Làm dâu nhà hội đồng chương 36 | Út Quân trở lại
Tôi tức tốc theo bé Nhỏ chạy về nhà, trong nhà tôi lúc này đông đúc không khác gì đám giỗ, đứng trước cửa, tôi hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào trong xem tình hình. Thấy tôi về, má Út Quân mừng rỡ kêu lên, cậu Hai thì nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm không có một chút gì gọi là vui vẻ. Dì Dung ngồi kế bên cậu Hai, thấy tôi dì đon đả:
Út Quân, con về rồi đó hả? Con đi chợ đâu mà lâu quá hà, dì với Thái Ngọc chờ con từ nãy tới giờ.
Tôi bước vào trong, đi tới chỗ của má Út Quân, tôi nhìn vào bọn họ rồi nói thẳng:
Mọi người tới đây bữa nay là có chuyện gì vậy?
Nghe tôi hỏi, cậu Ngọc cau mày nhìn tôi, dì Dung sợ là có chuyện, dì liền tranh nói:
Trời đất cái con bé này, con nói gì lạ lung vậy con, dì với Thái Ngọc tới đây là…
Dì Dung chưa nói hết, cậu Ngọc đã lên tiếng cắt ngang:
Út Quân, anh với dì Dung tới đây là để bàn chuyện cưới hỏi, chuyện em đi đâu không có nhà… anh xí xóa không trách cứ. Em ngồi xuống đi, chỗ người lớn đang nói chuyện.
Tôi nhìn cậu, cậu lại híp mắt nhìn tôi đầy khó chịu, cậu gằn giọng:
Em đừng bày trò làm loạn, ở đây là người lớn, không phải chỗ để em giỡn chơi.
Má Út Quân sợ hãi nắm lấy tay tôi, tôi đang không vui trong lòng chuyện của cậu Cả, giờ lại gặp chuyện này, tôi bực dọc quát:
Em nói em sẽ lấy cậu hả? Cậu với dì Dung về đi, chuyện của em với cậu không có gì để bàn hết.
Cậu Ngọc tức giận đùng đùng, cậu đứng bật dậy, quát lớn:
Út Quân, em nói cái gì?
Trong nhà ai nấy đều sợ hãi mà đứng dậy theo, má Út Quân sợ tới run rẩy nắm chặt lấy tay, dì Dung thì kéo cậu Ngọc lại vì sợ sẽ có chuyện. Tôi thì chẳng sợ gì hết, bị dồn ép mấy ngày hôm nay, tôi nổi điên lắm rồi, giờ chỉ cần một lý do… một lý do nữa thôi…
Em nói cậu nghe không rõ hả? Em nói với cậu là em không lấy cậu, cậu tới đây làm gì, cậu về đi… về đi.
Út… đừng mà con… đừng con…
Má Út Quân ghì lấy tay tôi khuyên can, tôi thì như con ngựa điên muốn chạy, lúc này chỉ muốn phát tiết vùng vẫy mà thôi. Cậu Ngọc im lặng nhìn tôi, cậu không trả lời ngay mà đi vòng tới trước mặt tôi, cậu khẽ nhếch môi cười nói:
Em nghĩ… em có cái quyền đó?
Tôi trừng mắt nhìn cậu, mặt đối mặt, mắt đối mắt, tôi cười nhạt:
Vậy chứ cậu muốn làm gì em? Bắt trói em hay là…
Cậu Ngọc phì cười rồi vỗ nhè nhẹ vào má tôi, cậu nhàn nhã trả lời:
Em quên là… cha em còn nằm trong tay anh?
Cậu!
Cậu Hai đột nhiên hừ lạnh, giọng điệu giận dữ:
Anh cho em nhiều cơ hội lắm rồi Út Quân, em không coi trọng nó… em phải chịu hậu quả chứ? Đúng chưa?
Tôi nhìn cậu, nhất thời không biết nói cái gì để phản bác lại. Cậu Hai đúng là quá đáng, tôi không nghĩ cậu sẽ nói như vậy với tôi, tôi không nghĩ cậu sẽ làm tới mức này.
Má Út Quân khóc loạn, bà nắm lấy tay cậu Hai, khóc ỉ ôi:
Cậu… tôi xin cậu… cha con Út già yếu lung lắm rồi, cậu đừng để ông ấy chịu khổ nữa… ông ấy không chịu được nữa đâu… không chịu được đâu cậu ơi…
Cậu Hai cũng không tỏ thái độ gì quá mức, cậu nắm lấy tay má Út Quân, từ tốn nói:
Con cũng lo lót chạy chữa tội cho bác trai lung lắm… nhưng mà… bác coi Út Quân… em ấy… thiệt là…
Cậu Ngọc vừa nói vừa thở dài, kiểu như là bất đắc dĩ lắm vậy. Đúng là tôi không dành tình cảm cho cậu nhưng tôi cũng chưa từng ghét cậu, vậy mà sao bây giờ càng nhìn thì tôi càng ghét, càng nghe cậu nói thì tôi lại càng thấy giả tạo. Cái kiểu uy hiếp này chẳng khác trong phim là bao, uy hiếp để ép cưới, uy hiếp dọa người khác.
Má Út Quân càng nghe càng sợ, bà nắm lấy tay tôi rồi lắc lắc tay kêu tôi cứu cha Út Quân. Tôi thiệt sự không phải không muốn cứu nhưng nếu tôi cứu thì… mẹ kiếp!
Thấy hai má con tôi bấn loạn hết cả lên, cậu Ngọc lại ung dung cất lời:
Anh cho em hai ngày để suy nghĩ cho kỹ, tánh mạng của cha em… em có muốn giữ cho ông ấy không thì tùy ở em. Chuyện cha em lỡ tay… anh nghe nói nhà bên kia… họ tức tối lung lắm đa.
Cậu lại quay sang má Út Quân:
Bác gái yên tâm, chỉ cần em Quân biết chuyện với con… con nhứt định không để cho bác trai có chuyện gì. Thôi, con xin phép về trước vì còn công chuyện cần giải quyết… con chào bác.
Dứt lời, cậu ra hiệu cho dì Dung đi theo cậu về nhà, dì Dung có chút không nỡ nhưng cũng không còn cách nào khác, người làm cũng kéo nhau về theo trả lại bầu không khí hụt hẫng cho tôi và má Út Quân. Đợi bọn họ về hết, tôi như sức cùng lực kiệt mà ngồi phịch xuống ghế. Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu, không hiểu sao mọi chuyện lại khó khăn tới mức này. Tại sao tất cả bế tắt lại đổ dồn hết cho tôi, cuộc sống mà tôi mơ ước nào có giống như vậy… có giống như vậy đâu?
Mà Út Quân vẫn còn khóc, bà vừa khóc vừa trách tôi:
Út… sao mày không nghĩ cho cha mày… mày lấy cậu Hai thì cũng là gả vào nhà giàu có… có thua gì cậu Cả đâu. Má với cha mày luôn vì mày mà sao bây chừ mày lại ích kỷ nghĩ cho một mình mày vậy. Cha mày mà có chuyện gì… tao chết theo ổng cho mày vừa lòng.
Bà đấm nhẹ vào người tôi, mấy cú đấm nhẹ hều không có đau nhưng tôi lại thấy đau nhói ở trong lòng dữ lắm. Tất cả mọi chuyện là lỗi tại ai? Lỗi tại tôi à? Là lỗi tại tôi ngoan cố có đúng vậy không?
Tôi hỏi ông Trời, rốt cuộc thì ông muốn chơi trò gì với tôi? Ông ép tôi tới đây rồi ép tôi phải sống cuộc sống của người khác, trong khi cuộc sống của tôi ở hiện đại lại đang vô cùng hạnh phúc và vui vẻ. Ông không cho tôi biết lý do vì sao tôi tới đây, ông bắt tôi chống chọi với mọi thứ. Chống chọi với những thứ gia đấu nhảm nhí của nhà hội đồng, chống chọi với những cái mà ở thời hiện đại tôi chưa bao giờ tiếp xúc tới. Đã vậy bây giờ má Út Quân còn trách tôi, trách tôi chỉ biết sống cho mình, trách tôi ngoan cố… thế các người muốn tôi như thế nào? Muốn tôi phải sống như thế nào nữa đây?
Tôi chẳng cần đâu, tôi chẳng cần đến đây đâu, trả lại cho tôi cuộc sống như trước kia đi, trả lại hết cho tôi đi. Tôi vốn dĩ là yếu đuối, là ngu ngốc lắm, tôi chẳng phải cái gì đó cao siêu để đưa tôi đến đây chiến đấu thay cho Út Quân đâu. Cuộc sống này… tôi chưa từng mong muốn nên làm ơn đừng bắt tôi phải mạnh mẽ ngoan cường để đấu đá, làm ơn đừng ép buộc tôi bất kỳ điều gì nữa. Sống tốt cuộc sống của người khác… là điều dễ dàng à?
Mặc cho má Út Quân trách cứ, tôi nhất nhất vẫn không trả lời, tôi ngồi yên nhìn ra cửa nhà, chỗ có mấy bụi hoa đang từ từ lớn dần lên. Tôi lại tự hỏi một câu hết sức ngây ngô… sẽ như thế nào nếu bông hoa hồng lại bị ép mọc trên thân của cây xương rồng nhỉ? Liệu là nó sẽ nở thành một bông hoa rực rỡ vốn như bản chất của nó hay là nó sẽ luỵ tàn theo thời trên thân cây gai góc của xương rồng? Rồi sẽ như thế nào?
Đêm xuống, sau một giấc ngủ chập chờn không sâu, tôi lại không cách nào ngủ lại đuợc nữa. Choàng thêm cái áo rồi đi ra ngoài, đi ngang buồng của má Út Quân, tôi lại nghe được tiếng khóc thút thít của bà ấy. Khẽ thở dài một hơi, chắc là bà ấy đang nhớ chồng mình, nhớ cha của Út Quân…
Mở cửa nhè nhẹ, tôi đi ra trước ngồi cho khoay thỏa, đêm về khuya, vùng quê yên tĩnh không một bóng đèn. Giờ này cũng không tính là quá khuya nếu so với thời hiện đại đâu, tôi ở hiện đại giờ này có khi còn đang ăn chơi đàn đúm khâu đêm với lũ bạn. Thật là nhớ cuộc sống hiện đại, nhớ ngôi nhà quen thuộc, nhớ mấy con cún đáng yêu, nhớ những góc nhỏ ở quán quen mà tôi thường ngồi… nhớ ba nhớ mẹ… nhớ người thân bạn bè. Định mệnh là cái gì vậy nhỉ, sao có thể xoay chuyển mọi thứ trở thành rối tung như lúc này? À mà không đâu, có khi chỉ có mình tôi là rối thôi chứ mọi chuyện nó vốn dĩ cũng chẳng có thay đổi gì hết. Tôi nghĩ đủ kỹ rồi, cuộc sống của Út Quân luôn luôn chảy theo một dòng như trước, chỉ có tôi, chỉ có tôi là khiến cho Út Quân thay đổi mà thôi…
Haiz, bây giờ tôi mới hiểu cái giá của sự tùy tiện và ỷ lại… không sớm thì muộn nó cũng khiến bản thân mình thảm hại mà thôi, như Út Quân là một điển hình.
Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, lòng tôi lại thấy phiền não, Út Quân cô ấy không xuất hiện thì thôi, một khi đã xuất hiện thì chỉ khiến tôi cảm thấy thêm nặng lòng. Mà dù cho cô ấy có không về báo mộng khóc lóc với tôi thì tôi cũng sẽ không bỏ mặc cha cô ấy chết mà không cứu. Hồn là hồn của tôi nhưng thân xác này vẫn là của cô ấy, cái đầu này không thấy đau nhưng trái tim vẫn thấy đau… rất đau.
Sáng hôm sau, trời chưa kịp sáng tôi đã qua đò chạy tới nhà cậu Cả, không phải là tôi muốn gặp cậu ấy, chỉ là tôi muốn gặp thầy Trứ mà thôi. Thấy tôi, thầy Trứ cho dọn trà lên đãi khách, ông ấy nhìn tôi rồi nhàn nhạt hỏi:
Đã tìm được vật đó rồi hả?
Tôi lắc đầu:
Thầy… thú thực là không có vật gì hết, con tìm nát nhà rồi, má con cũng nói là không thấy.
Thầy Trứ trầm ngâm:
Vậy thì…
Tôi lại hỏi:
Nhưng tìm vật đó để làm gì hả thầy?
Nếu muốn trở về thì trước tiên phải tìm được vật kết nối cô với nơ này, nếu tìm được thứ ấy… tôi sẽ có cách đưa hồn cô trở về.
Tức là… con ở hiện đại… vẫn còn sống?
Thầy Trứ khẽ gật:
Có thể nói là như vậy, hôm qua cúng cầu siêu cho cô nhưng bài vị của cô lại cháy… đó là một điềm báo tốt. Cũng thứ cho tài mọn của tôi kém cỏi, ngày sanh bát tự của cô không thuộc về nơi chốn này, tôi có coi cho cô cũng như thầy mù xem hát tuồng… càng coi càng sai trái.
Chuyện này con thiệt không dám trách thầy, con biết là thầy đã cố hết sức giúp con… chỉ là… con rất muốn được quay trở về… thầy giúp con… giúp cho con với thầy.
Thầy Trứ thấy tôi hơi bất ổn, ông gật đầu trấn an:
Cô yên tâm, cậu Cả có nhờ cậy tôi, chỉ cần trong khả năng của tôi… tôi nhất định sẽ giúp cho cô. Nhưng trước mắt, tôi có chuyện cần phải lo, chuyện của cô tạm thời gác sang một bên vậy. Trong thời gian này, cô cố sức tìm được vật đã đi theo cô tới đây, tìm được rồi thì đem tới cho tôi, tôi tự khắc tính toán cho cô.
Tôi gật đầu thở dài, nếu thầy Trứ đã nói như vậy, tôi chỉ còn cách nghe theo mà thôi. Bây giờ cũng không còn cách nào khác, có muốn trở về cũng không thể trở về được.
À có chuyện này… không biết trước kia cậu Cả… có nhắc qua với cô về chuyện muốn tìm người?
Tôi hơi giật mình, gật đầu với thầy, tôi trả lời:
Dạ có, cậu Cả có nói… nhưng không biết… bộ có chuyện gì hả thầy?
Thầy Trứ có hơi ấp úng nửa muốn nói nửa lại không, suy nghĩ vài giây, thầy lại thôi không nói:
Cũng không có gì, nếu cần tới cô tôi sẽ cho người tìm cô. Cô với cậu Cả… hai người thiệt không giống ai… nhức hết cả đầu.
Tôi mím môi:
Nếu cậu Cả cần con giúp… thầy cứ kêu con một tiếng…
Thầy Trứ khẽ cười rồi lắc đầu, giọng thầy có hơi trào phúng:
Hỏi thế gian tình ái là chi… hỏi thế gian tình ái là gì…
Nghe thầy Trứ nói, tôi chỉ biết cúi đầu im lặng, trước khi rời đi, thầy dặn dò tôi một câu mà làm tôi suy nghĩ mãi. Thầy nói:
Duyên phận là thứ gì đó rất kỳ diệu, khi cô cần thì nó không đến, khi cô không nghĩ tới thì nó lại xuất hiện trước mặt. Cô và cậu Cả đều có số mệnh riêng, tôi cũng không có cách nào thay đổi được số mệnh của người khác. Cô cứ yên tâm, chỉ cần cô sống tốt, những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cô. Có đôi khi thả trôi theo dòng nước sẽ có cách cứu được chính mình khỏi thác sâu… còn lội ngược dòng… chưa chắc là chuyện tốt. Còn duyên tình của cô với cậu Cả… để xem nhân duyên của hai người tới đâu…
Tôi về lại nhà, lại dùng một ngày để suy ngẫm mọi chuyện, cả chuyện tương lai của Út Quân rồi cả những chuyện đã xảy ra. Nghĩ thông suốt rồi, tôi lại thấy cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện, đó là quay trở về nhà hội đồng một lần nữa. Tôi và cậu Cả, coi như là có duyên không nợ, còn tôi với cậu Hai… suy cho cùng cũng là vì tôi đổi thay. Hơn nữa, chuyện cấp bách lúc này là cứu cha của Út Quân trước, những chuyện khác từ từ gỡ vậy. Với lại, một đám đàn bà con gái nhà hội đồng… vẫn còn chờ tôi về để mà sum vầy kia kìa…
Đúng như những gì thầy Trứ nói, thả trôi theo dòng sông, đôi khi lại cứu lấy được bản thân mình. Thả trôi theo nghịch cảnh, biết đâu lại tìm được hướng ra.
Sang ngày thứ hai, không đợi má Út Quân thúc giục, sáng sớm, tôi đã sai người làm sang báo với cậu Ngọc… là tôi đồng ý với yêu cầu của cậu. Kêu cậu đưa xe, đưa người qua đón tôi về.
Chưa tới nửa tiếng sau, xe hơi cùng sốp phơ và bé Nhỏ đã đứng trước cổng đợi sẵn. Tôi bước ra ngoài với bộ áo dài màu đỏ tía cùng đôi giày thêu hoa ngũ sắc, tóc búi cao gài cây trâm ngọc, chân mày tô đậm hơn, màu son cũng đỏ hơn. Lúc đi tơi tả, lúc về lại cũng nên trang trọng một chút chứ, không thôi bọn Kim Chi lại chê cười tôi quê mùa. Bước ra xe, bé Nhỏ vừa xách đồ cho tôi vừa xuýt xoa không ngừng:
Chu choa cô ơi, bữa nay cô đẹp quá chừng luôn… đẹp dữ thần luôn đó cô…
Tôi cười nhẹ không trả lời, không đẹp cũng uổng một phen tôi quay trở lại lắm đa… cũng không còn Út Quân dễ bị ức hiếp như xưa nữa, nếu tôi không từ được hôn ước thì tôi cũng không định là sẽ sống tiếp cuộc sống trói buộc như bây giờ. Bước đi này coi như quyết định mọi thứ, được thì ăn cả… ngã thì về không… vậy thôi.
Xe chạy rất nhanh là tới nhà hội đồng, xe chạy vào trong sân, cậu Ngọc, Thục Oanh với Bích Hà đã chờ sẵn từ lúc nào. Tôi bước xuống xe, trên môi là nụ cười đúng chuẩn… nhìn bọn họ chào đón mà tôi lại cười trào phúng trong lòng. Nâng tay lên xin chào… xin chào những con người ranh ma điêu toa yêu sách… tôi về rồi đây!