Làm dâu nhà hội đồng chương 35 | Sao mọi người lại vậy?

05/03/2024 Tác giả: Hà Phong 159

Cậu Cả nói với một vẻ mặt rất bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên không có dấu hiệu của sự do dự. Mỗi khi cậu nói một cách thản nhiên như vậy, tôi lại cảm thấy khó chịu, thậm chí là đau đớn. Tại sao cậu lại nói những lời tuyệt tình như vậy? Liệu có phải… cậu không có một chút tình cảm nào với tôi không?

Tôi nhìn cậu, lòng run rẩy hỏi:

Cậu Cả… cậu… nói thật lòng sao?
Cậu Cả gật đầu một cách rõ ràng:

Đúng.
Tôi cảm thấy lo lắng hỏi tiếp:

Cậu… chưa từng có tình cảm với tôi, ít nhất là một chút thương mến… không phải không?
Lần này, cậu có chút do dự, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào tôi, giọng nói ngập ngừng và thiếu tự tin.

Thương mến em… cũng không phải là không có…

Vậy tại sao…

Út Quân… tôi thương mến em là một điều, nhưng tôi muốn cưới em lại là một chuyện khác. Tôi đã sống đủ lâu, và tôi không muốn kết hôn… tôi cũng không muốn kết hôn với em.

Tôi nhìn cậu, đau lòng hỏi:

Nếu… em đồng ý lấy cậu Ngọc… em đồng ý trở thành Mợ Hai… cậu… cảm thấy vui không?
Cậu Cả không nhìn tôi, chỉ đáp:

Nếu Ngọc lấy vợ, tôi không có gì phải vui, tôi chỉ mừng cho Ngọc thôi. Nếu em và Ngọc lấy nhau, tôi cũng tốt với điều đó, nhưng tôi nghĩ em nên tìm một người chồng tốt hơn Ngọc.
Tôi mỉm cười chua chát nhìn cậu, sự đau đớn lan tỏa khắp trong lòng. Tại sao hành động và lời nói của cậu lại trái ngược nhau như vậy? Rõ ràng cậu quan tâm đến tôi, lo lắng cho tôi, nhưng cậu chưa từng nói một lời cần đến tôi… tại sao vậy?

Thấy tôi im lặng, không nói gì, cậu Cả tiếp tục:

Tôi biết Thục Oanh cũng có tình cảm với tôi, nhưng trong suốt những năm qua, tôi chưa bao giờ nói điều này với cô ấy. Thực ra, em và Thục Oanh đều giống nhau, chỉ khác là em quá lạnh lùng, trong khi tôi lại thích con gái thông minh, hoạt bát như em. Nhưng sở thích chỉ dừng lại ở đó, không thể đi xa hơn để trở thành vợ chồng. Nếu tôi làm gì khiến em hiểu nhầm, xin lỗi em vậy, nhưng tôi không nghĩ rằng em lại…
Cảm giác giận dữ không kiểm soát, tôi quát:

Vậy tại sao trước đó cậu đồng ý ngăn chặn việc kết hôn của tôi với cậu Hai?
Cậu Cả nhăn mày, giải thích:

Tôi và em có một số thỏa thuận, tôi không thể không giúp em… Điều này là đạo lý… tôi không thể trách cứ em.
Thì ra là vậy, suốt thời gian từ đó đến giờ, chỉ có một mình tôi suy nghĩ quá nhiều, hy vọng quá nhiều, tự mình bày vẽ tương lai của tôi và cậu… nhưng cậu… cậu không có một chút tình yêu nào dành cho tôi. Thật trớ trêu phải không?

Xe ngựa vẫn lắc lư trên con đường sỏi đá, và tôi cứ để cho cơ thể mình lắc lư theo nhịp độ của xe. Trong chiếc xe, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Tôi ngồi im lặng, không thở mạnh, cũng không dám khóc. Tận bây giờ, tôi mới hiểu cảm giác thất tình đầy chua xót như thế nào.

Khi xe dừng trước nhà hội đồng, cậu Cả lại hỏi tôi:

Cậu vào không?
Tôi lắc đầu:

Không, cậu đi vào đi. Tôi sẽ đi bộ về.
Cậu Cả giữ chặt tay tôi khi tôi cố gắng đi:

Sao lại giận nhau thế? Tôi…
Tôi cắt lời:

Tôi không giận, tôi đã nói rồi là tôi không muốn về đây nữa. Cậu vào thăm dì đi, tôi muốn gửi lời thăm dì qua cậu.
Cậu Cả vẫn giữ tay tôi:

Ngồi lại trên xe, tôi sẽ đưa cậu về.
Tôi mỉm cười nhẹ, nhận thấy sự hợp lý trong đề xuất đó. Mặc dù tức giận, nhưng đi bộ về thật xa và tiring, đến mức tôi cũng không muốn khóc nữa.

Được, cậu đi vào thăm dì đi, tôi sẽ ở đây.
Tôi đẩy cậu ra và ngồi trên xe mà không quan sát xung quanh. Cậu Cả chắc chắn đã nhìn tôi một chút trước khi bước vào nhà. Chiếc xe ngựa dần đi xa, càng xa nhà hội đồng Trầm, càng xa trái tim của cậu Cả…

…………………..

Khi về nhà, tôi đi thẳng vào phòng và nằm xuống giường. Cảm giác trống rỗng và đau lòng ngày càng rõ ràng hơn. Tôi không hiểu tại sao mình lại đau lòng như vậy. Cậu Cả nói đúng, không có gì sai cả. Chúng tôi không có gì với nhau, từ trước đến giờ chỉ là tôi tự tưởng tượng và hi vọng một mình. Cậu Cả không từng nói thích tôi, không bao giờ hứa hẹn với tôi về tương lai. Tất cả chỉ là do tôi yêu một cách đơn phương… yêu một cách vô tư!

Những ngày sau đó, tôi không khóc, cũng không náo loạn như những người thất tình thường làm. Tôi cố gắng làm việc, trồng cây, và chăm sóc lũ chim cảnh cho cha của Út Quân. Cha Út Quân đang ẩn náu trốn tội ở miệt gò hoang, trong khi mẹ Út Quân đi kiếm sống từ sớm đến tối. Tôi không biết họ có trốn được hay không, nhưng tạm thời tôi tin vào lời của cậu Hai. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ đi tìm cậu Ngọc. Mặc kệ mọi thứ, cha và mẹ Út Quân là người quan trọng nhất với tôi bây giờ, và nếu họ gặp khó khăn, tôi không thể yên lòng.

Ngồi nhìn cây thủy tiên phát triển, tôi thở dài và cảm thấy mọi phiền muộn trôi đi. Cuộc sống thực tế thật phức tạp, ở thời đại này, không cần phải yêu ai cả. Nhưng tại sao lại phải trải qua những trận đau lòng như thế này? Cậu Hai thương tôi nhưng tôi không chấp nhận, còn cậu Cả thì không quan tâm, nhưng lại khiến tôi đắm chìm. Nếu tôi bị ép buộc phải kết hôn với cậu Ngọc từ đầu, có lẽ tôi đã không phải đau đầu như vậy. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra theo ý muốn của chúng ta, đôi khi nó chỉ là sự định mệnh không thể tránh khỏi.

Khi tôi đang tưới nước cho cây, một người từ xa lái xe kéo lại gần. Người đó vào sân và đến trước mặt tôi, tôi nói nhẹ:

Cậu Cả sai anh đến đây có việc gì?
Người đó gật đầu chào trước khi trả lời:

Dạ cô Út, cậu biểu tôi nói là thầy Trứ muốn gặp.
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười. Rõ là thầy Trứ muốn gặp tôi, nhưng tôi không ngờ lại vậy…

Tôi nhấc đầu và dặn người đó đợi một chút, sau đó khoác thêm áo và đi theo. Ở nhà cậu Cả, tôi chỉ được tiếp đón bởi thầy Trứ và quản gia, không thấy cậu Cả đâu cả. Nếu cậu ấy không muốn gặp tôi, thì tôi cũng không cần phải hỏi tới. Tôi trải qua một phen tự làm tổn thương mình.

Khi tôi quỳ trên chiếu dưới sân, tôi nhìn lên và thấy hai tấm bài vị và bàn cúng đầy ắp thức ăn. Thầy Trứ bắt đầu thắp nhang và nói:

Cô ngồi yên, tôi sẽ làm một việc nhỏ, không lâu đâu.
Tôi gật đầu đồng ý:

Vâng.
Thầy Trứ bắt đầu cúng và tôi chỉ ngồi im lặng. Mọi thứ diễn ra êm đềm cho tới khi một trong hai bài vị trên bàn bất ngờ bốc cháy. Tôi hoảng sợ và hô hào để dập lửa. Thầy Trứ nhìn chằm chằm vào lửa và hỏi:

Làm sao lại xảy ra chuyện này?
Tôi cảm thấy kỳ quái khi chỉ có một bài vị của tôi cháy, trong khi bài vị kia vẫn nguyên vẹn. Điều kỳ lạ hơn, bài vị cháy là của tôi, của Thanh Vy!

Lo lắng và kinh ngạc, tôi chỉ vào bài vị đang cháy và nói:

Thầy, cháy rồi…

Thầy Trứ phát tín hiệu cho tôi im lặng, sau đó thầy dùng một chút rượu trên bàn để dập lửa. Lửa dần yếu đi và tắt, chỉ còn lại tro tàn trên bàn. Thầy Trứ tiến lại gần và nhận ra điều gì đó, khiến tôi sợ hãi. Thầy nói:

Sống, vẫn còn sống…
Thầy quay sang tôi, ánh mắt kỳ lạ, thầy hỏi:

Cô… còn sống sao?
Tôi bất ngờ và nói:

Thầy… thầy nói gì? Còn sống… tôi còn sống sao?
Thầy Trứ gật đầu và tiếp tục:

Tôi muốn hỏi cô, khi cô còn sống ở thời đại của mình, cô đã chết vì lý do gì?
Tôi run rẩy:

Tôi… tôi bị trượt chân rơi xuống sông…

Không phải tự tử?

Không… tôi không tự tử… không…

Được rồi, cô…

Thầy nhận được thông báo từ người trong sân và rời đi vội vã. Trước khi ra đi, thầy nói:

Cô về trước đi, tôi sẽ gọi cô… cô nhớ về nhà kiểm tra kỹ… có gì tôi sẽ gọi. Bạn cũng nhớ mang theo những thứ khi đến đây.
Tôi bối rối:

Tôi… tôi không mang theo gì cả… thầy…
Thầy Trứ nghiêm túc:

Chắc chắn có, tôi nói là sẽ có.

Nhưng…

Trước khi tôi nói tiếp, thầy Trứ rời đi, anh quản gia dẫn tôi ra khỏi cổng. Tôi hoang mang và không biết phải làm gì.

Chờ đợi đò qua sông, tôi ngồi suy nghĩ với đầu óc hoang mang. Tôi không biết mình đã mang theo gì, tôi nhớ lúc tỉnh dậy… tôi không cầm bất cứ thứ gì cả, tại sao thầy Trứ lại chắc chắn như vậy? Và thầy nói về việc còn sống là ý gì? Ai đang sống? Hay có phải là… không… không thể…

Khi đò sắp cập bến, bé Nhỏ đứng ở bờ sông gọi tôi:

Cô Quân… cô Quân!
Tôi ngạc nhiên và hỏi bé:

Làm sao em biết tôi ở đây?
Bé Nhỏ đáp:

Cậu Hai bảo em đợi cô, nếu gặp cô thì đưa cô về nhanh chóng… hai gia đình đang họp bên nhà cô đấy.
Tôi ngạc nhiên:

Họp? Họp gì?

Về việc cưới cô với cậu Hai, cô… không biết sao?

Tôi lắc đầu:

Không, không có ai nói với tôi cả… mẹ tôi…
À… mẹ Út Quân đã bảo tôi không được đi đâu hôm nay, có lẽ là vì điều này…

Bé Nhỏ nhắc tôi:

Cô… nhanh chóng về đi, con nghe nói… ông đã nói với cậu Hai… nếu cô không chấp nhận… ông sẽ buộc cha cô phải bỏ tù… hãy về đi cô.

Tôi tức tới không nói được nên lời, hai tay siết chặt vào nhau, tôi lẩm nhẩm trong miệng:

Cậu Cả… phải đi tìm cậu Cả… cậu Cả…
Thấy tôi định đi, bé Nhỏ liền kéo tay tôi lại, con bé run run nói:

Vô ích cô ơi, cậu Cả không giúp được cô đâu…

Sao vậy? Sao em biết? Rốt cuộc là có chuyện gì?

Bé Nhỏ vừa nhìn tôi vừa ngại ngùng trả lời:

Nhà con muốn ép cô cưới cậu Hai… cậu Cả với Bà… đồng ý hết rồi cô ơi… cô không nhờ cậy họ được nữa đâu… không được đâu cô.
Tôi nghe mà muốn rụng rời, dì Nguyệt sao lại như vậy, cậu Cả… sao lại đối xử với tôi như vậy? Sao bọn họ đều ép tôi? Tại sao tất cả bọn họ đều ép tôi?

Tại sao?

Bài viết liên quan