Làm dâu nhà hội đồng chương 29 | Hy vọng
Khi cậu Cả ngã xuống, may mắn là có cậu Bảo kịp thời đỡ nên không ngã sấp mặt xuống sàn. Tình hình đã rối rắm hơn khi cậu Cả bất tỉnh, tôi chạy đến và ôm cậu, vỗ nhẹ vào má cậu và kêu gọi tên cậu, nhưng cậu không phản ứng gì.
Nhìn vào khuôn mặt trắng bệch không một chút sức sống của cậu, tôi rất lo lắng. Tôi cố gắng kêu gọi và vỗ vào má cậu nhiều hơn, nhưng cậu vẫn không tỉnh táo. Thấy vậy, cậu Bảo và một số người khác đã đỡ cậu Cả lên và mang vào trong phòng.
Trong khi một số người chạy đi kêu mụ tới giúp dì Nguyệt, thì những người khác lại gấp rút mời thêm thầy lang tới xem tình hình của cậu Cả. Trong sự lo lắng, tôi đứng đợi bên ngoài cửa phòng của dì Nguyệt, lúc này tôi cảm thấy lòng mình rối bời và không biết phải làm gì.
Dì Dung tiến lại gần thầy Trầm, cô ấy lo lắng nói:
Không biết chị Hai sao nữa, em lo quá.
Thầy Trầm thở dài và nói:
Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.
Khi thầy Trầm còn chưa kịp kết thúc câu nói, cửa phòng của dì Nguyệt đã mở ra, vú Chín hiện lên và báo tin:
Ôi trời ơi, bà… bà sảy thai rồi ạ.
Dì Dung kêu lên một tiếng và như sắp ngã, trong khi đó, Kim Chi bật khóc nhưng tiếng khóc rất to, Bích Hà và chị Oanh lúc này trông rất lo lắng, thầy Trầm cũng thể hiện sự căng thẳng. Tôi thì chẳng biết phải làm gì, lòng đau đớn và lo sợ.
Trong lúc bàng hoàng, tôi nhìn thấy một nhóm thanh niên vào sân và tiến thẳng tới phòng cậu Cả. Tình trạng càng trở nên lo lắng khi thấy mọi người đang bước vào sân. Tôi muốn nói chuyện với chị Oanh nhưng thầy Trầm nói:
Im lặng, không cần làm ồn ào.
Bị quát, tôi ngưng lại và dì Dung gợi tôi im lặng. Khi thầy Trầm mắng cậu Cả, tôi cảm thấy nóng mặt, tưởng rằng ông ta là người tử tế.
Nghe chị Oanh nói lặng nhỏ:
Người của cậu Cả… người của cậu Cả…
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và trước khi tôi kịp hiểu, nhóm thanh niên đã mang cậu Cả ra khỏi sân. Tôi không thể im lặng nữa và chạy ra ngoài, kêu lên:
Cậu Cả… các bạn đang đưa cậu Cả đi đâu? Đứng lại đi!
Nhóm người đó đã hoàn toàn phớt lờ tôi, coi tôi như không tồn tại, họ cõng cậu Cả đi nhanh như bay và cho cậu vào trong xe rồi biến mất. Tôi cảm thấy sợ hãi, chân tay run rẩy, chuẩn bị theo đuổi thì cậu Ngọc kéo tôi lại và nói mạnh mẽ:
Út Quân, em định đi đâu?
Tôi hoảng loạn:
Cậu Cả… tại sao người ta lại đưa cậu Cả đi? Hãy đi theo, đừng để họ đưa cậu Cả đi mất.
Cậu Ngọc nắm chặt tay tôi và nói:
Người nhà của cậu Út đến đón cậu ấy về nhà. Đừng lo lắng, mọi chuyện của cậu, tôi nói làm gì thì làm.
Tôi ngạc nhiên:
Người nhà… ý cậu là sao vậy?
Cậu Ngọc thở dài:
Nhà của cậu… tôi chỉ biết rằng cậu Cả đã được người nhà đón về, đừng nghĩ nhiều, cậu sẽ đau đầu thôi.
Thông tin này khiến tôi bất ngờ, cậu Ngọc nói như cậu Cả đã được gia đình đón về… nhưng nhà của cậu Cả ở đâu? Điều này làm tôi càng thêm rối bời.
Khi tôi không trả lời, cậu Ngọc hỏi về dì Nguyệt và đứa em:
Cô ấy sao rồi? Dì em?
Tôi chỉ biểu lộ sự buồn bã bằng cách lắc đầu. Cậu Ngọc cũng biết câu trả lời, anh ấy lùi lại và trông rất mệt mỏi và thống khổ. Tôi cũng không nói gì, vì trong lòng đang rối bời. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi không kiểm soát được gì nữa.
Tôi đứng trước cửa phòng của dì Nguyệt, chờ đợi tin tức về tình hình của dì. Tôi muốn vào chăm sóc nhưng Bích Hà đã làm hết, và cũng có vú Chín ở đó, không cần thêm người. Trong nhà, chị Oanh và dì Dung đã ở đó, tôi cảm thấy không nên can thiệp vào. Cậu Hai bận với công việc, thầy Trầm cũng không muốn tôi can thiệp. Đứng ở ngoài phòng dì Nguyệt suốt cả buổi, không thể vào, tôi quyết định trở về phòng nghỉ. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút và sau đó sẽ tìm cách hỏi về cậu Cả. Tôi lo lắng về cậu ta.
Tôi cảm thấy không hiểu vì sao cậu Cả lại bất tỉnh, vì cậu vẫn khá khỏe mạnh, liệu có phải cậu ấy ẩn chứa bệnh tật nào không? Hay chỉ là một sự cố đột ngột? Tôi cũng không biết nhà của cậu Cả ở đâu, vì sao dì Nguyệt chưa từng nói về điều này?
Khi đang ngồi trên ghế, tôi nghe thấy tiếng ồn bên ngoài. Tôi nghi ngờ và đi kiểm tra, nhưng cửa bên ngoài đã bị khóa. Tôi hoảng loạn, đập cửa mạnh mẽ, kêu cứu nhưng không có ai mở cửa. Nghe thấy tiếng nói ngoài cửa nhưng họ giả vờ không nghe thấy. Nếu không nhầm thì chỉ có thầy Trầm mới có thể làm điều này. Tôi tức giận và đau chân vì đập vào cửa. Cái số thật không may, lại đập trúng vào hào môn. Bây giờ làm sao đây, tôi bị kẻ tiểu nhân này bày kế rồi, không biết phải làm thế nào để thoát khỏi.
Dì Nguyệt vẫn còn ở trạng thái mê man, cậu Cả biến mất không rõ đi đâu, giờ chỉ còn mình tôi và cậu Ngọc. Nhưng tôi không kỳ vọng gì nhiều, nếu kẻ kia có thể kiểm soát được thầy Trầm, chắc chắn sẽ ngăn cản cậu Ngọc quay trở lại. Nhưng thực ra, tôi không sợ hãi quá, vì tôi tin rằng tôi sẽ sống sót, không lẽ lại xuyên không đến đây rồi chết lìa sao. Chỉ là tôi không biết liệu tôi sẽ sống sót mà không bị tổn thương nào hay không. Tôi phải cố gắng, không được phép gục ngã, nhất định không được gục ngã.
Sau khi bình tâm lại, tôi ngưng việc đập cửa và kêu gào vô ích đó. Nằm xuống giường, tôi bắt đầu suy ngẫm về mọi sự việc từ sáng đến giờ. Về việc của bà nội, có lẽ có kẻ muốn hại tôi, nhưng vẫn may mắn cho hắn, khi bà Nguyệt sảy thai và cậu Cả bất tỉnh, kế hoạch của hắn thành công hơn. Điểm yếu của thầy Trầm có lẽ là má thầy ấy, nếu ông ấy biết rằng mẹ mình bị hại, chắc chắn sẽ không bỏ qua. Trong vụ việc của chén chè, mặc dù có nhiều bằng chứng chứng minh tôi vô tội, nhưng lại không đủ để thuyết phục những người muốn tin vào sự oan uổng của tôi. Thầy Trầm tin tôi, điều đó chứng tỏ ông có khúc mắc với tôi từ trước. Ngoài dì Nguyệt, ai còn thân cận với thầy Trầm? Dì Dung… tôi không có mâu thuẫn lợi ích nào với bà ấy, liệu bà ấy có hại tôi không? Nhưng Bích Hà thì khác, cô ấy thích cậu Ngọc nhưng cậu Ngọc lại thích tôi… rõ ràng như vậy, nếu không có cô ấy, ai sẽ vào đây? Nếu tôi bị lật mặt, vị trí của Bích Hà sẽ bị ảnh hưởng, điều đó đúng là quá trọn vẹn. Đúng là suy nghĩ của kẻ tiểu nhân, lòng dạ hẹp hòi, cô ấy nghĩ rằng chỉ có tôi và cô ấy là con gái trên thế giới này.
Chuyện này cần phải được điều tra kỹ lưỡng, nhưng bây giờ tôi bị giam cầm, không thể điều tra được. Nhưng quan trọng hơn, là vấn đề về việc tôi bị giam cầm. Nếu nghi ngờ rằng tôi đã hại bà nội, thì cũng không cần phải giam cầm tôi như vậy. Nếu tôi bị giam cầm như thế này, có lẽ có điều gì đó đáng sợ hơn.
Suy nghĩ xong, tôi lại đi đến cửa phòng và đập vào, kêu to:
Tôi đói quá, đem cơm cho tôi đi, từ sáng giờ tôi chưa ăn gì cả. Nếu muốn giam cầm tôi thì cũng phải cho tôi ăn, không thể để tôi chết đói như vậy.
Bên ngoài có tiếng trả lời:
Chị đợi một chút, tôi sẽ mang cơm cho chị.
Chờ người ra ngoài, tôi rồi mới chạy tới lấy tôi một ổ bánh mà cậu Cả từ trước đã cho, thủ sẵn trong túi, đợi người đến mang cơm.
Sau vài phút, người ngoài cửa gõ vào cửa sổ phòng tôi, đưa cho tôi một mâm cơm và chuẩn bị rời đi. Tôi nhanh chóng nắm lấy tay anh ta kéo giữ lại và đưa sấp bạc vào tay anh ta, tôi nói vội vã:
Cho tôi gặp bé Nhỏ, tôi sẽ thêm tiền cho anh.
Người đó lắc đầu và cố rút tay ra, nhưng vì tôi giữ chặt, nên anh ta không thể thoát ra dễ dàng. Anh ta nói:
Tha cho tôi đi, tôi không thể giúp gì cho cô đâu…
Tôi dùng sức giữ chặt anh ta lại gần cửa sổ và nói:
Tôi chỉ bị giam tạm thời, cậu Ngọc sẽ đưa tôi ra sau. Nếu anh muốn vừa có tiền vừa thoát khỏi cảnh này, hãy giúp tôi. Tôi không buộc anh phải thả tôi ra ngoài, chỉ cần kêu bé Nhỏ đến gặp tôi là được.
Người đó có vẻ lo sợ, anh ta cằn nhằn:
Nhưng…
Tôi nói gấp:
Nếu anh không làm như tôi nói, cả hai ta sẽ chết cùng nhau. Nếu tôi kêu to là anh đã làm phiền tôi, thì anh sẽ hết cả đời.
Xin anh…
Hãy đi và tìm cách đưa bé Nhỏ đến gặp tôi, không cần mở cửa sổ, chỉ cần bên ngoài bé đứng và nói chuyện với tôi là được. Anh có tin tôi không? Tôi không thể chết, mai sau tôi sẽ được minh oan, tôi không quên ơn của anh đâu, tôi hứa!
Vâng… vâng…
Hãy giữ tiền này, sau này tôi sẽ đền đáp nhiều hơn, hãy yên tâm.
Trước sức mạnh của tiền bạc và tự do, người đó cuối cùng cũng đồng ý. Thực ra, tôi đã chọn cách thú vị, biết rằng anh ta nhân từ và dễ dụ, nên tôi mới có thể đàm phán. Nếu là những kẻ tinh ranh hơn, thì dù có trả cả trăm bạc cũng không được lợi. Bây giờ, tôi có một cơ hội nhỏ, hy vọng sẽ gặp được bé Nhỏ.
Để không gây sự nghi ngờ, tôi nhanh chóng đóng cửa sổ phòng lại, có cửa sổ này cũng tốt, dù không thoát ra được nhưng có thể lén lút trò chuyện. Nếu trước đây tôi biết sẽ bị giam cầm, tôi đã thay loại cửa sổ khác, loại cửa này muốn trèo ra ngoài chắc phải dùng máy ép để đè mảnh.
Chờ đợi bé Nhỏ quá lâu, tôi lấy mâm cơm lên ăn tạm. Thật lòng, họ vẫn còn tình người, đồ ăn cũng ngon, không phải nuốt nổi. Cá kho, rau mướp xào, canh chua cá lóc kèm trái chuối. Đây, thực đơn phải như vậy thì mới có sức lực để nghĩ ra kế hoạch thoát khỏi. Đang ăn, bỗng nghe tiếng gõ cửa sổ, tôi đặt đũa xuống và chạy đến, áp tai vào cửa, tôi hỏi:
Ai đó?
Em… mở cửa sổ ra đi… em… Bé Nhỏ đây.
Em thật hả Nhỏ, tôi rất vui… rất vui…
Nghe giọng của bé Nhỏ, tôi mở cửa sổ để nhận diện con bé. Bé Nhỏ thấy tôi, nó nhanh chóng an ủi:
Đừng lo, cô, cô chắc chắn sẽ ổn… không sao đâu.
Tôi cười:
Sao thế, em thấy cô vẫn đang ăn cơm, em đừng lo, cô không yếu đuối đến mức tự tử đâu.
Làm gì mà cô còn ăn cơm lúc này?
Vì sao không ăn, đồ ăn ngon lắm, không ăn phí lắm. Thôi thôi, quên mấy chuyện đó đi, em nói cho cô biết, bên ngoài có chuyện gì vậy?
Bé Nhỏ trả lời nghiêm túc:
Bây giờ em sẽ kể một lần, cô muốn dặn gì thì nói luôn, em cũng bị giám sát nhưng em đỡ hơn cô… Em nghe đâu có một ông thầy mới được mời đến, ông đó nói trong nhà có khắc tinh từ kiếp trước, gây ra nhiều thảm họa liên tiếp. Nếu không tìm ra được khắc tinh, từng người trong nhà sẽ chết một cách bí ẩn.
Ông đó không nói trực tiếp về cô, nhưng ông nói về một cô gái sinh năm Dần đã chết đi sống lại. Gia đình tin vào điều này, nên họ đã nhốt cô lại và sẽ tổ chức lễ giải trừ âm khí vào ngày mai, nhưng em không biết rõ lắm.
Còn việc của Bà Nội?
Em không biết, không ai nói gì cả.
Tôi suy nghĩ một lát rồi hướng dẫn:
Em hãy cố gắng thông báo cho cha mẹ cô trước tiên, nói rằng cô bị hại và cần sự giúp đỡ ngay. Sau đó, em hãy điều tra về bữa ăn của Bà Nội hôm qua, xem bà đã ăn gì và uống gì… em hiểu không? Nếu có thể, em hãy gửi người chạy báo tin cho ông Hai Ngọc… chắc là ông Ngọc không có ở nhà đúng không?
Đúng vậy, ông Ngọc đi công việc rồi, chưa thấy về.
Ừ, chắc là cậu Ngọc không kịp về đâu. Quên mất, còn dì Nguyệt…
Dì Nguyệt suốt ngày khóc, giờ bà ấy yếu rồi, không thể ra khỏi giường, em không thể vào phòng bà ấy… không biết phải làm sao.
Nhỏ, nếu có thể, em hãy thông báo cho Bà… báo cho Bà biết…
Nhỏ, xong chưa, có người đến rồi đấy.
Khi nghe tiếng báo cáo từ người đàn ông kia, tôi đưa thêm một mớ bạc vào tay bé Nhỏ để phòng trường hợp cần. Bé Nhỏ rời đi, và người đàn ông kia cũng đến đóng chặt cửa sổ lại, để tôi cô đơn trong căn phòng tối om. Tôi nhẹ nhàng thở dài, hiện chỉ còn hy vọng vào bé Nhỏ, hy vọng rằng cha mẹ Út Quân có thể đến kịp để cứu tôi… tôi thực sự hy vọng…