Làm dâu nhà hội đồng chương 45 | Đám cưới

06/03/2024 Tác giả: Hà Phong 141

Tôi vội chạy tới giường của dì Nguyệt, hỏi ngay:

Dì ơi, cậu Cả thế nào rồi? Cậu ấy sao dì?
Dì Nguyệt không kìm được nước mắt, trong tiếng khóc nghẹn ngào:

Thằng Trạch… thằng Trạch… sắp không qua được ngày 30 của nó rồi Út Quân ơi…

Dì nói vậy làm sao? Sao lại không qua được… cậu Cả sao mà không qua được?

Tôi đặt nhiều câu hỏi liên tục, dì Nguyệt cố nén lại nỗi đau, nói trong đau lòng:

Thầy Trứ từng nói… số mạng của thằng Trạch không qua được tuổi 30… chỉ còn vài ngày nữa là tới ngày sinh của nó… dì sợ… dì sợ là…
Tôi giật mình, gào lên:

Dì sợ gì? Không sợ… không có gì phải sợ hết… cậu Cả không sao… cậu ấy không sao đâu. Đi, con đưa dì đi tìm cậu Cả, dì đi theo con… đi dì.
Tôi vừa nói vừa nắm tay dì, nhưng dì Nguyệt lại từ chối, dì khóc:

Không con… thằng Trạch… nó không muốn ai tới đưa tiễn nó hết…
Tôi khóc lên:

Cậu ấy nói không cần ai đến thì dì không đi ư? Dì định bỏ cậu một mình à? Nếu dì sợ cậu ấy, dì không đi… thế để con đi… để con đi một mình.
Dì Nguyệt thường yếu đuối, nhưng lúc này lại có sức mạnh mới nắm chặt cổ tay tôi, dì nói gấp gáp:

Con đừng… nghe dì nói hết.
Tôi muốn giải phóng tay nhưng sợ làm đau dì nên chịu đựng và nghe dì nói. Thấy tôi ngồi im, dì Nguyệt vỗ nhẹ giường, dì nhìn tôi và nói với giọng khàn khàn:

Con ngồi xuống đi… thằng Trạch… nó để lại cái này cho con.
Dứt lời, dì đưa cho tôi một hộp gỗ vuông vức, trao tặng tay tôi và nói với giọng nghẹn:

Đây là của thằng Trạch cho con… nó dặn cậu Phú không được đưa cho con qua nhà… bây giờ con cũng không thể vào được đâu. Mở ra xem… xem thằng nhỏ này để lại cho con cái gì…
Tôi đặt hộp gỗ xuống giường, bàn tay trắng trẻo run run mở từng nấc khóa, hộp gỗ được mở ra, trên cùng là một lá thư được gấp đôi. Lòng tôi như bị đốt cháy, không còn nghĩ gì nhiều, tôi mở lá thư ra đọc. Trong lá thư là những dòng chữ rõ ràng, từng từng câu như đâm vào tim tôi, như muốn xé toạc trái tim rỉ máu này…

“Út Quân, có lẽ ngày em lấy chồng cũng là ngày mà tôi sẽ không còn sống trên đời này nữa. Một bên là niềm vui, một bên chắc chắn là tang thương, tôi thật lòng không muốn hạnh phúc của em bị ảnh hưởng bởi tôi. Em từng hỏi tôi nhiều lần, em hỏi tôi có thương em không?
Tôi cũng tự hỏi nhiều lần, tại sao tôi không thể thương em…

Khi em đọc những dòng này, đừng cố tìm tôi, tôi không muốn gặp em thì em cứ điều đó là vô ích. Thái Ngọc là một người tốt, em không cần phải yêu thương nó nhưng nó là lựa chọn tốt nhất cho em. Hãy lắng nghe tôi… đừng để bản thân em và gia đình em bị ảnh hưởng. Cuộc sống của em thật tồi tệ, tôi ở địa ngục mỉm cười cũng không đáng. Nếu sau này em có thể quay trở về… tôi sẽ chân thành chúc mừng cho em, nhưng nếu không thể… đừng buồn, tôi sẽ luôn bảo vệ và chúc phúc cho em với Thái Ngọc. Hãy sống hạnh phúc, sống tốt, cười nhiều… chỉ khi đó tôi mới an lòng…

Tôi đã mất, đừng đến, cũng đừng ai đến, tôi không thích ồn ào, tôi muốn yên bình một mình. Điều này coi như là lời cuối cùng, đừng phản đối tôi, tôi sẽ không thích.

Tôi nắm chặt bức thư trong tay, mắt ướt đẫm từ những giọt nước mắt. Cậu Cả… tại sao lại đến lúc này, cậu mới thừa nhận rằng cậu thương tôi… đau lòng quá… cậu phải đau lòng đến thế nào mới có thể viết những dòng chữ như thế này?

Tôi lau đi nước mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhìn vào hộp gỗ, chiếc áo dài cưới màu đỏ được gấp gọn và đặt vào trong hộp. Tôi cầm lên, mắt lại cay đắng với nước mắt mới nổi lên. Có lẽ cậu lo lắng cho tôi, lo rằng trong ngày tôi lấy chồng… tôi không được mặc chiếc áo dài đẹp nhất này…

Tôi ôm chiếc áo dài vào lòng, khóc thút thít như một đứa trẻ, nước mắt và nước mũi lan tỏa. Tôi gọi tên cậu trong cơn đau lòng và nỗi khóc của mình. Tại sao chúng tôi phải chịu đựng những điều này, tại sao chúng tôi không thể ở bên nhau, tại sao người tôi chọn làm chồng… không phải là cậu?

Tôi khóc, dì Nguyệt cũng khóc, sau khi đọc bức thư cậu để lại, dì chỉ biết ôm tôi và khóc cùng. Dì khóc, rồi than trời trách đất, rồi xin lỗi tôi không ngừng, rồi lại an ủi tôi bằng mọi cách. Tôi nghe hết, hiểu hết nhưng không muốn trả lời. Tôi tự hỏi lòng, cậu Cả phải trải qua bao nhiêu nỗi đau mới có thể viết ra những dòng chữ đầy cảm xúc như thế này? Cậu suy nghĩ cho tôi, lo lắng cho tôi như ba mẹ, lo lắng rằng tôi không được hạnh phúc. Ngay cả khi sắp phải rời đi, cậu vẫn lo toan cho tôi… lo cho một người không phải là họ hàng máu mủ… là tôi.

Tôi ngồi đó mãi, mãi mãi, cho đến khi cảm giác tê dần trên cơ thể, nước mắt khô trên gương mặt, dì Nguyệt đã ra đi từ lúc nào đó, tôi mới thở dài và đứng dậy rời đi. Tôi ôm hộp gỗ vào lòng, bước đi vô tư như một người không có tâm hồn. Tôi đi thẳng vào phòng của cậu Hai, gõ cửa vài cái, chờ đến khi cậu mở cửa, tôi mới nhìn lên và nói:

Không cần hủy hôn nữa, tôi sẽ lấy anh, anh yên tâm.
Cậu Hai ngạc nhiên, không thể nói một lời nào. Nhưng tôi không chờ anh nói gì, sau khi nói xong, tôi quay người và rời đi. Cậu Hai có gọi theo, nhưng tôi vẫn bước đi nhanh chóng, tay cầm hộp gỗ như là bảo vật của mình. Tôi không biết liệu tôi đã làm đúng hay sai, tôi chỉ biết duy nhất một điều… cậu Cả sẽ hạnh phúc khi thấy tôi làm như vậy… chắc chắn.

Tôi sẽ sống hạnh phúc… cậu hãy yên tâm!

Tôi hỏi dì Nguyệt, ngày sinh của cậu Cả là ngày nào, dì trả lời là còn năm ngày nữa, tức là ba ngày sau ngày tôi lấy chồng. Trong hộp gỗ mà cậu cho tôi, ngoài bức thư với bộ áo dài còn có cả giấy tờ đất đai, giấy tờ cửa hàng gạo, vàng miếng và bạc tiền phải chất cả nửa hộp gỗ. Đó là của hồi môn mà cậu Cả để lại cho tôi, cậu lo cho tôi không thiếu ăn thiếu mặc…

Tôi không ngủ được cả đêm, ngồi lỳ trên giường thấp thỏm. Tôi tự khóc rồi tự an ủi bản thân, lòng đau lắm… tôi thương cậu Cả nhiều lắm!

Trưa hôm sau, cha của Út Quân được thả về, tôi cùng cậu Hai đi thăm cha. Đêm đó tôi ở lại để chuẩn bị cho buổi rước dâu vào ngày mai, hôn lễ vẫn diễn ra đúng như kế hoạch, không có gì thay đổi. Cậu Hai lo sợ tôi bỏ trốn, đã có người canh chừng tôi, tôi hiểu mà không trách, vì nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy.

Qua đêm nay, tôi sẽ làm dâu nhà ông, đúng như mọi người mong muốn.
………………….
Ngày hôm sau, nhà tôi rộn ràng như một hội làng, bà con đều tới từ sớm, mỗi người một việc. Tôi, sau một đêm không ngủ, cảm thấy mệt mỏi, ngồi trước gương và ngáp dài. Chị họ của Út Quân giúp tôi trang điểm, cười châm chọc:

Úi chà, ngáp nhiều đêm qua là vì lo lắng quá cơ đấy Út Quân?
Tôi cười, không trả lời, nhưng càng im lặng thì mọi người càng cười vui, nói tôi thẹn thùng. Chỉ có má Út Quân biết tôi không vui khi lấy cậu Hai, nhưng từ hôm qua đến giờ, bà không hỏi tôi về điều đó. Gần giờ rước dâu, ngoài kia ồn ào, trong buồng chỉ còn tôi và má Út Quân. Má Út Quân ăn mặc tươm tất, bắt tay tôi và khen:

Con gái của má đẹp lung linh, đẹp lắm.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn bộ áo dài trên người, nước mắt tuôn ra. Cậu Cả đã may cho tôi bộ này… như là cậu đang đưa tôi đi về nhà chồng vậy. Chỉ cần nghĩ về điều đó, tôi đã cảm thấy đau lòng. Thấy tôi khóc, má Út Quân ôm tôi, xin lỗi:

Má xin lỗi con… má thực sự xin lỗi… mong con tha thứ cho cha má… không còn cách nào khác nữa Út ơi.
Tôi ôm bà, không nói gì, chỉ vỗ nhẹ để an ủi bà. Tôi không trách cha má Út Quân, họ đều làm đúng. Nếu tôi là Út Quân, tôi cũng không để cha mẹ tôi chịu đau lòng.

Má biết con thương cậu Cả, má cũng không muốn ép buộc con gì cả, nhưng cậu Cả… con cũng hiểu đấy. Cậu Hai cũng không tệ chút nào, ít nhất là cậu ta thương con… Hãy nhận lời, con gái ạ, hãy nhận lời như ngày con chào đời.
Cha Út Quân đột nhiên chạy vào, thấy tôi và má Út Quân ôm nhau khóc, ông nói nhẹ nhàng:

Được rồi, hãy gả con gái cho nhà họ, chớ đừng để ai khác nhận. Đừng khóc nữa, nhà trai đã đến rồi.

Má Út Quân thả tôi ra, bà lau nước mắt và hỏi:

Ông đến rồi phải không?

Ừ, đã đến đầu ngõ rồi… Út Quân… hãy chuẩn bị đi.

Má Út Quân giúp tôi lau nước mắt rồi cùng cha Út Quân ra ngoài, tôi ở lại trong phòng, cảm nhận từng giây từng giây trôi qua với nỗi chua xót tột cùng. Khi cậu Hai nắm tay tôi dẫn ra khỏi cửa nhà, trái tim tôi như tan vỡ. Trong tiếng cười nói huyên náo của mọi người, tôi không thể nở một nụ cười đầy đủ. Bước đi phía trước, nhưng lòng tôi lại muốn quay trở về…

Đoàn người rước dâu đi một đoạn, cậu Hai vẫn nắm chặt tay tôi không buông. Tôi thấy cậu cười, cười hạnh phúc biết bao, ước gì tôi có thể cười như cậu… thì tốt biết mấy.

Bỗng phía trước có tiếng ồn ào, cậu Hai lúc này mới buông tay tôi ra và nhìn về phía trước. Từ xa tôi thấy hai ba người đang chạy tới xe ngựa rước dâu của tôi, vì bất ngờ nên không ai kịp ngăn. Trước khi cậu Hai kịp quát lên, họ đã chạy tới trước mặt tôi, một trong số họ hoảng loạn kêu gào:

Cô Út… cậu Cả… cậu Cả có chuyện gì rồi… cô mau tới nhìn mặt cậu lần cuối đi… mau đi cô… mau đi cô!

Bài viết liên quan