Làm dâu nhà hội đồng chương 53 | Rời đi
!
Thư tuyệt mệnh mà Kim Chi để lại thực ra chỉ là lá thư từ trước, khi cô tự tử bằng cách cắt cổ tay để trốn tránh lời đồn xấu. Để tạo ra một vụ treo cổ giả mà không ai nghi ngờ, Bích Hà đã dùng lá thư đó để làm cho vụ việc giống thật hơn. Bút tích thuộc về Kim Chi, nhưng nội dung lại không trùng khớp với sự thật. Khi mọi người nghe tin sốc lan truyền, ai cũng đau lòng nên không để ý tới nội dung của lá thư.
Bích Hà chính là đồng phạm, cô ta cùng mụ Dung dàn cảnh giả lập hiện trường. Bích Hà thú nhận, cô ta hận Kim Chi và đồng ý ngay khi mụ Dung đề xuất kế hoạch. Với Bích Hà, nếu Kim Chi chết thì càng tốt, vì sẽ không ai chống lại cô ta nữa.
Tôi đứng trước lồng gỗ chắc chắn giữa đồng, nhìn Bích Hà ngồi trong đó, không cảm thấy thương xót chút nào. Tôi tự hỏi bây giờ cô ta mới sợ sao, sao từ khi làm ác, cô ta không nghĩ đến hậu quả?
Cậu Cả sau khi thắp nhang cho Kim Chi xong, đi đến nơi tôi đang đứng, nhìn Bích Hà co ro và sợ hãi, cậu cười lạnh và hỏi:
Có biết sợ không?
Bích Hà khóc nức nở, cô ta hoảng loạn gào lên:
Thả tôi ra… thả tôi ra…
Cậu đá vào lồng gỗ, cô ta bị đá té ngã, hai mắt đỏ ngầu nhìn cậu, giận dữ chỉ vào cậu, hét to:
Các ngươi làm gì bắt tôi? Tôi làm gì mà bắt tôi? Các ngươi định làm gì với tôi? Muốn hại tôi à? Đừng mơ…
“Phi”, cô ta nói xong, phun một dòng nước bọt điều thái độ khinh bỉ. Tôi không giận, chỉ cười và nói:
Mày nói tao muốn hại mày à? Mày đã được giam ở đây cùng Út Chi một đêm, tôi nghe mày khóc lóc kêu rên đau đớn thế mà. Cái gì là… tôi không muốn… rồi cái gì là… tôi bị ép. À… có phải mụ Dung đã ép mày không? Có đúng không?
Bích Hà vẫn cố ngoan:
Mày nói gì thế… tao không hiểu. Tôi không làm gì cả, tôi không có liên quan gì đến mụ Dung… đừng có tưởng tôi ác nhân nhỏ bé. Mày ghen tức tôi với Thái Ngọc… mày muốn hại tôi phải không?
Tôi cười to:
Mày nói bậy à? Tôi ghen tức mày với Thái Ngọc? Mày biết hiện giờ Thái Ngọc là cháu tôi không? Mà tôi muốn hại mày thì tôi sẽ làm ngay, không cần phải canh thời cơ như vậy…
Sau một chút im lặng, tôi lại nói, giọng điệu nghiêm túc hơn:
Còn mày… mày đã bắt tay với mụ Dung và lão Xuân giết Út Chi, mụ ta đã thú nhận với chị Hai và mọi người rồi, mày nghĩ… mày có thoát được không?
Bích Hà hoảng loạn, cô ta vội vàng ôm chặt mấy thanh gỗ, hét lên loạn đả:
Tôi không phải… tôi không phải… ai cứu tôi với…
Cậu Cả cười cợt:
Muốn cứu à? Được, để tao kêu người ra cứu mày.
Kết luận, cậu ra lệnh cho người lôi mụ Dung ra đóng chung với Bích Hà, cậu tuyên bố:
Bây giờ thế này đi, trong hai đứa tụi mày… đứa nào đánh thắng được đứa kia… tao tha cho cái mạng. Còn nếu cả hai đều sống sót… thì giết chết cả hai.
Tôi quan sát mụ Dung và Bích Hà nhìn nhau đầy căm phẫn và phấn khích, nhưng trong lòng tôi không có chút thương xót nào. Trên đời này, giết người là một tội ác nghiêm trọng, mạng sống của mỗi người đều quý giá, không thể vì lý do gì mà cố ý hủy hoại. Họ đã hợp sức giết Kim Chi, giết một cô gái vô tội. Lúc cô ấy qua đời, cô ấy có biết bao nhiêu nỗi hoảng loạn, đau đớn và thất vọng. Cô con gái nhỏ của nhà tôi đã bị họ giết chết tại chính ngôi nhà của mình, không ai biết và không ai kịp cứu vãn. Cuộc đời của một cô gái trẻ đầy hi vọng lại kết thúc một cách thê thảm, bởi tay của những kẻ hung ác…
Dù Kim Chi có tính tình không tốt, nhưng cũng không xứng đáng bị giết chết… không xứng đáng chút nào!
Sau khi nói xong, tôi và cậu Cả rời đi, để lại phía sau một cảnh tượng đáng sợ của hai phụ nữ điên cuồng vẫn cố gắng tấn công lẫn nhau, tiếng la hò và lời nguyền rủa vang vọng khắp bầu trời. Những lời nguyền rủa ấy lại là bằng chứng hoàn hảo nhất về tội ác của họ. Tôi không biết ai thắng ai thua, chỉ nghe người khác kể lại, cả hai đều chiến đấu đến tận cùng, nếu không có sự can thiệp kịp thời, có lẽ cả hai đã chết cùng một cách. Thực ra, tôi không mong họ chết, cái chết thậm chí còn là sự nhẹ nhàng, phải để họ sống trong đau khổ suốt cuộc đời mới xứng đáng với tội ác mà họ đã gây ra.
Sự thật về cái chết của Kim Chi đã được làm sáng tỏ, lão Xuân đã qua đời, mụ Dung và Bích Hà đều tàn phế và điên cuồng. Tên Bảo bị bắt điều tra, lão Trầm cũng bị giam điều tra, cậu Ngọc và dì Dung đều trong tình trạng suy sụp hoàn toàn. Sau khi lão Xuân qua đời, tên Bảo không còn hung hãn như trước, và dần dần thú nhận những tội ác mà hắn đã phạm. Tất cả những việc xấu xảy ra, từ tin đồn về Kim Chi đến việc cắt phanh của tôi, đều do hắn thực hiện hoặc chỉ đạo. Những hành động tàn bạo của hắn khiến người ta rùng mình, tất cả chỉ vì tranh giành quyền lợi và quyền lực mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Sau vụ án liên quan đến Kim Chi, đến lượt vụ án liên quan đến Út Quân… cuối cùng cũng được giải quyết.
Vào đêm rằm, tôi mang bài vị của Út Quân ra nơi cô ta qua đời, sau khi thắp nhang cúng kiếng, tôi cho mụ Dung ra ngoài và buộc mụ ta quỳ trước mặt tôi. Nhìn thân thể yếu đuối của mụ ta, đầy vết thương, máu me, tôi không thể tha thứ. Tôi lại đến gần, ngồi xuống trước mặt mụ Dung, nâng đầu mụ ta lên, tôi nói:
Mụ Dung… mụ có còn nhớ… tại đây mụ đã làm ra những tội ác gì không?
Mụ Dung không còn tỉnh táo, mụ ta nhìn tôi, môi run run nói lời không rõ ràng:
Chuyện… chuyện gì vậy?
Nghe mụ ta hỏi, tôi lấy ra một sợi dây chuyền từ trong túi, đưa đến trước mặt mụ ta, tôi cười và nói:
Mụ Dung… theo như tôi biết, có lẽ mụ đã có hai sợi dây chuyền giống như thế này… phải không?
Mụ Dung nhếch mày, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền một lúc, như nhớ ra điều gì đó, mụ ta đột ngột mở to mắt nhìn tôi, môi mụ ta run rẩy lắc đầu:
Tôi… tôi không…
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu:
Chưa mà đã phủ nhận rồi, bà có gan làm sao lại không có gan thừa nhận? Tôi không nói bà đã làm gì, tôi chỉ hỏi về sợi dây chuyền này thôi. Trả lời đi, bà có hai sợi dây chuyền giống nhau, một là của cậu Cả tặng, một là của con trai bà tặng… có đúng không?
Mụ Dung im lặng như một tảng đá, mụ ta quyết không đáp lại. Thấy mụ ta không đáp, tôi cũng không ép, chỉ biết nói tiếp:
Nếu bà không muốn thừa nhận, không sao cả, để tôi kể cho bà nghe một câu chuyện… có khi bà nhớ lại được đấy? Có thể không?
Tôi không chờ mụ Dung đồng ý hoặc không, tôi liền kể:
Vào một đêm trăng sáng, có một cô gái trẻ khoảng 17, 18 tuổi đi dạo, ngắm trăng… bất ngờ có một con quỷ từ đông xuất hiện… con quỷ đẩy cô gái xuống nước… làm cô gái chết thảm…
Cha… cha… nhưng ông trời có mắt, ông thương xót cho cô gái ngây thơ không biết gì nên khiến cho con quỷ đó… tự nó làm rơi mặt dây chuyền của nó xuống bờ sông. Rồi bà biết không… cô gái đó gặp được một người, cô nhờ người đó giúp cô bắt con quỷ đã giết mình. Sau nhiều nỗ lực điều tra, cuối cùng người kia cũng tìm ra được con quỷ độc ác…
Kể đến đây, tôi ngồi xuống gần mụ Dung, tôi cười hỏi mụ ta:
Mụ đoán con quỷ đó là ai không? Đoán thử xem?
Mụ Dung sợ hãi nhìn tôi, mụ ta cắn chặt môi đến chảy máu, khuôn mặt đáng sợ với đôi mắt trừng lớn nhìn thẳng vào. Tôi bất ngờ muốn cho mụ ta một cơ hội, tôi thú vị nói:
Nếu mụ không đoán được, để tôi gợi ý… con quỷ đó là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, mụ ta là bà lẻ của một gia đình quý tộc, và có một đứa con trai thông minh. Mặc dù cuộc sống dường như sẽ an nhàn và hạnh phúc, nhưng cuối cùng con quỷ đó cũng gặp tôi. Đáng tiếc quá…
Mụ Dung mặt mày méo mó nhìn tôi, mụ ta muốn nói gì đó nhưng sợ hãi đến mức không thể nào mở miệng. Tôi biết mụ ta đã đoán ra hết mọi thứ, nhưng vẫn cố giữ im lặng, tôi không muốn lê thê nữa.
Tôi đứng dậy, đặt bài vị của Út Quân lên bàn nhỏ và kéo bàn đó gần mụ Dung, tôi đốt thêm một nén nhang, rồi cười và nói:
Lại đốt một nén nhang tạ lỗi cho Út Quân đi… để bà xuống địa ngục, tội lỗi của bà sẽ nhẹ đi một chút.
Chơi đến đây, mụ Dung không thể giữ im lặng nữa, mụ ta gào lên hoảng loạn:
Mày… mày… mày là ai? Mày là ai? Mày là ma đúng không?
Tôi cười to:
Đúng vậy, tôi là ma, tôi đến đây để kéo bà xuống địa ngục để đền tội cho Út Quân…
Mụ Dung mặt xanh, run cầm cập nói lắp bắp:
Tôi biết ngay mà… từ khi mày tỉnh dậy tôi đã biết mày không phải là Út Quân rồi… mày… mày đừng lại gần tôi… tôi cấm mày lại gần…
!
Tôi cười khẩn trương:
Bà sợ tôi à? Sợ à? Lúc giết người bà không sợ… bây giờ lại sợ?
Mụ Dung dù sợ nhưng vẫn kiên cường, bà ta đột ngột vùng dậy, trừng mắt hét vào mặt tôi:
Mày… chính mày… từ khi mày đến đây, tao sống dở chết dở. Chính mày cùng thằng Trạch hại tao và con tao… tao giết con Quân thì sao? Ai biết nó ngu, ai biết nó hiền… nó đáng chết…
Nếu bà ta im lặng thì tôi vẫn vui, nhưng khi bà ta mở miệng ra nói, tôi chỉ muốn đấm cho bà ta chết tươi ngay tại chỗ. Có phải giờ còn có thể đổ lỗi cho người bị hại không? Út Quân chết là đúng à? Mẹ kiếp, lý luận của lũ man rợ!
Tôi lại gần bà ta, tôi không thèm nói mà tát mạnh vào mặt bà, tôi gầm gừ:
Mẹ mày, mày giết người… mà lại đổ lỗi cho người bị giết. Loại người độc ác như mày sống làm gì, sao ông Trời lại để mày sống đến giờ này, loại người như mày sao không mau chết đi… chết đi.
Tôi không kiểm soát được cơn giận dữ, tôi đánh mạnh hơn, tát mạnh hơn, nếu không có bé Nhỏ ngăn lại, tôi có thể sẽ đánh chết bà ta ngay lúc đó. Mụ Dung thân tàn ma dại nằm dưới đất, nhìn tôi, máu chảy ra răng, cười trông ghê rợn:
Nó… giống con Chi… đáng chết… đáng…
Mẹ kiếp, đến cuối đời vẫn không hối cải… quá phí thời gian. Tôi đứng dậy, còn tức giận, tôi đạp mạnh vào bụng bà ta, mụ ta hừ lên rồi chìm vào vô thức. Tôi nhìn bà ta, cười lạnh, yêu cầu người trói bà ta vào ghế, đặt ghế trước bàn thờ của Út Quân. Tôi canh chừng, không cho bà ta ngủ, chỉ cần bà ta ngủ một chút là tôi sẽ đổ nước muối vào mặt bà để bà tỉnh táo trở lại. Tôi muốn đêm nay, đêm 16, mụ ta phải thức cùng với những người mụ ta đã giết. Kiếp này tôi không giết ai, nhưng nếu hôm nay mụ Dung chết, tôi có bị bắt không… tôi cũng không sợ!
Bước ra khỏi đình, tôi thấy cậu Cả đang đợi sẵn, thấy tôi ra, cậu mỉm cười và đưa tay chờ tôi. Tôi hít một hơi, loại bỏ cơn giận trên người, tôi mỉm cười và chạy đến ôm cậu thật chặt. Nhưng khi cơ thể tôi chạm vào cơ thể nóng bỏng của cậu, một cơn giật mạnh từ đâu bắt vào tim tôi, làm cơ thể tôi căng cứng. Tôi không thể nói gì, đôi mắt mờ đi, tim đập nhanh. Cảm giác đau đớn khiến tôi không thể chịu đựng, nước mắt rơi, trước mắt tôi mờ dần…
Chẳng lẽ, tôi sẽ rời đi như thế này?!