm chị Oanh. Tôi không ngờ cậu Ba lại thích chị Oanh, vì tính cách của họ hoàn toàn trái ngược nhau. Cậu Ba thì cứ phóng khoáng, còn chị Oanh lại chín chắn và suy nghĩ thấu đáo. Dù sao thì chuyện tình cảm này là của họ, không phải của tôi.
Bỏ qua chuyện của cậu Ba và chị Oanh, tôi lại tức giận khi nhớ đến chuyện của Bích Hà. Thực sự là kinh tởm, cô ta hiền lành nhìn mặt nhưng lại mưu mô tàn độc. Tôi đang suy nghĩ cách giải quyết vấn đề Bích Hà thì nhớ ra còn chuyện tin đồn về cậu Hai, tôi quên không thông báo cho cậu Cả. Vậy là tôi quyết định tìm cậu Cả trước rồi tính sau.
Tôi đến phòng của cậu Cả, gõ cửa mà không thấy cậu ra mở. Lạ nhỉ, bé Nhỏ nói cậu Cả đã về rồi mà, hay là cậu quá mệt nên đang ngủ? Có lẽ là vậy, nếu ngủ sâu như vậy thì người ta cứ cháy nhà cậu Cả cũng không nghe thấy, thật là người lạ lùng. Gọi cậu Cả không thấy trả lời, tôi quyết định đi ra vườn, đi tới đình nghỉ mát, định về thì bỗng thấy cậu Cả nằm vắt vẻo trên võng. Thấy cậu, tôi vui mừng tiến tới:
Cậu Cả… tôi tìm cậu từ lúc nãy…
Tôi đứng trước mặt cậu, cười toe toét, sắp hỏi cậu ra đây làm gì thì cậu lên tiếng trước, giọng nghiêm khắc:
Tìm tôi để làm gì? Nơi người lớn bàn chuyện, cô không biết sao?
Nơi người lớn?
Ý thế là… Ôi, ở đây còn có chị Oanh và dì Dung nữa… thôi thì… cũng đã rồi…
Tôi cảm thấy hớn hở, thấy cậu Cả là vui tới nghẹn luôn. Biết mình bị lừa, tôi lúng túng đưa mắt nhìn về phía bàn trà, lúc này chị Oanh và dì Dung cũng đang nhìn tôi chăm chú. Sợ họ biết mối quan hệ “khá thân mật” của tôi với cậu Cả, tôi tỏ ra sợ hãi rồi ngượng ngùng nói:
Dì Dung, chị Thục Oanh… em xin lỗi… em không biết có hai người ở đây…
Dì Dung nhẹ cười, dặn dò:
Không sao đâu Út Quân, trong nhà mọi người hết mà. Nếu có chuyện gì cần thảo luận với cậu Cả thì cứ nói, không sao đâu.
Tôi nhìn về phía cậu Cả, tôi đáp trả rụt rè:
Không có chuyện gì đâu dì, chỉ là…
Cậu Cả gián tiếp đánh giá tôi, giọng cậu khó chịu:
Chuyện gì cũng được, để sau rồi nói. Nơi này là nơi người lớn nói chuyện, cô né sang một bên đi.
Cậu nói xong, cậu lại nhìn tôi với ánh mắt khó chịu, đưa cây quạt trên tay cho tôi:
Làm ơn quạt cho tôi.
Vâng.
Sau khi dì Dung và chị Oanh rời khỏi, không còn ai nữa trong nhà. Dì Dung đã đùa giỡn với cậu Cả về việc cậu Cả khó tính với mọi người nhưng lại dịu dàng với chị Oanh. Cậu Cả trả lời không biểu lộ cảm xúc, không phản ứng tích cực hoặc tiêu cực. Tôi thấy dì Dung hơi ngượng ngùng trước sự dửng dưng của cậu Cả, nhưng tưởng là cậu sẽ không trả lời dì Dung thì ai dè cậu cũng nói.
Nếu cô rảnh rỗi thì về dạy dỗ lại thằng Bảo đi, không chú ý đến chuyện của tôi làm gì. Tôi nghe nói nó đi ra ngoài chợ kiếm chuyện với cậu Phú, một hai lần thì có thể tha thứ, nhưng nếu lặp lại nhiều lần thì tôi không thèm quan tâm. Sống ở đây, phải biết ai nói chuyện được, ai không được. Cô không nên đòi hỏi quá nhiều, cô nghĩ cô là chị Hai của tôi à?
Cậu… cậu Cả…
Tôi hơi bất ngờ trước sự khắc khe của cậu Cả với dì Dung. Sao lại vậy nhỉ, nói thật thì dì Dung cũng có thể xem là ngang hàng với cậu Cả, tại sao cậu lại nói như vậy với dì?
Dì Dung đỏ mặt, hơi ngượng ngùng, cố gắng trả lời nhưng cuối cùng cũng uất ức mà rời đi. Chị Oanh cũng chào tạm biệt cậu Cả và theo dì Dung, chắc là để an ủi dì. Sau khi hai người đi, tôi ngồi xuống ghế, nhìn cậu Cả và nhẹ nhàng hỏi:
Cậu… cậu nói vậy không sợ thầy biết không… thầy sẽ trách móc đấy chứ? Dì Dung dù sao cũng là… vợ nhỏ của thầy mà.
Cậu Cả mỉm cười, nói:
Ông ta không dám đâu, tôi sợ gì một người không có đạo đức như ông? Cả hai họ đều làm phiền nhau, tôi không thích.
Làm phiền nhau? Cậu có ý gì vậy?
Cậu Cả muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cậu nói một cách lạnh lùng:
Đây là chuyện dài, không thể kể ngắn gọn được. Nhưng tôi không muốn nhắc đến họ, em đừng hỏi nữa.
Vâng…
Thấy tôi hiểu ý, cậu Cả dịu dàng hơn, cậu hỏi:
Em tìm tôi có chuyện gì? Sau này nhớ chú ý, ngoài phòng tôi ra, mọi nơi đều có thể nguy hiểm. Và cách em nói chuyện… cần phải sửa đổi.
Tôi lẩm bẩm, trả lời, hơi tức giận:
Em chỉ muốn gặp cậu thôi, nhưng cậu đi chợ với chị Oanh về rồi lại hẹn ai đó ra nói chuyện nữa… hừ.
Cậu Cả lườm tôi một cái, nói mạnh mẽ:
Nói linh tinh, tôi đã cảnh báo em nhiều lần rồi, không được phỉ báng Thục Oanh, người ta đã có hôn ước rồi, còn em suốt ngày…
Em… không nói gì đâu…
Cậu Cả đứng dậy, đi đến gần tôi và vả mạnh vào trán tôi, nói:
Miệng em nói quá nhiều rồi, có tin là tôi sẽ lấy kim chỉ may cho em không? Hử?
Khi bị cậu Cả đe dọa, tôi nhanh chóng che miệng lại bằng tay, lắc đầu và nói:
Miệng này còn để ăn cơm, cậu đừng có mà… đùa giỡn.
Cậu Cả cười nhẹ, nhếch môi hỏi:
Sao vậy? Em nói tôi gì vậy… đùa giỡn?
Thấy cậu trông nguy hiểm, tôi lắc đầu cười nhạt rồi nhanh chóng phủ nhận không có nói gì. Cậu Cả nhìn tôi coi thường một chút, cười khinh bỉ mấy cái, quay người ngồi xuống võng, rồi hỏi:
Có chuyện gì mà làm ầm ĩ vậy?
Quay lại chủ đề, tôi đẩy ghế lại gần cậu và nghiêm túc nói:
Chuyện của Kim Chi… em biết ai đã tung tin đồn rồi.
Cậu Cả nhíu mày hỏi nhẹ:
Là ai?
Tôi cười nhẹ:
Bích Hà.
Nhìn thấy cậu Cả đoán, tôi kể mọi chuyện mà cậu Nghị đã nói với tôi trước đó, sau khi nghe xong, cậu Cả không nói gì, chỉ im lặng suy nghĩ. Sau một lúc, cậu mới hỏi:
Vậy… em định làm gì?
Tôi đùa:
Em nghĩ cậu giúp em quyết định nên đấm hay đá cô ta?
Cả hai cũng được, cuối cùng cũng chỉ là đánh người, không có cái nào nhẹ hơn cái nào cả.
Em cũng nghĩ giống như cậu.
Nói xong, cả hai cười, cậu Cả thừa nhận thua. Trò đùa qua lại, sau đó cậu nghiêm túc nói:
Đùa với em thôi, tôi nghĩ em nên chờ một thời gian. Bích Hà giờ đang nắm trong tay một quyền lực, vội vàng làm gì cũng không tốt.
Ý cậu là…
Cậu Cả mỉm cười:
Đúng vậy. Việc biết điều yếu kém của kẻ thù… cảm giác đó thật sảng khoái. Em nên giữ lấy thế cờ này, sẽ có lúc cần dùng nó hơn là bây giờ.
Ngừng lại một chút, cậu tiếp tục:
Bích Hà có vẻ yếu đuối nhưng thực tế có anh Hai đứng sau bảo vệ, không phải là Kim Chi. Anh Hai nhận nuôi cô ta, còn chị Hai đã muốn gả cô đi nhiều lần nhưng anh Hai không đồng ý. Nếu không phải vì vụ việc với cậu Nghị thì cũng không có lý do gì để để Bích Hà phải chịu trách nhiệm. Anh Hai chắc chắn sẽ bảo vệ Kim Chi hơn. Nhưng để em biết, nếu không có tin đồn kia, có lẽ Bích Hà cũng không phải gả cho nhà Lý Trưởng. Tôi không hiểu ý định của anh ta là gì, liệu anh ta muốn gả cho Ngọc hay cho Bảo hay có mục đích khác…
Tôi tròn mắt nhìn cậu Cả, không ngờ Bích Hà lại có sự bảo trợ như vậy… thật bất ngờ.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên của tôi, cậu Cả nói:
Không có gì phải ngạc nhiên, còn rất nhiều chuyện em chưa biết… sẽ có ngày em hiểu.
Nếu cậu Cả nói vậy, thì tôi cũng không nên can thiệp vào chuyện này. Để chuyện ở đó, có thể sau này sẽ có cơ hội sử dụng. Trong cuộc chiến giữa tôi và Bích Hà, có lẽ sẽ có một người phải rời đi, nhưng tạm thời tôi chưa biết người đó là ai.
Về chuyện của Ngọc… tôi chỉ nghi ngờ một người…
Tôi nói hối hả:
Là ai? Là ai vậy cậu Cả?
Cậu Cả cười nhẹ:
Thái Bảo.
Tôi bất ngờ:
Cậu… cậu Ba sao vậy?
Ừ, có lẽ là do nó.
Sao… sao lại như vậy hả cậu? Cậu Ba và cậu Hai là anh em ruột mà, em thấy họ thân thiết lắm mà.
Thế tôi hỏi em, em nhìn trái mận ở trên cành kia… em có đoán được là nó có sâu hay không?
Tôi nhìn cây mận, chiếc cây đang tràn đầy trái, mỗi trái một màu, từ xanh đến đỏ. Tôi cảm thấy mắt mờ mờ, đầu đau lên trên sức chịu đựng của tôi, tôi lắc đầu trong tuyệt vọng, không thể đoán được điều gì từ cái vẻ bề ngoài đó.
Thấy tôi lắc đầu, cậu Cả nhẹ cười:
Anh em nhà này cũng giống như trái mận kia, trông có vẻ ngon ngọt nhưng không chắc là không có sâu. Gia tài của nhà họ Trầm không chỉ là vài mẫu ruộng, mà là một đống của cải. Anh em họ là cùng cha khác mẹ… em hiểu rồi chứ?
Tôi hiểu rồi, tôi cảm thấy như một lớp vỏ đang bong tróc ra, giờ mới nhận ra điều đó. Thật là một cuộc chiến thú vị!
Để tôi tiếp tục điều tra, tôi còn không chắc liệu đó có phải là cậu làm hay không, chưa có bằng chứng mà đưa ra kết luận. Nhưng quên mất… có điều này tôi quên hỏi em…
Có chuyện gì vậy?
Cậu Cả ngồi dậy, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào tôi, chân mày hơi nhăn lại, giọng cậu nghiêm túc:
Sáng nay, em đi chợ với Thái Bảo?
Tôi đỏ mặt vì cậu nhìn, gật đầu không tự chủ, trả lời:
Ơ… ừ…
Không thông báo cho tôi mà đã đi à?
Chuyện này… ơ… tôi…
Thấy tôi ngượng ngùng không biết nói gì, cậu Cả bất ngờ cười:
Chỉ là đùa một chút thôi, cậu đừng lo lắng quá.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thoát khỏi căng thẳng, cậu này thường khiến tôi hồi hộp lắm.
Cậu Cả xoa xoa đầu tôi rồi đứng dậy, giọng cậu trở nên nghiêm túc:
Em cứ đi với ai cũng được, nhưng cần phải cẩn thận với Thái Bảo. Em đang là hôn thê của Thái Ngọc, tôi không muốn em gặp rủi ro với Thái Bảo và anh trai của nó. Câu chuyện về anh em tranh giành tài sản và ghen tuông không còn xa lạ với tôi. Tôi không muốn Thái Ngọc phải đối mặt với nguy cơ…
Nói như vậy, cậu nhìn tôi một cách quan sát:
Và, tôi càng không muốn em… gặp chuyện không may.
Ôi cậu… cậu Cả…
Tôi cảm thấy tim mình đập rộn ràng, câu nói và ánh mắt lo lắng của cậu làm tôi cảm thấy an yên. Đúng là lãng mạn quá, liệu có phải là cảm giác như trong truyện không, nếu là vậy thì tôi sẵn lòng đắm chìm luôn.
Thấy tôi mê mải, cậu Cả vỗ nhẹ lên trán tôi, nói:
Được rồi, về phòng đi, chúng ta ở chung quá lâu cũng không tốt. Đi đi.
Tôi cứ như một con mê mải, hiện giờ tôi vẫn còn đang nghênh ngang do câu nói của cậu Cả nên khi cậu gọi thế là tôi vừa bước vào phòng mà không nghĩ suy gì nhiều. Thấy tôi vẫn mơ màng, cậu Cả nhếch môi mỉm cười:
Ăn xong xí muội, khó ăn lắm đấy.
Tôi dừng lại, nhìn cậu một cách tập trung, mày giật giật, tôi ngạc nhiên hỏi:
Cậu nói… xí muội?
Cậu Cả nhếch môi:
Ừ, dở quá.
Tại sao dở?
Không biết, chỉ thấy mùi khó ăn thôi, không hiểu làm sao chị Hai lại thích ăn loại xí muội này. Tối qua qua phòng tôi… đem về!
Mẹ kiếp, thằng này, tôi đã đi lấy công bên phòng của dì Nguyệt về để ăn mà vẫn chê cười, thật là khó chịu.
Đêm hôm đó, tôi rủng rỉnh sang phòng cậu Cả mang túi xí muội về, thực ra không cần qua cũng được nhưng tôi rảnh rỗi nên đã chạy sang ném lời chọc ghẹo cậu Cả vài câu rồi về cho vui. Cậu Cả thấy thế mà trở mặt, tôi nói vài lời là đã bắt tôi về, thực sự… thấy ghét ghê đó.
Đang ngồi trong sân, tôi bóc một miếng xí muội cho vào miệng, nhai nhai… ôi mùi vị hơi chua chua đắng đắng nhỉ, nhưng ăn cũng được, chẳng giống như cậu Cả nói vậy. Đúng là thằng này, tính khó bảo, chắc là hồi nhỏ khó chịu lắm đây.
Giữa đêm, khi đang ngủ say, bé Nhỏ bên ngoài đột nhiên đập cửa ầm ĩ, tôi mở mắt, giọng bực bội:
Sao vậy, cô đang ngủ đây mà.
Bé Nhỏ kêu lên trong hoảng loạn:
Cô… cô phải dậy… bà… bà có vấn đề rồi.
Bà… bà có…
Bà? Bà là dì Nguyệt… dì Nguyệt…
Tôi nhảy dậy, vội vàng ra ngoài, mở cửa và hỏi gấp:
Dì Nguyệt sao rồi? Có chuyện gì vậy?
Bé Nhỏ hổn hển, nói:
Bà… bà bị đau bụng… đau bụng…
Ôi chết, thế này thì… em bé… em bé trong bụng… em bé…