Làm dâu nhà hội đồng chương 23 | Tôi sẽ bảo vệ em

04/03/2024 Tác giả: Hà Phong 141

Khi tôi chạy sang, phòng của dì Nguyệt đã đông đủ mọi người, may là tôi vẫn kịp chạy qua trước Kim Chi và Bích Hà. Dì Nguyệt lúc này đang nằm trên giường, khuôn mặt dì xanh xao, tay dì đặt trên vùng bụng vẫn còn phẫn lì mà xoa nhè nhẹ. Thấy mọi người tập trung đông quá, dì nói:

Má… má về phòng ngủ đi, con không sao đâu, chỉ đau bụng một chút thôi má.
Bà Nội ngồi trên ghế, mặt không tỏ ra lo lắng quá mức, bà nói:

Thôi thì cứ ngồi đây chờ thầy lang tới rồi má về ngủ.
Cậu Hai ngồi trên giường, cậu nắm lấy tay dì, giọng dịu dàng:

Má còn đau nhiều không má?
Nghe con trai gọi, dì lắc đầu trả lời:

Ban nãy đau nặng lắm nhưng giờ đã đỡ rồi… chắc là chỉ đau bụng bình thường thôi… không có gì nghiêm trọng đâu.

Đúng là vậy nhưng để thầy lang tới xem cho an tâm nghen má.

Ừ, má biết rồi.

Tôi đứng yên một góc, chỗ giường của dì Nguyệt đang đông người hỏi thăm, người ít nói như Bích Hà giờ cũng tranh thủ chạy lên hỏi han tạo dựng tình cảm. Gớm, tôi đứng đây nhìn thấy ngứa mắt, thật là… cảnh này quá thảm, từng câu nói của mọi người đều dường như tạo ra một bầu không khí lo lắng.

Cậu Cả ngồi yên trên ghế, suốt từ nãy tới giờ cậu không nói cũng không hỏi một tiếng nào. Thấy tôi tới, cậu có liếc mắt qua nhìn nhưng sau đó thôi không có thêm hành động gì. Chờ một lúc, thầy lang cũng đến, sau khi thầy coi bệnh cho dì Nguyệt xong thì mọi người mới yên tâm về phòng ngủ.

Chuyện là dì Nguyệt chỉ bị đau bụng bình thường, không ảnh hưởng gì tới em bé trong bụng. Thầy lang kê mấy loại thuốc tiêu thực, uống chút là khỏi. Có kết quả từ thầy lang, dì Nguyệt kêu mọi người về phòng ngủ, tôi định ở lại chơi với dì một lát nhưng dì không cho, nên tôi đành về ngủ sớm để sáng mai nói chuyện sau. Hết cách, tôi đi theo đám người dì Dung về phòng.

Mặc dù có chút lo lắng, nhưng khi tôi với bé Nhỏ về phòng, lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Dì Nguyệt không sao thì may mắn rồi, tôi về phòng ngủ cũng an tâm.

…………………….

Mấy ngày sau, trong nhà hội đồng Trầm vẫn không có gì lạ, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Dì Dung và Thục Oanh vẫn ráo riết lo chuẩn bị tiệc đãi khách, dì Nguyệt cũng có phụ giúp một tay nhưng cậu Cả không cho dì động tay động chân làm chuyện gì hết. Bích Hà và Kim Chi vẫn là cặp bạn thân không rời rạc, Kim Chi thường xuyên cà khịa tôi, còn Bích Hà thì luôn cố gắng hòa giải. Thực sự, đôi khi tôi cũng chán mệt với Kim Chi nhưng cô ấy lại không dễ buông tha, cứ như là cô ấy đã yêu tôi vậy, bữa nào không mắng mỏ tôi mấy câu thì tôi không ngủ được.

Cậu Hai Ngọc thì đi làm suốt, tôi cảm thấy cậu bận rộn hơn cả thầy Trầm. Sáng sớm cậu ra ngoài và tối tối mới về, sau đó ăn và đi ngủ để sáng mai lại đi làm. Nghe cậu Cả nói, thầy Trầm có lẽ sẽ về hưu sớm, còn cậu Hai đang học hỏi để kế thừa chức vị của cha. Còn cậu Ba Bảo, cậu ấy vẫn như mọi ngày, thỉnh thoảng đi đâu đó, thỉnh thoảng lại thấy ôm con gà đi đá. Nhưng kể từ khi cậu Cả khuyên tôi không nên quá thân với cậu Ba, tôi bắt đầu để ý đến cậu ấy nhiều hơn. Sau một thời gian tiếp xúc, nhận xét của tôi về cậu Ba đã thay đổi khá nhiều. Mặc dù dường như là người chỉ biết ăn chơi, nhưng cậu ấy lại không dành quá nhiều thời gian cho những cuộc vui hàng ngày. Không biết phải nói làm sao nhưng tôi cảm thấy… cậu Ba không phải là người vô dụng như mọi người thường nghĩ…

Về phần của tôi, tôi vẫn đang lẻn tránh với thân phận “Út Quân” này của mình. Đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn chưa có thêm bất kỳ manh mối nào về việc có thể trở về. Tôi suy nghĩ về những gì Út Quân từng nói với tôi, nhưng mãi mãi không thể nhớ ra liệu tôi có giữ một vật gì cổ xưa hay không. Có lúc tôi tự hỏi liệu số phận đã định sẵn cho tôi phải ở lại đây suốt đời mà không thể quay trở về hay không. Mặc dù lòng bất mãn và bất lực, nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận số phận. Có lẽ tôi là một người đặc biệt, nhưng chỉ là đặc biệt trong việc phải chịu đựng khổ đau. Haiz!

Rồi đến ngày trung thu, từ trưa ngày 13, gánh hát đã về chuẩn bị đạo cụ để diễn. Ban đầu, cậu Cả và thầy Trầm dự định chỉ diễn vào ngày 14 thôi, nhưng cậu Hai lại đề xuất để gánh hát diễn thêm một ngày 15 để phục vụ cho bà con được xem. Ý tưởng này cũng khá hợp lý, thầy Trầm đồng ý, vậy là cả làng được nhà ông hội đồng Trầm “bao trọn gói” xem tuồng một đêm cho đã đời.

Má của Út Quân cũng được mời tới xem hát, và vì là nơi thân quen nên bà đã tới trước để thăm dì Nguyệt. Dì Nguyệt vẫn chưa thấy bụng rõ mấy nhưng sức khỏe của dì lại không tốt, thường xuyên mệt mỏi và khó chịu, thầy lang nói là do nghén. Tôi dẫn má Út Quân vào thăm dì và ngồi nghe hai người bọn họ trò chuyện. Thật sự là chỗ chị em thân thiết, họ có biết bao nhiêu chuyện để nói, trò chuyện không bao giờ cạn kiệt.

Đầu giờ chiều, khách khứa được mời cũng đổ về, dì Nguyệt bận rộn tiếp khách, và tôi cũng theo phụ dì để giúp. Mọi người trong nhà bận rộn với việc chuẩn bị, mùi thức ăn thơm phức làm bao tử tôi phải gào lên. Dù là mời phụ nữ đến xem hát nhưng khách khứa toàn đi theo cặp, nên trong nhà chia làm hai phe. Bà Nội và dì Nguyệt tiếp đón phụ nữ, trong khi thầy Trầm và các nam giới tiếp đón đàn ông. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhà hội đồng Trầm làm tiệc, và phải nói rằng chuyên nghiệp không kém gì người hiện đại.

Thức ăn được dọn ra, thầy Trầm thay mặt cả nhà bày tỏ lòng biết ơn khách khứa. Thú thực, để mời khách mà khách đến đủ, không, phải nói là đến dư như thế này thì chỉ có nhà hội đồng Trầm mới làm được. Vì vậy, những người được mời đều là người có tiếng tăm, có tiền hoặc có mối quan hệ thân thiết. Họ dành thời gian để đến đây xem hát không chỉ để thể hiện sự kính trọng với thầy Trầm mà còn để thể hiện địa vị của bản thân. Vì thế, mọi người đều vui vẻ, dù không hứng thú lắm với việc xem tuồng hát. Nhưng mọi người đều có mặt ở đây làm việc, chỉ có tôi và cậu Cả có nhiệm vụ đặc biệt là để ý đến bốn người lớn tuổi ở nhà. Từ khi bốn người bọn họ xuất hiện, tôi phải nói là tôi cảm thấy ngạc nhiên khi thấy cả bốn người đều đeo dây chuyền. Điều này khiến cả tôi lẫn cậu Cả đều cảm thấy bất ngờ. Lúc tiệc bắt đầu, cậu Cả lại đến gặp tôi và dặn dò:

Hãy để ý kỹ, chắc chắn có một mặt là giả.
Tôi gật đầu và trả lời:

Em biết rồi cậu.

Sau khi tiệc kết thúc, trên sân khấu bắt đầu diễn tuồng hát. Tôi không ngồi cùng bàn với dì Nguyệt, dì Dung và Bà Nội, nhưng may mắn là tôi ngồi gần bên và có thể quan sát được khá nhiều. Cụ thể là bốn mặt dây chuyền đều rõ ràng nằm bên ngoài, nên việc quan sát không khó khăn. Chỉ là với đôi mắt không tinh tường như tôi, tôi hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ điểm gì khác biệt. Ôi, tại sao bốn mặt dây chuyền lại giống nhau như vậy, làm sao để tìm ra điểm khác biệt nhỉ?

Trên sân khấu, dù ai đóng vai gì thì tôi vẫn tập trung vào vấn đề trước mắt. Đôi khi tôi giả vờ quan sát diễn hát, nhưng thực sự, tôi đang nghiên cứu một cách chi tiết nhất để tìm ra điểm không phù hợp giữa bốn mặt dây chuyền. Từ khi tiệc bắt đầu đến khi kết thúc, cuối cùng tôi cũng có được kết quả. Nhưng kết quả này lại khiến tôi khá hoang mang…

Khi tiệc tan, trong lúc đang tiễn má của Út Quân về, cậu Hai đột ngột đến tìm tôi. Thấy cậu, má Út Quân cúi đầu chào hỏi kính phép.

Cậu Hai!
Cậu Ngọc đỡ bà ấy thẳng lên, thái độ lịch sự và nhã nhặn.

Bác đừng gọi con bằng cậu, gọi con bằng tên là được rồi.
Má Út Quân ngượng ngùng, nói:

Sao được cậu Hai, cậu sắp lên chức rồi, tôi phải gọi cho đúng phép.
Cậu Hai không nhìn má Út Quân mà lại quay sang nhìn tôi, mỉm cười nhẹ, cậu ấy nói:

Bác đừng còn e ngại nữa, mình là gia đình nên đừng bận tâm về những chuyện xưng hô này. Con sau này còn phải gọi bác một tiếng “má”… bác đừng gọi con bằng “cậu”… tội nghiệp con.
Má Út Quân nghe được, mắt bà ấy sáng lên, miệng cười rộn ràng, bà đột ngột nắm lấy tay cậu Hai và cười nói. Thái độ và cách xưng hô thay đổi nhanh hơn cả tốc độ của một người trở mặt.

Ôi trời ơi, bác nghe con nói mà mừng lắm con ạ. Bác đợi ngày này lâu lắm rồi, mỗi khi con với con Quân chưa lấy nhau, bác rầu lòng lắm đấy…
Nói đến đây, bà lại rơi nước mắt:

Con cũng hiểu mà, để con Quân ở lại một mình ở đây, bác nhớ và lo lắng cho nó tới đâu. Nhưng vì tương lai của hai đứa, bác phải kiềm chế. Ở nhà, bác cứ nhớ con nhỏ đang khóc suốt ngày, bác nghĩ cho con Quân…
Ôi, tôi không ngờ là mẹ của Út Quân lo lắng cho cô ấy đến như vậy. Nhìn vào tâm trạng của bà ấy lúc này, tôi hiểu rồi đấy.

Dạ, bác yên tâm, con với mẹ con đã có kế hoạch chuẩn bị sang nhà trước đấy rồi. Còn việc hỏi hỏi hoặc cưới cưới chắc sẽ… dời sang năm sau vì năm nay không thuận lợi…
Nói đến đây, cậu Hai lại nhìn tôi với ánh mắt u mê, cậu nói:

Nhưng bác cứ yên tâm, con sẽ lấy Út Quân và lo lắng chăm sóc cho em ấy cả đời… bác không cần phải lo lắng nữa đâu.
Má Út Quân cười đến tận tai, còn tôi, tôi lại cảm thấy buồn rầu không thôi. Rõ là dì Nguyệt và cậu Hai vẫn giữ ý định làm đám sang nhà. Đám sang nhà thì cũng giống như đi hỏi vợ rồi, còn đám hỏi hoặc đám cưới chỉ là hình thức. Thật là phức tạp, có lẽ tôi sẽ lấy chồng thật sự rồi.

Khi tiễn má lên xe, cậu Hai mới quay lại hỏi tôi:

Em có mệt không? Nếu mệt thì vào trong nghỉ đi, ở đây có người lo được.
Tôi lắc đầu:

Dạ, em bình thường mà cậu, em khỏe đấy, không sao cả.

Cậu Hai cười dịu dàng:

Được rồi, lát sau cậu yên tâm, mình sẽ yêu cầu con Nhỏ làm một ly nước cam cho em, em phải bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn đấy.
Thấy cậu quan tâm đến mình, tôi không muốn nhận. Ngượng ngùng nhìn cậu, tôi nhẹ nhàng hỏi:

Cậu… có phải cậu và dì Nguyệt đang tính chuyện sang nhà em… thật không?
Cậu Hai gật đầu:

Đúng vậy, để má em yên tâm, nên tôi đã quyết định như vậy.

Nhưng thầy nói năm nay không thuận lợi và Bà Nội có lẽ cũng sẽ không đồng ý.

Sang nhà chỉ là một bước nhỏ thôi, sau đó chúng ta có thể tính tiếp việc hỏi hỏi sau. Còn Bà Nội thì đừng lo, tôi sẽ giải quyết được.

Vâng…

Lúc này, ngoài việc nói “vâng”, tôi không biết phải nói gì thêm nữa. Cậu Hai đã nói một cách hợp lý đến vậy, làm sao tôi có thể phản đối được. Thật khó chịu, từ chuyện này tới chuyện khác, tôi không thể dễ dàng bỏ qua mọi thứ, mỗi khi giải quyết một vấn đề thì lại xuất hiện một vấn đề mới.

Đêm xuống, như đã hẹn, tôi mở cửa phòng rồi đi ra ngoài đình gặp cậu Cả. Khi tôi đến, cậu Cả đã ngồi đợi tôi. Thấy tôi, cậu cười nói:

Dám để mình ngồi chờ nửa đêm như thế này à… không sợ ma hả?
Tôi cười:

Ma à, gặp em là chạy mất dép rồi, cậu đừng lo.
Cậu Cả nhìn tôi, hỏi:

Em thấy được gì rồi?
Tập trung vào vấn đề quan trọng, tôi trả lời nghiêm túc:

Cậu… mặt dây chuyền của… Bà Nội… sáng và đẹp hơn mặt dây chuyền của ba người còn lại.
Cậu Cả nhìn tôi, hỏi:

Em chắc chắn không?

Dạ, chắc chắn.

Cậu Cả suy ngẫm một lúc, sau đó mới nói:

Nếu em chắc chắn như vậy thì có thể là đúng rồi, nhưng về chuyện bà ấy có phải là người giết Út Quân hay không… thì cần phải suy nghĩ kỹ.

Tại sao vậy cậu? Em nghĩ không phải là Bà Nội sao? Bà ấy không thích em, nhưng không thể nói bà ấy giết em được.

Bà ấy không ưa em là một chuyện, nhưng không có nghĩa là vì không thích em mà bà ấy giết em. Hãy xem, trong nhà còn có người ghét em hơn cả bà ấy… đó là Kim Chi. Nhưng việc ghét là một chuyện, việc giết người là một chuyện khác.

Vậy à…

Hãy để người điều tra tiệm vàng trong tỉnh xác định trước, nếu đã chắc chắn là bà ấy, chúng ta mới có thể điều tra rõ ràng hơn. Việc này không đơn giản như em nghĩ, nó chỉ là đoán mò mà thôi.

Thật, việc tìm ra hung thủ này giống như tìm kim trong bọc cỏ, ngay cả khi tìm ra người có thể cũng không chứng minh được gì. Có thể Bà Nội làm rơi và hung thủ nhặt được, hoặc có thể Bà Nội đi ra sông và tình cờ làm rơi ở chỗ Út Quân gặp nạn. Quá nhiều giả thuyết được đưa ra, không có giả thuyết nào chắc chắn.

Đang nói chuyện với cậu Cả, bỗng từ xa, tôi nghe thấy giọng nữ rưng rức. Chưa kịp nhìn rõ là ai, cậu Cả đã nhanh chóng kéo tôi vào lòng, thì thầm như muỗi kêu:

Im lặng!

Tôi ngay lập tức trở nên yên lặng, ngồi co ro trong lòng cậu Cả. Cảm giác ấm áp của cậu truyền vào tôi, với hơi thở ấm áp và hương trà sen nhẹ nhàng. Một tay ôm tôi, tay kia đỡ đầu tôi, vì đầu tôi gần như chạm vào gầm bàn. Thường thì tôi thích được om trong lòng, nhưng lúc này, tôi lại cảm thấy ngần ngại. Thấy tôi dịu dàng di chuyển, cậu Cả ôm chặt tôi, giọng cậu khàn đục:

Yên lặng đi, không khí cứ thế mà lạnh.
Một cảm xúc lạ lùng tràn ngập tôi.

Phía xa xa, giọng của Bích Hà vang lên, dường như cô ấy muốn khóc. Với tầm nhìn hạn chế, tôi không nhìn rõ họ đang làm gì, chỉ nghe được tiếng nói.

“Cậu, cậu đừng cưới Út Quân được không… cậu…?”

“Không thể, cậu thích Út Quân, không cưới em ấy thì cưới ai.”

“Vậy em thì sao? Em cũng thích cậu mà?”

“Bích Hà…”

“Cậu, hãy… em không cần cậu cưới em… nhưng cậu cưới thêm em… cưới thêm em làm bé đi cậu… đi cậu.”

Wow, ý kiến kiểu gì nhảm nhí vậy nhỉ?

“Em nói những điều gì vậy Bích Hà? Em cần làm như vậy sao? Lấy vợ bé là điều nhục nhã lắm em biết không?”

“Nhưng em yêu cậu… em yêu cậu hơn cả Út Quân. Sao cậu có thể bỏ em… cậu từng hứa sẽ lo lắng cho em rồi mà… Cậu… bây giờ em không cần danh phận gì cao quý nữa, danh xưng Mợ Hai trong nhà này… em để cho Út Quân, không tranh giành với cô ấy gì hết. Nhưng em xin cậu, xin cậu đừng bỏ rơi em được không? Em hứa… em hứa sẽ không làm gì hại Út Quân, hại danh dự của cậu đâu. Em chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cậu, sanh con cho cậu thôi. Cậu… cậu…”

“Bích Hà à…”

“Cậu đừng từ chối em, đời người bao năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, Út Quân chắc chắn sẽ hiểu. Cậu… cậu đừng bỏ em… đừng bỏ em mà cậu…”

Cậu Cả cũng nghe chuyện giống tôi, dường như cảm thấy thú vị nên cậu thêm vào:

Tôi không ngờ Bích Hà lại là người luỵ tình đến vậy.
Tôi nhẹ nhàng cười:

Cậu cũng đang ôm một người luỵ tình si mê cậu đấy.
Cậu Cả nhẹ nhàng đặt tay lên đầu tôi, cậu càu nhàu:

Tôi có cần một người si tình như vậy không?
Tôi bĩu môi:

Tôi đang nghĩ về một vấn đề quan trọng, cậu đã đủ si tình chưa?
Tôi hít một hơi lấy tinh thần rồi mới cần đảm:

Cậu… cậu cưới tôi không?
Ở ngoài kia, giọng của cậu Hai phát lên nhẹ nhàng.

“Bích Hà, đừng ép cậu… tương lai còn dài…”

“Không phải vậy cậu… tôi không cần đâu… cậu Hai…”

“Để cậu… suy nghĩ đã…”

Nghe những lời này, tôi không thể không cười trào phúng, đàn ông thật là lạ, chỉ muốn có thêm chứ không muốn bớt. Ba từ “suy nghĩ đã” gần như là định phận. Tôi cảm thấy một chút thất vọng về cậu Hai… một chút thôi…

Tại sao tôi phải cưới em?
Câu hỏi của cậu Cả làm tim tôi đập nhanh hơn. Cắn môi, tôi ngập ngừng:

Cậu không cần phải cưới tôi… cậu Hai sẽ cưới tôi.

Vậy thì…

À, rắn… rắn… cậu… rắn…

Nghe tôi gần như hét lên, cậu Cả nhanh chóng bịt lấy miệng tôi, cậu nói:

Đừng hét, đừng hét!
“Ai đó là ai?”

Giọng của cậu Ngọc đầy quyền lực khiến tôi hoảng sợ, nhưng con rắn đang bò trước mặt mới là thứ làm tôi tê liệt. Thấy tôi cứng đờ, cậu Cả ôm chặt tôi, giọng cậu dịu dàng:

Đừng sợ, tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ em!

Bài viết liên quan