Làm dâu nhà hội đồng chương 52 | Đồng phạm

07/03/2024 Tác giả: Hà Phong 131

Tôi kể hết mọi chi tiết của cuộc điều tra cho cậu Cả nghe. Nghe xong, cậu suy nghĩ một lúc rồi bất ngờ cười lạnh, nụ cười đó mang chút lạnh lẽo nhưng cũng rất đầy hứng thú. Cậu đứng dậy, trước khi tôi kịp hỏi, cậu đã vội vàng ra ngoài chỉ để lại một lời ngắn gọn:

Em về phòng trước đi, tôi sẽ về sau.
Sau khi nói xong, cậu rời đi nhanh chóng, để lại tôi một mình ngồi giữa nhà. Cậu này, dù đã muộn nhưng vẫn còn mặc kệ, chắc là về chuyện của Kim Chi đấy. Nhớ về Kim Chi, lòng tôi lại cảm thấy buồn bã, tôi chỉ hy vọng rằng dự đoán của mình sẽ chính xác, nếu không… tôi sẽ không biết phải làm sao để trả thù cho cô ấy…

Những ngày này, cậu Cả bận rộn lắm, còn cậu Ngọc bên nhà cũng bận rối không kém. Cả hai toàn đi sớm về khuya, chế độ ăn uống không đều. Tôi nghe cậu Cả kể, cậu Bảo dường như sắp sửa đối đầu trực tiếp với cậu Hai, cả hai đều đang tìm kiếm bằng chứng về những hành vi không đúng đắn của cậu Bảo, dự định lật đổ cả hai mẹ con mụ Dung. Tôi không biết chính xác nhưng nghe đồn là cậu Cả đã thể hiện sức mạnh mạnh mẽ, một phần lớn nguồn vốn kinh doanh của cậu Bảo đã bị tiêu hao gần hết. Thật là xui xẻo cho cậu Bảo, đối mặt với hai đối thủ cùng một lúc, liệu sức mình có chịu nổi không.

Mấy ngày gần đây, cậu Cả mới về nhà đúng giờ cơm, thấy cậu về, tôi ngay lập tức chuẩn bị bữa cơm, cậu ăn rất no, thậm chí còn khen ngon.

Hôm nay ăn ngoài chợ, thật sự ngon.
Tôi đưa thêm một ít cá cho cậu, nói:

Như vậy mà cậu còn không muốn ăn cơm ở nhà nữa à?
Cậu Cả lắc đầu:

Chuyện chưa xong, đi lại cả ngày rất mất thời gian.

Vậy mọi chuyện đã tiến triển như thế nào?

Cậu Cả đặt chén cơm xuống bàn, cậu nói:

Phải chờ thêm hai ba ngày nữa, vẫn chưa tìm được người.

Tìm ai vậy cậu?

Lão… Xuân.

Lão Xuân? Sao nghe quen quen nhỉ?

Thấy tôi cau mày, cậu lập tức giải thích:

Lão Xuân là tình nhân của Dung, đó là người đã đánh em một trận để em bỏ bùa cho bà ta… em có nhớ không?
Nhớ lại, tôi gật đầu:

Nhớ, em nhớ rồi… vậy… có lẽ lão ấy là người phụ nữ giả dạng để mua dâu phải không cậu?
Cậu Cả gật đầu:

Đúng vậy, nếu không phải hắn thì ai, hắn không thể trốn khỏi được.
Nghe cậu Cả nói vậy, tôi cảm thấy hứng khởi hơn:

Vậy khi nào chúng ta sẽ vạch mặt Dung? Tôi đã chờ đợi lâu rồi, mỗi ngày đều phải nhìn thấy mụ ta cười khảo giả vờ mà tôi ghét.
Cậu Cả cười một cách lạnh lùng:

Sắp thôi, hãy yên tâm.
Nghe cậu Cả nói sắp thôi, tôi cảm thấy hoàn toàn yên tâm, vì sắp tới sẽ có lúc để trả thù cho Kim Chi và Út Quân rồi. Mẹ kiếp, tôi đã chờ đợi ngày này từ lâu đấy!

Gần đến ngày cưới, váy cưới của tôi cũng sắp hoàn thành, sáng nay cậu Cả đã đưa tôi đi kiểm tra tiến độ. Khi trở về, cậu có vẻ mệt mỏi vì đã không ngủ suốt đêm, thấy thế tôi không nỡ, nói nhẹ nhàng:

Nếu cậu quá mệt thì cứ từ từ mà làm, cậu không nên quá sức, sức khỏe của cậu đã yếu, làm quá là không tốt đâu.
Cậu Cả thở dài:

Không thể từ từ được, tôi đã từ từ cho Dung rất lâu rồi, cô ấy giết Kim Chi, hại Ngọc, hại… đến đây là đủ, nếu tôi không buộc cô ta phải quỳ trước mộ Kim Chi xin lỗi… thì tôi không thể ngủ được.
Cậu dừng lại một chút rồi nhìn tôi và tiếp tục:

Và cũng gần tới ngày cưới của chúng ta, cậu không muốn ngày trọng đại này không thể được vui vẻ. Nếu cậu buồn, thì không sao, nhưng cậu không muốn em cũng buồn theo. Giải quyết mọi chuyện sớm sẽ tốt hơn, vì chỉ khi đó cậu mới có thể an tâm.

Tôi gật đầu và nhẹ nhàng vỗ vai cậu an ủi, tôi biết cậu đang rất mệt mỏi, phải đối mặt với nhiều trách nhiệm. Cậu phải lo cho việc tổ chức đám cưới, điều tra vụ án Út Chi, và còn phải hỗ trợ cậu Ngọc trong vụ kiện đòi bồi thường từ thầy Trầm. Còn nhờ vào sự giúp đỡ của tên Bảo mà tương lai của cậu Ngọc bị hủy hoại hoàn toàn. Thầy Trầm bị cơ quan chức năng ra lệnh điều tra, có thể mất chức vụ và bị kê biên tài sản. Cậu Cả không kỳ vọng vào hệ thống tư pháp, cậu đang nỗ lực để bảo vệ phần tài sản đó cho cậu Ngọc. Bởi vì thực tế, các tài sản như đồn điền và cửa hàng gạo phát đạt của ông Trầm đều thuộc sở hữu của cậu Cả. Nếu không có vốn của cậu Cả, ông Trầm làm thế nào có đủ điều kiện để trở thành một thành viên của hội đồng Nam kỳ lục tỉnh. Nhưng cả ông Trầm và tên Bảo đều không biết điều, một người thiếu tài năng, một người tham lam quá mức, những người như vậy… thậm chí nếu chết, cũng không đáng tiếc.

Trên đường về nhà, tôi ghé qua hiệu thuốc của thầy Đồ để lấy thêm thuốc cho dì Nguyệt. Thầy Đồ nhìn thấy tôi, ông đưa thuốc của dì Nguyệt cho tôi và đồng thời đưa luôn thuốc của Bích Hà. Thầy nói:

Em mang thuốc này về cho cô Hai giúp tôi luôn nhé, không cần chiều bắt tụi nó phải đến đây lấy.
Nhìn vào đống thuốc, tôi tò mò hỏi:

Cô Hai có bị bệnh gì mà phải uống thuốc nhiều vậy thầy, tôi thấy cô ta khỏe mạnh mà, không thấy có triệu chứng bệnh gì cả?
Thầy Đồ vừa bốc thuốc vừa giải thích:

Tóm lại là loại bệnh tâm lý thôi, cô Hai thường xuyên gặp vấn đề về giấc ngủ, thường mơ thấy ác mộng, tâm trạng không ổn định… tôi kê thuốc giúp cô ấy ngủ sâu hơn.
Thường xuyên mơ thấy ác mộng… tại sao lại có mơ thấy ác mộng? Nếu có nỗi ác mộng gặp cô ta thì phải sợ lắm chứ, kỳ lạ thật. Hoặc có thể là do lo lắng, làm việc ác… nên giờ sợ mất ngủ?

Sau khi cô bé ra về, tôi ngồi trong căn phòng cô đơn và im lặng, đầy cảm xúc khác nhau đang đè nặng lên vai tôi khiến tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình vào thời điểm đó. Nghe tiếng gõ cửa gọi tên tôi của cậu Cả, tay tôi run run đặt lên bàn và đứng dậy, từng bước chậm rãi tôi mở cửa ra. Nhìn thấy cậu Cả, mọi cảm xúc nổi dậy trong tôi như một vụ nổ, tôi ôm chầm lấy cậu Cả, và mãi cho tới khi lên xe ngựa về nhà, tôi vẫn không buông tay. Đêm đó tôi không thể ngủ, chỉ mong rằng bình minh sẽ đến sớm… sớm…

Hôm nay là ngày 21 của Kim Chi, từ sáng sớm, tiếng kinh động nghe rõ và đều đặn, và đâu đó vẫn còn tiếng khóc thút thít của phụ nữ trong nhà. Tôi ngồi bên cạnh bàn thờ của cô ấy, đốt giấy vàng bạc và nhìn chằm chằm vào mụ Dung ngồi bên kia. Tôi thực sự không hiểu, làm sao mụ ta có thể tàn ác đến như vậy, gương mặt xinh đẹp ấy không hề bộc lộ bất kỳ lo âu nào, thực sự đáng sợ.

Sau lễ cúng, mọi người ngồi lại ăn bữa cơm chay, không khí khá nặng nề vì mỗi người đều mang đầy tâm tư riêng. Khi bữa cơm kết thúc, cậu Cả kêu gọi mọi người về nhà trên, bao gồm cả vợ chồng cậu Ngọc, thầy Trầm, mụ Dung và một số người khác. Cậu không cho dì Nguyệt và bà Nội lên vì lo họ sẽ quá xúc động. Khi đủ mặt, cậu lên tiếng gọi:

Người đâu, dẫn khách vào đây.
Khi nghe từ “khách”, ông Trầm cau mày không hài lòng:

Khách khứa gì? Tại sao lại mời khách đến, tôi đã nói không được mời khách đến rồi đấy.
Cậu Cả cười nhẹ:

Ngoại lệ thôi anh Hai, anh chờ một chút sẽ biết ngay là ai.
Mọi người đổi ánh nhìn, tôi đã đoán trước “khách” đó là ai nên không còn tò mò, ngược lại thấy hào hứng chờ xem sự việc. Khi gia đình dẫn “khách” vào, mặt mụ Dung đang ửng hồng đột ngột trở nên xanh xao, tôi cảm thấy vui mừng. Lão Xuân bị kéo vào, người dẫn lão ta đẩy mạnh làm lão té ngã trên đất, mặt lão đầy vết thương, cơ thể ướt đẫm mồ hôi và máu, đôi chân bị đập đều đều, gần như gãy. Hai tay lão bị trói phía sau, miệng vẫn run run van nài:

Xin… hãy tha cho tôi… tôi không biết gì cả… xin hãy tha cho tôi.
Trong khi mọi người còn ngạc nhiên, cậu Cả đã tiến lại gần và đạp vào mặt lão ta, cậu nói:

Mày nhìn lên đây, nhìn vào bàn thờ của cháu tao đây… mày hãy mở mắt ra nhìn… nhanh lên!
Cậu vừa nói xong, hai ba người đã kéo lão ta đến gần bàn thờ của Kim Chi, họ mở mắt lão ra để lão nhìn kỹ. Lão Xuân run rẩy sợ hãi, lão quay đầu không muốn nhìn, nhưng càng cố gắng tránh né thì cậu Cả lại đánh lão thêm, cậu đánh cho máu me đầm đìa nhưng vẫn không ngừng. Tôi lo sợ cậu sẽ đánh chết lão, tôi chạy lại để ngăn cậu lại:

Xin đừng… đừng… lão không đáng bị đánh đâu… xin đừng… đừng làm lạnh lẽo như vậy với lão.
Khi nghe tôi nói, cậu Cả cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này cậu quay sang mụ Dung đang run run đứng ở cột nhà, cậu cười lạnh:

Dung, mày sao thế? Tại sao mày xanh xao vậy? Mày sợ điều gì thế? Mày sợ tao… hay mày sợ gã đàn ông này?
Mụ Dung lùi dần lại, mụ bị cậu Cả ép buộc, mụ muốn bỏ chạy nhưng nhanh chóng bị người của cậu Cả nắm lại. Cậu tiến đến gần mụ, cậu nắm tóc mụ và kéo mụ đến phía trước bàn thờ của Kim Chi, cậu đẩy mụ ngã xuống đất và sau đó người là nữ đã tát mụ gần chục cái vào mặt. Mụ Dung khóc lóc, mụ muốn đối đầu nhưng không thể làm gì.

!
Ở bên cạnh, khi thấy mụ Dung bị đánh, lão Xuân cuối cùng cũng không thể nhịn được mà vùng vẫy lên, có lẽ muốn cứu mụ ấy. Thầy Trầm, đang ở đó, tức giận muốn ngăn cản, ông hét lên:

Trạch! Mày đang làm gì thế? Mày muốn làm gì? Muốn tạo phản à?
Cậu Cả tiến đến để ngăn ông lại, ông Trầm, ngày xưa phong độ, giờ trở nên yếu đuối, bị cậu đẩy té ngã xuống đất. Cậu đứng lên cao, chỉ về đôi nam nữ đang bị đánh, cậu gầm từng tiếng:

Ông Trầm, để tôi nói cho ông biết, đôi kẻ này chính là kẻ giết chết Út Chi… chúng âm mưu giết con gái ông… ông còn bao che cho chúng? Ông bị điên hả? Ông có phải là người điên không?
Lão Trầm, đầu óc bối rối, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ kia, không thốt nên lời. Mụ Dung, lúc này đã ngừng bị đánh, cô ôm lấy mặt, khóc lóc kêu oan:

Không phải em đâu… em không giết Kim Chi… em không phải là người…
Lão Xuân cũng kêu oan:

Thưa ông, tôi không giết cô Kim Chi… sao tôi giết cô được…
Không chờ họ nói nhiều, cậu Cả ra lệnh cho cậu Ngọc dẫn một người quan trọng vào. Cậu Ngọc dẫn tên Bảo vào, tên Bảo bị trói chặt, miệng bị nhét giẻ lau. Khi thấy con trai, mụ Dung lao tới muốn ôm nhưng bị cậu Ngọc ngăn lại. Những người của cậu Cả giữ chặt hai bên, cậu Cả bước tới gần tên Bảo, cầm con dao mà người làm đưa, cậu cười lạnh nhìn về phía mụ Dung và lão Xuân, đe dọa:

Sao vậy? Các ông có định khai thật không? Hay để tao giết thằng này… rồi sau đó các ông mới thừa nhận tội?
Mụ Dung quỳ xuống van xin:

Xin đừng… xin đừng giết Thái Bảo… xin đừng…
Cậu Cả thỏa mãn, đưa dao gần cổ tên Bảo hơn, nhưng tên Bảo bị kẹp chặt, không thể di chuyển. Dao đặt gần cổ hơn, mụ Dung hoảng loạn, lão Xuân bật lên cầu xin, nhưng cuối cùng, lão nhận tội:

Cậu… tôi xin lỗi… tôi… tôi là người giết Kim Chi… không phải Bảo… Bảo vô tội… hãy tha cho Bảo…
Cậu Ngọc giận dữ:

Sao mày nói mày giết Út Chi? Út Chi đã làm gì mày?
Lão Xuân lúng túng:

Tôi… tôi…
Cậu Cả lên tiếng:

Mày không muốn thú tội… thì để thằng này chết thay cho chúng mày. Thằng Bảo chết rồi, chúng mày sau này sống sao thì tuỳ chúng mày.

!
Cậu Cả sau khi nói xong, giơ dao lên cao, lưỡi dao dính máu chói sáng, nhắm thẳng vào mắt của mụ Dung và lão Xuân. Khi dao đưa xuống, cậu lại deliberately di chuyển tay thật chậm, để chờ mụ Dung kêu lên, rồi cậu ngừng lại ngay. Cậu chắc chắn không giết tên Bảo, chỉ muốn đe dọa mụ Dung và lão Xuân một cách tạm thời.

Mụ Dung quỳ rạp xuống đất, cô run rẩy thú nhận:

Là tôi… là chính tôi đã sai khi trà trộn ông Xuân vào như người mua dâu rồi giết chết Út Chi…
Cậu Ngọc quát lên:

Và sau đó?
Mụ Dung tiếp tục:

Sau khi giết Út Chi, ông Xuân đã làm hiện trường giả là con Chi tự tử…

Vì sao bà giết Út Chi?

Bởi vì… bởi vì tôi sợ Út Chi sẽ kể lại việc tôi gặp ông Xuân bí mật cho chồng tôi biết. Út Chi đe dọa tôi… cô ấy nói sẽ tố cáo cha cô… rồi đuổi tôi ra khỏi nhà… Tôi không muốn giết cô ấy, nhưng cô ấy lại hù tôi… cô ấy không biết gì nhưng vẫn hù tôi…

Lão Trầm, ngồi dưới đất suốt thời gian qua, nghe rõ mọi lời, cuối cùng cũng không kìm được cảm xúc, đứng lên và đánh liên tục vào mặt mụ Dung. Trong lúc đánh, lão còn hét lớn:

Con chó này… là mày giết con gái tao… mày có biết tao yêu quý nó tới đâu không? Sao mày có thể lừa dối tao? Mày lừa dối tao như vậy, Bảo không phải là con tao à? Mày đã lừa dối tao đấy phải không?
Mụ Dung không cố gắng phản kháng, cô để yên cho lão Trầm đánh, lão Xuân, lo lắng cho mụ Dung, vụt tới che chở nhưng cũng bị lão Trầm đánh. Lão Trầm đánh mãi, đợi tới khi lão Xuân gục xuống bên cạnh mụ Dung, hơi thở yếu dần, lão mới dừng lại.

Tên Bảo, thở gấp gáp, nhìn thấy lão Xuân sắp chết, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt. Mụ Dung gào khóc bên cạnh lão Xuân, lão Trầm cười như điên. Tôi nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút hài lòng. Thực sự, nhân quả báo ứng, kẻ gây tổn thương cho người khác, cuối cùng cũng phải chịu tổn thương… đúng là một trò đùa.

Lão Xuân qua đời, mụ Dung bị giam cầm, tên Bảo bị cảnh sát đưa đi điều tra tội danh tham ô, lão Trầm cũng bị xử lý. Và còn một người nữa, cô phải ở ngoài mộ của Kim Chi suốt một ngày một đêm, thần kinh trở nên bất ổn, ngoài việc kêu khóc, cô chỉ còn biết khóc và kêu… người đó chính là Bích Hà, đồng phạm trong vụ giết chết Út Chi!

Bài viết liên quan