Làm dâu nhà hội đồng chương 38 | Em phải cẩn thận
Tôi dẫn bé Thảo vào phòng, nhìn thấy cô bé ngồi ngay ngắn trên ghế, tôi liền hỏi:
Xin lỗi bé… Bé có phải là người của cậu Cả không?
Bé Thảo gật đầu, biểu cảm trên khuôn mặt khá chân thực:
Dạ cô, em là người ở của cậu.
Tôi ngồi xuống ghế, tiếp tục hỏi:
Cậu có nói gì với bé không?
Bé Thảo gật đầu:
Cậu dặn em phải hầu hạ cô tốt, giúp cô làm mấy việc cô sai biểu.
Và… còn điều gì nữa không?
Cậu nói cô là người tốt, em theo cô, cô sẽ không để cho em thiệt thòi. Cậu dặn em phải trung thành và phụ giúp cô về chuyện gia đình.
Tôi nhìn bé Thảo, bỗng cảm thấy không biết nói gì. Cậu Cả đã không phải là không quan tâm tôi, cậu rõ ràng đã để ý tới tôi, nhưng tại sao… Tôi không thể hiểu, tôi thực sự không hiểu.
Môi tôi run lên nhưng vẫn tiếp tục:
Cậu… có sao không?
Cậu vẫn khỏe mạnh như cô.
Vẫn ổn…
Dạ, vẫn ổn, hàng ngày cậu ăn uống và di chuyển bình thường.
Nhìn bé Thảo, tôi cảm thấy nửa tin nửa ngờ, câu trả lời của bé Thảo nghe có vẻ thật nhưng tôi vẫn cảm thấy không yên tâm. Cách tôi hỏi và cách bé Thảo trả lời… có hơi khác biệt một chút.
Sau vài câu chuyện nhỏ về gia đình và tên tuổi của bé Thảo, khi bé Nhỏ về, tôi kêu bé Nhỏ đưa bé Thảo đến chỗ nghỉ ngơi của người giúp việc rồi giới thiệu bé Thảo cho mọi người trong nhà, để bé không cảm thấy lạ lẫm. Nếu người đưa bé đến không phải là cậu Cả, tôi nhất định sẽ không chấp nhận, nhưng nếu là cậu Cả, bất kể giá nào, tôi cũng sẽ nhận bé Thảo. Nhìn hai bé đi rồi, tôi lại ngồi yên một chỗ và thở dài. Cậu Cả… cậu đang âm mưu gì thế? Cậu nói không thương tôi nhưng tại sao lại quan tâm đến tôi như vậy? Tại sao vậy?
Buổi chiều, tôi đến thăm dì Nguyệt. Khi bước vào phòng, dì ấy vừa mới thức dậy. Thấy tôi, dì Nguyệt mỉm cười nhẹ, một nụ cười mong manh, dì vươn tay về phía tôi và nói nhè nhẹ:
Út Quân… ngồi lại đây đi…
Tôi cười rạng rỡ và nhanh chóng bước tới gần dì, dì vừa mới thức dậy nên tinh thần còn mơ màng, cộng thêm sức khỏe không được tốt nên dì trông thấy mảnh khảnh và yếu đuối. Tôi ngồi xuống và nắm chặt tay dì, lo lắng hỏi:
Dì, sao dì lại yếu đến thế? Con chỉ vừa đi ra khỏi nhà một thời gian thôi mà dì lại bị ốm như vậy?
Dì Nguyệt cười yếu ớt, vỗ nhẹ tay tôi để an ủi:
Bệnh như vậy mà dì vẫn khỏe mạnh lắm chứ, đừng lo lắng quá con ạ. Con… cảm thấy thế nào khi trở về đây?
Tôi cười nhẹ:
Không… không có gì lạ lùng cả dì ạ.
Thấy tôi hơi ngần ngại, dì Nguyệt thở dài và nói:
Dì biết mà, dì biết con trở về lần này là do bị ép buộc, dì cũng biết hôm qua con phải đối mặt với sự bất công nhưng dì không còn cách nào khác. Con… đừng cố chấp quá… thằng Ngọc thật sự yêu con nhưng nó là đàn ông, không thể tránh khỏi sự chiếm hữu đối với phụ nữ. Trước kia, con không từ chối nó, nhưng bây giờ lại từ chối thẳng thừng… có thể làm cho thằng nhỏ tức giận và hành động liều mạng. Nhưng con đừng lo, nó chỉ làm phiền con thôi, dì cam đoan nó sẽ không để cha con bị bắt và phải ngồi tù đâu.
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng thái độ của tôi có chút bất mãn và không hài lòng:
Tất nhiên rồi, con hiểu cậu Hai chỉ đang giễu con thôi. Nhưng nếu cha con bị bắt thật sự, dù có chết con cũng không để cậu ấy lấy cha. Những gì con nói đây là từ trái tim của con, dù dì có giận con, có buồn lòng với con thì con cũng phải chịu. Lần này con về đây… không phải là do ý muốn của con, và tương lai thì sẽ ra sao… con không muốn đoán trước.
Dì Nguyệt nhìn tôi, trên khuôn mặt mệt mỏi hoàn toàn là nét buồn bã, dì thở dài một lúc rồi lại ho khan vài tiếng, tôi phải lấy nước ấm cho dì uống để thông cổ. Vuốt nhẹ lưng cho dì, nhưng dì không thể nào giữ lại và nói trong khó khăn:
Dì hiểu tâm tư của con dành cho ai, nhưng không được… hai đứa không được…
Dì Nguyệt nói nhưng lại ho khan tới nổi mặt đỏ ửng, tôi lo lắng khi thấy dì đau khổ như vậy chỉ để nói cho tôi nghe, trong lòng tôi rối bời và bối rối. Thì ra dì biết về tình cảm của tôi dành cho cậu Cả, dì biết hết mọi thứ…
Đủ rồi đấy dì ơi, đừng nói nữa… dì nằm xuống nghỉ đi… hãy nghỉ ngơi đi.
Cuối cùng dì Nguyệt cũng lắng nghe lời tôi và nằm xuống, tôi thấy dì rất mệt nên gọi vú Chín vào để chăm sóc dì. Vì mới về nên tôi chưa quen với tình trạng sức khỏe của dì, sợ làm lộn tay chân gì đó khiến dì cảm thấy khó chịu. Vú Chín nghe tôi gọi, liền chạy vội vào và chuẩn bị thuốc cho dì, sau khi dì uống xong thuốc, dì mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường. Thấy vậy, tôi rời đi ra ngoài, không làm phiền dì nữa để dì có thể nghỉ ngơi thoải mái hơn.
Vú, tại sao dì Nguyệt ngày càng yếu đi vậy?
Vú Chín đang bận rộn với việc chuẩn bị thuốc, nghe tôi hỏi, bà trả lời với một hơi dài:
Không có gì để che giấu đâu, kể từ sau vụ mất thai, bà chủ suy sụp nhiều lắm. Ban đầu, bà chỉ biết khóc thôi, khóc đến mất hết nước mắt, tôi và cậu Hai đã khuyên bảo nhiều lần thì bà mới chịu nghe. Nhưng sau đó tình hình cũng không khá hơn, bà ốm nặng, sức khỏe ngày càng suy giảm, thầy Đồ nói do… tình trạng tâm lý mà dần dần trở nên như vậy.
Tôi nghe và cảm thấy xót xa:
Vậy thầy Trầm ở đâu? Sao vú không mời ông vào để ông giúp đỡ dì, an ủi dì để dì không cảm thấy buồn?
Vú Chín trả lời với sự không hài lòng:
Ông chủ… kiêng kị phụ nữ sinh con nên không bước chân vào phòng bà chủ đâu. Từ khi vụ mất thai xảy ra, ông chỉ ghé thăm một lần, nhưng cũng chỉ đứng ở ngoài cửa phòng và nhìn vào, không dám tiến gần bà chủ. Cô cũng chẳng biết, thời đại bây giờ đã thay đổi, bà chủ bị ốm như vậy mà mọi người cũng coi thường bà. Hôm trước may mắn là cậu Cả ghé lại để thăm bà chứ… nếu không có cậu Cả ở đây, chắc là không ai dám động đến quyền lợi của bà. Bà chủ của tôi thực sự đáng thương, bà quá hiền lành mà.
Tôi tức giận với thái độ của thầy Trầm, một người thường được biết đến với sự tôn trọng và lịch sự, lại đối xử một cách tàn nhẫn với vợ mình. Sự kiêng kỵ với việc sinh con không thể là lý do để đối xử như vậy với một người phụ nữ.
Còn cậu Hai và Kim Chi đâu? Hai người họ không nói gì về tình trạng của dì sao?
Vú Chín cười nhạt:
Cậu Hai cũng thương bà chủ lắm nhưng do nghe lời Bà Nội và ông chủ nên không dám đến thăm bà. Gần đây mới dám đến, nhưng cũng chỉ lén lút mà thôi, sợ Bà Nội nổi giận. Còn cô Kim Chi… đừng bàn đến cô ấy nữa, cô ấy không quan tâm tới bà chủ, ở nhà suốt ngày chẳng bao giờ đến để chăm sóc bà chủ đâu. Tôi nói với cô ấy là mặc dù bà chủ có hai người con nhưng tôi không thấy ai thương bà chủ bằng cậu Cả cả… thậm chí còn kém hơn cả người ngoài là cô đấy.
Tôi cảm thấy khá bực tức khi nhớ lại việc dì Kim Chi thường xuyên làm phiền và không quan tâm đến dì Nguyệt khi dì Nguyệt đang bị ốm. Dì Kim Chi cứ thích làm những việc không đâu vào đâu, thật là phiền toái.
Đang trong lúc trò chuyện thì dì Dung bước tới từ xa. Khi nhìn thấy tôi và vú Chín đứng chung một chỗ, dì Dung mỉm cười và hỏi:
Út Quân…con đến thăm dì hả con?
Tôi gật đầu trả lời:
Dạ vâng, nhưng dì Nguyệt đang mệt nên đã đi ngủ rồi ạ.
Dì Dung nhìn về phía vú Chín, dì tỏ ra không hài lòng:
Sao chị Hai lại trở bệnh thế này lại vậy vú? Tôi đã bảo vú mọi chuyện cần báo với tôi ngay mà, để chị Hai bị ốm thế này là không được.
Vú Chín cúi đầu và trả lời:
Dạ bà, bà chủ cũng vậy, mỗi lần ho nhiều là bà khó thở.
Vậy đã uống thuốc chưa? Hết thuốc thì phải báo để tôi đi mua thêm về cho chị Hai. Bà đó vú, bà thật là lơ đễnh, chị Hai có chuyện gì thì bà không yên với ông đâu.
Tôi nhìn dì Nguyệt và thấy một chút bất ngờ. Tôi mới về không lâu mà thái độ của dì đã thay đổi đáng kể. Trước đây, dì luôn biểu lộ sự nhút nhát và dịu dàng, nhưng bây giờ, dì lại nói như một người luôn quen với việc chỉ trích. Đó là một sự thay đổi đáng kể, và tôi tự hỏi liệu thời đại có thực sự đã thay đổi như vú Chín nói không.
Vú Chín đáp:
Dạ, bà, tôi hiểu rồi… tôi hiểu rồi…
Thấy vú Chín rất sợ dì Dung, tôi cảm thấy một chút bực tức. Tôi cười và nói:
Dì đừng lo lắng, vú thôi coi chừng thôi. Nếu hết thuốc, chúng ta sẽ nhờ bé Nhỏ ra mua hoặc mời thầy Đồ tới kiểm tra và mua thuốc. Việc quan trọng là phải đảm bảo dì Nguyệt được chăm sóc và điều trị bệnh trước tiên, chứ không phải việc mời thầy tới đi lui.
Dì Dung cười nhẹ:
Ừ, bạn nói đúng. Nhưng mời thầy Đồ tới cũng không phải là một việc dễ dàng, mà bệnh của chị Hai cũng không phải là loại bệnh có thể chữa trị nhanh chóng. Thầy cũng đã nói như vậy.
Tôi nhếch môi một chút, thái độ cứng rắn hơn:
Đúng là vậy, nhà mình không thiếu tiền đâu, nhưng không có nghĩa là mỗi ngày đều phải mời thầy Đồ tới. Chúng ta cần tập trung vào việc chữa trị bệnh cho dì Nguyệt trước. Việc mời thầy Đồ tới đi lại chỉ là phương tiện, còn quan trọng nhất là sức khỏe của dì.
Dì Dung nghe tôi nói, nụ cười trên môi dì có vẻ cứng lại một chút, nhưng sau đó, dì Dung lại mỉm cười:
Con nói đúng đấy, và dì cũng hiểu. Quan trọng là chăm sóc cho dì Nguyệt một cách tốt nhất.
Tôi lắng nghe dì Dung nghiêm túc, đang suy nghĩ về một số vấn đề nên không trả lời lại dì. Sau vài câu nói, dì Dung tìm cớ để đi thăm bà Nội, rồi đi trước, để lại tôi ở lại với vú Chín. Khi dì Dung đã đi, vú Chín nhẹ nhàng nói với tôi:
Em, đừng cãi nhau với bà nhỏ làm gì…
Tôi nhăn mày:
Tại sao lại không được vậy vú?
Vú Chín lén nhìn xung quanh rồi nói nhỏ:
Bà nhỏ giờ đã khác với trước rồi, mọi quyền lợi trong nhà đều nằm trong tay bà nhỏ… Em cãi lại bà ấy chỉ tổn thương chính mình thôi, em là con dâu chưa lấy chồng… đừng để có chuyện với mẹ chồng, em hiểu chứ?
Vú nói gì vậy, lạ thế? Dì tôi vẫn còn sống và ở đây… Khi nào thì đến lượt dì tôi quản lý?
Vú Chín giữ tay tôi, bà nói cấp kích:
Đừng nói quá nhiều em ơi, em đừng nên nói quá nhiều… biết rằng bà chủ còn sống nhưng giờ đây bà ấy bị ốm… không còn sức lực để quản lý toàn bộ công việc. Ông chủ đã giao phó tất cả cho bà nhỏ, và ông còn thương bà nhỏ nữa… em hiểu ý bà chứ.
Tôi tức giận nhưng vú Chín khuyên tôi đừng làm gì gây rối và liên quan đến dì Nguyệt, nên tôi tạm thời kiềm chế. Trở lại phòng, tôi càng nghĩ càng thấy bực bội, thực sự là đừng nên đánh giá người qua vẻ bề ngoài, dì Dung dù có hiền lành nhưng chưa chắc đã là tốt bụng, cứ như một con sói đội lốt cừu con thôi. Dì Dung, có lẽ dì đã chờ đợi ngày này từ lâu rồi đấy…
Chuyện sức khỏe của dì Nguyệt, tôi cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng bé Nhỏ đang bận với chuyện riêng nên tôi không giao nhiệm vụ cho cô. Dù tôi cũng có bé Thảo, nhưng tôi vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn, dùng người thì phải tin tưởng, nếu không tin tưởng thì không nên sử dụng.
Gần đây, tôi thường nói dối cậu Hai rằng tôi đi thăm mẹ nhưng thực tế là tôi đi sang nhà cậu Cả chơi. Tôi muốn thử lòng bé Thảo, và cũng có một số kế hoạch riêng. Sáng nay, như mọi ngày, tôi chuẩn bị để đi sang nhà cậu Cả, tôi cũng đã nhắc bé Thảo phải ở nhà và chú ý đến cậu Hai. Tôi cũng giao cho bé nhiệm vụ điều tra thuốc dành cho dì Nguyệt, tôi biết rằng có vấn đề ở trong phòng dì, hoặc chỗ thuốc kia, nhưng tôi chưa chắc mấu chốt nằm ở đâu. Hôm trước, cậu Cả đã nói với tôi rằng bé Thảo không cần phải lo, vì vậy hôm nay tôi mới giao nhiệm vụ cho bé. Tôi tin tưởng cậu Cả, nhưng với bé Thảo, tôi cần thêm một chút thời gian để quan sát, nhưng tôi cảm thấy yên tâm vì khi nhận nhiệm vụ, cô bé có vẻ rất phấn khích. Cô bé nói với bé Nhỏ rằng cô ấy thích làm thám tử.
Như thường lệ, tôi để bé Nhỏ ở nhà rồi đi đò qua nhà cậu Cả. Lại như mọi khi, người trong nhà mở cửa vui vẻ đón tôi và đem trái cây, bánh và trà nóng ra cho tôi. Tôi ngồi một mình ở ngoài vườn, vừa ăn vừa thưởng thức khung cảnh, mặc dù không vui nhưng cũng như một cách giải tỏa stress. Cậu Cả vẫn như thế, không chịu gặp tôi, bao nhiêu lần tôi đến là bấy nhiêu lần cậu ấy trốn trong nhà. Nhưng tôi không ép buộc cậu, mục đích của tôi chỉ là đến đây để thư giãn, còn việc cậu có ra hay không… thì tùy.
Khi đã đến giờ về, tôi đứng dậy, đội nón bà ba và chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, trước khi tôi ra cổng, anh quản gia trong nhà kêu tôi lại. Nghe anh ấy gọi, tôi quay lại, có chút mong đợi.
Cô Út… cô đợi một lát.
Tôi hỏi ngay:
Có việc gì vậy anh quản gia?
Anh ta đưa cho tôi một túi nhỏ, không biết bên trong là gì. Tôi nhận túi và anh ta dặn dò:
Cậu Cả muốn tôi đưa cái này cho cô, và yêu cầu cô phải đọc kỹ nội dung.
Tôi sờ sờ túi nhỏ, có vẻ như bên trong có một vật gì đó, tôi nhìn lên và hỏi:
Cậu có nói gì thêm không?
Anh quản gia lắc đầu:
Cậu chỉ nói như vậy thôi, và yêu cầu cô về sớm, mai lại đến.
Anh… vẫn khỏe chứ?
Anh quản gia gật đầu, nhưng ánh mắt anh có vẻ tránh né:
Vẫn khỏe… cô yên tâm.
Lúc đó, ngoài cổng có người mang theo một túi giống như là thuốc, anh quản gia thấy tôi nhìn qua nên ra lệnh cho họ vào trong nhanh chóng. Tôi không rành về thuốc nam, nhưng có vẻ như trong túi đó chứa đựng thuốc, cây thuốc vẫn tươi mới chưa được sấy khô.
Cô về đi, tôi phải đóng cửa.
Anh quản gia đuổi khách, tôi cũng không thể đứng đó mãi không chịu đi. Ngày mai tôi sẽ trở lại, và tôi sẽ điều tra kỹ hơn.
Ra khỏi cổng, tôi mở túi ra và xem ngay, bên trong là một chiếc dây chuyền mà Út Quân đã đưa cho cậu Cả ở bờ sông, kèm theo một bức thư, chắc là của cậu Cả.
“Tôi đã tìm được ông thợ làm vàng ở tiệm vàng Bích Bảo, ông thợ mà tôi từng đặt bốn sợi dây chuyền vàng. Ông ta xác nhận rằng cậu Ba Bảo, con trai của ông hội đồng Trầm, từng mua một sợi dây chuyền giống hệt như bốn sợi mà tôi đã đặt, nhưng sợi đó không có dấu hiệu T của nhà hội đồng. Tôi cũng đã hỏi Thục Oanh, cô ấy cho biết Ba Bảo từng tặng sợi dây chuyền đó cho cô, nhưng cô ấy đã không nhận. Khi đã nói đến đây, chắc em cũng hiểu tôi đang muốn nói gì rồi phải không? Bây giờ, phần còn lại là của em. Út Quân, hãy cẩn thận…
Cậu Cả!”