Làm dâu nhà hội đồng chương 49 | Kim Chi qua đời
Một vài ngày sau, tôi và cậu Cả đã sắp xếp để đến nhà dì Nguyệt cùng nhau thưởng thức bữa cơm. Ban đầu, tôi không có ý định đi đâu, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, tôi nhận ra rằng việc này cũng không thể tránh khỏi. Cả tôi và cậu Cả đều đang chuẩn bị cho cuộc hôn nhân sắp tới, và đối diện với mọi tình huống là điều không thể tránh khỏi. Dì Nguyệt biết chúng tôi sẽ đến, và cô ấy rất vui mừng, đã sắp xếp một bữa tiệc hoành tráng để chào đón.
Trước buổi trưa, tôi đã thay đổi trang phục thành một bộ áo dài tươi sáng hơn, thoa một chút phấn và son môi, mặc dù thông thường tôi không thích đeo trang sức, nhưng hôm nay, tôi cũng quyết định thêm một chiếc dây chuyền và một chiếc vòng tay để tự tin hơn. Khi tôi đã sẵn sàng, cậu Cả cũng đã tắm rửa xong và khi nhìn thấy tôi, anh ta nhìn chăm chú và khen:
Ôi, vợ sắp cưới của tôi đi đâu mà xinh đẹp và sang trọng thế?
Tôi cười và trả lời:
Chỉ là bình thường thôi anh ạ, tôi đã xinh sẵn rồi, không phải vì trang phục mới mà đẹp đâu anh nhé.
Được rồi, tôi hiểu, vợ tôi xinh đẹp, tôi công nhận… hả?
Tôi gật đầu cười, cậu Cả cũng mỉm cười hạnh phúc. Sau khi anh cầu hôn một cách lãng mạn, chúng tôi chính thức trở thành cặp đôi sắp cưới. Anh đã nhờ thầy Trứ coi ngày, ban đầu dự định tổ chức đám cưới vào tháng sau, nhưng sau khi nghe ý kiến của tôi, chúng tôi đã quyết định dời lại hai tháng sau. Không phải vì lý do gì khác, chỉ vì bà chủ tiệm may ở Sài Gòn đã hứa phải hoàn thành chiếc váy cưới mà tôi đặt trong hơn một tháng nữa. Ban đầu tôi đã muốn từ bỏ ý định may váy mới, nhưng cậu Cả đã quyết định rằng chúng ta nên chờ. Thực sự, tôi cảm thấy may mắn khi chọn được một người chồng như anh.
Trên chiếc xe ngựa, tôi cảm thấy hơi căng thẳng không biết buổi tối này sẽ diễn ra như thế nào. Thấy tôi lo lắng, cậu Cả nắm lấy tay tôi và nói nhẹ nhàng:
Đừng lo lắng gì cả, từ giờ trở đi, em là người phụ nữ của gia đình, chỉ sau chị Hai, mọi người sẽ phải tôn trọng em hơn, không ai dám phạm vào em.
Tôi nhếch môi:
Anh nói quá đấy, tôi cũng không muốn mọi người coi thường mình đâu.
Cậu Cả cười:
Thì tôi sẽ thách thức ai dám xem thường vợ tôi, hãy thử xem ai còn răng để ăn sau khi gặp tôi.
Tôi gật đầu nhìn anh ta, thấy tự tin quá mức… Nhưng thôi kệ, tôi thích anh ấy như vậy.
Khi xe ngựa đến, một người nhân viên đã chạy ra mở cửa sẵn sàng chào đón chúng tôi. Chúng tôi xuống xe và bước vào nhà. Lần này, tôi không còn cảm giác cô đơn như những lần trước nữa, và đó là điều tuyệt vời. Dì Nguyệt đã được thông báo về việc chúng tôi sẽ đến, và cô ấy vui mừng đón tiếp chúng tôi như những người con cháu đã lâu không gặp. Cả thầy Trầm và bà Nội cũng đã có mặt, họ chào đón chúng tôi một cách thân thiện và nhiệt tình. Nói chung, cậu Cả có vị thế quan trọng trong gia đình, dù ai thích hay không, họ cũng phải tôn trọng anh ấy.
Bữa tiệc hôm nay đông đúc, mọi người đều có mặt, kể cả Kim Chi, Thục Oanh và cậu Bảo. Bích Hà tỏ ra là chủ nhà, chỉ huy mọi người dọn dẹp và phục vụ. Trong khi đó, tôi chỉ là một khách mời, ngồi im lặng suốt buổi. Mọi người cùng nhau thưởng thức bữa ăn với không khí vui vẻ, không có gì gượng gạo như tôi nghĩ. Cậu Hai không nói chuyện với tôi, nhưng thỉnh thoảng anh ta vẫn liếc mắt sang khi tôi nói chuyện. Thục Oanh dường như buồn bã, không hứng thú nói chuyện với ai, nhưng vẫn liếc mắt về phía cậu Cả một cách đầy ý nghĩa. Tôi không quan tâm nhiều đến điều này, điều quan trọng là thái độ của cậu Cả thôi, những ánh mắt liếc nhìn… tôi không sợ.
Út Quân, tại sao nghe nói là tháng sau mới tổ chức đám cưới mà giờ lại dời lại? – Bích Hà hỏi.
Nghe Bích Hà nói, tôi có chút giật mình. Bích Hà hôm nay thật là oai phong, gọi tôi là “mợ” mới ghê. Tôi nhìn cô ấy, suy nghĩ xem có nên trả lời không. Nếu cô ấy xưng hô như bình thường thì tôi sẽ vui vẻ trả lời, nhưng cách cô ấy gọi tôi… như là coi thường tôi.
Cậu Cả quét mắt nhìn Bích Hà, gắp miếng thịt nướng bỏ vào chén tôi và nói:
Chị Hai à, có lẽ chị nên dạy con dâu cách ăn nói và xưng hô cho phải chăng. Nếu để con dâu xưng mợ gọi em và vợ em như vậy, liệu chị có thích không?
Bầu không khí vui tươi bỗng chốc trở nên căng thẳng khi tất cả mọi người nhìn về phía cậu Cả và Bích Hà. Tôi không nói gì, chỉ chờ xem Bích Hà sẽ trả lời cậu Cả thế nào.
Bích Hà lúng túng, mặt đỏ bừng lên, cô ta không biết nên nói gì. Trong lúc căng thẳng, Thục Oanh lên tiếng:
Chưa kết hôn thì chưa phải là vợ của cậu, cậu có quá thiên vị cho Út Quân không?
Bầu không khí lại trở nên căng thẳng hơn khi một số người bắt đầu trở nên nặng mặt, đặc biệt là Bà Nội và thầy Trầm, họ dường như lo sợ cậu Cả sẽ phản ứng như thế nào. Tôi và dì Nguyệt chỉ ngồi im lặng, còn cậu Ngọc thì ăn uống mà không để ý gì. Cậu Cả đặt đũa xuống, chống tay dưới cằm, mắt sáng lên và cười nhạt:
Nhưng anh thích thiên vị, anh không thiên vị cho vợ anh… không lẽ anh thiên vị cho em?
Thục Oanh tái mặt, cô ta vừa sợ vừa giận dữ, giọng run run:
Nhưng… nhưng… như vậy…
Cậu Cả nhìn quét mắt qua mọi người rồi dừng lại trước gương mặt sắc sảo của Thục Oanh, giọng uy vũ:
Dù đã kết hôn hay chưa, tôi nói đây là vợ của tôi thì cô ấy là vợ của tôi. Ai cũng phải coi cô ấy như ngang hàng với tôi.
Nói xong, cậu liếc mắt sang Bích Hà, giọng nhẹ nhàng:
Bích Hà, tôi nhớ cô là con dâu tôi, chứ không phải là má của tôi. Nếu cô coi thường tôi… thì để tôi dẫn vợ tôi về cho đỡ phiền lòng?
Bích Hà lúng túng, cố gắng giải thích:
Không… không phải như vậy Út… con… con không có ý đó… không có ý đó…
Cậu Cả lại cười:
Nếu không có ý đó thì càng tốt… tôi chỉ lo cô có ý cố ý làm phản. Nhưng tốt nhất là không ai nên làm càn, tôi không phải là một người đàn ông hèn nhát… không dám bảo vệ vợ mình.
Cậu Bảo nhăn mày cười mỉa mai, thầy Trầm có vẻ không phản ứng lại. Đứng trước tình hình căng thẳng, thầy Trầm lên tiếng giải thích:
Út Quân, con Hà còn non nớt, để chị cậu dạy dỗ thêm cho nó đi. Cậu không cần phải chấp nhận nó làm gì mệt mỏi. Mợ Út, tôi nói đúng phải không?
Tôi tôn trọng thầy Trầm, nên tôi trả lời vui vẻ:
Đúng đấy, anh Hai nói đúng.
Cậu Cả không nói gì thêm, và Bích Hà cùng Thục Oanh cũng im lặng. Nhìn thấy cậu Cả không muốn nói thêm, những người khác trên bàn thở phào nhẹ nhõm. Bữa ăn kết thúc trong không khí khá nặng nề, nhưng ít nhất tôi đã được no và không phải quan tâm đến những rắc rối.
Sau khi ăn xong, tôi đi với dì Nguyệt về phòng, còn cậu Cả thì ở lại với cậu Ngọc và thầy Trầm để bàn công việc. Trên đường về, dì Nguyệt cười và nói:
Thằng Trạch đúng là… có vợ nhìn khác biệt đấy, chị cũng không ngờ lắm.
Tôi cười đáp:
Em cũng thấy như vậy chứ, vì tính cách của anh ấy khá khó chịu mà.
Có vẻ như vậy đấy, con gái đâu mà vụng về quá… chị không đặng. Con Hà nói chuyện lúc nào cũng nhảm nhí, còn con Oanh thì lúc nào cũng trầm lặng, đó cũng là loại người trời ơi đất hỡi.
Thôi kệ đi chị Hai, em không để ý đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Nhớ đến chuyện của mình, tôi thì thầm với dì Nguyệt:
Chị Hai, em muốn nhờ chị một việc được không?
Dì Nguyệt gật đầu:
Em nói đi, có chuyện gì?
Tôi kéo ghế lại gần và nói nhỏ vào tai dì. Dì nghe xong, tròn mắt ngạc nhiên:
Nhưng… làm vậy để làm gì Út Quân? Có chuyện quan trọng vậy sao?
Tôi gật đầu, trông rất nghiêm túc:
Đúng vậy, là chuyện quan trọng, rất quan trọng. Chị cứ giúp em trước đi, khi nào có kết quả em sẽ nói sau cho chị biết. Nhưng chị nhớ là nói nhẹ nhàng, như là nhớ đến chuyện đó thôi, đừng lộ ra hết chuyện đấy.
Dạ, chị nhớ rồi.
Khi nói xong, tôi đi xuống bếp pha chén trà và lấy bánh cho cậu Cả. Khi tôi mang mâm trà lên, chưa kịp đến phòng của thầy Trầm, tôi đã va vào mặt của Bích Hà. Cô ta nhìn tôi và cười giả trân trọng, nói:
Úa mợ… mợ đi đâu đấy? Mợ mang trà lên cho anh à? Thôi khỏi, trước khi mợ nhớ tới, con đã pha trà rồi… không cần mợ nhọc lòng đâu.
Tôi nhìn cô ta và cười nhạt:
Nhọc hay không, cũng là việc của tôi mà, liên quan gì đến cô mà thò mõ vào? Từ khi lấy chồng, cũng ra dáng chị Hai rồi đấy. Cô có vẻ vinh dự lắm hả?
Bích Hà cười:
Mợ còn phải nói, giờ mợ muốn cũng không được… mà quên đi… mợ có cậu Út rồi mà đấy… Vậy mà con cứ quên, cứ tưởng là mợ còn là con nhỏ Út Quân ăn nhờ ở đậu đợi có ngày bay lên cao. Tiếc dữ hén mợ, giành qua giành lại… cuối cùng cũng là con đây thắng.
Nhìn bộ mặt tự hào của Bích Hà, tôi cảm thấy đồng thương và đồng tội. Làm sao cô ta có thể nói những điều nhảm nhí như vậy nhỉ, não bộ cô ta có vấn đề à?
Tôi nhăn mày nhìn Bích Hà:
Đợi chút… Cô sao vậy? Có vấn đề gì với não đầu không? Hay là cô đã mất trí nhớ rồi? Tôi nhớ là do tôi ra đi, cô mới được thay thế vào đúng không? Có chuyện gì không ổn với cô?
Nói xong, tôi lại đứng gần Bích Hà hơn, đối diện mặt mày cô ta, mắt nhìn thẳng vào mắt:
Giành à? Tôi có giành với cô à? Cô tự tin sao?
Bích Hà tức giận, mặt đỏ bừng, cô ta vung tay muốn tát tôi nhưng lại bị chính cô ta ngăn lại, nhưng không dám làm gì hơn. Sự ganh tị không thể che giấu, cô ta quay mặt nhìn thẳng vào mắt tôi, cười cợt:
Dĩ nhiên, tôi không bằng mợ nhưng cuối cùng thì sao? Tôi vẫn ngồi ở đây, chứ?
Tôi nhếch môi:
Tôi đã giành gì với cô đâu? Cô thấy tôi có bộ mặt buồn rầu khi cô giành không? Cô nghĩ tôi lo lắng vì việc này à? Chẳng có gì đáng lo, cô ngồi đó cũng được, miễn là tôi không cần phải nhường lại cho cô nữa. Đừng có tỏ ra là quan trọng, đó là lời khuyên cho cô đấy. Nếu cô rảnh rỗi, hãy giúp chị Hai trong việc quản xuyến nhà cửa, tập trung vào việc sinh sản cho cậu Hai một vài đứa con để củng cố vị thế. Đừng làm những việc ngu ngốc, những người như cô thường tự đâm mình bằng dao, khi đó… không ai thương.
Mợ!
Bích Hà tức giận, nhưng tôi đi qua cô ta mà không chút quan tâm. Tôi không cần phải chạm vào cô ta để có cuộc sống tốt hơn. Cuộc sống của tôi và cô ta không liên quan gì đến nhau, không cần phải xô xát với nhau. Bích Hà giống như con cá trong ao, tức giận vì không thể tỏ ra mạnh mẽ, nên chỉ có thể giải toả cơn giận vào những thứ xung quanh. Tôi mang mâm trà đi cho cậu Cả và rời đi sau đó. Tôi không muốn xen vào cuộc trò chuyện của những người đàn ông, và sau này nếu có gì, cậu Cả sẽ nói cho tôi biết. Rảnh rỗi, tôi đi dạo trong vườn và tình cờ gặp Kim Chi đang đi tới. Cô ta gật đầu chào:
Mợ Út… mợ đừng cãi nhau với Bích Hà, không đáng mệt công đâu… cô ấy sắp trở nên điên rồi… cô ấy chỉ muốn tìm người cãi nhau thôi.
Tôi không muốn hòa nhập với suy nghĩ của Kim Chi, nên chỉ đáp:
Không sao đâu.
Thấy tôi không phản ứng tích cực, Kim Chi có vẻ khó chịu, cười cười:
Mợ Út, thật là cao tay, cậu Út rốt cuộc cũng không thoát khỏi lòng mợ.
Tôi không trả lời, Kim Chi vẫn còn cứng đầu như thường lệ.
Kim Chi, mợ muốn nói thẳng, mợ không thích Bích Hà, nhưng mợ cũng không muốn gây rắc rối với nó. Còn việc của con với nó, con tự lo, mợ không can thiệp vào được.
Kim Chi nhìn tôi sững sờ một chút, sau đó lại mỉm cười nhẹ:
Giờ thì con hiểu tại sao cậu Út và anh Hai ưa mê mặc mợ rồi… Bích Hà không giống mợ tí nào. Nhưng mợ yên tâm, con không cần mợ can thiệp, con sẽ tự giải quyết. Nhưng nếu mợ cần con để “trả đũa” Bích Hà sau này, con sẽ không từ chối. Bích Hà cũng chưa chắc yên bềnh với anh Hai đâu, anh Hai cưới nó cũng giống như là chấp nhận số phận… Ha ha… tội nghiệp… anh Hai không dám đụng vào nó. Thật đáng thương!
Tôi nghe những lời này, có chút ngạc nhiên. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, đúng là như vậy, cậu Ngọc không yêu Bích Hà, cậu ta hoàn toàn có quyền từ chối. Thực sự, không có gì đáng buồn hơn nữa chứ… Haiz.
Mợ Út, sau này mợ ghé thăm má con thường xuyên nhé… má con thích mợ lắm… có mợ má cũng vui.
Nhưng… con đi đâu?
Kim Chi mỉm cười, trả lời:
Con muốn lên Sài Gòn học cái gì đó để làm sống… và cũng cần rời bỏ làng quê một thời gian để nhìn thế giới rộng lớn này chút.
Tôi mở miệng trừng trừng nhìn Kim Chi, cô ta lại cười:
Sao mợ thấy lạ lạ thế, nhìn con mà thấy ghê vậy? Con nói thật đấy.
Tôi gật đầu, vẫn còn chút ngạc nhiên… Kim Chi… cô ta thay đổi rồi, thật đấy!
Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới đây thôi mà đã hơn một nửa tháng, và còn gần một tháng nữa là đến đám cưới của tôi và cậu Cả. Chiếc váy cưới đang được may, dự kiến sẽ hoàn thành sớm. Thật là, cả làng này chắc chắn sẽ trầm trồ khi thấy chiếc váy cưới của tôi, nó không phải là cái loại thông thường đâu.
Sáng sớm, tôi đi với cậu Cả ra chợ mua ít đồ, thời gian này tôi rất bận rộn. Tôi đang chuẩn bị phòng tân hôn, muốn thiết kế nó giống như phòng ngủ hiện đại. Đến một xưởng đóng gỗ, tôi giải thích với thợ làm một cách rõ ràng, nhưng ông ta vẫn không hiểu. Cậu Cả phải đứng ra giải thích thì mới hiểu.
Đóng như vậy cho tôi, cái bàn mặt tròn với ba cái chân chống… ừ đúng rồi, đó đúng là…
Sau khi giải thích xong, cậu bảo tôi chọn gỗ để làm bàn trang điểm và một số đồ linh tinh khác. Chờ cậu chọn xong, tôi ôm tay cậu, mỉm cười:
Cậu thật là thông minh, em nói mà ông hiểu ngay.
Cậu Cả cười:
Em làm sao mà em biết.
Tôi bĩu môi:
Ghê quá… Nhưng suy nghĩ kỹ thì cậu hiểu chứ? Em chưa nói gì với cậu mà, mấy thứ em muốn đó là trong phòng ngủ của em đấy.
Cậu Cả mỉm cười:
Thế mà em hiểu.
Tôi nhíu mày:
Ghê… Thật là đáng sợ, làm sao cậu biết đến từng chi tiết thế?
Cậu Cả cười đầy tự tin:
Em thì làm được điều đó thôi mà.
Tôi nhăn mày:
Thật đấy… Nhưng sao cậu biết rõ về những chi tiết đó? Em chưa bao giờ nói cho cậu biết về các món đồ trong phòng ngủ của em mà…
Ừ… tại vì…
Cậu Cả… đâu rồi?
Khi nghe tiếng kêu hối hả, cả tôi và cậu Cả quay đầu sang nhìn. Thấy anh Dừa cùng hai người khác vội vàng chạy đến, họ hơi thở gấp gáp, tay chân run rẩy, tôi bỗng cảm thấy rùng mình. Anh Dừa đột ngột quỳ xuống trước mặt cậu Cả, khóc lóc:
Cậu ơi… Kim Chi… cô ấy… đã qua đời rồi… cô ấy tự tử… cậu ơi. Bà kêu cậu về ngay… nhà mình rối tung lên rồi!