Làm dâu nhà hội đồng chương 37 | Có duyên sẽ gặp lại

05/03/2024 Tác giả: Hà Phong 149

Tôi bước xuống xe và chậm rãi tiến về phía cậu Ngọc, vẻ mặt trên tôi tỏ ra vô cùng hân hoan. Chắc chắn cậu Ngọc sẽ rất hài lòng với biểu hiện này của tôi, từ khi tôi xuống xe đến giờ, cậu luôn luôn mang trên môi nụ cười tươi tắn. Đột nhiên, tôi lại nhớ về ngày đầu tiên khi tôi đến đây, lúc đó trong lòng tràn đầy sự tò mò và phấn khích. Nhưng giờ thì khác rồi, ngoài sự thất vọng, tôi chỉ còn lại một lòng căm phẫn.

Ngoài cậu Ngọc vui vẻ ra, còn có chị Oanh, từ khi tôi đến đây đến lúc này, chị ấy luôn nhìn tôi với nụ cười không rời miệng. Riêng Bích Hà thì khác, cô ta dường như không vui, dù miệng vẫn cười nhưng vẻ mặt không hề tỏ ra thật lòng. Thật là khó khăn, nếu không thích thì có thể không ra đón tiếp, tôi cũng không muốn gặp cô ta. Ba người đứng ở đó với ba loại nụ cười khác nhau, trong lòng mỗi người đều có những suy tư riêng biệt, và cả tôi, tôi cũng không còn đơn giản như trước nữa.

“Út Quân, vào trong đi,” cậu Ngọc nói.

Tôi nhìn cậu và lắc đầu trả lời, “Không cậu, má sẽ giúp em sửa soạn một chút.”

Cậu Ngọc cười tươi, “Vậy được rồi, em vào trong thưa Bà Nội, thưa cha má đi, mọi người cũng đang chờ em về.”

“Dạ cậu.”

Nói xong, cậu Ngọc nắm tay tôi và dẫn vào trong, chị Oanh cũng theo sau vui vẻ, tôi và chị cũng trò chuyện vài câu trong khi đi. Bích Hà dường như không vui, cô đi phía sau chúng tôi, và không biết liệu cô ấy có đang thầm tức giận hay không.

Cậu Ngọc đưa tôi đến gặp Bà Nội, vì tôi là con gái út trong gia đình nên dù muốn hay không, bà ấy cũng phải giữ phong thái lịch sự, thậm chí còn tặng cho tôi một chiếc vòng tay như một dấu hiệu xin lỗi về vụ chuyện trước. Thầy Trầm thì dửng dưng, không vui cũng không buồn, ông chỉ hỏi thăm về sức khỏe của tôi và cha mẹ Út Quân vài câu rồi đi về. Ông không thể hiện lời xin lỗi nào cho tôi, coi như không có gì xảy ra vậy. Dì Dung đang ở cùng với thầy Trầm, nên tôi cũng chào hỏi dì ấy, và dì Dung luôn thể hiện sự yêu thích với tôi. Cuối cùng, tôi tới thăm dì Nguyệt, nhưng dì ấy đang ngủ, trong phòng có mùi thuốc thang. Vú Chín nói rằng dì Nguyệt không thể ngủ được cả đêm qua, và mới chỉ ngủ được một chút khi tôi đến. Tôi không muốn làm phiền dì ấy nên xin phép rồi ra về, sẽ nói chuyện với dì sau khi dì thức dậy.

Cậu Ngọc dẫn tôi về phòng, cậu nói, “Nếu em mệt thì vào trong ngủ một chút đi, cậu đi ra ngoài một lát, trưa về ăn cơm cùng em.”

“Dạ, cậu đi ra ngoài đi.”

“Ừ, má ngủ em để cho má ngủ, kể từ sau sự việc vụ chén chè… bà ấy cũng không còn vui vẻ như trước nữa. Đợi bà ấy thức dậy, em cùng tôi tới khuyên giải bà ấy, vì bà ấy thường nghe lời em.”

Tôi gật đầu đồng ý với bé Nhỏ, dù chuyện này cậu Ngọc không nói thì tôi cũng sẽ làm. Từ khi dì Nguyệt bị sảy thai đến giờ, tôi vẫn chưa gặp lại dì ấy, lòng nhớ mong vẫn còn đọng lại trong tâm trí.

Khi cậu Ngọc ra đi, tôi bước vào phòng phụ để sắp xếp quần áo và đồ đạc cùng bé Nhỏ. Sau khi hoàn thành, tôi đi dạo một vòng trong sân, dù không đi xa nhưng khi quay về, mọi thứ dường như vẫn khác đi một chút, tôi cảm thấy có chút lạ lẫm. Nhìn đến cửa phòng của cậu Cả, căn phòng ấy… chắc chắn đã trở nên yên bình từ ngày cậu ra đi…

“Cô, cô có nhớ… cậu Cả không?” Bé Nhỏ hỏi, làm tôi bất ngờ.

Tôi ngần ngại và ấp úng đáp, “Làm sao có… em hỏi linh tinh.”

Bé Nhỏ thở dài và nói, “Cô đừng giấu em, dù em là hầu cô không lâu nhưng em hiểu cảm xúc của cô đấy. Cô thương cậu Cả… em biết mà, em cũng không nói với ai đâu, cô yên tâm.”

Tôi nhìn bé Nhỏ và thở dài buồn bã, thậm chí cả bé cũng biết tôi thích cậu, chỉ có cậu không biết thôi.

“Thương cũng chẳng được gì đâu em, tôi sắp cưới cậu Hai rồi.”

“Cậu Hai… em thấy cũng thương cô lắm đấy nhưng mà… cậu Hai còn có cô Bích Hà nữa.”

Khi nhắc đến Bích Hà, tôi cười nhạt, “Bích Hà… à quên nữa, Nhỏ ơi, em nói xem khi tôi đi, Bích Hà có làm gì nữa không? Ngoài việc cho Bà Nội ăn tiết canh vịt rồi xảy ra chuyện.”

Bé Nhỏ suy nghĩ và trả lời, “Em nhớ không có gì cả đâu cô, từ sau vụ đó, Bích Hà cũng không thân thiết với Bà Nội như trước nữa.”

“Vậy à… còn chị Oanh thì sao?”

“Cô nói Thục Oanh hả?”

“Ừ là chị Oanh.”

“Thì em thấy cũng… bình thường, cô Oanh thường hỏi em về chuyện của cô, bữa cô đi, cô Oanh còn khóc nữa á cô. Cô Oanh vẫn tốt bụng và đẹp người, vừa xinh vừa hiền lành, Phú thương cô Oanh đúng là không uổng công.”

Tôi cười trong lòng, Thục Oanh đúng là xinh đẹp, nhưng đẹp tính… còn phải xem. Người nói oan ức miệng không nhất thiết là người xấu tính, người thận trọng lời nói cũng không nhất thiết là người hiền lành. Người có tâm cơ sâu thường biết giấu cảm xúc và đóng kịch rất giỏi. Bích Hà đóng kịch cũng giỏi nhưng không bằng Thục Oanh.

Nhớ tới một điều, tôi kéo bé Nhỏ xuống khu bếp, nói, “Đi, đi cùng tôi coi cái này.”

Bé Nhỏ gật đầu và đi theo, tôi dẫn con bé đến chỗ chứa củi tôi bị nhốt. Mọi người trong nhà đều mỉm cười chào tôi khi tôi đi qua. So với lần đầu tiên về đây, lần này tôi được mọi người chào đón nhiều hơn, điều này khiến tôi cảm thấy an ủi một chút.

Tôi yêu cầu mở kho chứa củi và nhìn vào bên trong. Kho chứa củi này sạch sẽ, củi chất ngay gọn gàng, dưới đất cũng được quét sạch, tôi còn thấy rõ dấu vết của chổi. Nhớ lại đêm tôi bị nhốt, kho củi này cũng sạch sẽ như thế, từng đống củi được sắp xếp ngăn nắp. Suy nghĩ một chút, tôi quay sang hỏi người đốn củi:

“Cha, anh làm việc siêng năng quá, đàn ông mà quét dọn sạch sẽ thế không khó khăn lắm chứ?”

Anh đốn củi ngại ngùng cười trừ:

Dạ cực khổ gì đâu cô Út, này là công việc của tôi mà, và tôi cũng kỹ càng lắm đấy, không để bẩn bẩn bẩy bẩy đâu.
Tôi cười:

Người đàn ông nào mà cẩn thận như anh thì hiếm lắm… ấy chết… không biết đứng lúc này có bị rết cắn không nữa… Nhỏ… kéo cô ra đi… cô sợ…
Tôi giả vờ sợ hãi và bé Nhỏ liền kéo tôi ra khỏi đó. Thấy tôi sợ thật, anh người làm cười khổ, nói:

Có con rết nào đâu cô Út? Ngày nào tôi cũng ngủ trưa ở đây mà hiếm khi gặp. Tôi thậm chí còn bắt được vài con để ngâm rượu cho cậu Ba kìa.
Tôi trừng mắt:

Sao kì vậy… bữa tôi bị nhốt ở đây… rết cắn tôi quá chừng mà anh nói nghe sao ngộ vậy? Phải cả đám chứ không phải ít, chân tôi sưng đến không đi được luôn.
Anh người làm cũng ngạc nhiên:

Không có chuyện đó cô… nếu có thì cũng chỉ một con, hoặc hai, hiếm khi là ba… nhưng chắc chắn không nhiều như vậy. Tôi dọn dẹp sạch sẽ đây, thậm chí cả kiến cũng không thấy đấy, chứ đừng nói rết.
Tôi hoang mang:

Sao kỳ quá vậy…
Đạt được mục đích, tôi nói thêm và rời khỏi. Nhưng tôi không về phòng ngay, tôi kéo bé Nhỏ đi dạo và hỏi về một số chuyện.

Nhỏ, em nghĩ sao về việc kỳ lạ đó?
Bé Nhỏ cũng suy nghĩ một cách nghiêm túc:

Em… không biết, nhưng em đã thấy lạ từ khi má cô đưa cô về, nhà này không nghe ai kể chuyện bị rết cắn. Có rết cắn cũng chỉ vì đi chân không để đạp trúng, không rơi vào thì chúng không cắn.
Tôi gật đầu, điều đó làm tôi cảm thấy khó hiểu nhất. Tôi không chạy nhảy lo lắng đến nỗi đạp trúng rết ở kho củi. Chuyện rết tụ tập lại và cắn tôi một cách dữ dội là điều không thể hiểu được. Nếu không có bàn tay nào đó gây ra, thậm chí giết tôi, tôi cũng không tin. Nhưng làm thế nào? Cuối cùng, thì ai là người làm ra chuyện này?

Cố nhớ lại một lần nữa chuyện đêm đó, tôi giật mình tỉnh giấc. Quay lại nhìn bé Nhỏ, tôi hỏi:

Sau khi má cô đưa cô về… em có thấy lọ thuốc… lọ thuốc ở dưới đất không?
Bé Nhỏ ngạc nhiên:

Lọ thuốc ở đâu thế? Trong phòng cô à…

Không, ở kho củi, ở kho củi…

Bé Nhỏ suy nghĩ một chút, rồi nó nói:

À em nhớ rồi, lọ thuốc mà vú Chín cho cô đó phải không? Đúng không?
Tôi gật đầu đồng ý:

Đúng, lọ đó… đúng rồi… đúng rồi…

Bữa đó má cô đưa cô về, em không để ý. Nhưng sáng hôm sau, có người xuống dọn dẹp kho củi. Em thấy hơi lạ nhưng nghĩ chỉ là dọn dẹp thôi, lọ thuốc đó chị Cúc Tần đã mang đi rồi.

Cúc Tần… ai vậy?

Bé Nhỏ cười:

Chắc cô không biết, chị Cúc Tần theo hầu cô Oanh…
Mọi thứ dường như đã sáng tỏ, tôi cười mỉm, còn bé Nhỏ ngạc nhiên, lấp lóe:

Cô… đừng nói là cô… cô…

Tôi nắm tay bé Nhỏ và nói nhỏ:

Đừng hoảng hốt như vậy… đó là sự thật đó Nhỏ ạ.

Ôi trời ơi!

Bé Nhỏ đỏ mặt, mắt nhìn chứng kiến một cách ngơ ngác nhưng cũng hài hước. Có lẽ con bé bị sốc, vừa mới khen Thục Oanh tốt bụng, giờ thì…

Thấy bé Nhỏ như vậy, tôi đưa nó đi dạo, và nói:

Sau này em còn gặp nhiều chuyện kinh thiên địa địa hơn thế này, không cần phải hoảng sợ như vậy. Đi đi, cùng tôi dạo một chút, đừng nghĩ nhiều quá.
Bé Nhỏ mặt nhăn nhó và đi theo tôi, suốt đường đi nó không ngừng tỏ ra lo lắng về những gì nó vừa biết. Tôi đã chia sẻ một số chuyện với nó, và con bé cũng hiểu một chút.

Nhưng mà em không hiểu, tại sao chị Oanh lại hại cô… nếu là chị Hà thì em cũng hiểu, nhưng chị Oanh…
Tôi cười:

Cô và chị ấy cùng thích một người.
Bé Nhỏ mắt tròn:

Cùng một người… nhưng… liệu…

Ừ, đúng như em nghĩ.

Bé Nhỏ lại sốc và không biết nói gì. Tội nghiệp, chỉ trong vòng 30 phút mà phải sốc hai lần, không thể chịu đựng nổi. Tôi lại kéo nó đi dạo một vòng, vừa đi vừa hướng dẫn nó trong kế hoạch trả đũa. Những chuyện đã qua là quên đi, bây giờ tôi đã trở lại, và ai làm hại tôi sẽ nhận được sự trả thù.

Khi đi qua khu vườn hoa, tôi thấy một khu vực hoa mười giờ rất đẹp, nên tôi kêu bé Nhỏ đi hái hoa để mang về cắm vào bình. Bé Nhỏ nhìn hướng tôi chỉ và nói:

Khu vực đó… gần một ngôi mộ cổ… chúng ta nên đi chỗ khác đi, trước đó có nhiều hoa mười giờ hơn, không cần phải đi đến đó làm gì.
Tôi nhìn xa hơn một chút và thấy một ngôi mộ cổ thực sự, tôi tò mò hỏi:

Sao vậy Nhỏ? Chẳng có gì đáng sợ cả, mình cũng chỉ đi hái hoa mà thôi.
Bé Nhỏ cảm thấy sợ hãi, nói:

Thôi đi cô, thầy Trứ đã cấm không cho ai đến gần ngôi mộ đó cả. Cho đến giờ chưa ai dám lại gần ngoại trừ khi cúng rằm hàng năm. Chúng ta không nên chơi trò này, rủi ro lắm.

À vậy hả?

Đúng rồi, hãy đi.

Tôi bị bé Nhỏ kéo đi và trong lòng tò mò về ngôi mộ cổ đó. Nếu không phải là mộ của người nhà, thì còn ai và tại sao thầy Trứ không cho ai đến gần? Tôi nhìn lại một vài lần, cảm thấy hơi kỳ lạ… ngôi mộ cổ này nhìn quen quen kiểu gì ấy… có lẽ tôi đã gặp qua một lần ở đâu đó…

Sau bữa trưa, tôi chỉ dặn bé Nhỏ làm một số việc, một là gặp thầy Đồ, hai là đi tìm người mua rết. Thực ra… nếu Thục Oanh dám làm thì phải chịu, không thể để cho bản thân mình bị ức hiếp mãi mãi đâu, phải không?

Tôi cũng đã gặp cậu Bảo trước đó, sau tất cả những chuyện xảy ra, cậu vẫn giữ nguyên bản tính, vẫn tỏ ra hào hiệp ôm con gà đi đá. Khi thấy tôi, cậu hỏi vài câu rồi chúc mừng hôn sự của tôi với cậu Ngọc, cậu hy vọng tôi sẽ hạnh phúc. Chúng tôi chỉ kịp trò chuyện vài câu khi có người chạy tới thông báo gì đó cho cậu Bảo, sau đó họ gấp gáp rời đi, quên mất tôi vẫn đứng bên cạnh. Tôi nhìn cách cậu Bảo nhìn người thông báo, ánh mắt sắc bén không kém gì cậu Cả, loại ánh mắt này không phải của một người hời hợt. Cậu Bảo, không phải như vậy đâu, việc gia sản nhà hội đồng Trầm sẽ rơi vào tay ai vẫn chưa rõ.

Khi tôi đang suy ngẫm về cậu Bảo, từ sau lưng vang lên giọng lảnh lót của Kim Chi, “oan gia truyền kiếp” của tôi.

À, Út Quân đúng không? Bây giờ còn lén nhìn anh Ba của tôi à? Sao mày lại lăng loàn như vậy?
Tôi quay lại nhìn cô ta, mắt nhấp nhô, tôi cười nhạt:

À, thì ra là Kim Chi, sao miệng cô lại phun mùi khó chịu như vậy? Cô đứng đó, tôi đứng đây, nếu cô chỉ cần thở thôi thì tôi cũng không muốn chịu nổi nữa đâu.
Kim Chi, tính cách nóng nảy và cứng đầu, nghe tôi nói như vậy, cô phát cáu, chỉ vào mặt tôi và nói:

Mày… nói ngon lành thế, mày tưởng chỉ cần anh Ba tao ngỏ lời là mày có thể làm chị dâu à? Đừng mơ, mày cũng chỉ là con nhỏ sống nhờ ăn của gia đình mà thôi. Đừng có mơ làm chị dâu của tao.
Tôi phì cười, nụ cười châm chọc:

Không làm chị dâu… vậy cô định làm gì tôi? Đánh tôi à? Úi chà, tôi sợ quá, sợ đến mức muốn khóc luôn đây. Dù sao thì tôi cũng là chị Hai của cô, em chồng ăn nói ngang ngược quá… sau này đừng trách chị Hai ra tay không nể mặt.
Kim Chi dũng cảm đến trước mặt tôi, cô đanh mặt và muốn tát tôi, giọng oán giận như đàn bà đánh ghen.

Mày… thằng cha con gái mẹ mày không dạy mày thì hôm nay tao sẽ dạy mày.
Tay cô ta giơ lên cao, tôi nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, từ trước đến giờ toàn Kim Chi tấn công tôi, hôm nay tới lượt tôi…

“Chát, chát”, hai cái tát vang lên, trên gương mặt của Kim Chi xuất hiện ba bốn dấu tay đỏ. Cô tròn mắt nhìn tôi, môi giật giật không thể nói được lời. Tôi nhìn cô như vậy, trong lòng lại cảm thấy hào hứng, tôi nhìn chằm chằm, quát lớn:

Muốn tôi dạy em không? Mày kêu thằng cha con gái mẹ tôi là ai? Cha mẹ tôi để mày kêu như vậy à? Mày có biết mày có được như ngày hôm nay là nhờ ai không? Là nhờ gia đình tôi… mày tự phụ với tôi à? Mày nghĩ là tôi nhịn mày mãi à? Hả?
Tôi quát lớn và cũng siết chặt cổ tay Kim Chi, cô run lên, mặt trắng bệch. Có lẽ cô chưa từng thấy tôi nổi giận như vậy, cô thấy sốc. Tôi kéo cô gần lại, mắt nhìn chằm chằm, tôi cười khinh:

Mày ngốc lắm, mày luôn tưởng mình khôn ngoan nhưng thực ra mày rất ngốc. Mày bị người khác hại nhưng vẫn còn ngốc, mày đã tin một con cáo như mày, bị nó đâm sau lưng. Nuôi sói trong nhà… tôi thấy thương cho mày.

Kim Chi đứng như đống đá, tay cô cố gắng giải thoát khỏi sự siết chặt, mắt cô rụt rè run rẩy khi hỏi:

Mày… mày nói gì vậy? Mày nói gì?
Tôi nhẹ nhàng cười:

Mày cứ tưởng tốt với con cáo là nó không trảm mày sao? Mày thật ngu. Về chuyện cậu Nghị… mày còn nghĩ như thế hả? Thật là ngu, nếu tao là mày, tao chắc là tự tử đi rồi, không chịu sống trong ngu dốt như mày.
Kim Chi tròn mắt nhìn tôi, cứ như là mất hồn vậy, tôi cũng buông tay cô ra, không siết chặt nữa. Tôi vỗ vỗ tay mình và nói:

Tao không tha thứ cho mày chuyện mày đánh tao đâu, nhưng tháng này tao xui quá, tạm thời tao ghi sổ cho mày. Chỉ cần mày còn hành động như vậy, hai cái tát này không phải là kết thúc…

Mày… mày định làm gì với tao?

Tôi cười to:

Làm gì? Tao làm gì được với mày… tối đa là tiễn mày trước một đoạn… chưa cưới mà đã chết, gọi là trinh nữ à?
Kim Chi lùi về vài bước, cô run sợ hãi, chỉ vào tôi:

Mày dám… mày dám…
Tôi tỏ ra bình thản:

Thử mày xem, xem tao nói thật hay đùa. Lần này tao trở lại… nhất định không để mày yên… đợi xem.

Mày!

Thấy cô ta hồi phục lại, tôi vung tay muốn tát nhưng cô ta né tránh. Thấy cô ta sợ như vậy, tôi dừng lại, trước hết chỉ là cảnh cáo vài cái tát, để xem tình hình rồi quyết định tiếp. Kim Chi là cô út của gia đình hội đồng, không phải dễ dàng đánh đấm hoặc giết chết, thậm chí cậu Cả cũng sẽ thương cảm cho cô ta.

Tôi thở dài, xoa xoa tay mình, thực sự không quen việc làm hại người, chỉ mới tát vài cái đã thấy đau tay, thực sự…

Cô Út, cô Út.
Nghe tiếng vú Chín gọi, tôi dừng lại để nghe có chuyện gì, trước mặt tôi, vú Chín dắt một cô bé khoảng 15-16 tuổi đi tới, thấy tôi nhìn, vú Chín giải thích:

Cô, từ nay trở đi, để Thảo theo hầu cô, đây là người mới, bà bảo cô nhận hầu nó.
Tôi hơi ngạc nhiên, tôi nói:

Ồ, không cần đâu, con bé Nhỏ của tôi là đủ rồi.
Vú Chín đẩy bé Thảo tới gần, bà nói:

Vậy thì để hai đứa cùng ở với cô, khi nào cô cưới về đây, cũng cần có thêm người hầu mà… để Thảo theo cô, cô cũng quen với bé này rồi, bé cũng lanh lợi lắm đấy.
Tôi nhìn bé Thảo, mặt trông rất dễ thương và hiền lành, thấy tôi nhìn, nó cúi đầu chào:

Cô Út, em chào cô Út.

Ồ, cô chào em.

Vú Chín cười:

Vậy thì mọi người nói chuyện tiếp đi, tôi đi trước có chuyện.
Vú Chín đi, tôi không biết nói gì, đang lúng túng thì bé Thảo nói trước, những gì nó nói làm tim tôi đập loạn không ngừng.

Cô Út, cậu Cả sai em đến hầu cô và giúp cô, cô yên tâm ở bên em….
Nó dừng lại một chút, rồi lại nói:

Cậu Cả bảo em nói lại với cô, cậu vẫn khỏe mạnh, cậu mong cô giữ gìn sức khỏe… nếu có duyên, chắc chúng ta sẽ gặp lại.
Có duyên sẽ gặp lại… có duyên sẽ gặp lại…

Bài viết liên quan