Làm dâu nhà hội đồng chương 33 | Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy

05/03/2024 Tác giả: Hà Phong 147

Ý… ý của thầy là gì?
Nghe tôi hỏi, thầy Trứ lại một lần nữa giải thích:

Theo ngày sanh của cô, quẻ ra như vậy. Tôi cũng không biết tại sao để giải thích cho cô hiểu.

Thì… ý của thầy là con đã chết rồi đúng không? Con đã chết rồi phải không?

Thầy Trứ nhẹ nhàng gật đầu:

Có thể coi như vậy.
Tôi ngã người ra sau, hai mắt nhắm kín lại, cảm giác cay cay bắt đầu tràn ngập. Tôi không thể tin rằng mình đã chết, không thể tin rằng tôi đã rời xa gia đình mình mà không hẹn biết điều gì. Giấc mơ lúc đó… Ba tôi ngồi bên mộ của tôi, khóc thương cho đứa con gái yểu mệnh của mình.

Tôi không phủ nhận sức mạnh của giấc mơ, nhưng tôi vẫn hy vọng vào một kỳ tích. Út Quân nói thầy Trứ có thể giúp tôi quay trở lại… nhưng giờ đây, tất cả chỉ là ước mơ vụn vặt. Ở thế giới của tôi, tôi đã chết. Thậm chí, nếu có thầy Trứ xuất hiện hàng trăm lần, cũng không thể làm thay đổi điều đó.

Út Quân…
Cậu Cả vỗ nhẹ tóc tôi, kêu tên tôi nhưng rất êm đềm, tôi không mở mắt nhưng cảm nhận được sự an ủi từ cậu. Tôi không nói gì, chỉ ngồi im lặng. Sau một lúc, tôi xin phép rời đi. Cậu Cả không giữ lại, thầy Trứ khuyên tôi về nhà nghỉ ngơi và suy nghĩ kỹ trước khi tìm ông.

Mọi chuyện đều có lý do của nó, cô không đến đây tự ý. Tôi không thể giúp cô trở về, nhưng có thể giúp cô với cuộc sống hiện tại. Hãy về nghỉ ngơi, khi nào sẵn lòng, hãy đến tìm tôi.
Nghe lời thầy Trứ, tôi đồng ý và rời đi theo cậu Cả. Khi tôi về đến nhà, mọi người đã biết tôi đi đâu từ lúc nãy và đến thăm mẹ Út Quân trước khi rời đi. Lo lắng về ý kiến của bố mẹ, tôi giả vờ vui vẻ khi trở về. Nhưng khi đến phòng, tôi nằm xuống giường và khóc lóc thả rông cảm xúc. Chắc chắn không có nỗi sợ hãi nào lớn hơn việc biết mình đã chết. Nước mắt lăn dài trên gương mặt, tôi gào thét:

Mẹ ơi… bố ơi… ông ơi… con nhớ mọi người lắm!
Hơn một tuần trôi qua, tôi tự mình trốn trong phòng, thậm chí cả khi tắm gội, tôi cũng nhờ mẹ Út Quân mang nước vào. Tôi từ chối mọi đề nghị ra ngoài, ngay cả khi cậu Hai cố gắng thuyết phục. Mẹ Út Quân hoảng loạn, nhưng tôi không ổn, vẫn chưa chấp nhận sự thật.

Hơn một tuần trôi qua, cuối cùng tôi cũng đã suy nghĩ được một cách rõ ràng. Dù tôi khóc lóc và rầu rĩ, nhưng không có điều gì có thể thay đổi sự thật rằng ba mẹ ruột của tôi sẽ rất đau lòng khi thấy con gái mạnh mẽ của họ trở nên yếu đuối như vậy. Tôi không chỉ là Út Quân, mà còn phải sống cuộc đời của Út Quân, sống với ký ức của riêng tôi và phải chăm sóc cha mẹ của cô ấy. Tôi không thể phủ nhận điều đó.

Ngoài cửa, tiếng gõ nhè nhẹ vang lên:

Út Quân ơi… em ngủ hay thức vậy?
Nghe giọng của mẹ Út Quân, tôi đáp:

Em thức… có chuyện gì ạ?

Ôi, mẹ đã nấu canh cho em rồi. Em mở cửa ra lấy vô ăn đi, canh nóng sẽ ngon, để nguội tanh thì không ngon đâu.

Dạ.

Tôi bước xuống giường, đặt chân vào guốc và mở cửa cho mẹ Út Quân. Mẹ thấy tôi mở cửa, mừng lắm, mang canh vào phòng cho tôi. Mẹ nói:

Ăn cho có sức, em càng ngày càng yếu đuối, mẹ không chịu nổi đâu. Ăn đi, sau ăn uống thuốc cho mẹ yên lòng.
Tôi mỉm cười, ăn hết bát canh và nói chuyện với mẹ. Buồn thì cũng phải sống, sống cho bản thân và cho người khác.

Sau khi nói chuyện, mẹ Út Quân móc một tờ giấy ra từ túi áo và nói:

Quên mất, người bên nhà cậu Cả mang cái này đến cho em. Đây, em coi xem là cái gì, xem cậu Cả có viết gì không.
Tôi đặt bát canh xuống và mở tờ giấy ra. Sau khi đọc xong, tôi xếp giấy lại với nụ cười trên môi. Đúng, thầy Trứ nói đúng, tôi phải chấp nhận số mệnh và sống cho cuộc đời của Út Quân.

Vào sáng mồng 1 Tết, tôi mang hai bài vị gỗ đến chùa gần nhà và cúng bái. Sau khi làm xong, tôi ra bờ sông để thả cá và đốt tiền vàng cùng giấy áo cho Út Quân. Trong lúc đốt, tôi khấn nguyện cho Út Quân phù hộ để tìm ra hung thủ giết cô ấy. Dù chỉ là người thế thân của cô ấy, nhưng lòng oán hận trong tôi không kém phần. Chỉ mong tôi có thể bình yên và báo thù cho Út Quân.

Sau khi làm xong mọi việc, tôi quay lại chùa và thắp nhang cho người thân. Sư cô vui vẻ nói:

Mọi việc đã xong, bây giờ em thắp nhang cho người thân.
Tôi chấp hai tay và thắp nhang, dành lòng cảm tạ sư cô và khấn nguyện trong lòng.

Út Quân, tôi không thể tạo ra một bàn vong đường hoàng như mọi người khác, mong cô đừng trách tội nghiệp tôi. Hôm nay tôi đưa cô đến đây, trước hết là để giải thoát cho linh hồn cô, không để cô vất vưởng nữa, sau đó là để cô được cúng kiếng, hưởng hương thơm và yên lòng. Nếu cô có linh thiêng, xin hãy giúp đỡ tôi tìm ra hung thủ đã hại cô. Tôi hứa, thân xác này của cô sẽ không bị tổn thương, tôi sẽ không làm phiền cô. Thanh Vy, tôi hứa đấy!
Sau khi nói xong, tôi đốt nhang và lạy ba lạy tỏ lòng kính trọng với “Út Quân”. Tiếp đến, tôi chuyển sang bài vị thứ hai và nói lời từ biệt:

Thanh Vy… Kiếp này tạm biệt… Tôi sẽ luôn nhớ về cậu… luôn!
Khi đốt nhang, tôi cúi người lạy hai bài vị trên bàn, nước mắt tuôn rơi. Tôi thương xót linh hồn của Út Quân cũng như chính mình. Lúc này, tôi quyết định chấp nhận số phận.

Bước ra khỏi chùa, một cơn gió mát từ đâu thổi tới, làm dịu đi tâm hồn yếu đuối của tôi. Hít một hơi thật sâu, tôi cảm thấy hài lòng.

Nếu ý trời đã như vậy, tôi sẽ không phụ lòng người. Dù là vận mệnh hay sự trả thù, tôi sẽ tiếp tục tiến về phía trước. Từ bây giờ, Út Quân là tôi… Tôi là Út Quân!

Trưa hôm đó, tôi ghé qua nhà cậu Cả. Bây giờ tôi tự do, không còn bị ràng buộc bởi nhà hội đồng Trầm nữa. Khi tôi bước vào, tôi thấy cậu Cả và thầy Trứ đang ra ngoài. Mặt cậu Cả có vẻ thất thần. Thấy tôi, cậu Cả mỉm cười và mời tôi ngồi:

Ngồi xuống đi, đứng nắng làm chi?
Tôi cúi đầu chào thầy Trứ trước khi đến gần cậu Cả. Tuy nhiên, cậu Cả đẩy tôi ra xa:

Ngồi xuống đi, không cần phải đứng đây.
Tôi nhìn cậu với ánh mắt lo lắng và hỏi:

Cậu sao vậy? Có chuyện gì không?
Cậu Cả nhếch môi:

Tôi không sao cả, nhưng có em bị thương mà giấu tôi.
Tôi bĩu môi:

Tôi không giấu, là cậu không hỏi thôi.

Cậu nói vậy, bị thương mà không nói cho cậu Phú biết. Em nghĩ mình là anh hùng à?

Nhắc lại chuyện này, tôi cảm thấy tức giận với chị Oanh. Tính tôi thì không thể nhịn được.

Em không giấu chuyện đâu, ai biết mà không nói giúp em chứ em không phải điên đâu mà giấu.
Cậu Cả nhìn tôi, dường như hiểu ý tôi, cậu hỏi lại:

Ý em là…
Tôi nhíu mày:

Giống như cậu nghĩ, cậu có thể hỏi bé Nhỏ, em không biết tại sao em lại giấu chuyện em bị đánh. Cậu nghĩ em là kiểu người chịu đựng số phận à… Không hề.
Cậu Cả im lặng, mắt nhìn về phía khác, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc. Có lẽ cậu đang bị sốc, nhưng tôi cũng thế. Ai ngờ chị Oanh lại độc ác như vậy, tôi cũng bất ngờ không kém.

Cậu Cả thở dài:

Thục Oanh… Tôi nghĩ không phải loại người như vậy.
Tôi không tức giận với lời bênh vực của cậu, nhưng cũng không đồng ý. Tôi đáp lại:

Chị ấy không như vậy với cậu chứ không phải với em. Em biết mình là ai, chị ấy thích cậu, em cũng thích cậu, nhưng em không quan trọng vấn đề hai người cùng thích một người. Em chỉ đánh giá dựa trên sự thật, không thiên vị tình cảm.
Sau khi nói, tôi ngồi xuống ghế. Thầy Trứ nhìn hai chúng tôi với ánh mắt nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ nói sự thật mà không sợ ai nghe.

Cậu Cả vẫy tay:

Tôi hiểu rồi, sao em lại làm trò giống như Táo Quân vậy? Ngồi đó chơi đi, tôi đi tắm rồi ra. Đừng… đừng chạy vào nhìn trộm… em có thể mất mắt đấy.
Tôi cười khổ:

Ai mà thèm… đám quỷ đó ai thèm.
Mặc dù nói vậy nhưng cậu Cả đã nhảy vào trong khi tôi vẫn đứng đó. Tôi không định nhìn trộm, tôi chỉ muốn kiểm tra xem cậu có bị thương không. Tôi đứng đó đàng hoàng, không có ý định gì khác.

Ngồi xuống đi, cậu ấy tắm xong sẽ ra…
Thầy Trứ nói đùa, tôi ngượng ngùng ngồi xuống. Tôi cúi đầu, không dám nhìn thầy. Im lặng một lúc, thầy Trứ nói:

Mai cô để lại ngày giờ mất của mình, tôi sẽ giúp cô tổ chức lễ cầu siêu. Mặc dù linh hồn của cô vẫn ở đây, nhưng cũng cần làm một lễ cúng để tôn trọng cha mẹ sinh.
Tôi gật đầu:

Dạ… em sẽ đến. Nhưng thầy… em có việc muốn nhờ thầy…

Em nói đi.

Em muốn thầy giúp em cúng cầu siêu cho linh hồn của Út Quân luôn… được không?

Thầy Trứ đồng ý:

Được.
Thầy Trứ đồng ý, làm tôi cảm thấy an ủi cho Út Quân. Thật đáng thương cho cô ấy, đã chết nhưng vẫn không được cúng cơm. Nhưng đời sống là như vậy, thật không công bằng.

Đợi cho cậu Cả tắm xong, tôi lại đòi cậu làm cơm, sáng giờ tôi chưa ăn gì, đói meo. Nhưng cậu Cả thực sự không khỏe, ăn cũng ít, khi tôi hỏi thì cậu không muốn nói, chỉ nói là bình thường.

Sau khi ăn xong, cậu và thầy Trứ lại giấu giếm làm chuyện gì đó, không muốn cho tôi biết, nên cậu Cả đuổi tôi về không cho ở lại. Không còn cách nào khác, nếu chủ nhà không muốn tôi ở thì tôi không thể đòi ở lại. Vậy là tôi phải rời đi, nhưng lòng tôi lo lắng cho cậu Cả, không biết cậu đang có chuyện gì nữa, mà lại giấu giếm không muốn tôi biết, làm tôi bực mình ghê.

Trên đường về nhà qua đò và đi xe ngựa, tôi luôn đi qua nhà hội đồng Trầm, nhưng không bao giờ dừng lại. Bởi đó là nơi đầy kỷ niệm đau buồn và uất hận.

Khi tới cổng nhà, tôi thấy một chiếc xe ngựa khác đậu sẵn. Nhìn qua, tôi đã biết đó là xe của nhà hội đồng, không biết lần này lại có ai đến.

Chưa kịp bước vào, tôi đã thấy cậu Ngọc đứng đợi sẵn. Khi nhìn thấy tôi, cậu đi nhanh tới và nắm chặt cổ tay tôi, giận dữ nói:

Em vừa đi đâu về?
Tôi giật mình và cảm thấy bực tức, nhưng vẫn cố chứng minh:

Em… em đi đâu thì kệ em… cậu hỏi làm chi.
Cậu Ngọc càng lúc càng giận dữ hơn, cậu siết chặt lấy cổ tay tôi:

Em, em vừa từ nhà cậu Út về… đúng không?
Tôi tỏ ra hoảng sợ nhưng vẫn cố kiềm chế:

Ai nói thế?
Cậu Ngọc có vẻ mất kiểm soát vì giận, cậu ép:

Thục… chuyện đó có quan trọng gì đâu, em chỉ cần nói có hay không thôi. Nói!
Mẹ kiếp, lại là Thục Oanh à? Có phải chị ta đã sai người theo dõi tôi không? Làm sao mà chị ta có thể làm như vậy.

Tôi tức giận, tôi không làm gì sai cả, tôi tỏ ra không hài lòng:

Cậu buông tay ra, làm gì mà phải nói cho cậu biết. Em đi đâu không liên quan tới cậu cả.

Ai nói không liên quan đến tôi?

Thì sao? Cậu muốn làm gì? Em sợ nhà của cậu lắm rồi, cậu tha cho em đi.

Cậu Ngọc cười cợt, cậu nói dữ dằn:

Sợ hả? Để tôi nói cho em biết, tôi đến đây để đem em về, trong tuần này… tôi sẽ hỏi em cưới… em sẽ là vợ của tôi… đừng nghĩ mình có thể chạy tới chỗ của cậu Út.
Hỏi cưới? Thật là lố bịch, cậu ta vẫn còn muốn hỏi cưới tôi à?

Tôi phản đối:

Thầy Trầm không ưa em, cậu làm sao mà còn muốn hỏi cưới tôi? Em không thích cậu, buông tay ra.
Cậu Ngọc đỏ mặt vì giận, cậu đẩy tôi ngã ra đất và quát:

Thích hay không thích, em vẫn phải gả cho tôi, cha mẹ em đặt đâu, em phải ngồi đó… em có quyền gì mà cãi lại tôi. Hả? Hỗn xược!
Cái gì vậy? Cha mẹ em đặt đâu em ngồi đó… chuyện gì vậy?

Bài viết liên quan