Làm dâu nhà hội đồng chương 34 | Cậu không yêu em à?

05/03/2024 Tác giả: Hà Phong 149

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu Ngọc, còn cậu thì nhìn tôi với vẻ tức giận. Chưa bao giờ tôi thấy cậu Ngọc đáng sợ như vậy, cậu trở nên hung dữ, bạo lực hơn, như thể biến thành một người khác. Tôi tự hỏi, có chuyện gì xảy ra mà cậu lại nổi giận đột ngột như vậy?

Khi thấy tôi đau đớn, cậu Ngọc mới từ từ buông tay tôi ra, nhưng giọng điệu của cậu vẫn tức giận. Cậu nói:

Từ khi nào mà em trở nên như vậy? Trước đây, em không bao giờ kiêu căng như vậy chứ Út Quân?
Tôi chỉ nhìn cậu mà không trả lời, tôi không biết phải nói gì để cậu hiểu. Cậu Ngọc đúng, trước khi tôi nhập vào cơ thể của Út Quân, Út Quân không bao giờ giống như tôi, cô ấy không kiêu căng, không phản đối, và chưa bao giờ từ chối cậu Ngọc.

Từ khi em tỉnh dậy đến bây giờ, em luôn tránh xa tôi, tìm cớ từ từ trốn tránh việc kết hôn. Em bị gì vậy? Tại sao em thay đổi nhanh như vậy Út Quân?
Tôi nhìn cậu và hít một hơi sâu để bình tĩnh. Tôi nói:

Em đã từng nói em muốn cưới cậu chưa?

Em!

Thấy không nhận được phản hồi, tôi đoán rằng Út Quân trước đó cũng chưa từng nói muốn kết hôn với cậu Ngọc. Vậy thì, tôi nghiêm túc tiếp tục:

Từ trước đến nay, mọi thứ đều do người lớn sắp đặt. Việc em đến nhà cậu, việc em phải làm vợ cậu… không phải do em muốn. Cậu nghĩ sao về việc em sung sướng lắm, nhưng em gần như chết vì người nhà của cậu. Em không muốn kết hôn, không muốn gả cho cậu, em không thích cậu… không thích!
Cậu Ngọc quá giận mất kiểm soát, cậu giơ tay lên như muốn đánh tôi. Tôi biết là mình không tránh khỏi một cú tát lần này, sau khi chê bai cậu Ngọc như vậy, nếu cậu ấy không đánh tôi thì mới là điều lạ. Tôi chuẩn bị sẵn cho cú tát, nhưng… một giây, hai giây, ba giây trôi qua mà vẫn không có sự va đập nào. Lúc này, tôi mở mắt ra và thấy cậu Ngọc đã buông tay từ lúc nào đó, cậu nhìn tôi với ánh mắt đầy tức giận. Thấy tôi nhìn lại, cậu nghiêm túc hỏi:

Em nói… em không muốn kết hôn với tôi?
Tôi gật đầu một cách mạnh mẽ, không che giấu:

Đúng, em không muốn.

Em không muốn gả cho tôi có phải vì… có phải em đang thương người khác… phải không?

Tôi lại gật đầu thay vì trả lời bằng lời nói. Cậu Ngọc tức giận quát:

Người đó là ai? Ý em là… Út đúng không?
Trước câu hỏi này, tôi chọn im lặng không đáp. Dù tôi trả lời hay không, cậu Ngọc cũng đã biết câu trả lời trong lòng tôi. Tôi thấy cậu cười một cách chua chát và thất vọng. Nụ cười ấy kết hợp với sự tức giận, khiến người khác phải sợ hãi. Đột nhiên, cậu tiến gần tới tôi, môi mỉm cười lạnh lùng, cậu nói:

Út Quân, tôi đã tha thứ cho em quá nhiều lần, nhưng giờ tôi không muốn tha thứ nữa… dù em thương ai hay không còn thương tôi… em vẫn phải làm vợ tôi. Tôi không muốn để em lấn áp tôi nữa, bằng mọi cách… em phải trở thành Mợ Hai của nhà Hội Đồng Trầm. Nhớ kỹ, em phải là Mợ Hai của nhà Hội Đồng Trầm.

Sau khi nói xong, cậu Ngọc đi thẳng về xe ngựa, người làm theo sau cậu. Khi tôi quay ra nhìn, thấy xe ngựa của cậu đi đi được một đoạn, lòng tôi không yên.

Mẹ Út Quân bước ra và đỡ tôi, xoa xoa cổ tay tôi, rưng rưng nước mắt:

Út Quân ơi, con có sao không… má xin lỗi… má xin lỗi.
Tôi nhìn mẹ:

Má xin lỗi về cái gì? Má không có lỗi gì mà phải xin lỗi…
Mẹ Út Quân rơi lệ, bà lắc đầu khóc:

Không phải vậy con… cha má có lỗi với con… có lỗi với con rất nhiều.
Cảm thấy kỳ lạ, tôi hỏi:

Vậy chuyện gì vậy má? Má nói cho con nghe đi, má nói đi.

Má… thực ra… cha con… cha con…

Tôi sợ hãi:

Cha con sao? Ông ấy sao?
Mẹ Út Quân òa lên khóc nức nở, bà ấy nói:

Cha con… cha con… giết người rồi Út Quân ơi!
Trời ơi!

Tôi nghe nhưng không dám tin vào tai mình, kéo mẹ vào nhà, tôi run lên từ sự tức giận, tôi hỏi mạnh mẽ:

Giờ má đã nói cho con nghe chưa, chuyện là gì, má nói đi.
Mẹ Út Quân khóc kể:

Chuyện là… cha mày… cha mày đi nhậu với người ta… ăn nhậu gây gổ gì đó má không biết… cha mày đánh nhau với người ta… rồi người đó chết… cha mày… cha mày đi nhờ cậy cậu Hai…

Rồi sao nữa? Rồi bây giờ chuyện đó đã xong chưa? Cậu Hai có đe dọa cha má không?

Bà lắc đầu:

Không, cậu Hai không đe dọa má gì cả, chuyện của cha con cũng đã êm xong rồi. Má… má lo lắng cho con đây… má sợ cậu Hai… cậu Hai dùng chuyện của cha con ép con… má sợ… Út ơi là Út… má không biết con phải chịu đựng như thế nào đây.
Tôi ngồi xuống, nhắm mắt lại, thở ra một hơi như thể tôi đang từ bỏ. Quay sang mẹ Út Quân, tôi hỏi nhẹ nhàng:

Lúc nãy cậu Hai đến… cậu có nói với má về chuyện của cha không?
Bà gật đầu:

Có, cậu nói cậu lo cho cha con rồi, cậu yên tâm làm việc của cậu. Cậu bảo má để cha con trốn vài tuần rồi mới xuất hiện bình thường.

Rồi… rồi cậu nói gì nữa không?

Cậu… cậu cũng nhắc đến chuyện cưới xin của con… nhưng má không dám nói gì…

Thôi… thế là xong, cha mẹ Út Quân bị cậu Hai nắm giữ. Thật sự… tại sao mọi thứ lại trở nên phức tạp như vậy… tại sao mọi thứ lại rối ren như thế này?

Mấy ngày sau, tôi mới có thời gian để ghé thăm nhà cậu Cả. Mấy hôm nay, có rất nhiều khách khứa đến nhà, hầu hết đều là từ nhà hội đồng. Một ngày thì dì Dung ghé thăm, một ngày thì bé Nhỏ mang quà tới, hôm nay vú Chín đến khuyên nhủ tôi đừng gây xung đột với cậu Hai nữa. Thực ra, mục đích chính của vú Chín và dì Dung là muốn tôi quay về bên nhà hội đồng Trầm, họ nói họ biết tôi bị oan.

Trong thời gian tôi ở nhà của mẹ Út Quân, nhà hội đồng bị cậu Hai điều tra từ trên xuống dưới một cách nghiêm ngặt. Câu chuyện về bà Nội thì đã rõ như ban ngày, tất cả đều bắt đầu từ một chiếc chén tiết canh. Bích Hà đã lén lút mang tiết canh vịt cho bà Nội ăn mà không báo trước, và thầy Đồ cũng xác nhận rằng nguyên nhân khiến bà Nội đau bụng đi ngoài chính là do ăn tiết canh. Bà Nội không ưa tôi, nên khi có vấn đề, bà đã đổ thừa cho tôi mà không cần suy nghĩ gì thêm. Thêm vào đó, thầy Trầm tin mụ Xuân và đổ lỗi cho tôi về việc làm bùa hại gia đình. Bây giờ khi đã biết mặt nhau, mụ Xuân đã biến mất không để lại dấu vết. Vấn đề của bà Nội đã chứng minh rằng tôi vô tội, vì vậy, việc liên kết với việc làm bùa không còn là mối quan tâm nữa.

Vú Chín và dì Dung kể cho tôi nghe mọi chuyện, họ cũng kể rằng Bích Hà bị phạt quỳ một ngày một đêm vì đã đưa đồ ăn cấm cho bà Nội. Họ nói rằng Bích Hà không biết, nghe bà Nội nói rằng đói nên mới lén mang đồ ăn đến cho bà. Nhưng dù người ta nói gì đi chăng nữa, tôi không tin rằng Bích Hà lại ngu ngơ đến vậy, cả Thục Oanh nữa, hai con cáo già biết mọi thứ và toàn giả vờ làm ngơ là giỏi. Tôi vẫn giữ nguyên suy nghĩ về họ, và sẽ trả đủ từng người từng người khi có cơ hội.

Mặc cho vú Chín và dì Dung có nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn không thay đổi, không phản ứng tích cực gì. Dù là dì Nguyệt sang khuyên tôi cũng không thể khiến tôi quay về nhà hội đồng, huống chi là hai người không thân thiết đó. Tôi vẫn còn phải xử lý vụ bầy rết, điều đó khiến tôi căng thẳng.

Khi tới nhà của cậu Cả, tôi ngồi chờ mãi mới thấy cậu ra tiếp đón. Thấy tôi đến, cậu sai người làm đưa đồ ăn lên, nhìn bàn ăn vặt, tôi quên mất lời thề giảm cân mà ăn thoải mái. Cậu Cả ngồi bên cạnh, nhâm nhi trà xanh và thỉnh thoảng nhai vài viên mức dâu.

Tôi ăn miếng xoài non, nhai nhưng lời:

Bên nhà thầy Trầm có ý muốn tôi quay lại, họ nói là biết tôi bị oan rồi.
Cậu Cả nhìn chằm chằm, hỏi:

Em định làm gì?
Tôi trả lời bình tĩnh:

Không có gì phải suy nghĩ cả, về đó làm gì, tôi không muốn bị đánh thêm lần nào nữa. Dù trước đây có cậu, nhưng bây giờ cậu đã đi, quay lại cũng không có gì khác.
Cậu Cả nhẹ cười:

Đánh thì đánh lại, em sợ gì mà nghe em như là một người yếu đuối.
Tôi bĩu môi:

Trói tôi lại rồi đánh như mụ Xuân hay mụ xiếc gì đó đánh thì đố ông bà tổ tiên nhà tôi sống dậy đỡ kịp, nói gì đến tôi. Nhắc lại là bực, mụ Xuân đó trốn được cũng tài thật. Tôi nghe vú Chín nói cậu Hai tìm kiếm mụ ta khắp nơi nhưng không tìm thấy, đúng là giỏi.

Cậu Cả ngồi thẳng lưng, cười nhạt:

Tìm không được là đúng, khi người trong nhà bảo che thì làm sao có thể tìm được.
Tôi nghe cậu nói, bất ngờ quăng miếng xoài xuống dĩa, hỏi vội vã:

Cậu nói gì vậy? Người trong nhà bảo che?

Đúng vậy, nếu tôi tìm không thấy thì Ngọc làm sao có thể tìm được.

Tôi tức giận, đầy hỏi:

Ai? Ai bảo che? Có phải là Kim Chi không? … hay là Bích Hà?
Cậu Cả gật đầu:

Tất cả đều sai, từ thông tin mà tôi biết, có khả năng mụ Xuân trong những gì em nói, có thể quen biết với… dì Dung.
Dung? Dung… tức là dì Dung?

Không thể… làm sao dì Dung được? Tôi với dì ấy chẳng có… không liên quan gì cả…
Cậu Cả cười nhẹ:

Tôi cũng không nói rằng họ muốn hại em, tôi chỉ nói là họ có thể quen biết với mụ thầy đó thôi. Còn về chuyện dì Dung muốn hại em hay ai đó đã xúi giục, phải bắt được mụ Xuân mới có thể nói chuyện tiếp.
Nhìn tôi ngơ ngác, cậu Cả nói:

Đừng có ngơ ra như thế, tôi đã nói với em rồi, mỗi người trong nhà hội đồng Trầm… không có ai đơn giản cả. Cái em thấy chỉ là bề ngoài, còn bên trong họ ra sao, chỉ có Trời mới biết.
Tôi nhắm mắt, thất vọng lan tỏa, nói lắp bắp:

Vậy… cậu có tin Thục Oanh không? Chị ta nói dối Phú về chuyện của tôi… cậu tin tôi hay tin chị ta?
Cậu Cả nhìn tôi, biểu cảm cứng nhắc:

Tôi tin em nhưng tôi nghĩ Thục Oanh có lẽ… có chuyện gì đó không ổn…

Cậu vậy mà lại tin Thục Oanh nhiều như vậy, cậu không sợ một ngày nào đó chị ta không còn cậu, lại đâm cậu một nhát à?

Cậu Cả nhún vai, bình tĩnh nói:

Nếu đâm thì đâm, tôi cũng không sống mãi để chờ đến ngày đó.
Tôi nhếch môi nhìn cậu:

Ý cậu là gì vậy? Không sống mãi… cậu nói chuyện lạ quá…

Không có gì, tiếp tục ăn đi… đừng luyên thuyên nữa.

Nói xong, cậu đưa miếng xoài non đang cầm trong tay tôi, nhấc nhở:

Ăn xong chưa? Nếu đã ăn xong thì về đi, chưa xong thì ăn tiếp. Ngồi đó làm gì, tôi có thể đưa em đi luôn đây.
Tôi lườm cậu một cái, lầm bầm:

Cậu chỉ biết ăn hiếp tôi thôi… thích ăn hiếp thì ăn hiếp Bà Nội đi…

Gì? Em nói gì thế?

Tôi trả lời:

Không có gì, lơ đễnh.

Đừng có lơ đễnh đâu.

Vô duyên thế.

Cút cho khỏe.

Sợ cậu Cả đuổi về như lần trước, tôi không dám nghịch ngợm. Ngồi chờ một lúc không thấy thầy Trứ về, cậu Cả đề xuất đưa tôi về. Dù không phải là người tử tế, nhưng cậu muốn ghé thăm dì Nguyệt nên đã đưa tôi đi, cơ hội như vậy cũng hiếm khi cậu sẵn lòng.

Ngồi trên xe ngựa cộc cạch, tôi mở tiếng hát, nhấp nhô theo nhịp:

Cho nhau cởi áo qua đầu, phủ lấy thân nhau dù nắng mưa dãi dầu… Thương nhau…
Cậu Cả, người cưỡi cùng, tò mò hỏi:

Bài hát gì thế? Lần đầu nghe đấy.
Tôi tươi cười:

Đúng rồi đó, bài này từ thời của tôi, không phải thời này cậu nghe đâu.
Cậu Cả gật đầu:

Hay đấy, hát hết bài tôi nghe.
Tôi cười rộn ràng:

Tôi đầu hàng, nhớ một câu là quá đủ rồi.
Cậu Cả cười chua chát, nói hời hợt:

Em sau này hãy hát đến đâu thì hãy nhớ từng câu, đừng để mất một bài hát nào.
Tôi phản ứng:

Ôi trời, nhớ một câu là đã hay rồi đó cậu, chứ làm sao nhớ hết một bài đâu, em còn làm theo điệu nhạc nữa chứ… đùa đấy.
Cậu Cả cảm thấy bất lực, thở dài:

Hãy gửi lời thương cảm của tôi đến bà mẹ em… đẻ ra một đứa con gái như em… là một sự khốn nạn lớn.
Tôi ngón trỏ giơ lên, cười nhếch môi với cậu, cậu không phản kháng lại. Thật là kẻ hay khiến người khác phải sống trong sự bất an, cái miệng hùng hổ như cậu thì nên làm thầy địa lý chứ không phải làm nông dân.

Xe ngựa tiếp tục bước đi, cậu Cả đề xuất:

Vào thăm dì một chút nhé?
Tôi lắc đầu:

Không cần đâu cậu, tôi không muốn quay lại đó nữa.

Vì sao vậy? Sau khi được giải oan thì không lẽ không về?

Tôi nhìn cậu rồi thì thầm:

Tôi… không muốn gặp Ngọc.
Cậu Cả bất ngờ:

Sao vậy? Không phải Ngọc muốn giúp em sao?
Tôi lẩm bẩm:

Giúp và ép là hai chuyện khác nhau, chính vì… Ngọc ép tôi… gả cho Ngọc.

Ngọc ép em?

Tôi gật đầu:

Đúng vậy, Ngọc… đã thay đổi. Ngọc… dự định gì về chuyện này cậu?
Cậu Cả không nhìn tôi, nói:

Chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, hai người cưới nhau là điều tốt nhất.
Tôi phản ứng:

Nhưng tôi không yêu Ngọc… tôi yêu cậu mà… tại sao cậu cứ liên kết tôi với Ngọc thế?

Vì sao? Tôi phải làm gì? Muốn tôi cưới em à?

Tôi gật đầu:

Đúng, tôi yêu cậu, cậu cũng yêu tôi… việc cưới em là điều đương nhiên.
Cậu Cả cười nhạt:

Tôi có nói tôi yêu em sao? Tôi không.

Không yêu? Vậy mà cậu lo lắng cho tôi, cậu quan tâm đến tôi… những điều đó là gì? Cậu nói dối không yêu em à?

Cậu Cả quay đầu nhìn tôi, mắt lạnh lùng, cậu nói như đau đớn:

Tôi với bất kỳ ai cũng thế, tôi đối xử với Thục Oanh cũng vậy. Em nghĩ… tôi sẽ đối đầu với cháu ruột của mình… Út Quân… tôi không yêu em… đừng có tự cho mình là đúng. Nếu tôi yêu em, tôi đã cưới em từ lâu rồi… em nên suy nghĩ ít hơn!

Bài viết liên quan