Làm dâu nhà hội đồng chương 3 | Cậu Cả

08/03/2024 Tác giả: Hà Phong 129

Con rắn xanh nhỏ bò từ từ đến gần, làm tôi sợ đến mức tái nhợt mặt. Tôi chuẩn bị hét lên, nhưng lại nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, khiến tôi tỉnh giấc đột ngột và vụt dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Cô Quân… May quá cô không sao cả…
Tiếng reo của bé Nhỏ làm tôi giải tỏa, tôi nhìn thấy cô bé và nhẹ nhõm thở phào. Ui, thật may mắn, chỉ là một cơn ác mộng!

Sau khi làm dịu bản thân, tôi nhìn vào mắt Nhỏ và hỏi:

Nhỏ, đã sáng chưa?
Nhỏ gật đầu xác nhận:

Sáng đã lâu rồi, cậu Hai nói nếu cô cứ ngủ miết không dậy thì cậu sẽ gọi người đến kiểm tra. May mà cô đã tỉnh rồi. Tôi đi báo lại cho cậu Hai biết.

Ê Nhỏ…

Tôi chưa kịp nói gì thêm thì Nhỏ đã chạy ra khỏi phòng. Tôi cô đơn ngồi một mình, bắt đầu nhớ lại sự việc của đêm qua…

Rốt cuộc, người đàn ông kia có con đại bàng đêm qua là ai? Nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi nghĩ anh ấy không phải là người làm việc trong nhà. Nhưng quan trọng hơn, ai đã đưa tôi về phòng?

Tôi suy nghĩ mê man trên giường, đến khi Vú Chín đến thì tôi mới dừng lại.

Cô Quân, cô có đói không? Hãy ăn một miếng cháo gà đi, sẽ giúp cô lấy lại sức.
Tôi thấy một bát cháo gà thơm phức trên bàn, đồng thời một thau đồng cũng được đưa đến để tôi rửa mặt. Vì chưa có kem đánh răng, tôi được cung cấp một miếng cau phơi khô để chà răng và nước muối để súc miệng. Sau khi vệ sinh xong, tôi hỏi Vú Chín:

Vú, có chuyện gì xảy ra vào đêm qua không vậy?
Vú Chín nhìn tôi và trả lời:

Tôi cũng không biết, nửa đêm, cậu Hai gõ cửa phòng và nói rằng cô đã ngất và yêu cầu tôi đến kiểm tra. Khi tôi tới, cậu Hai và cậu Cả nói rằng cô không sao cả, chỉ ngủ một chút. Nhưng cô đã ngủ sâu đến sáng chưa tỉnh, gần như bị mê li. Họ quyết định gọi người đến kiểm tra cô luôn.
Cậu Cả?

Cậu Cả… là ai vậy vú?
Vú Chín ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó cười và giải thích:

À, cô có lẽ quên rồi. Cậu Cả là em trai ruột của Bà. Đêm qua, cậu Cả là người kêu gọi người làm việc và đưa cô về phòng.
Tôi lại hỏi:

Cậu Cả… có con đại bàng phải không vú?

Ừ, đúng rồi, cậu Cả nuôi một con đại bàng to lớn.

Tôi gật đầu hiểu biết, nhưng vẫn còn nhiều điều tôi chưa biết. Có vẻ như tôi sẽ cần phải về nhà của ba mẹ Út Quân để tìm hiểu thêm.

Sau khi ăn, tôi đi dạo trong sân và tình cờ gặp cậu Hai cũng đang đi dạo. Tôi chào hỏi:

Cậu Hai.

Cậu Hai gật đầu và cười hỏi:

Út Quân, em cảm thấy tốt hơn chưa?
Tôi gật đầu:

Dạ, em đã đỡ rồi.

Vậy là may rồi, em trông sảng khoái nhỉ. Nếu cần gì, em cứ nói với Vú Chín, đừng ngần ngại.

Tôi cười:

Dạ, em biết rồi. Em không ngại đâu, cậu yên tâm.
Thấy tôi cười, cậu Hai nhìn tôi một lúc. Càng nhìn tôi, cậu càng thấy ngại, nụ cười trên môi cũng tan biến. Tôi bối rối:

Cậu… cậu sao vậy?
Cậu Ngọc tỉnh táo lên, đến gần tôi hơn, giọng trầm:

Út Quân, từ khi em về đây, anh thấy em khác hẳn so với trước. Em… có gì không ổn không?
Nghe cậu hỏi, tôi cảm thấy một chút lạ lẫm, nhưng tôi cố tỏ ra bình tĩnh.

Em thấy mình vẫn bình thường, cậu ạ. Có lẽ trước đây em ít nói nên giờ nói nhiều hơn… mọi người không quen.
Cậu Ngọc nhẹ nhàng cười, không có dấu hiệu nghi ngờ:

Cô gái nên vui vẻ, Út Quân à. Em như bây giờ, anh thấy rất ổn.
Cậu nói và nhìn tôi với nụ cười tươi, làm tim tôi đập mạnh. Tôi nắm chặt áo để giữ sự bình tĩnh nhưng lòng tôi như có điều gì đó kỳ lạ. Tôi nhìn cậu, cười không tự nhiên:

Dạ, không có gì cả. Em đi vào trong trước nhé, cậu.

Ừ, em đi nghỉ đi. Nếu có chuyện gì, báo cho anh biết một tiếng. Phòng của con gái, anh không thích vào nhiều.

Dạ, em hiểu rồi, cậu Hai.

Nói xong, tôi quay đi. Bước chân hơi vội và hồi hộp hơn trước. Đặt tay lên ngực, tôi cảm nhận nhịp tim đập nhanh… Tôi cảm thấy mình kỳ quặc. Cảm xúc và cơ thể không hòa hợp. Điều này có thể là do linh hồn và thân xác không đồng nhất chứ?

Nếu đúng như vậy, liệu Út Quân ngày xưa… thích cậu Hai Ngọc không?

Quay về phòng, tiếp tục suy nghĩ…

Buổi chiều, khi ông bà hội đồng về, mọi người trong nhà đón chào họ trước cửa lớn. Xe ô tô mới chỉ vào sân, Kim Chi đã hào hứng chạy ra đón cha mẹ, còn Bích Hà kề bên đi theo sau. Riêng tôi, tôi đứng đợi cùng với cậu Hai. Sau khi Kim Chi ôm ấp cha mẹ, ông hội đồng Trầm mới quay sang nhìn tôi và hỏi:

Út Quân, đã hồi phục chưa con?
Tôi nhìn ông, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền lành và nghiêm túc. Ông mặc chiếc áo dài gấm màu xanh biển sâu kết hợp với quần lụa trắng, đầu đội một chiếc khăn đống phù hợp với màu sắc của áo, chân mang guốc mộc. Ông có vẻ giống những nhân vật ông hội đồng trong các bộ phim tôi thường xem trên TV, nhưng ông hiền lành và thân thiện hơn nhiều.

Khi nghe ông hỏi, tôi bước lên và cúi đầu chào:

Dạ, con đã bình phục.
Ông hội đồng Trầm lại tiến gần, đưa tay để nâng tôi lên và nói:

Con làm cái chi mà lạ lùng thế? Trước giờ kêu ông như thế nào mà giờ lại thay đổi vậy, người nhà mà.
Tôi nhìn ông, trong lòng có chút bối rối về việc tôi trước đây gọi ông là gì. Lúc đó bà hội đồng phát biểu:

Cô bé này, làm chi mà lạ lùng thế, kêu ông như thầy Trầm, kêu ông nghe xa lạ đấy.
Tôi nhìn lên bà hội đồng, cảm thấy bà rất sang trọng và hạnh phúc. Bà mặc chiếc áo dài nhung màu tím cùng với quần lụa trắng, đầu đội khăn vuông gấp tam giác, chân mang giày thêu. Bà trang sức rất nhiều, trên cổ đeo chuỗi ngọc trai, tay vàng trang sức đầy phú quý. Kim Chi, con gái của bà hội đồng, cũng đeo vàng và trang sức. Kể cả Bích Hà cũng không thiếu trang sức vàng. Chỉ có tôi không đeo trang sức gì cả.

Bà hội đồng đến gần tôi, nắm lấy tay tôi, vẻ mặt hiền lành và lo lắng:

Út Quân, con đã hồi phục chưa? Con phải quan tâm đến sức khỏe của mình.
Sự ấm áp trong cách nắm tay của bà khiến tôi không thể kiềm chế được cảm xúc. Tôi ôm bà và khóc, nhớ về mẹ và gia đình. Bà hội đồng ôm tôi và nhẹ nhàng hỏi:

Sao lại khóc thế? Có chuyện gì không ổn không con? Nói với dì đi, dì sẽ kêu người đến kiểm tra cho con.
Tôi ôm bà và khóc, vì sau khi nhìn thấy cảnh Kim Chi ôm cha mẹ, tôi đã cảm thấy buồn và cô đơn. Tôi không phải là người dễ khóc, nhưng lúc đó, khi được bà nắm tay, tôi không thể kiềm chế được cảm xúc. Có lẽ là tôi nhớ về gia đình, không gặp mẹ từ lâu khiến tôi cảm thấy xao xuyến và buồn bã.

Khi tôi nghĩ đến mẹ, nước mắt càng trào ra nhiều hơn, và bà hội đồng lại càng lo lắng. Cả Ngọc và Bích Hà cũng cố gắng an ủi tôi, nhưng tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Bà hội đồng cuối cùng đã dẫn tôi vào trong nhà lớn và đưa tôi vào phòng riêng của bà. Khi bước vào phòng, tôi ngửi thấy mùi thuốc rượu, làm cho tôi càng khóc nhiều hơn. Thật không may, bà hội đồng thường xuyên sử dụng thuốc rượu để xoa dịu giống như mẹ tôi đã từng làm. Vậy là tôi tiếp tục khóc một cách dữ dội, khiến bà hội đồng cũng không biết phải làm gì nữa.

“Út Quân, hãy uống ít nước rồi tiếp tục khóc đi.”

Bà hội đồng nói và đưa cho tôi một ly nước lọc. Tôi nhấm nháp một chút rồi cầm ly nước và uống. Sau khi uống xong, tôi lại nhớ mẹ và lại khóc. Thật là rắc rối, tôi không hiểu tại sao lại như vậy!

Thấy tôi như vậy, bà hội đồng cười và vỗ nhẹ lên đầu tôi trước khi mắng:

“Con lớn rồi mà còn khóc như trẻ con vậy à? Khóc nhiều thế này làm sao lấy được chồng?”

Tôi nhìn bà, trả lời một cách ngượng ngùng:

“Con chưa suy nghĩ về việc lấy chồng…”

Bà hội đồng lại cười:

“Nghe con nói vậy thì cũng hài hước đấy. Con đã mười tám tuổi rồi, không phải là trẻ con nữa. Cô gái cùng tuổi của con cũng đã sắp trở thành vợ người ta rồi đấy. Nếu không phải vừa mới bệnh thì dì đã suy nghĩ về việc lấy chồng cho con rồi đấy. Trước đó dì cũng không nhõng nhẽo đâu, tại sao bây giờ lại nhõng nhẽo thế này?”

Tôi lau nước mắt, bĩu môi trả lời:

“Thật mà bà, con còn trẻ lắm, làm sao có thể nghĩ đến việc lấy chồng được.”

Bà hội đồng nhìn tôi, có vẻ như đang dò xét, và hỏi lại:

“Nếu con nói thật lòng, Út Quân?”

Tôi giữ im lặng, chỉ gật đầu:

“Dạ, con thật lòng ạ, con không muốn lấy chồng.”

“Vậy thì…”

Thấy bà đắn đo, tôi nhìn chăm chú vào bà. Sau một lúc, bà mới nói tiếp:

“Nếu con thật sự không muốn, thì để dì suy nghĩ thêm. Con vừa mới hồi phục từ bệnh, dì không muốn ép buộc…”

Nói đến đây, bà nhìn tôi, ánh mắt có chút dò xét:

“Nhưng Út Quân có chắc là không muốn lấy chồng? Chuyện trước đó… con không nhớ gì sao?”

Tôi mơ hồ, chuyện trước đó là gì?

Tôi lắc đầu, không biết gì cả.

“Nếu con quên, thì… thôi đi, đợi con nhớ ra thì dì sẽ nói tiếp. Bây giờ, hãy nghỉ ngơi để phục hồi sức khỏe. Con đã lâu không gặp dì rồi, dì không muốn thấy con ốm như thế đâu.”

Tôi hít vài hơi, chuẩn bị trả lời thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa kèm theo giọng nam hơi khàn:

“Chị Hai, chị có trong đó không?”

Bà hội đồng nghe tiếng kêu, mỉm cười và nói:

“Có, chờ chị một chút nha.”

Sau đó, bà quay lại và nói với tôi:

“Thôi, con về phòng nghỉ đi, đến giờ ăn con nhớ ra ăn đấy, đừng bỏ bữa.”

“Dạ, con biết rồi bà.”

Biết rằng bà đang có việc nên tôi không muốn làm phiền bà. Tôi chào hỏi một tiếng rồi đứng dậy bước ra ngoài trên đôi guốc mộc. Nhưng khi mở cửa ra, tôi ngỡ ngàng khi thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa.

Ôi chao… anh ta đẹp trai đến nỗi làm cho gu của em thật khó xử đấy!

Trước mắt tôi, gương mặt nam tính của anh ta hiện rõ ràng một cách lôi cuốn. Mỗi đường nét trên khuôn mặt anh ta đều như được chăm chút tỉ mỉ, đẹp đến từng milimet. Sóng mũi cao, trán rộng, mặt hình trái tim với cặp mắt hút hồn. Mắt phượng mày ngài là điều hiếm có, và đôi môi hồng hào thêm vào sự quyến rũ của anh ta. Tôi càng nhìn càng mê mẩn, đặc biệt là ánh mắt sâu thẳm và quyến rũ của anh ta, như có thể đọc được suy nghĩ trong tâm trí tôi. Ôi trời ơi, anh ta có vẻ thông minh và hấp dẫn quá đi!

Tôi đứng im lặng một lúc để ngắm nhìn, anh ta lại nhìn tôi và nâng mày. Nếu anh ta tập trung vào điều gì đó, tôi cảm thấy như anh ta có thể đọc được suy nghĩ của tôi. Không tốt, anh ta có vẻ thông minh hơn tôi nhiều, tôi không nên đối mặt trực tiếp với anh ta…

Khi đang lúng túng không biết phải làm gì, người đàn ông trước mặt tôi bất ngờ phá vỡ bầu không khí.

Bạn đã hồi phục chưa? Có còn yếu đuối không?
Yếu đuối?

Ơ…
Thấy tôi tròn mắt nhìn, anh ta tiếp tục:

Có chuyện gì sao?
Tôi có chút lúng túng:

Dạ… dạ…

Sao vậy?

Thấy anh ta tò mò, tôi lấy hết can đảm hỏi:

Anh là ai vậy?
Người đàn ông nhìn tôi ngạc nhiên và hứng thú, rồi hỏi lại:

Cô quên hết rồi à? Tôi là ai mà cô cũng quên à?
Tôi gật đầu, thực ra tôi không nhớ. Hoặc chính xác hơn là tôi không biết.

Thấy tôi có vẻ thật lòng, anh ta không hỏi nữa, và vẻ nghiêm túc trở lại, anh ta trả lời:

Tôi là cậu Cả, em ruột của bà hội đồng.
Cậu Cả… anh ta chính là cậu Cả, em của dì Nguyệt… thì ra anh ta là người bồng tôi về phòng.

Cậu Cả… hôm qua… anh…
Trước khi tôi hỏi hết câu, anh ta gật đầu xác nhận:

Đúng là tôi đưa cô về phòng. May mà tôi từng gặp cô nên mới nhận ra, nếu không cô đã nằm đó cả đêm rồi.

“Eh, người này nói chuyện khó hiểu quá.”

Thấy tôi không đáp lại, cậu Cả tiếp tục:

“Cô còn có việc gì muốn hỏi không?”

“Ừ… không có gì…”

“Nếu vậy, tránh sang một bên cho tôi đi, cô đang cản đường.”

Cậu Cả đẩy tôi sang một bên, động tác khiến tôi hơi sốc. Trong lúc tôi còn giật mình, cậu đã bước vào phòng và đóng cửa một cách rầm rộ.

Thật kỳ lạ, người này dù đẹp trai nhưng tính cách kỳ quặc thế. Đàn ông đẹp trai mà không biết quý trọng phụ nữ, dù sao tôi cũng là cô gái mới lớn chứ. Nhưng với người đàn ông này, tôi cảm thấy khá thích. So với cậu hai Ngọc, tôi ưng cậu Cả này hơn nhiều.

Nhìn vào cánh cửa gỗ đóng kín, tôi bất ngờ nảy sinh một quyết tâm mạnh mẽ. Nếu số phận đã mang tôi đến đây và cho tôi gặp nhiều chàng trai đẹp, thì tại sao tôi lại không tận hưởng. Không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tạm thời tôi sẽ “cưa” được một chàng trai ở đây đã. Trai đẹp như vậy mà để cho người khác cướp đi… thật là phí lắm đối với hội chị em!

Bài viết liên quan