Làm dâu nhà hội đồng chương 31 | Họ có nhớ tôi?
Tiếng khóc thút thít bên tai bất ngờ đánh thức tôi, nhấp mắt mở to nhìn lên trần nhà, tôi phải hít mạnh vài hơi mới lấy lại được ý thức, cảm giác rằng mình vẫn còn sống. Nhẹ nhàng vặn mình, tôi rên lên vài tiếng đau đớn, toàn thân từng phần đều đau nhức, đặc biệt là ở chân, đau đến không chịu nổi.
Út Quân, con sao rồi? Có mệt lắm không con? Má đi kêu thầy lang tới coi cho con nha… con…
Má Út Quân khóc mếu máo nắm chặt tay tôi, cha cô ấy cũng ngồi nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe đau lòng. Bất giác, tôi nhận ra mình đã được cứu rồi, cảm giác nhẹ nhõm khiến cho tôi rơi nước mắt. Thấy tôi khóc, cha mẹ Út Quân lao tới ôm tôi và cũng khóc không ngớt, một gia đình ba người khóc hết nước mắt nước mũi. Không lâu sau, cha Út Quân đi gọi thầy Đồ tới xem bệnh cho tôi, thầy lang kiểm tra qua chân tôi một lúc, thầy lắc nhẹ đầu và nói:
May mắn cho cô là kịp thời cứu, những vết cắn này nếu để qua đêm sẽ đau đớn vô cùng. Và làm sao cô lại bị cắn đến thế này, nhà củi của ông hội đồng tôi thấy cũng không có vấn đề gì đâu.
Tôi ngồi trên giường nhìn chân trái của mình đầy vết bầm tím, chỗ sưng chỗ phình trông kinh khủng. Chân trái tôi lúc này như muốn tê liệt vì đau đớn, thậm chí cả việc nhấc chân cũng không thể. Thầy Đồ sờ sờ vài lần, sau đó đưa lọ thuốc cho má Út Quân và nhắc:
Sứt nhiều cho cô Út, tôi kê thêm một số thuốc tiêu máu và giảm đau nhức cho cô Út uống, lát bà mang người theo tôi về nhà để lấy thuốc. Nhớ kiêng cử như những gì tôi dặn, để không lành chân cô Út sẽ kéo dài.
Khi thầy Đồ đi về, tôi mới ngồi dựa vào tường giường xoa xoa chân, chân tôi lúc này phải gấp đôi bình thường, trông vừa buồn cười vừa tức giận. Nhưng suy nghĩ kỳ quặc, kho chứa củi nhà dì Nguyệt cũng được coi là sạch sẽ, không thấy rết nào khi vào nhưng khi ngồi một lát thì rết lại xuất hiện và cắn. Nhưng điều lạ nhất là số lượng rết, chúng kéo tới như là đi dự đám tang, điều này quả là kỳ lạ thực sự. Thường thấy một hai con rết thì không có gì lạ nhưng thấy nhiều đến mức cả đàn thì thật sự là điều kỳ lạ. Hơn nữa, tất cả chúng đều tập trung vào việc cắn chân tôi, càng suy nghĩ càng thấy lạ.
Tôi ngồi một lát thì má Út Quân mang cháo và thuốc đến cho tôi, bà thổi cho cháo nguội rồi nhắc nhở:
Ác nhân ác đức, con ở đây bao nhiêu năm rồi, nhưng má vẫn không tin… nếu không có người của cậu Cả, má không biết làm sao mới cứu được con đâu Út Quân.
Khi má nhắc tới cậu Cả, tôi vội vàng hỏi:
Má nói… cậu Cả? Cậu Cả ở đâu? Cậu ấy qua đây kêu má cứu con sao?
Má Út Quân gật đầu:
Không phải cậu ấy đâu, cậu ấy chỉ sai người qua kêu má thôi. Đêm qua có một người đến nói với má là con bị nhốt ở nhà củi, nhưng má không tin… cũng vì má… má không tin nên con mới gặp chuyện này… mẹ… lỗi tại mẹ…
Vậy là, người mà bé Nhỏ gửi tới đây là do sự sắp đặt của cậu Cả, nhưng má Út Quân không tin, may mà có cậu Cả…
Nhìn má Út Quân khóc, tôi thở dài để an ủi bà ấy, thực ra việc bà ấy không tin cũng không có gì là lạ, bởi vì ở nhà hội đồng còn có dì Nguyệt bảo vệ tôi. Nhưng việc tôi bị nhốt ở nhà củi là một sự việc hiếm gặp, đến tôi cũng không nghĩ là mình sẽ gặp phải điều này.
Sau khi hết chén cháo, tôi uống thuốc theo đơn của thầy Đề, và sau đó, tôi hỏi má Út Quân:
Má, ai đã được cậu Cả sai biểu đến gặp má? Người đó đã nói gì với má?
Má Út Quân nhớ lại và kể:
Khuya hôm qua, có một nhóm thanh niên đến và gõ cửa mạnh mẽ, khi má mở cửa ra thì thấy họ kỳ quặc, nhưng khi nhắc đến cậu Cả thì má mới tin. Sau đó, má và cha mày cùng một số người đã đi đến nhà bà Nguyệt, nhưng khi tới, ông chồng bà Nguyệt không cho cha má vào. Nếu không có sự can thiệp của người của cậu Cả, chắc chắn không thể giúp con được. Tổng thống thằng cha hội đồng, nếu gặp mặt ổng vào khuya qua, má sẽ không còn giữ được bình tĩnh nữa đâu. Mặc dù má biết ổng không ưa con, nhưng má cũng không nghĩ là sẽ xảy ra chuyện này.
Tôi nói gượng gạo:
Má không nên đùa với việc gả con cho cậu Ngọc như vậy, không phải là ông hội đồng đâu. Trước đây, má luôn muốn con gả vào nhà đó thì phải không?
Má Út Quân ngượng ngùng nhìn tôi, giọng bà thổn thức:
Má cũng không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đi đến đây đâu con. Trước đây, mọi thứ còn ổn, dì Nguyệt thường nói với má rằng mày sẽ được về ở đó và sau này làm dâu sẽ rất sung sướng. Nhưng gả vào nhà hội đồng, không phải cô gái nào cũng may mắn được như vậy đâu con. Má nghĩ rằng mày đã ăn chắc cái danh Mợ Hai rồi đó, không ngờ…
Tôi cười nhẹ, như một cách để an ủi bà:
Đâu có dễ dàng như vậy đâu má, dì Nguyệt có ơn với con nhưng sau này, còn có thầy Trầm. Má nghĩ sao, Bà Nội không thích con, cô Kim Chi cũng không ưa con, ông Trầm trước mặt thì vui vẻ, nhưng sau lưng thì không thể chấp nhận con được như vậy… Nếu con gả vào đó, con sẽ gặp nhiều khó khăn với gia đình họ. Dì Nguyệt có yêu thương, nhưng không thể bảo vệ con mãi đâu. Chưa kể, có con Bích Hà, nó không ngừng tìm cách để trở thành Mợ Hai, và có lẽ nó cũng sẽ cản trở con.
Mày nói má mới nhớ, má nghi ngờ rằng đó là âm mưu của con Bích Hà à?
Tôi cười nhẹ:
Vậy đó má… có lẽ vậy, nhưng không có bằng chứng gì cả. Nhưng con cảm giác vậy. Dì Nguyệt yếu, và không thể tin rằng dì ấy sẽ gặp phải điều này.
Má Út Quân đập tay vào bàn, bà tức giận quát:
Thế này thì quá chừng, chỉ có một con hồ ly tinh như Thu Dung mới làm như vậy. Má đã nói với dì Nguyệt bao nhiêu lần rồi, đừng quá hiền lành mà không nghe lời. Nếu được, má sẽ đưa thêm mấy bà khác đến để trừng trị con quỷ ấy, một con nhỏ lắm cũng tưởng mình là người lớn.
Nhìn thấy bà ấy muốn đánh nhau, tôi nắm chặt tay bà, cố gắng khuyên bảo:
Má không có bằng chứng gì cả mà lại muốn đánh người ta, con chỉ đoán mò thôi chứ không có chứng cớ gì cả. Và chắc chắn là không phải do dì Dung, có thể là do dì Nguyệt yếu đuối, đúng không?
Má Út Quân tức giận không ngừng và liên tục chửi mắng dì Dung, nhưng những lời này không phải chỉ là sự oan trách mà còn có cơ sở, không phải là lời lẽ vô căn cứ. Tuy nhiên, dù chửi thì cũng chỉ là để giải tỏa cảm xúc, không có thực sự làm được gì với dì Dung. Còn về việc dì Nguyệt sảy thai, tôi chỉ đoán mò và không có bằng chứng cụ thể. Bởi vì sức khỏe của dì Nguyệt không mạnh mẽ như người khác, nên tôi ước đoán rằng có 70% là đúng, không phải là một cơ hội 50-50.
Buổi tối, tôi nằm trên giường nhưng không thể ngủ được, tôi lo lắng và tức giận về những gì đã xảy ra, cảm thấy sợ hãi và tức giận. Tôi nhận ra rằng, ngay cả khi tôi xuyên không đến đây, sinh mạng của tôi cũng không mạnh mẽ như người khác, và tôi có thể bị đẩy vào nguy cơ tử vong. Tôi thở dài và nhìn ra cửa sổ, bầu trời bên ngoài tối đen như mực, và trong lòng tôi cũng đen thui, không thể nhìn thấy ánh sáng cho ngày mai…
Tôi đã ở lại nhà Út Quân ba ngày, và vào ngày thứ tư, cậu Ngọc và dì Dung đã mang quà bánh đến thăm tôi. Trong thời gian ba ngày ấy, tôi không biết gì về những gì đã xảy ra ở nhà hội đồng.
Khi thấy dì Dung và cậu Ngọc đến, má Út Quân tức giận, nhưng may là cha Út Quân kịp thời can thiệp để ngăn cản và không để việc trở nên tồi tệ hơn. Tôi ngồi trên giường, dì Dung nắm lấy tay tôi để an ủi và xin lỗi, dì nói:
Dì xin lỗi con Út Quân, dì không còn cách nào khác… dì nói với cha con… nhưng cha con không nghe.
Tôi nhìn dì ấy và nhẹ nhàng hỏi:
Vậy bây giờ, họ đã bắt đầu tin tưởng con chưa, hay vẫn nghĩ rằng mọi rắc rối là do con gây ra?
Dì Dung có chút lưỡng lự khi trả lời:
Vấn đề này… vấn đề…
Nhìn vào biểu hiện của dì, tôi suy đoán rằng mọi thứ vẫn giống như trước, không có sự thay đổi gì. Bất ngờ, tôi cảm thấy tức giận, tôi rút tay khỏi tay dì Dung, tôi nói:
Nếu họ không tin tôi, thì không cần phải đến đây làm gì. Khi tôi bị nhốt trong nhà củi, chỉ có bà Chín lén đưa bánh bao cho tôi… tôi nhớ rõ như in. Tôi không cần sự thông cảm hay lòng trắc ẩn, những điều đó không thể làm cho tôi trở nên trong sạch.
Dì Dung nhìn cậu Hai, cậu Hai dường như gấp gáp, và cậu khuyên nhủ tôi:
Mọi người không phải là không tin vào em, nhưng có một số vấn đề về ma thuật với hình nhân ở phòng em…
Tôi cười mỉm:
Bây giờ nếu em can thiệp khi cậu không ở nhà, và đặt mấy vật thứ dơ bẩn trong phòng của cậu, có gì khó khăn đâu? Nếu mọi người nghĩ rằng đó là việc em làm, thì em hỏi… mục đích của em là gì? Và về việc của Bà Nội, em có gây ra độc không?
Cậu Hai nhìn tôi một cách tập trung, tôi cũng nhìn lại cậu mà không sợ hãi. Có vẻ như cậu Hai không gặp mấy lần gần đây, và cậu ấy trông xanh xao hơn, có lẽ do áp lực công việc.
“Út Quân… cha cũng có khổ riêng, em đừng trách ông ấy nữa được không?” – Tôi nhìn cậu, đáp lại với sự tức giận:
“Bữa đó em bị người nhà cậu hành hạ… cậu không có nhà nên chẳng biết… em sẽ nhớ mãi, mãi không quên được.”
“Em…”
Cậu Hai kêu lên một tiếng rồi im lặng, ánh mắt của cậu tỏ ra bất lực, và tôi biết đó không phải là trò đùa. Tôi từng nghĩ rằng thầy Trầm là một người suy nghĩ mẫu mực, nhưng giờ mới hiểu ra rằng ông ta thực sự là một gia trưởng độc đoán. Cậu Hai chắc chẳng được gì khi làm con trai của ông ta, cách ông ta đối xử với cậu Hai và cậu Ba đã đủ để hiểu. Bây giờ, thêm vào chuyện này, cậu Hai muốn tin tôi nhưng thầy Trầm lại không tin, và cậu ta không có biện pháp nào khác.
Thấy tình hình căng thẳng, dì Dung lại nói:
“Út Quân, nhà ta chưa bao giờ xử đẹp với con, hãy coi đây như là lần cuối cùng mọi người như vậy… đừng buồn bã nữa nhé. Về việc hình nhân, nếu con nói con không làm… thì dì và mọi người tin con.”
Tôi quyết định:
“Tôi nghe dì nói nhưng thấy cảm thấy gượng ép. Nếu vậy, tại sao mọi người không tin tôi từ đầu mà đợi đến bây giờ mới nói như thế. Thôi, để tôi nói rõ, việc của Bà Nội, chắc chắn không phải do tôi, dì và cậu Ngọc hãy về hỏi Bà Nội xem liệu bà ấy đã ăn tiết canh vịt không. Hỏi rõ ràng rồi mời thầy Đồ tới để hỏi nguyên nhân tại sao ăn tiết canh vịt lại đau bụng. Còn về việc bùa ngải, nếu con từ chối, con sẽ không sợ. Một khi đã rõ chuyện của Bà Nội, mọi người sẽ hiểu con có liên quan đến bùa ngải hay không. Còn mấy cái hình nhân ấy, hỏi mụ Xuân, một khi chân cậu đã lành, tôi không tin tôi đã làm gì đó đến mụ ấy.”
Dì Dung và cậu Hai ngạc nhiên trước những gì tôi nói. Có lẽ họ vẫn nghĩ rằng Bà Nội bị đau bụng do bùa ngải và hình nhân. Nhưng tôi không tin vào những điều đó.
Mục đích của dì Dung khi đến đây là muốn tôi quay lại nhà hội đồng, nhưng tôi từ chối một cách quyết định. Lý do tại sao được làm sáng tỏ vào buổi chiều, khi mà tin đồn về việc nhà hội đồng Trầm hành hạ con dâu gần cưới đến nỗi ngất xỉu giữa đêm. Tôi không muốn quay lại đó một lần nào nữa.
Khi thấy tôi không lắng nghe khuyên nhủ, dì Dung và cậu Hai cuối cùng cũng rời đi, cậu Hai thậm chí còn giận dữ không nói một từ.
Má Út Quân nhìn thấy cậu Hai giận dữ đến thế, bà chạy vào hỏi xem có chuyện gì. Tôi trả lời nhẹ nhàng:
“Không có gì, tôi chỉ muốn từ hôn thôi.”
“Từ hôn?”
“Vâng, từ hôn. Nhưng má đừng hỏi nữa, để tôi nghỉ ngơi một chút đi, tôi cảm thấy mệt quá.”
- “Nhưng mà…”
Cha Út Quân nhanh chóng vào phòng và kéo Má Út Quân ra khỏi đó. Phòng trở nên yên bình, tôi cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Dù cậu Ngọc đồng ý hay không, tôi vẫn phản đối việc cưới xin này. Bây giờ, không còn gì làm tôi lo lắng nữa, tương lai của Út Quân… chính là tương lai của tôi.
Đêm dần buông, tiếng cóc nhái kêu ở ngoài hè, tôi không thể ngủ nên lết ra ngoài đi dạo. Ngồi trên ghế, nhìn lên bầu trời, tôi tự hỏi ba mẹ đang làm gì, liệu họ có nhớ tới tôi không. Còn cậu Cả… cậu ấy đã khoẻ chưa? Cậu Cả… liệu có nhớ tới tôi không?
- Haiz!
Không biết làm gì, tôi đứng dậy và quay vào trong. Trong lúc quay lại, ba người đàn ông bất ngờ xuất hiện, làm tôi hoảng sợ. Nhưng một trong số họ lên tiếng:
- Cô Quân… cậu Trạch sai chúng tôi tới đây.
Nghe nhắc đến cậu Cả, tôi cảm thấy hồi hộp. Tuy nhiên, tôi vẫn cảnh giác và hỏi:
- Tại sao tôi phải tin là cậu Trạch đã gửi các anh đến?
Ba người kia liếc nhau, người ở giữa nói:
- Cậu nói… nếu cô không đi với chúng tôi, cậu sẽ đánh vào trán cô…
Họ nhìn tôi với vẻ mặt hỗn hào. Tôi cười trước sự hăm dọa đó. Chắc chắn đây là cậu Cả.
Tiếp cận ba người đó, tôi hỏi:
- Chúng ta đi đâu?
- Đi về nhà cậu Trạch, cậu nói thầy Trứ đang chờ.
Thầy Trứ…