Làm dâu nhà hội đồng chương 46 | Tôi thương em
Cả đoàn người rước dâu đều choáng váng trước lời nói của người đàn ông kia, tôi lúc này cứ như đứng bất động, ánh mắt trầm trồ nhìn ba người đàn ông trước mặt, không thể nói một lời nào. Ba người đàn ông bị bắt lại, cậu Hai vội vàng nắm lấy tay tôi, cậu nói trong lo lắng:
Đó không phải là sự thật, chỉ là có người muốn gây rối thôi… chúng ta phải tiếp tục… hãy tiếp tục rước dâu…
Nói xong với tôi, cậu lại hét lên ra lệnh:
Tiếp tục đi, không thể trễ giờ được.
Xung quanh, tiếng ồn ào trở nên hỗn loạn, nhưng tôi không có thời gian để quan tâm đến những người xung quanh. Tôi chỉ nghe được tiếng của thầy Trầm, tiếng của cậu Hai, và tiếng khóc nức nở của dì Nguyệt. Tôi nhìn dì Nguyệt, thấy dì ấy đang khóc, nhưng tôi nghe thầy Trầm mắng dì… dù vậy, dì vẫn không ngừng khóc. Lúc này, dì Nguyệt quay lại nhìn tôi, nước mắt đầy ắp trên khuôn mặt, dì nói trong nước mắt:
Đi đi Út Quân… mau đi đi…
Ba người đàn ông bị trói vẫn hét lên:
Cô mau đi Út… không kịp nữa rồi đâu… mau đi cô…
Tôi bước một chân lên xe ngựa, nhưng cậu Hai lại nắm chặt tay tôi kéo lại, cậu nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy sự giận dữ:
Đứng lại, nếu muốn đi thì chờ cho việc rước dâu xong rồi mới đi.
Tôi nhìn cậu, nước mắt tuôn trào, tôi run rẩy nói:
Cậu… cậu sẽ cho tôi đi à… cậu sẽ cho tôi đi phải không?
Cậu Hai gật đầu, giọng của cậu êm dịu:
Sẽ cho, anh sẽ cho em đi tìm cậu Út… nhưng giờ này, hãy đứng lại, đừng đi… xin em đừng đi…
Tôi nhìn cậu, nhìn vào khuôn mặt cầu khẩn của cậu, lòng tôi đầy áy náy. Nhưng bây giờ phải làm sao… tôi không thể không đi… hôm nay tôi không thể không đi…
Hít một hơi, tôi rút tay lại, nói gần như trong tiếc nuối:
Tôi xin lỗi cậu… tôi phải đi rồi… cậu Cả… tôi không thể bỏ qua được… tôi không thể bỏ qua cậu ấy được.
Cậu Hai nói mạnh mẽ:
Em không thể bỏ qua cậu Út được… vậy em bỏ tôi sao? Em biết hôm nay là ngày gì không, sao em lại làm như vậy Út Quân? Sao em lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?
Tôi khóc, nước mắt rơi dài, tôi xuống xe, đầu cúi:
Cậu Hai… tôi sẽ xin lỗi cậu sau… nếu tôi không đi hôm nay thì sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Tôi phải chịu trách nhiệm với cậu, tôi xin lỗi cậu.
Xung quanh trở nên yên bình, nhưng thầy Trầm đột ngột hét lên đầy giận dữ:
Ai ở lại đây, bắt Út Quân lại… không cho nó chạy trốn… bắt giữ cả bố mẹ nó… nhanh lên.
Dì Nguyệt ra mặt can ngăn, dì nói:
Ai dám? Để cho Út Quân đi, ai dám cản nó… tôi sẽ thu hết đất lại… ai dám thử tôi xem.
Trước uy quyền của dì, cả thầy Trầm cũng tỏ ra sợ hãi, không nói gì hơn. Trong đoàn người, không ai dám đứng ra nữa, mọi người im lặng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi rút vài bước về sau, quyết tâm nếu cậu Hai không đồng ý, tôi sẽ liều mạng chạy đi. Ngày hôm nay, dù có phải hy sinh, tôi cũng phải đi, cậu Cả… cậu ấy không còn thời gian nữa, cậu ấy sắp bỏ tôi mà đi rồi…
Trong lúc đó, cậu Bảo đột ngột xuất hiện, bước ra ngoài và kéo tôi về phía mình. Trước khi tôi kịp reo hò, cậu đã nói:
Để Út Quân đi đi, hôm nay không cưới thì mai cũng được, Út cũng không còn… anh sợ ai giành vợ của mình à?
Cậu Hai im lặng, còn cậu Bảo lại quay sang nói với tôi:
Em đi, để ba anh đưa em đi… hãy nhanh chóng.
Cha Út Quân cũng đến, ôm tôi và khóc:
Con đi đi, cha không sợ ở tù đâu, cha mắc lỗi thì cha chịu… con đi đi, đừng để hối hận sau này.
Tôi gật đầu, lau nước mắt, dưới sự bảo vệ của cậu Bảo, tôi được ba người kia dẫn đi. Nhưng khi bước đi, cậu Hai lại đột ngột chạy tới, nắm chặt tay tôi, đôi mắt đỏ hoe, hai tay siết chặt lấy tay tôi, cậu hỏi:
Nếu Út chết rồi… em có muốn ở bên tôi không?
Tôi nhìn cậu, trong đầu muốn trả lời là có nhưng trong lòng lại không thể thốt ra chữ “có”. Lúc này, tôi chỉ cảm thấy áy náy với cậu, còn tình yêu ấy, tôi dành hết cho cậu Cả. Cậu Hai… ai cũng tốt, nhưng đối với tôi…
Thấy tôi im lặng, cậu Hai nhẹ nhàng mỉm cười, buông tay tôi ra, giọt lệ ướt đẫm trên mắt, cậu lau nước mắt rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, cười nhạt:
Đi đi… tôi để em đi… hãy đi.
Tôi nhìn cậu, trong lòng thấy sự hụt hẫng của cậu, nhưng tôi phải đi, cậu cuối cùng vẫn là nhường tôi.
Em đi đi, trước khi tôi hối hận… đến khi đó… em sẽ không còn cơ hội nữa.
Mặc dù thương cậu Hai nhưng tôi không còn thời gian để nói những lời an ủi. Tôi chỉ có thể nói “xin lỗi” rồi quay lưng đi. Thầy Trầm hét lên không đồng ý nhưng cậu Hai đã nói, thầy cuối cùng cũng chấp nhận. Tôi không biết cậu sẽ giải quyết tình hình của tôi như thế nào, liệu cậu có hối hận với quyết định của mình hay không. Nhưng nếu là tôi, khi nói câu “rời đi” kia, tôi đã hối hận rồi. Kiếp này… tôi nợ cậu Hai một lời xin lỗi… nợ cậu tình yêu mà cậu đã dành cho tôi.
Tôi đến nhà cậu Cả sau khoảng 15 phút, chạy vào nhà ngay sau khi đến cổng. Đến phòng của cậu, tôi mở cửa nhẹ nhàng, tim đập loạn nhịp, đau lòng không thể tả. Gia đình trong nhà nhìn tôi im lặng, không dám nói gì, thầy Trứ thấy tôi, chỉ cúi đầu buồn rầu.
Tôi từng bước tiến đến giường của cậu Cả, nhìn gương mặt xanh xao, tôi không ngừng rơi nước mắt. Cậu nằm đó, không cử động, không hô hấp… liệu… tôi đã đến quá muộn chưa?
Tôi khóc, nhìn chằm chằm vào người tôi yêu, giọng nói nghẹn ngào:
Thầy… cậu Cả… cậu ấy sao vậy? Cậu ấy sao vậy thầy?
Thầy Trứ đến và vỗ nhẹ vào vai tôi, thở dài và lắc đầu tiếc nuối. Tim tôi như vỡ ra, nỗi sợ hãi ùn ùn tràn về. Tôi chạy đến giường của cậu, ôm cậu, cơ thể cậu vẫn còn ấm mà… Tại sao cậu không chờ tôi đến?
Tại sao cậu không đợi tôi? Tại sao cậu bỏ tôi đi? Cậu nói thương tôi… vậy mà sao cậu không chờ tôi… sao cậu có thể làm như vậy?
Cậu Cả vẫn yên lặng, không trả lời. Nỗi đau, nỗi hối hận và một trái tim tan vỡ khiến tôi không thể nào đứng dậy được. Tôi ôm cậu Cả, siết chặt, không thể buông ra. Tôi khóc và van nài:
Cậu biết không… bộ áo dài cậu may cho tôi đẹp lắm… tôi rất thích. Cậu quá tệ, không chịu ngồi dậy để nhìn tôi… hãy đánh tôi đi… cậu hãy ngồi dậy và đánh tôi đi.
“Phốc”.
Một cái cốc vào trán khiến tôi sững lại, tim đập mạnh, tôi như đứng hình, trong lòng lại rộn ràng vui mừng. Tôi không dám thở, không dám đứng dậy, sợ… sợ đang mơ…
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua, rồi một giọng nói trầm ấm vang lên. Giọng nói ấy chạm sâu vào tâm trí tôi, không thể không nhận ra.
Ngồi dậy đi, đau quá rồi.
Tim tôi đập loạn nhịp, vì câu nói kia, tôi chưa kịp ngừng sửng sốt thì thầy Trứ cười lớn.
Thôi đi cậu Cả, Út Quân cũng ngất đi rồi kìa… đừng có đùa nữa.
Tôi nhìn thầy Trứ, thầy đang cười tươi nhìn tôi, tôi muốn hỏi chuyện nhưng hai tay tôi bị ai đó túm chặt và bắt tôi đứng dậy. Khi tôi quay người, tôi thấy một đôi mắt sâu và mày kiếm đang nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt đó… quá quen thuộc. Cậu ôm tôi vào lòng, giọng dày:
Ôi… đau quá, ngồi dậy đi.
Tôi nhìn cậu, nỗi vui không thể kìm nén, tôi chạm vào má cậu, sau đó vỗ nhẹ vài cái. Cậu khẽ cười, rồi càu nhàu:
Sao em quên tôi nhanh thế? Đã lâu không gặp mà.
Trái tim tôi rất vui, nhưng cũng có điều gì đó không đúng. Tôi đặt câu hỏi:
Cậu… có phải đã dàn cảnh để lừa gạt tôi không?
Cậu Cả cốc vào trán tôi, tôi cảm thấy đau và càu nhàu:
Ai mà dùng cái chết để đùa vui thế?
Vậy tại sao mọi người nói cậu chết rồi…
Sắp chết rồi, nhưng tôi vẫn được sống tiếp nhờ vào lòng nhân từ của mọi người.
Tôi cảm thấy tức giận vì đã bị gạt trước đó, cằn nhằn:
Tại sao cậu không đợi tôi rước dâu xong rồi mới báo cho người, vậy là quá sớm rồi đấy.
Cậu Cả nhìn tôi, ôm tôi chặt hơn, giọng dịu dàng:
Tôi xin lỗi vì làm em lo lắng… ngay khi tôi tỉnh dậy, tôi đã gửi người đi tìm em… tôi xin lỗi vì sức khỏe không cho phép tôi bảo vệ em.
Lời của cậu Cả khiến tôi cảm thấy xoa dịu hơn, tôi chỉ muốn thấy cậu sống và an toàn.
Tôi ôm chặt cậu, nước mắt rơi:
Chẳng có gì phải xin lỗi cả… chỉ cần cậu sống là được rồi… không có gì phải xin lỗi.
Cậu Cả vuốt nhẹ tóc tôi:
Hãy nằm yên, để tôi ôm em một chút, nửa tháng không gặp em… tôi nhớ em lắm. May là tôi tỉnh dậy kịp, may là tôi không chết… may là em chưa lấy chồng… nếu không tôi sẽ giành lấy em từ cháu của mình.
Tôi cười:
Cậu nói không giành với cháu mình nhưng lại muốn giành giờ?
Cậu Cả xoa lưng tôi:
Trước kia thì không, nhưng bây giờ dù có phải cạnh tranh đến cùng, tôi cũng sẽ giành. Ngoan nào, để tôi ôm em, đã lâu tôi mới cảm thấy bình yên như vậy.
Tôi nằm yên trong vòng tay của cậu, để cho cậu ôm chặt. Không chỉ cậu cảm thấy bình yên, mà tôi cũng thấy yên bình. Cảm giác này, tôi đã ao ước từ lâu, và giờ đây, sau tất cả những khó khăn, tôi đã có được. Tôi ôm chặt cậu, hy vọng đây không phải là giấc mơ, và sẽ không bao giờ là giấc mơ…
Trên đỉnh đầu, giọng nói ấm áp và yên bình của cậu Cả vẫn vang lên:
Hãy ngủ đi, tôi ôm em, mọi chuyện đã qua rồi… dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi sẽ là người bảo vệ em. Ngủ đi, đừng khóc nữa… tôi thương em!