Làm dâu nhà hội đồng chương 40 | Không xứng làm mợ Hai
Tối đó, tại nhà hội đồng đã xảy ra một sự việc khá kỳ lạ. Giữa đêm tối, từ phòng của Thục Oanh truyền ra tiếng gào khóc kinh hoàng. Khi bé Nhỏ chạy tới gọi tôi, tôi đã sẵn sàng ngồi trên giường. Thực ra, không phải là tôi mong chờ để xem người khác đau khổ, mà là vì tôi không thể ngủ được. Chuyện của cậu Cả cứ vấn đề vu vơ trong đầu tôi, khiến tôi không thể không nghĩ tới. Tới lúc đó, tôi mới hiểu được nỗi đau của những người bị từ chối, nó đau đớn hơn cả việc bị lăng mạ.
Cô ơi… bé Nhỏ gọi cô ạ.
Ừ, có chuyện gì không, Nhỏ?
Mình qua đó được rồi, bé Thảo đang đợi cô ạ.
Ừ, đợi một chút.
Tôi thay đổi áo cho gọn gàng và sau đó theo bé Nhỏ đi qua phòng Thục Oanh. Trên đường đi, tôi hỏi:
Bé Thảo… đã hoàn thành công việc chưa?
Dạ, được rồi cô ạ. Khi em đến, bé Thảo đã làm xong mọi việc cô giao.
Ừ, bé Thảo khá lanh lợi, sau này có thể làm việc phụ cho em được.
Tiếng khóc càng ngày càng to, khi tôi đến, Thục Oanh gần như hết sức vì hoảng loạn. Trong phòng, có hàng chục con rết bò ra đồng đều, có hơn chục con trên giường. Mặc dù tôi là kẻ chủ mưu, nhưng khi nhìn thấy lũ rết nhiều chân này bò đến bò lui dưới đất, tôi cũng sợ đến mức xanh mặt, chứ không nói đến Thục Oanh đang khóc lóc bên cạnh.
Bà Nội được người làm dìu bảo, bà hét lớn kêu mọi người trong nhà đi bắt rết. Có người dũng cảm bắt, có người nhát gan đập. Trong phòng, tình trạng trở nên hỗn loạn, rết và người xô đẩy nhau, khiến mọi người rất kinh hoàng. Thấy tôi sợ hãi, bé Nhỏ kéo tôi lùi lại vài bước. Trong phòng, bé Thảo đã tham gia vào cuộc chiến diệt rết, không cần tôi phải làm gì nữa.
Cậu Ngọc và dì Nguyệt cũng đến, cậu Bảo sau đó cũng chạy tới. Thấy Thục Oanh khóc ròng, cậu Bảo liền nhảy vào phòng và giúp đỡ chị Oanh. Đúng là khi gặp khó khăn, cậu Bảo đã tỏ ra mạnh mẽ và quyết đoán.
Đừng… đừng cắn tôi nữa… quá kinh khủng… đau quá… đau quá!
Chị Oanh ôm lấy người hầu khóc lóc hoảng loạn, cảm giác như đang đuổi lũ rết vậy. Thấy chị ta vừa sợ vừa hoảng, tôi gật gật đầu, khẽ nói với bé Nhỏ để con bé vào giúp một tay. Trong lòng tôi, tôi cười thầm, Thục Oanh… chị cũng biết sợ à? Sao lúc hại tôi chị không nghĩ tới hậu quả này của mình?
Thấy tôi có vẻ khác lạ, cậu Ngọc nghĩ là tôi sợ, liền kéo tôi sang chỗ của cậu, vỗ vỗ vào lưng tôi trấn an:
Nếu sợ thì về phòng nghỉ ngơi đi, có tôi ở đây là được rồi.
Tôi nhìn cậu, cười mỉm, giả vờ:
Tôi sợ nhưng lo cho chị Oanh, hồi trước bị nhốt trong kho củi, tôi cũng bị rết cắn nhiều lắm. Thầy Đồ nói may là cắn ít chứ cắn nhiều là tôi chết ngay, chân tôi sưng lên không thể đi được, cậu không biết đâu, chân tôi sưng chù vù lên đó.
Nghe tôi nhắc lại chuyện ở kho củi, cậu Ngọc cảm thấy tiếc nuối, vỗ vỗ lưng tôi an ủi lần nữa:
Chuyện đã qua rồi… không còn con rết nào dám cắn em nữa đâu… yên tâm đi.
Tôi gật đầu, mỉm môi nói nhỏ:
Nhưng lạ quá nhỉ, sao nhà mình lại bị nhiều rết đến vậy? Mà rết tụ lại ở một chỗ mới lạ, thường rết thấy người là lủi đi chứ… toàn bò bò kìa. Thực sự là tôi sợ quá, mai cậu cho người đi tiêu diệt hết rết đi, không lại bị cắn lần nữa… tôi sợ mất trí luôn.
Cậu Ngọc nghe tôi nói, đôi mắt cậu tự nhiên sáng lên, rồi cậu bỏ tôi đứng ở đó và lao vào phòng của chị Oanh một cách nhanh chóng. Khi thấy cậu đi, tôi cũng không ngần ngại mà theo sau, trong lòng đầy hào hứng. Ồ, không chỉ Bích Hà và Thục Oanh mới biết diễn xuất thảo mai đâu, tôi cũng không thua kém chúng đâu.
Cậu Ngọc bước vào, liền quét ánh mắt quanh phòng, rồi bất ngờ cậu nhìn qua đám người làm đang đuổi rết, cậu tiến tới giường nằm của chị Oanh, nơi mà lũ rết bò nhiều nhất. Cậu nhìn chằm chằm vài cái rồi bất ngờ nhấc tấm chiếu trúc lên cao, dưới giường… là hàng chục con rết đang bò loạng choạng tranh giành cái gì đó. Cảnh tượng đáng sợ đến nỗi làm cho tôi cảm thấy rùng mình, nhưng tôi vẫn khen ngợi trong lòng bé Nhỏ đã làm việc tốt. Đoán xem, tổng số con rết này chắc phải hơn ba bốn chục con ít nhất, con bé bé nhỏ này kiếm đâu ra mà nhiều đến thế.
Cậu Ngọc nhăn mày, cậu la mắng:
Đi coi lại xem cái gì mà lũ rết lại đông thế kia?
Hai ba người làm nghe lệnh ngay lập tức tiến lại và đuổi lũ rết ra, dưới giường thì phát hiện ra một lọ thuốc nhỏ xinh xinh rất quen mắt. Trong khi mọi người còn bàng hoàng không hiểu lọ đó là gì, bà Chín đã đi tới và bất ngờ nói:
Ó, cậu Hai… cái lọ này sao giống cái lọ mà tôi mang cho cô Quân bữa hôm trước vậy nhỉ?
Nói xong, bà quay lại nhìn chị Oanh, hỏi:
Phải không chị Oanh? Cô nhớ tôi mang bánh và thuốc cho cô Quân đó… cái lọ thuốc giống y chang cái này… ừm, sao vậy?
Tới lượt tôi phải diễn:
Bà… bà xem có nhầm không… cái lọ thuốc trị đau nhức mà sao… rết lại đông thế này?
Bé Nhỏ nhanh chóng bổ sung thêm, kèm theo vẻ mặt hoảng sợ:
Cô… hôm trước cô cũng bị rết cắn… có phải do cái lọ này không…
Bé Nhỏ còn chưa kịp nói xong, tôi đã lớn tiếng la:
Nhỏ, đừng có nói điều vớ vẩn đó… không phải như vậy đâu.
Bé Nhỏ nhìn tôi với vẻ mặt tiu nghỉu, rồi cô bé rụt chân bước về phía tôi, không dám thêm một lời nào nữa. Trong khi đó, chị Oanh trông mặt tái nhợt, nhìn chăm chú vào lọ thuốc, môi run rẩy nói không nên lời. Người hầu của chị cũng run rẩy giống chị, cả hai cùng ôm nhau run như sắp chết vậy.
Tôi thẳng thốt lùi ra một chút, đến gần dì Nguyệt, tôi nắm lấy tay dì và hỏi xem dì có mệt không. Dì nắm chặt tay tôi, ho khan vài tiếng rồi mới trả lời:
Dì không sao, dì muốn xem xét xem có chuyện gì xảy ra.
Dì Nguyệt muốn xem thì tôi không dám ngăn cản, thực ra, càng nhiều người biết đến sự việc này càng tốt, tôi cũng không mất gì. Trong khi tình hình đang căng thẳng, bà Nội lại la lớn:
Chỉ là một lọ thuốc thôi, đâu có gì đáng tò mò, các bạn đừng lo bắt rết nữa… ở đó mà ngó nghiến. Này, nè, chúng nó bò lủi dưới chân già đây kìa… đập… đập chết chúng đi.
Tôi nhìn bà Nội, trong lòng đầy khinh bỉ, chắc chắn là bà ta đã biết kế hoạch của cháu gái mình nên mới nói như vậy. Thật kinh tởm, bình thường toàn lên tiếng về đạo lý từ bi, nhưng bây giờ bà lại kêu giết lũ rết, chắc con rết không phải là động vật sao?
Cậu Bảo cũng đồng ý:
Anh Hai, trước hết phải đuổi lũ rết đi thôi, Thục Oanh bị cắn nhiều lắm, để lâu có thể nguy hiểm lắm.
Cậu Ngọc cau mày nhẹ nhàng nói:
Đã gọi thầy lang rồi, em đưa Thục Oanh ra ngoài đi… đừng để bị cắn.
Cậu Bảo gật đầu, dẫn chị Oanh ra khỏi phòng trước, nhưng điều kỳ lạ là rết lại bò theo đuổi, cậu Bảo phải dìu chị ấy và đồng thời tiêu diệt rết bò dưới chân. Chị Oanh bây giờ đã mất hết sức lực, lại bị hàng chục con rết vây quanh, chị ngã xuống và mất ý thức. Thấy chị ngất, Bà Nội lo lắng quá độ nên la toáng, cậu Bảo cũng vội vàng bế chị Oanh ra ngoài. Cậu Hai sau khi quan sát một lúc, liền cho người giữ lọ thuốc mang đi và bảo người trong nhà giết sạch rết trong phòng trước khi đi ngủ. Sau khi sắp xếp xong, cậu dẫn dì Nguyệt về phòng nghỉ trước rồi dẫn tôi đi nghỉ ngơi. Đứng trước cửa phòng, cậu nhẹ nhàng nói:
Em vào trong nghỉ đi, mai sáng dậy muộn một chút cũng được.
Tôi gật đầu:
Dạ, cậu cũng nghỉ sớm.
Cậu Ngọc nói vài câu nữa rồi quay người rời đi, nhưng không đi được mấy bước, cậu lại quay lại hỏi tôi, giọng nghiêm túc:
Út Quân… lọ thuốc kia là lọ thuốc vú Chín đem tới cho em chứ?
Tôi mím môi, giả vờ sợ hãi gật đầu:
Dạ đúng rồi cậu.
Cậu Hai cau mày:
Ừ thôi được rồi, em vào ngủ đi, tớ hứa… tớ sẽ không để ai làm phiền em nữa, em cứ yên tâm.
Tôi bỗng dưng sững người trước lời nói đó của cậu, mãi tới khi cậu đi mà tôi vẫn nhìn theo. Giá như cậu Hai không tốt, giá như cậu quan tâm đến Bích Hà hơn tôi thì tôi đã không cảm thấy khó chịu như thế này. Cậu Hai dường như tốt đẹp trong mọi việc, chỉ có điều tôi lại phải yêu một người… không “tốt”!
Chị Oanh đến sáng hôm sau đã tỉnh lại, mặc dù vẫn cảm thấy hoảng sợ và lo lắng. Thầy Đồ đã cung cấp thuốc cho chị và bôi thuốc trị rết cho các vết cắn, vì cả chân, tay và mặt chị đều bị cắn, một số chỗ đã sưng đỏ lên như bị ong châm. Thầy Đồ cũng kiểm tra phòng của chị Oanh nhưng không phát hiện ra gì đáng chú ý, nhưng về lọ thuốc mà cậu Hai giữ lại thì lại có điều khác biệt. Trong lọ thuốc được tìm thấy trong phòng của chị Oanh chính là loại thuốc câu dẫn rết, là loại thuốc dân dụ sử dụng để bắt rết trong rừng, cực kỳ độc hại. Sau khi có kết luận này, cậu Hai bắt đầu đi tìm vú Chín để làm rõ tình hình, nhưng kết quả thế nào thì tôi vẫn chưa biết.
Buổi sáng, tôi đã ghé thăm chị Oanh nhưng lúc đó chị đang ngủ, thực ra tôi đợi chị tỉnh mới vào thăm, chủ yếu là vì vấn đề lễ vậy thôi chứ tôi không có tình cảm gì đặc biệt. Khi tôi ra khỏi phòng, tôi tình cờ gặp thầy Đồ, và vì cũng định đi tìm thầy nên khi gặp ở đây tôi đã nói luôn.
Thầy, cảm ơn thầy đã giúp đỡ vụ việc vừa rồi.
Thầy Đồ gật đầu, ông nói nhẹ nhàng:
Không có gì, cô, cậu Cả đã nhờ tôi, tôi cũng không thể phụ lòng cậu ấy.
Dạ… còn về lọ thuốc kia… thầy có nhận ra điều gì đặc biệt không ạ?
Khi nhắc đến lọ thuốc của dì Nguyệt, thầy Đồ lặng lẽ nói:
Trong đó có một số thành phần gây mê, và khi tôi kiểm tra phòng của bà hội đồng đặng bắt mạch cho bà, tôi đã ngửi một mùi lạ. Tôi hỏi bà vú, bà ấy nói rằng đó là hương liệu giúp ngủ ngon, nhưng khi tôi lấy ra kiểm tra, mùi hương có vẻ khác thường.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng, tôi có thể chắc chắn rằng trong bột hương đó có pha trộn một loại độc. Dù độc tố này không mạnh, nhưng nếu tiếp xúc lâu dài có thể gây ra các triệu chứng ảo giác và suy giảm trí nhớ. Và nếu loại độc này kết hợp với thuốc gây mất ngủ kia… thì không nhanh thì chậm, bà hội đồng cũng sẽ bị ảnh hưởng, nếu không nặng thì nhẹ, và có thể dẫn đến tình trạng rối loạn tâm trí.
Tôi nghe điều đó và muốn rụng rời tay chân, không thể tin nổi, không thể tin được. Tại sao… tại sao lại có người ác với dì Nguyệt như vậy? Dì ấy không làm gì ác đâu, không hại ai cả.
Vậy… bây giờ…?
Thầy Đồ giọng nói an ủi:
Cô hãy yên tâm, tôi đã kêu bà vú loại bỏ loại hương đó và thay đổi thuốc. Uống thuốc tôi kê một thời gian, sức khỏe của bà sẽ được cải thiện. Nhưng vì sức khỏe của bà hội đồng đã yếu, nên việc hồi phục cũng sẽ mất một thời gian, không thể làm tức thì được.
Nói đến đây, thầy Đồ ngừng lại một chút:
Nhưng có một vấn đề này… tôi không biết có nên nói cho cô biết không…
Có chuyện gì thầy, cứ nói đi thầy, đừng ngần ngại.
Thầy Đồ trầm giọng:
Về việc thuốc thang của bà hội đồng, theo tôi nhận định… bà ấy có biết rằng thuốc không tốt nhưng vẫn uống. Tôi đã khuyên bà ấy để ý tới sức khỏe của mình… cô cũng nên nhắc nhở bà ấy… tránh để người khác lợi dụng và gây hại. Bà hội đồng là người tốt, bà và cậu Cả đã giúp đỡ tôi nhiều, tôi không thể làm ngơ khi thấy họ gặp khó khăn.
Dạ… con hiểu rồi thầy… để con khuyên dì thêm.
Sau đó, tôi giao bé Nhỏ đi cùng thầy Đồ để lấy thuốc, nếu có người hỏi thì nói là lấy thuốc cho tôi, sau đó về tôi sẽ đổi thuốc với dì Nguyệt sau. Mục đích của tôi là tránh sự chú ý của mụ Dung, người ta ngày càng có quyền lực trong nhà, tôi không thể coi thường mụ ta được. Với dì Nguyệt, tôi sẽ tìm cách nói một cách khéo léo, hy vọng sẽ giúp dì ấy lấy lại tinh thần.
Hôm nay, như mọi khi, tôi đến nhà cậu Cả đúng giờ. Khi đi, bé Nhỏ luôn nhìn trước và sau, nó nói lo lắng với tôi:
Cô, như là có người đang theo dõi chúng ta ấy cô…
Tôi dừng lại, nhăn mày hỏi bé:
Em nói… có người theo dõi chúng ta?
Dạ.
Suy nghĩ một chút, tôi quyết định cho bé Nhỏ tiếp tục đi, tôi nhếch môi mỉm cười nhẹ, tôi nói:
Đừng để ý, nếu có người theo dõi thì cứ để họ theo dõi, dù sao cũng không làm được gì.
Bé Nhỏ có chút lo lắng:
Nhưng nếu đó là người của cậu Hai… thì sao cô?
Vẫn tốt, hãy làm theo lời của tôi, không có gì phải lo lắng hết.
Dạ…
Khi tới nhà cậu Cả, tôi vẫn như thường ngày ngồi uống trà và ăn bánh trái, sau đó lại về. Khi ra khỏi cổng, tôi thấy một chiếc xe ngựa chạy vào trong, thấy lạ tôi liền hỏi chú gác cổng:
Chú, chiếc xe ngựa đó đưa ai vào trong vậy chú?
Chú gác cổng vui vẻ:
Nghe đâu là đồng môn của thầy Trứ đấy cô, từ sáng nay đã rước mấy ông rồi chớ không phải một ông đâu.
Đồng môn của thầy Trứ à?
Vậy… cậu Cả vẫn khỏe chứ chú?
Vẫn khỏe mạnh như trước cô ạ, sáng nào tôi cũng thấy cậu viết chữ trong nhà đó… viết suốt một ngày đấy.
Vậy… tôi cũng an lòng một phần, nếu cậu Cả vẫn khỏe mạnh thì tôi đã yên lòng.
Khi trên đò qua sông, tôi bắt đầu suy nghĩ về những điều không ổn. Cậu Cả… thường không thấy cậu ấy viết chữ hay vẽ tranh gì cả, vậy mà dạo gần đây lại có hứng thú với việc này. Và tại sao thầy Trứ lại gọi nhiều đồng môn của mình đến nhà cậu Cả? Có lẽ họ đang lên kế hoạch gì đó?
Khi đò đã đi được gần nửa sông, tôi chưa để ý bên kia có ai, đến khi bé Nhỏ hốt hoảng gọi tên tôi, tôi mới nhận ra cậu Hai và Bích Hà đang đứng bên sông đợi tôi. Khi nhìn thấy tôi, cậu Hai mỉm cười nhạt, một nụ cười như màn đêm… không chứa đựng sự vui vẻ nào. Có thể hôm nay tôi đã làm cậu thất vọng hoàn toàn, nhưng tôi không cảm thấy hối tiếc. Một lần thử sức như vậy, để xem cậu có tiếp tục chấp nhận một người con gái như tôi không? Đứng trên núi này nhưng lại nhìn về núi kia… một người con gái như tôi không xứng đáng làm mợ Hai của cậu đâu!