Làm dâu nhà hội đồng chương 44 | Hủy hôn

06/03/2024 Tác giả: Hà Phong 117

Sau khi nghe tin cậu Hai bị giữ lại điều tra, thầy Trầm không ngần ngại chạy tới để kiểm tra tình hình. Mẹ Út Quân cũng đến, đầy lo lắng, nhưng lại bị bà Nội la mắng. Thấy mẹ Út Quân khóc, tôi cũng không thể không động lòng và khuyên bả ấy. Bây giờ, chỉ còn cách ngồi ở nhà và chờ tin từ thầy Trầm thôi, không còn cách nào khác.

Dì Nguyệt trông lo lắng, mụ Dung cũng ra tỏ vẻ quan tâm. Cậu Bảo đi theo thầy Trầm lên huyện từ sáng đến giờ, không biết có thể giúp được gì không.

Tôi vẫn nghi ngờ cậu Bảo, nghi cậu ấy liên quan đến việc bắt giữ cậu Hai. Nếu chỉ là bắt cha của Út Quân thôi thì tôi tin đó là do Bích Hà, nhưng nếu bắt cả cậu Hai… thì chỉ có cậu Bảo mới làm được điều đó.

Thầy Trầm về trưa, mặt ông trầm ngâm, không hề vui vẻ. Nhìn thấy tôi và mẹ Út Quân ngồi đây, ông lên tiếng mắng:

Do mấy người mà liên lụy đến con trai tôi, nếu con tôi có chuyện gì… tôi sẽ không để cho mấy người yên đâu. Hừ.
Ông nói xong liền vào nhà, liếc mắt ra hiệu cho mụ Dung theo. Ở ngoài chỉ còn cậu Bảo, dì Nguyệt chạy đến hỏi cậu ấy:

Bảo, Ngọc ổn chứ con? Nó có khỏe không?
Cậu Bảo giữ tay dì:

Anh Hai vẫn khỏe lắm, má yên tâm, không có gì đâu.
Bích Hà cũng chạy tới hỏi:

Bảo… sao Ngọc lại không được thả về?
Cậu Bảo trả lời thẳng:

Anh Hai vẫn khoẻ nhưng tình hình không đơn giản, nếu cơ quan trên muốn buộc tội, có thể anh Hai sẽ gặp rắc rối.
Bà Nội vội vàng hỏi:

Vậy bây giờ phải làm sao để cứu được Ngọc?
Cậu Bảo nhếch mày trả lời:

Cha con đang tính cách, bất kỳ giá nào con cũng sẽ đưa anh Hai về nhà an toàn cho bà… bà đừng lo, bà nội.
Bà Nội nghe cậu Bảo hứa, bắt đầu khóc, kèm theo mắng cha mẹ Út Quân. Tôi nghe hết nhưng không thấy thương xót bà, chuyện này không hoàn toàn lỗi của cha mẹ Út Quân. Nếu ban đầu cậu Hai không làm những việc không đâu vào đâu, chuyện này không đến nỗi như bây giờ, không thể trách cha mẹ Út Quân.

Tôi an ủi mẹ Út Quân rồi cho người đưa bà ấy về nhà, tôi muốn đi theo nhưng dì Nguyệt không cho, dì bảo tôi ở lại để có gì đó phụ dì. Không khí trong nhà buồn bã từ khi cậu Hai bị giữ lại, dù hôm qua còn rộn ràng chuẩn bị cho đám cưới nhưng hôm nay đã… tình hình này, có thể đám cưới sẽ bị hoãn. Tôi… không biết nên vui hay nên buồn nữa đây.

Cả buổi sáng, tôi đều lo lắng chờ đợi tin từ cậu Hai, mặc dù không thương cậu ấy thực sự nhưng không thể không lo lắng. Dù kết quả có tốt hay xấu, tôi vẫn mong cậu Hai được an toàn và bình an.

Khi trời đã chập tối, trong nhà sáng đèn đuốc phát ra ánh sáng, mọi người đều ngồi lại đợi tin tức từ thầy Trầm và cậu Bảo. Bà Nội thường xuyên thắp nhang, chuyển từ cây này sang cây khác, trong khi đó, Bích Hà ngồi khóc lóc. Chị Oanh thì chỉ liếc nhìn tôi vài cái không mấy thiện cảm. Tôi ngồi cạnh dì Nguyệt, cả hai chúng tôi đều im lặng, chỉ biết thở dài lo lắng. Khi trời tối, nghe có tiếng xe hơi chạy vào sân, mọi người chạy ra xem có phải cậu Hai về không. Nhưng kết quả là thầy Trầm và cậu Bảo, điều này khiến mọi người thất vọng.

Sau khi thầy Trầm vào nhà, Bà Nội ngay lập tức hỏi:

Ngọc sao rồi? Sao lại về một mình thế này, cháu ấy đâu?
Thầy Trầm ngồi xuống ghế và thể hiện sự bất lực:

Sáng nay con đi một chuyến sớm, hy vọng sẽ bảo lãnh cho Ngọc về trước ngày cưới.
Bà Nội gắt lên:

Giờ này mà còn nghĩ đến việc cưới hỏi làm gì? Cháu nội của tôi chưa biết có khỏe không… nghĩ đến việc cưới hỏi làm gì…
Thầy Trầm vuốt tóc, thở dài:

Khách khứa đã mời hết rồi, không thể bỏ bê. Danh dự và quyền uy của gia đình, không thể xem nhẹ được. Tôi đang dựa vào mối quan hệ của mình, trước hết là bảo lãnh cho Ngọc về trước, còn việc cưới hỏi sẽ xử lý sau.
Bà Nội khóc lên, chỉ trích tôi:

Tại cô, tại con người xui xẻo như cô mà cháu tôi mới gặp rắc rối như vậy. Nếu không phải ngày cưới sắp đến, tôi đã kêu cháu từ hôn cô rồi… cút đi… cút đi…
Bà Nội muốn đuổi tôi nhưng dì Nguyệt đã đứng ra ngăn lại, bảo vệ tôi:

Má, đây không phải là lỗi của Út Quân, Ngọc đã làm việc không cẩn thận mới dẫn đến tình hình này. Má đừng trách cháu, cháu cũng lo lắng từ sáng đến giờ. Sắp đến ngày cưới của hai người, ai cũng mong muốn mọi chuyện tốt lành…
Mụ Dung cũng đồng tình:

Đúng vậy má, đời người con gái chỉ có một lần… Út Quân cũng lo lắm, má đừng nghịch ngợm cháu nữa…
Bà Nội nghe dì và con dâu bênh vực tôi, bà giả vờ như nhịn lại. Vì theo lý luận, tôi không có lỗi, bà chỉ ghét tôi nên mới tìm cớ để mắng.

Thầy Trầm nói đúng… ông ấy nói đúng…
Bích Hà, từ lúc im lặng, bỗng nhiên lên tiếng. Tôi biết ngay cô ta muốn trêu chọc tôi. Nhưng chuyện gì không được, chuyện này thì tốt, tôi cũng cần cô ta tìm cớ để mắng tôi. Nếu hôn sự này bị hủy, tôi sẽ rất vui, không có gì đáng tiếc.

Mụ Dung nghe Bích Hà nói nhảm, hỏi:

Hà, sao con nói như một người điên vậy?
Bích Hà giả vờ giật mình, cô ta trả lời:

Không có gì cả… không có gì cả, nghe bà nói về chuyện đó… tôi nhớ lại… nhớ lại… câu chuyện thầy tướng số cho Quân…

Bà Nội không thể kiềm chế được, đặt câu hỏi cho Bích Hà:

Bích Hà… có chuyện gì vậy? Liên quan đến Quân à?
Bích Hà cảm thấy e ngại và không dám trả lời:

Dạ… dạ… con… con không…
Thầy Trầm bắt đầu quan tâm, ông ấy nói:

Hãy nói rõ ràng đi… đó là chuyện gì?
Bích Hà bị thầy Trầm mắng, cô ấy run sợ và không dám nhìn thẳng vào tôi, nhưng vẫn kể chi tiết một cách đầy đủ.

Thầy tướng số đã giải quẻ cho chị Quân, ông ấy nói… chị Quân có số mệnh không tốt, nếu cưới chồng… chị Quân hoặc chồng của chị ấy sẽ gặp nguy hiểm… và có vẻ như liên quan đến bề trên…
Khi Bích Hà còn chưa kết thúc câu chuyện, Bà Nội phát cuồng như bị ai đánh động, bà chỉ vào mặt tôi và nói:

Đứa trẻ ngu xuẩn này, biết rõ số mạng của mình là lạnh lẽo như thế nào, vẫn còn… còn dám hấp tấp với cháu tôi. Cha không dạy, trời phạt cũng không thèm. Nếu không phải Bích Hà nói hôm nay, bạn sẽ giấu cái nhà này tới bao giờ…
Mọi người ở đây đều bất ngờ trừ tôi và Thục Oanh. Thầy Trầm nhìn tôi với ánh mắt buồn rầu, dì Nguyệt thở dài đau lòng. Thực ra, tôi cũng không nhớ về sự việc này, nếu không có Bích Hà nói, tôi đã quên mất.

Tôi nhìn thẳng vào mắt của Bà Nội, nghiêm túc nói:

Tôi không che giấu gì cả, thậm chí còn đi coi ngày cưới với thầy Trầm. Nếu không phù hợp về tuổi thì thầy đã không chấp nhận tôi làm dâu. Còn Bích Hà, trước không nói sau không nói, giờ lại nói… tôi cũng không cản trở cậu Hai sau này không được cưới thêm vợ nên cô ấy không cần phải…
Tôi cắt lời khi thấy thầy Trầm nhìn tôi với ánh mắt khác biệt, Bà Nội nhìn tôi một cách không hiểu, phải mất một lúc, thầy mới nhẹ nhàng nói:

Đúng, đi coi ngày cưới… mọi thứ đều ổn, tôi không nói gì về số mệnh xấu của Út Quân.
Bà Nội ngạc nhiên nhìn con trai mình, Bích Hà thấy tình hình không ổn, nhanh chóng nói thêm:

Chuyện giải quẻ cho chị Quân cũng có mặt chị Oanh… tôi chắc chắn tôi không làm hại chị Quân… tôi không phải…
Bích Hà chưa nói hết, Bà Nội đã nổi giận nhưng Thục Oanh lại nhanh chóng cảnh báo:

Không phải mọi chuyện chị đều nhớ được, đặc biệt là chuyện liên quan đến số mệnh của Út Quân… chị không thể giúp Bích Hà.
Khi Thục Oanh từ chối chuyện Bích Hà nói, tôi thấy cậu Bảo không vui lắm. Và tôi cũng cảm thấy không thoải mái khi Thục Oanh bất ngờ nói dối để giúp tôi. Tôi không hề yêu cầu sự giúp đỡ của chị ấy, nhưng tại sao lại giúp tôi lúc này?

Trong lúc mọi người vẫn còn đang ngạc nhiên, tiếng bước chân của cậu Hai vang lên từ ngoài sân, âm thanh đầy uy nghiêm:

Ai đã cho em từ hôn, cậu không đồng ý với quyết định này.
Cậu Hai bước vào phòng, bên cạnh là cậu Phú và vài người hầu từ nhà cậu Phú. Mọi người, kể cả tôi, bất ngờ khi thấy cậu Hai đột nhiên quay lại, cảm xúc lúc này phức tạp đến mức kích động. Bà Nội, dì Dung và Bích Hà chạy ra đón cậu Hai, trong khi thầy Trầm cũng tỏ ra vui mừng. Tôi cũng rất hạnh phúc, nhưng mắt cậu Bảo trông thật đầy căng thẳng, đặc biệt là cậu Bảo, trông như đang giận dữ…

Sau khi làm dịu cảm xúc của bà nội và dì Nguyệt, cậu Hai tiến đến gần tôi, bày tỏ sự oán trách:

Mai, cưới một lúc nữa là đến ngày rồi, em nói chuyện lạ lùng như thế làm sao?
Tôi nhìn cậu, bỗng cảm thấy một chút hụt hẫng không rõ nguồn gốc, tôi trả lời:

Bích Hà đã nói như vậy, em không còn cách nào khác…
Cậu Hai quát lên:

Bích Hà nói ngày càng lạ lùng, chuyện này nếu không thể hiện thành công… người lạ lùng như vậy thì không xứng đáng ở đây nữa…
Bích Hà nghe cậu Hai mắng, cô ấy run rẩy nhưng không dám đứng vững. Tôi cảm thấy tiếc nuối, nhưng không để ý, điều này làm Bích Hà hài lòng, cô ấy thấy hài lòng với mình.

Sau khi đã nói xong, cậu Hai quay sang nhìn cậu Bảo, cậu cười nhẹ:

Thái Bảo… anh về rồi, em mừng cho anh không?
Chỉ một câu hỏi, nhưng mặt cậu Bảo bỗng trở nên mờ nhạt, nụ cười đáp trả cũng cảm giác rụt rè. Tôi nhìn hai anh em, cảm thấy chắc chắn, cuộc chiến tranh gia sản thật sự đã bắt đầu…

Sau khi mọi người tan, cậu Phú có chuyện muốn nói với dì Nguyệt nên đã vào trong. Tôi bị cậu Hai dắt vào phòng để trò chuyện riêng, cậu xin lỗi tôi về việc cha tôi bị bắt, cậu hứa sẽ đưa cha tôi về dự đám cưới của tôi vào ngày mai. Tôi nhìn thấy sự chân thành của cậu, lòng tôi rất khó chịu nhưng không còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể sử dụng cách này để tự bảo vệ bản thân.

Tôi nhìn cậu, sử dụng những từ ngữ cay độc nhất để nói:

Cậu Hai, cậu biết tại sao em đã đồng ý cưới cậu đúng không? Vì để giữ mạng sống cho cha em, em có thể chấp nhận mọi thứ, nhưng điều đó chỉ xảy ra khi cậu tuân thủ lời hứa của mình. Nhưng bây giờ… cậu đã vi phạm lời hứa… cậu không có quyền yêu cầu em bất cứ điều gì nữa. Nếu ngày mai, cha em vẫn chưa trở về… hôn sự này sẽ kết thúc. Nếu cậu vẫn ép buộc em… cậu chỉ nhận được xác thôi, không có hồn nữa.
Cậu Hai nhìn tôi, ánh mắt đỏ bừng, cậu gầm lên:

Em… ép tôi?
Tôi gật đầu, ánh mắt quyết định:

Đúng, em ép cậu… em ép cậu giống cách cậu đã ép em. Nếu cậu không chịu được… hãy hủy bỏ cuộc hôn nhân này.

Cậu Hai đẩy tôi vào vách gỗ, cơn giận của cậu nổi lên khiến cậu đấm mạnh vào tường, nhưng cuối cùng, cậu vẫn không làm tổn thương tôi. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, biết rằng cậu đang đau lòng, và tôi cũng vậy… nhưng tôi không thể làm gì khác được.

Cậu Hai bất ngờ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng:

Hủy hôn à… em ước mơ đi Út Quân, ngày mai cha em chắc chắn sẽ được thả ra… hôn sự này không bao giờ hủy bỏ. Em có thể không yêu tôi, nhưng em là của tôi, mỗi giây mỗi phút tôi sẽ không cho phép em nghĩ tới cậu Út… nhớ kỹ điều đó.
Cậu Hai nói xong rồi rời đi, để lại tôi cô đơn trong phòng. Tôi thực sự không muốn làm kẻ xấu, cũng không muốn làm ai đó phải đau lòng. Nhưng cuộc sống mà… nếu tôi không gây ra tổn thương cho họ, thì tôi sẽ bị tổn thương.

Khi tôi đến phòng của dì Nguyệt, thì cậu Phú vừa bước ra, nhìn thấy tôi, cậu lịch sự gật đầu chào và đi ra ngoài, người hầu của cậu cũng đi theo. Khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu Phú, tôi cảm thấy lo lắng. Vội vã, tôi lao vào phòng dì Nguyệt, thấy dì đang khóc đến nhoà hết mặt. Thấy dì khóc, tôi sợ hãi, chưa kịp hỏi đã nghe dì Nguyệt nói với giọng nghẹn ngào:

Út Quân… Thế Trạch… Thế Trạch đã không ổn rồi… ngày đen tối của nó đã tới… dì… làm sao dì có thể quên được… năm 30 tuổi của nó… năm 30 tuổi của Thế Trạch tới rồi!

Bài viết liên quan