Làm dâu nhà hội đồng chương 39 | Ăn miếng trả miếng
Nói như vậy, việc đối mặt với vấn đề của Út Quân và cậu Bảo là có liên quan sao? Tại sao cậu Bảo lại có thể đến mức giết Út Quân? Tôi biết cậu Bảo không phải là người có vẻ bề ngoài đó, nhưng từ khi tôi đến đây đến giờ, cậu ấy không bao giờ gây ra vấn đề nào đối với tôi… Vậy thì tại sao?
Trên đò, tôi suy nghĩ vô cùng, liệu có thể cậu Cả đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào khả năng của tôi không, khi đưa vấn đề này đến trước mặt tôi và yêu cầu tôi tiếp tục điều tra?
Đau đầu, thực sự đau đầu.
Khi đò đến bến, bé Nhỏ đến và giúp tôi lên bờ. Thấy tôi trầm ngâm, cô bé hỏi:
Cô, có chuyện gì vậy?
Tôi lắc đầu, định nói không, nhưng sau đó tôi suy nghĩ lại và hỏi:
Nhỏ, có điều này… cô muốn em trả lời.
Bé Nhỏ che dù cho tôi và nói:
Dạ, cô hỏi đi.
Tôi giả vờ như thăm dò và nói:
Em đã ở nhà hội đồng từ lâu, em nghĩ sao về cậu Bảo?
Bé Nhỏ có chút ngạc nhiên nhưng trả lời chân thành:
Cậu Bảo à, cậu ấy hiền lành, chỉ có chút thích chơi nhưng không giỏi như cậu Hai.
Ừ, nhưng trước đây, có khi nào… nghĩa là trước khi tôi gặp tai nạn gần chết… cô và cậu Bảo có mâu thuẫn gì không Nhỏ?
Dạ, không có mâu thuẫn gì cả, cậu Bảo tốt với cô mà, và em thấy cậu ấy cũng tốt với mọi người.
Ừ, tôi hiểu rồi.
Thấy tôi gật đầu, bé Nhỏ tiếp tục hỏi:
Cô, có chuyện gì vậy, sao cô hỏi về cậu Bảo thế?
Không có gì đâu, em cũng biết là tôi đã quên hết mọi chuyện rồi nhưng đôi khi tôi muốn hỏi để nhớ lại chút. Mà tôi cũng thấy cậu Bảo là người tốt, dù có chút thích chơi nhưng hiền lành và biết lắng nghe. Tôi chỉ lo là tính cách của tôi trước đây có làm ai đó không vui.
Thấy tôi có vẻ buồn, bé Nhỏ an ủi:
Cô đừng lo, cô Út, trước đây có vẻ khác, nhưng cô cũng không bao giờ làm tổn thương ai đâu. Cô Kim Chi và cô luôn có mâu thuẫn, cô nhưng cũng chỉ giữ lòng thôi, còn cô Kim Chi thì thôi lấn tới. Bây giờ em thấy cô Kim Chi cũng giảm bớt cái thái độ đó rồi. Em không thấy cô gây rối với ai cả, cô ít nói ít ra ngoài nên không gặp ai nhiều. À…
À… có gì đâu?
Bé Nhỏ như nhớ ra điều gì đó, nói:
Em có nghe một chuyện, nhưng không biết là thật hay không, vì em cũng chỉ nghe người ta nói lại thôi.
Chuyện gì vậy?
Hồi đó, em nghe nói, chẳng qua là nghe thôi nhé… cô và dì Dung… từng có xích mích.
Thông tin này hơi bất ngờ, tôi kinh ngạc hỏi lại:
Em nói là… tôi và… dì Dung… mẹ của cậu Bảo?
Bé Nhỏ gật đầu:
Vâng, em nghe nói như vậy thôi, không biết có đúng không nữa.
Tôi gấp gáp:
Ai kể cho em nghe?
Có lẽ là anh Dừa… chắc là anh Dừa.
Được… đi… về nhà, về nhà em kêu anh Dừa tới gặp tôi.
Dạ.
Hai chủ tớ về nhà, ngay khi tới tôi đã sai bé Nhỏ đi gặp anh Dừa để hỏi chuyện. Không mất nhiều thời gian, anh Dừa đã nhớ ra và kể lại:
Tớ thấy Út Quân và bà nhỏ đang nói riêng ở đình mát. Tớ nhìn thấy không phải là cãi vã gì đâu, nhưng bà nhỏ trông rất sợ, mặt xanh dẫn. Tớ thấy lạ và nghĩ, thường thì Út Quân không phải là người hung dữ với ai đâu, vậy mà bà nhỏ lại tỏ ra lo lắng như vậy.
Tôi nhanh chóng hỏi tiếp:
Vậy tớ lúc đó sao? Anh có nghe được tớ với dì Dung nói chuyện gì không?
Anh Dừa lắc đầu:
Tớ đang làm việc gần đó, nhưng tớ không thấy và cũng không nghe được gì nhiều, và tớ cũng không muốn nghe nữa. Tóm lại, Út Quân trông bình thường, không có dấu hiệu giận dữ hoặc bực mình. Nhưng bà nhỏ thì khác, cô ấy trông sợ hãi…
Tôi nghĩ rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng cuối cùng là gì nhỉ? Chuyện gì khiến anh Dừa nói rằng dì Dung có vẻ sợ tớ?
Tôi nhìn anh Dừa và hỏi tiếp:
Anh nhớ rõ không, tớ và bà nhỏ ở đình mát… rồi sau bao lâu tớ gặp tai nạn?
Anh Dừa có vẻ sợ hãi, và ý tứ của anh ta trở nên dè dặt hơn. Thấy anh ta lo lắng, tôi cố gắng làm dịu lại:
Đừng lo, anh Dừa. Anh cũng biết rồi, tớ đã quên hết chuyện xưa, giờ mới nhớ lại nên mới kêu anh đến để hỏi. Không có chuyện gì đâu, tớ không làm gì hại anh cả.
Bé Nhỏ cũng thêm vào để anh Dừa yên tâm hơn, anh ta suy nghĩ một lát rồi mới trả lời:
Tớ không nhớ chính xác, nhưng khoảng một, hai ngày nữa thì có thể bạn gặp chuyện. Tớ chỉ biết những gì tớ thấy và tớ không muốn xen vào chuyện riêng tư của bạn.
Anh Dừa cũng là người biết phân biệt, biết cái nào nên giữ và cái nào nên bỏ. Thấy anh ta cũng nhiệt tình, tớ kêu bé Nhỏ lấy tiền thưởng cho anh ta và nhắc anh ta không nên kể lại chuyện này cho ai.
Anh Dừa, đừng nói chuyện này với ai, và nếu anh nhớ thêm gì thì thông báo cho tớ, tớ sẽ thưởng thêm tiền cho anh.
Dạ, tớ hiểu rồi, cô Út. Nếu nhớ được thêm chuyện gì thì tớ sẽ báo cho cô.
Khi anh Dừa ra khỏi, tớ ngồi suy nghĩ, tớ thực sự tò mò không biết có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Liệu Út Quân có bị ảnh hưởng từ cái gì đó mà không kể cho tớ nghe? Hay là cô ấy không để tâm tới chuyện đó? Nhưng cuối cùng, sự việc là gì? Chuyện gì khiến dì Dung, một người trầm ổn và tự chủ, lại bất ngờ sợ hãi Út Quân như vậy? Rốt cuộc, có điều gì xảy ra không?
Ngồi suy tư cả buổi, tôi rút ra một vài điều. Tôi suy luận rằng cái chết của Út Quân có thể có liên quan đến cậu Bảo. Nguyên nhân và thủ phạm là ai thì tôi cần tiếp tục điều tra, hy vọng sẽ sớm tìm ra hung thủ để báo thù cho Út Quân.
Về vụ việc thuốc thang của dì Nguyệt, tôi đang tiến hành điều tra. Tôi đã nhắc nhở vú Chín để ý đến dì Nguyệt hơn, đặc biệt là việc sử dụng thuốc uống hàng ngày của dì ấy. Tôi không tin vào khái niệm bệnh tâm thần của dì Nguyệt, tôi nghĩ rằng dì ấy có vấn đề về sức khỏe thể chất.
Đối với dì Dung, tôi đã tăng cường sự gần gũi hơn và hy vọng sẽ tìm ra điểm yếu nào đó. Dì Dung cũng có vẻ muốn tăng cường mối quan hệ với tôi, có lẽ để củng cố vị thế của mình trong gia đình. Tôi nghĩ rằng dì ấy cũng lo ngại rằng sau này khi tôi lấy chồng, nếu tôi ủng hộ dì Nguyệt mà đối đầu với dì Dung, điều này sẽ làm phiền bà ấy. Thật tài ba, sau bao năm giấu kín, bây giờ mới lộ ra ý đồ thực sự.
Sáng sớm, dì Dung đã mời tôi đi chợ cùng, bà ấy muốn mua sắm vải để may đồ mới cho tôi. Trên đường về, dì Dung tạo cơ hội để nói chuyện với tôi. Dì ấy cười và hỏi:
Thật nhanh chóng, cô dâu của chúng ta sắp xuất hiện rồi đấy.
Tôi cười và đáp:
Dạ, dì nói vậy làm tôi nhớ lại thời thơ ấu quá…
Nhưng rồi tôi trở nên buồn bã:
Tiếc thay, tôi không nhớ gì cả… Từ khi gặp tai nạn té sông, tới giờ, tôi không nhớ lại được gì cả.
Dì Dung an ủi tôi:
Đừng buồn, nếu không nhớ thì thôi. Mà tôi thấy cô giờ cũng tốt lắm, vui vẻ và hoạt bát hơn trước nhiều, nhìn cô mà dễ thương lắm, đúng là không ai giống Ngọc cả.
Tôi cười ngượng ngùng:
Dì đừng nói như vậy…
Dì Dung cười:
Con gái lớn rồi mà da mặt mỏng, một chút mà đã đỏ lên hết rồi. Thật là đáng thương cho cậu Bảo nhà dì, nếu cậu ta thích cô, thì cậu ta thật may mắn.
Dì ơi… cậu Bảo thật tốt bụng, không có gì phải lo lắng.
Thôi thôi, cái thằng đó… khi nhắc đến nó, tôi lại cảm thấy phiền lòng. Thôi bỏ qua nó đi, con đã chuẩn bị gì cho ngày cưới chưa?
Tôi cười nhẹ, không quá nghiêm túc:
Ngày cưới chưa quyết định dì, ta sẽ từ từ. Không cần vội vàng lắm.
Xe ngựa tiến gần nhà, nhìn ra bờ sông, tôi giả vờ thở dài buồn bã và nói:
Cũng may, bữa đó tôi đã sống sót sau tai nạn, chưa qua một năm mà đã sắp hết rồi, thật nhanh chóng.
Ừ, thật nhanh.
Tôi quay lại nhìn dì Dung, tôi nói một cách trầm trồ:
Nhưng tôi không tin rằng tôi đã trượt chân, tôi nghĩ có người đã hại tôi, có người đã cố ý đẩy tôi xuống sông…
Dì Dung giật mình, dì ấy mở to mắt nhìn tôi, nói với giọng bất ngờ:
Có người hại con… là ai?
Tôi ngồi lại gần bên dì, mặt trầm ngâm, tôi nhấn mạnh:
Tôi nghi ngờ… là Kim Chi.
Dì Dung kinh ngạc:
Kim Chi?
Phải, tôi nghi là cô ấy, nhưng không có bằng chứng. Trong nhà này, chỉ có cô ấy muốn hại tôi, sau khi suy nghĩ lại, chỉ có cô ấy là đáng nghi. Đúng, Kim Chi là đối tượng đáng nghi nhất.
Tôi nắm lấy tay của dì Dung, nói nhỏ:
Chúng ta nên giữ bí mật, không nói ra tránh bị kẻ khác hiểu lầm và đổ oan cho Út Chi.
Dì Dung im lặng một lúc rồi kéo tôi lại nói nhẹ:
Con nói nhỏ thôi, tránh khiến Út Chi bị nghi ngờ thêm.
Tôi giả vờ giận dữ:
Nhưng dì nghĩ giống con chứ?
Dì Dung gật đầu:
Tôi tin con, nhưng trước tiên, con phải tìm được bằng chứng… sau đó, dì sẽ giúp con.
Dạ, khi dì tin tưởng con, con cảm thấy yên tâm rồi. Con không giấu diếm gì dì nữa, gần đây, con cũng đã bắt đầu nhớ lại một số chuyện. Khi con nhớ hết, con quyết định đòi lại công bằng từ Kim Chi. May mà con không chết, nếu không thì đã là một vụ án giết người.
Lần này, dì Dung không giữ được bình tĩnh nữa, bà ấy siết chặt tay tôi và hỏi:
Con nhớ… con đã nhớ lại mọi chuyện chưa, Út Quân?
Tôi gật đầu và cười:
Không phải là nhớ hết mọi chuyện dì ạ, chỉ nhớ được một số chi tiết.
Dì Dung im lặng một lúc, sau đó nháy mắt một cái và trở lại vẻ mặt vui vẻ như trước, bà ấy cười:
Điều đó cũng tốt rồi, chỉ cần con nhớ được một phần là đủ rồi… tôi rất vui vì điều đó.
Dạ, nhưng con cũng chỉ nhớ được một số chuyện từ khi còn nhỏ, vài sự kiện gần đây thôi… còn lại thì không nhớ.
Dì Dung gật đầu và vỗ nhẹ tay tôi:
Hãy từ từ, không cần vội, mọi thứ sẽ tốt hơn nếu từ từ.
Tôi hiểu và thỏa mãn với câu trả lời đó, sau đó mở đều chuyện khác để nói tiếp. Nhưng dì Dung dường như không tập trung vào câu chuyện của tôi lắm, bà ấy trả lời một cách không quá nhiệt tình. Khi về đến nhà, nhìn dì Dung bước vào trong, tôi nhận ra một tia giận dữ trong lòng mình. Tôi không biết kẻ giết Út Quân là ai, nhưng tôi cảm thấy mình sắp tìm ra đối tượng rồi!
Sáng hôm sau, như mọi ngày, tôi đi sang nhà cậu Cả theo thói quen. Khi thấy tôi chuẩn bị ra ngoài, cậu Hai gọi tôi lại, anh ta nhăn mày hỏi:
Em lại về nhà mẹ Út Quân à?
Tôi cười và gật đầu:
Đúng vậy, anh, em muốn về chơi với mẹ.
Cậu Hai chỉnh lại áo, anh ta nói với tôi một cách buông thả:
Anh không cấm em về mẹ, nhưng mấy hôm nay em đi ra đi vào… nếu bố biết thì không hay đâu.
Tôi cười và đáp:
Chưa kết hôn mà anh đã muốn quản em rồi, nếu em kết hôn với anh… liệu anh có nhốt em ở nhà không cho em ra đường không? Em không có bạn bè, bây giờ về với mẹ… anh cũng không cho. Cha em không còn, mẹ em buồn lắm anh biết không?
Thấy tôi tức giận, cậu Hai đột ngột trở nên nhút nhát, anh ta nắm lấy tay tôi và nói một cách bất đắc dĩ:
Em đừng nói như vậy, có khi em muốn cái gì mà anh không cho đâu, chỉ là… thôi đi, em muốn đi đâu thì đi, anh không nói nữa. Miễn em vui là được, em vui thì anh cũng vui.
Tôi nhìn cậu Ngọc, trong lòng lại không biết nên nói gì. Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi mới hỏi:
Anh… tại sao anh tốt với em như vậy?
Cậu Ngọc nhếch môi và cười:
Em là vợ anh, anh không tốt với em thì tốt với ai… đi thôi, em về với mẹ đi, anh đi làm, chiều về anh mua quà cho em nhé.
Được, anh đi làm.
Tôi nhẹ nhàng trả lời rồi theo sau cậu Ngọc tiễn anh ta đi làm, nhìn chiếc xe của anh ta biến mất, trong lòng tôi không biết cảm xúc là vui hay buồn nữa. Chắc là nếu cậu Ngọc không đối xử tốt với tôi… thì cũng tốt hơn nhiều.
Bé Nhỏ thấy tôi buồn, con bé hỏi nhỏ nhẹ:
Cô, mình đi nữa không hay là…
Tôi thở dài:
Đi, cứ đi.
Dạ.
Khi tôi vừa bước tới cổng, tôi đụng phải Bích Hà, cô ta chặn đường và bắt chuyện ngay.
Ôi Út Quân, chị đi đâu vậy? Sao mỗi ngày chị ra ngoài vậy? Như vậy thì không tốt đâu…
Tôi cười nhạt, ngắt lời cô ta:
Đi đâu hay làm gì… có cần phải báo cáo cho cô không? Cô có phải là mẹ tôi đâu?
Bích Hà bất ngờ khi tôi nói thẳng thừng như vậy, cô ta có chút ngượng ngùng. Lúng túng, cô ta nói:
Tôi… tôi cũng chỉ có ý tốt mà, đừng trách chị… chị nói nặng quá đấy.
Tôi nhìn thẳng vào Bích Hà, môi nhếch, tôi nói:
Ý tốt hay không, cô tự biết, chuyện của tôi, tôi không cần cô quan tâm. Nếu cô có thời gian rảnh thì nên tìm cách bò lên danh mợ Hai đi, đừng phí sức để ý tới tôi. Nếu cô quá nhàn rỗi, thì tốt nhất là cân nhắc xem cách nào để bò lên giường với cậu Hai, tôi mời.
Bích Hà tức giận:
Chị!
Tôi lại tiến gần vài bước, cười và nói nhẹ vào tai cô ta:
Tôi biết tự bảo vệ mình lắm, nếu tôi ngồi yên trên ghế danh mợ Hai nhà hội đồng, người tôi đuổi đầu tiên sẽ là cô đấy, hãy lo cho cái mạng sống của mình đi, nghe rõ không? À quên, không biết gần đây cô và Kim Chi còn thân không nữa…
Bích Hà quay ngửa nhìn tôi, cô ta đỏ mặt:
Thì ra là do chị nói xấu tôi với Kim…
Tôi cười:
Tôi nói xấu sao? Tôi có rảnh để nói xấu à? Tôi chỉ nhắc nhở Kim Chi đừng ngu để bị đâm sau lưng thôi. Chắc cô ấy hiểu rồi, tôi chỉ nói thế thôi, chuyện của Nghị tôi chưa nói…
Bích Hà trừng mắt, cô chỉ tay vào mặt tôi, ngôn ngữ không tự nhiên:
Chị… chị… chị nói chuyện bậy…
Tôi cười nhạo, đẩy cô ta sang một bên bằng tay:
Thôi, tôi không biết gì hết… tôi không biết gì cả.
Kết thúc, tôi dắt bé Nhỏ rời khỏi, bất chấp Bích Hà kêu la sau lưng, tôi không quay lại. Chỉ là đùa thôi, tôi chỉ nói vài câu mà, chưa đến mức phải trả đũa, cô ta đừng mất phong độ như vậy. Quả thật là thất vọng, Bích Hà khiến tôi cảm thấy thất vọng quá.
Đi một lúc, bé Nhỏ nhìn trước sau, con bé lo lắng hỏi tôi:
Cô, cô chọc tức cô Hà mà chưa kịp làm gì cô sợ cô ấy ghi thù không?
Tôi cười:
Cô ấy ghi thù càng nhiều, tôi lại càng thích, mục đích của cô ấy là muốn tôi phải nghĩ về cô ấy mà.
Sao kỳ vậy cô? Cô làm như vậy là tự hại cho mình đó chứ?
Tôi nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt của bé, tôi nhẹ nhàng an ủi:
Cô ấy có ý của cô ấy, em đừng lo, không có gì phải sợ đâu.
Nhưng mà em thấy cô cứ qua nhà cậu Cả hoài không tốt, để cậu Hai bắt gặp… em không dám tưởng tượng luôn đó đâu.
Tôi nâng mắt nhìn lên bầu trời, cảm thấy bình yên hơn. Mọi hành động của tôi đều có lý do, tôi không bao giờ hành động theo cảm tính để ảnh hưởng đến cả tôi và cậu Cả. So với danh dự của tôi, danh dự của cậu Cả mới là điều tôi quan tâm hơn cả.
Nhớ đến kế hoạch của mình, tôi cúi người hỏi bé Nhỏ:
Nhỏ ơi, chuyện cô đã làm, em tiến triển tới đâu rồi?
Cô nói về chuyện cô Oanh ạ?
Ừm.
Bé Nhỏ cười nhẹ, tỏ ra tự tin:
Tối nay sẽ có kết quả như cô mong muốn.
Tôi quay lại nhìn bé, tôi hỏi:
Em có cảm thấy hối hận khi giúp hại người khác không?
Bé Nhỏ lắc đầu, trả lời chân thành:
Không, cô ạ. Trả thù là đúng, sống trong xã hội này quá hiền lành thì sẽ bị bắt nạt. Ăn miếng trả miếng, em cảm thấy đúng đắn.
Nghe được lời trả lời thẳng thắn và chân thành như vậy từ người trợ thủ của mình, tôi cảm thấy an tâm hơn một phần. Lại nhìn lên bầu trời một lần nữa, tôi không kìm được nụ cười… Thục Oanh… nguyên tắc này, liệu chị đã từng nghe đến chưa?!