Làm dâu nhà hội đồng chương 54 | Con ma thù dai

07/03/2024 Tác giả: Hà Phong 268

Tôi không biết đã mất bao lâu, không biết trong thời gian đó đã xảy ra những gì, tôi chỉ biết khi tỉnh lại… cậu Cả vẫn đứng bên cạnh!

Ngoài kia mưa rất to, cậu Cả nắm chặt tay tôi, giọng cậu khàn khàn:

Em thấy sao rồi? Có cảm thấy đói hay khát nước gì không?
Tôi nhìn cậu, lắc đầu nhẹ:

Không, tôi không đói…
Cậu lại nhanh chóng hỏi:

Vậy em có thấy mệt mỏi ở đâu không? Tôi gọi thầy Đồ tới kiểm tra sức khỏe cho em nhé?
Ban đầu tôi định từ chối nhưng sau lại nghĩ rằng có lẽ nên để thầy Đồ kiểm tra cho an toàn. Sau khi thầy Đồ kiểm tra xong, ông ấy nói tôi chỉ suy nhược cơ thể, không có bệnh gì nguy hiểm. Tôi cũng biết mình không bị bệnh, nhưng để làm cho cậu Cả và cho mình yên tâm, tôi để thầy Đồ kiểm tra.

Sau khi kiểm tra, bé Thảo mang đến một chén cháo nóng hổi thơm phức, cậu Cả đỡ tôi ngồi dậy, cậu đặt cái gối sau lưng cho tôi, vừa thổi cháo nóng, cậu nói:

Ăn ít đi, mấy ngày nay em không ăn uống gì cả.
Tôi nhìn cậu, hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng hỏi:

Mấy ngày nay? Em đã ngủ đến nỗi này à?
Cậu Cả đưa muỗng cháo, gật đầu:

Ừ… hai ngày hai đêm rồi.
Hai ngày hai đêm… làm sao tôi có thể ngủ được như vậy nhỉ?

Thấy tôi cứ ngỡ ngàng, cậu nói:

Ăn đi rồi em mới suy nghĩ tiếp, không ăn không uống làm sao sống được.
Mặc dù tôi kinh ngạc về khả năng ngủ của mình nhưng tôi vẫn chưa hỏi, đợi đến khi tôi ăn xong, tôi mới hỏi:

Em đã ngủ nhiều như vậy à?
Cậu Cả ngồi bên cạnh lau tay cho tôi, thở dài, nói:

Ừ, tôi cũng hoảng hồn nhưng không biết làm sao để em tỉnh dậy, nếu em ngủ thêm một chút nữa, tôi sẽ đưa em đi viện.
Tôi hơi hoang mang, nhớ lại những chuyện trước đó. Tôi nhớ sau khi rời khỏi đình, tôi ôm cậu Cả rồi đột ngột cảm thấy điện giật vào tim khiến tôi mất ý thức. Trong thời gian đó, tôi không nhớ được gì ngoài những mảnh ký ức mơ hồ. Tôi nhớ về cuộc sống hiện đại và ở đây, những hình ảnh tua lại trong đầu như nhắc nhở tôi phải nhớ, không được quên.

Út Quân, có chuyện gì không?
Nghe cậu Cả hỏi, tôi mỉm môi:

Không có gì đặc biệt, chỉ thấy hơi kỳ lạ thôi, không biết tại sao mình lại ngủ nhiều như vậy, tôi tưởng… tôi sẽ không gặp lại cậu nữa.
Cậu Cả nhăn mày, thay đổi biểu cảm:

Đừng nói điều đó nữa, thầy Đồ nói em không sao… sức khỏe yếu nên bị mệt thôi. Hôm trước em ngất trên tay tôi, tim tôi như ngừng đập vậy, may là thầy Đồ không phát hiện có gì đáng lo. Em biết không, việc của em là phải lo cho sức khỏe của mình trước đã, đừng lo cho người khác quá mức.
Tôi bĩu môi:

Cậu muốn nói là tôi lo cho mụ Dung quá đúng không?

Đúng thế đấy, đừng quá lo cho người khác, hãy lo cho bản thân mình trước đã.

Tôi nhìn cậu Cả, thấy lời cậu nói có lẽ đúng, có thể do tôi kiệt sức nên mới xảy ra sự kiện lạ như vậy. Kể từ khi Kim Chi qua đời, tôi không có đêm nào ngủ ngon, ngày nào ăn uống đầy đủ. Giải quyết xong vụ Kim Chi, lại đến với Bích Hà và mụ Dung, nhiều vấn đề đè nặng lên vai tôi, cộng với sự ức chế tích tụ, chỉ khi mụ Dung thừa nhận tội, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng suy nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó lạ lùng, cái dòng điện chạy qua người tôi lúc đó… không phải là tưởng tượng của tôi, đó là thực sự, tôi cảm nhận được.

Tôi nhìn lên thấy cậu Cả đang quan sát và lo lắng nhìn tôi, mọi thắc mắc đều chưa được nói ra, nhưng nuốt vào trong như nước bọt. Tôi đã ngủ hai ngày hai đêm, có nghĩa là cậu Cả cũng đã mất ngủ hai ngày hai đêm vì lo lắng cho tôi. Dù sao thì giờ tôi đã tỉnh dậy, không có chuyện gì xảy ra nữa, tốt nhất là không nói điều gì để không làm cậu lo lắng thêm. Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của cậu, cộng thêm đôi mắt thâm đen, đủ để nhận ra rằng cậu đã mệt lắm rồi. Thôi, chuyện đã qua là qua, miễn là tôi không sao là được, không cần phải tìm lời giải thích cho mọi thứ. Tôi đã đến đây là một điều kỳ lạ rồi, chắc không còn gì kỳ lạ hơn nữa.

…………………….

Sau khi tôi tỉnh dậy, thì đến lượt cậu Cả ngủ, cậu ngủ suốt gần một ngày, như là bù lại cho những ngày không ngủ trước đó. Điều này thực sự khó khăn, cậu Cả mới có thể có giấc ngủ yên bình, tôi nhắc nhở người làm nhẹ nhàng, tránh làm phiền cậu trong giấc ngủ.

Đến trưa, có người từ nhà dì Nguyệt chạy tới báo tin… mụ Dung đã qua đời. Lúc nghe tin, tôi chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên, không có một chút thương xót nào. Bé Nhỏ kể lại, sau khi tôi ngất, mụ Dung vẫn được giữ lại ngoài đình. Đêm đó mụ ta không sao, đến gần sáng, mụ ta bất ngờ trở nên điên cuồng, la hét, rồi nhảy xuống sông. Mặc dù được cứu nhưng do tối hôm đó, mụ ta đã uống khá nhiều nước dưới sông. Mụ ta được cứu, sống được hai ngày, nhưng hôm nay cuối cùng mụ ta đã ra đi.

Người từ nhà dì Nguyệt nhìn tôi mà cảm thấy sợ hãi, nói:

Mợ Cả, có chuyện này… trước khi mụ ta chết… con nghe thấy một người phụ nữ khóc van xin ai đó… con nghe thấy rõ tên mợ bà đó…
Tôi nhăn mày, hỏi:

Sau khi kêu tên tôi, cô ấy có nói gì nữa không?
Người đó gật đầu:

Cô ấy khóc lóc kêu tên mợ, sau đó nói và khóc mãi, cuối cùng mới ngừng lại…

Và… lạ lùng lắm, mụ ta chết bất thường, mặt tái mét, giống như bị bóp cổ đến chết…

Tôi gật đầu, mụ Dung làm nhiều tội ác, đây là cái giá mà mụ ta phải trả. Mụ ta giết Út Quân, giết Kim Chi, làm mất đi hai mạng người trẻ, mụ ta chết như vậy đã là quá nhẹ. Mụ ta chỉ nghĩ cho lợi ích của bản thân mình, nhẫn tâm giết hai người vô tội. Đáng thương nhất là Út Quân, cô ấy không biết mình chết vì điều gì. Mụ Dung chết bất thường… chắc là đáng đời mụ ta!

Người kia vẫn đứng nhìn tôi, khiến tôi phải hỏi:

Có gì nữa không?

Người đó cúi đầu lễ phép và nói:

Dạ, mợ, Bà Lớn muốn hỏi mợ… xác của bà nhỏ… muốn chôn cất hay là đốt thiêu?
Tôi suy nghĩ một lúc trước khi trả lời:

Đốt thiêu đi, sau đó lấy tro cốt rồi ném xuống sông, kẻ làm nhiều ác không nên để lại gì trên trần gian.

Dạ, con hiểu rồi mợ.

Khi người kia đi, bé Nhỏ bắt đầu nói với tôi:

Mợ… có chuyện này… con muốn hỏi mợ…
Tôi ngước lên nhìn bé và nhẹ nhàng cười:

Hỏi đi em.
Bé Nhỏ lúng túng, mất một lúc mới nói được:

Mợ… mợ có phải… cô Út Quân… cô ấy…
Thấy bé lo sợ, tôi nhanh chóng giải thích:

Ý em có phải là… mợ có phải là cô Út Quân không… phải không?
Bé Nhỏ cau mày, cố gắng giữ thần sắc nghiêm túc, và gật đầu đồng ý. Tôi nhìn bé, không thấy lo lắng hay sợ hãi gì, tôi hỏi nhẹ:

Nếu mợ không phải là Út Quân… em có sợ không?
Bé Nhỏ nhìn tôi, ánh mắt nó dao động qua lại một lúc trước khi trả lời một cách nghiêm túc:

Dạ… em không sợ, em chỉ tò mò thôi chứ em không sợ…
Sau một chút im lặng, bé nói tiếp:

Hôm bữa ở ngoài đình, em nghe mụ Dung nói chuyện với mợ, em sợ lắm nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, em nghĩ mợ là người tốt và thương người, không có lý do gì phải sợ. So với trước đây, em thích mợ hơn nhiều. Em không biết có chuyện gì xảy ra nhưng chuyện riêng của mợ là chuyện của mợ, em không can thiệp. Em chỉ biết mợ tốt với em là đủ, dù biết thế nào thì để em đối mặt, em không quan tâm, mợ.
Tôi nghe bé nói mà không kìm được cười, đúng là suy nghĩ lớn hơn tuổi thật của bé. Sau khi uống một ngụm trà lạnh, tôi nói cười:

Dù mợ là ma hay là người, mợ cũng không hại em, em yên tâm.
Bé Nhỏ nhìn tôi, sau một hồi dao động, nó gật đầu thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối. Nó nói như thề:

Dạ, em thề… em sẽ không bao giờ phản bội cậu và mợ.
Sau khi cậu Cả tỉnh dậy, tôi kể về việc mụ Dung qua đời cho cậu nghe. Nghe xong, cậu chỉ nhíu mày lên một chút, không có phản ứng gì đặc biệt ngoài việc nhấn mạnh một cái:

Chết rồi thì coi như hết nợ trần gian, xuống dưới địa ngục, bà ta cũng sẽ nhận phải trừng trị, không cần lo.

Em cũng không lo, chỉ thấy mọi chuyện… diễn ra quá nhanh.

Cậu Cả nhìn tôi và nói:

Đó là quả báo đến nhanh thôi, em không kịp theo kịp, không cần phải lo lắng, hiểu chưa?
Tôi đưa cho cậu một ly nước và gật đầu vui vẻ:

Em hiểu rồi, mọi chuyện đã qua… kẻ xấu cũng đã chết, em cũng không cảm thấy uất ức hay khó chịu nữa. Trả thù cho Út Quân, em cảm thấy nhẹ nhõm, hy vọng cô ấy sẽ yên lòng khi đi vào thế giới bên kia…

Có lẽ thời cơ đó sắp tới rồi… thôi, hãy đi ra ngoài ăn cơm, cậu đói lắm rồi đấy.

Kim Chi đã qua đời, mụ Dung cũng không còn nữa, Bích Hà trở nên điên dại, tên Bảo bị bắt và giam giữ, trong khi đó lão Trầm được thả nhưng bị cách chức và tài sản của ông bị tịch thu. Tuy nhiên, nhờ những tài sản và giấy tờ đất đai hiện tại đều được đăng ký dưới tên của cậu Cả, nên quan chức chỉ tịch thu phần của lão Trầm mà thôi, không dám động đến của cải của cậu Cả. Sau khi quá trình tịch thu kết thúc, lão Trầm được thả ra, nhưng dưới vẻ bề ngoài hoang tàn đó là hình ảnh của một người nghiện ma túy. Dì Nguyệt buồn bã nhưng vẫn quyết không từ bỏ lão Trầm, bà nói rằng đã hết lòng thì phải hết nghĩa, không thể bỏ rơi lão ta. Lão Trầm không chỉ gặp vấn đề với nghiện ma túy mà còn bị thương nặng khắp người, được nghe đồn là do bị lính cai đánh đập. Quyền uy của gia tộc Trầm đã tan rã trong chớp mắt, với sự ra đi của người và sự tiêu tan của tài sản và quyền lực, gia tộc Trầm đã bị xóa sổ vĩnh viễn.

Dân làng cũng cảm thấy tiếc nuối về gia tộc Trầm, bởi dù ông Trầm không khắc nghiệt với dân nhưng họ vẫn ghi nhận và đánh giá cao sự nhất quán của ông. Mặc dù không còn quyền lực, nhưng dân làng vẫn lần lượt đến thăm hỏi, coi như là một biểu hiện của tình thương trong quá khứ. Dì Nguyệt vẫn chào đón dân làng một cách nồng hậu, bà vẫn giữ nguyên tính cách của mình, không bao giờ khắc khổ hay phân biệt đối xử với người nghèo. So với việc trở thành bà hội đồng, dân làng cảm thấy hài lòng hơn khi dì Nguyệt trở thành bà phú hộ.

Tài sản của lão Trầm đã mất đi, nhưng tài sản của cậu Cả vẫn còn, và cậu đã chia sẻ một phần cho dì Nguyệt và Thái Ngọc. Kinh doanh gạo và cho thuê ruộng lúa vẫn tiếp tục, và Thái Ngọc dùng đó để phát triển kinh doanh, nuôi mẹ và gia đình. Mặc dù bị cách chức, nhưng cuộc sống giàu có của gia đình vẫn không thay đổi, thậm chí còn tốt hơn vì họ có thể tự do kinh doanh. Gia đình đã thay đổi danh xưng từ gia tộc Trầm thành gia đình giàu có Ngọc, và mọi người trong làng đều biết đến họ.

Trong một ngày đẹp trời thu sớm, đám cưới của tôi và cậu Cả cuối cùng cũng diễn ra. Đúng lúc, đoàn rước dâu được mở cửa vào nhà bởi ba má của Út Quân, trong khi đó tôi đứng bên trong buồng, mong muốn nhìn thấy cậu Cả nhưng bị ngăn lại bởi má Út Quân. Bà giữ chặt tay tôi và nói:

Con ở đây, chưa đến lượt con được ra ngoài.
Tôi cố gắng:

Nhưng tôi muốn nhìn cậu Cả một chút… đã hai ngày rồi tôi chưa gặp cậu.
Má Út Quân nhăn mày:

Ôi trời ạ, sắp làm vợ chồng rồi mà còn gọi “cậu” làm gì, phải sửa lại cách gọi của mình đi con, không để ai cười trách.

Vì… tôi đã quen rồi, giờ phải sửa lại… cực kỳ khó chịu đấy má.

Má Út Quân kéo tôi ngồi xuống giường và dạy:

Con đã là Mợ lớn trong nhà rồi, gọi chồng phải thay đổi cách gọi. Trước đây khi chưa cưới, gọi “cậu” là được, nhưng bây giờ… đổi thành “mình” đi con.
Tôi nhìn bà một cách ngạc nhiên:

“Mình”? Ý má là tôi gọi cậu Cả là… “mình”?

Ờ, mình với em, kêu như má dặn là đúng. Con ấy, không biết làm sao, về nhà chồng mà làm vợ người ta thì sẽ như thế nào đây? Hên là không phải làm dâu, nếu làm dâu má chồng… chắc là người ta trả mày về cho tao với cha mày.
Bà Út Quân nhìn xuống bộ váy của tôi, thở dài bất lực:

Cô dâu mà không mặc áo dài đỏ, mặc cái đầm kiểu gì đấy, giống như đầm điếc của mấy bà đầm vậy à? Nhìn kìa… mặc cái đầm như thế, hết cặp giò ra ngoài cho người ta ngó… tao không nói hết được.
Tôi le lưỡi cười trừ:

Cậu Cả khen đẹp, cậu không nói giống má đâu. Thật đấy, má không biết đâu, cái đầm này đã dài lắm rồi đấy.
Má Út Quân bỏ cuộc:

Thôi, con đã lớn, nói gì nghe nấy, mặc đẹp như thế nào cũng được. Biết mặc áo dài rước dâu đi rồi mới về sau có muốn mặc gì thì mặc, nhưng phải nghe má nói, tao giận tao chết…

Nói ngông quá, ngày vui mà má nói giận giữ gì đâu.

Ừ, má lỡ lời… thôi thì…

Út Quân… ra ngoài… chị Quảng dẫn con nhỏ ra đi… mau chị.

Một tiếng kêu vang lên, má Út Quân lấy tay kéo tôi dậy rồi chỉnh lại tóc tai và váy vóc, sau đó nắm tay tôi dẫn ra ngoài. Màn cửa được kéo lên, tôi không thể kiềm chế được và tìm ngay ánh mắt của cậu Cả. Khi thấy cậu, tôi cũng mỉm cười dịu dàng, cậu trông rất tươi vui, hai mắt sáng lên… tôi không thể không cười với điều đó. Ôi, chồng tôi hôm nay trông rất đẹp trai, áo sơ mi trắng, quần tây đen và giày da bóng loáng, cùng với gương mặt nam tính… tôi muốn khóc mũi luôn đây này.

Tôi chỉ biết nhìn cậu mà quên mất là còn phải làm gì, tất cả những gì má Út Quân dạy mình trước đó như thế nào làm ra ngoài trước, tôi đã quên hết. Nhưng thực sự, cũng hài hước, tôi và cậu Cả đều bừng bừng không biết làm sao để tránh nhau. Đoàn rước dâu cười trêu chọc hai đứa, mặt chúng đỏ bừng lên, muốn chui vào trong đất mất. Khi đến lúc trao nhẫn, cả hai đều cười và nhìn nhau, dù cậu Cả thường cứng đầu nhưng cũng có lúc ngượng ngùng như trẻ con. Cậu nâng tay tôi lên và đeo nhẫn vào, mắt cậu đầy tình cảm, giọng nói khàn khàn:

Anh cưới em… đừng khóc… đừng khóc…
Tôi không hiểu sao, trong giây phút này, nước mắt tự nhiên chảy ra. Tôi nhớ lại mọi thứ đã trải qua, những khó khăn và nỗi buồn, dù tôi cố gắng không khóc nhưng nước mắt vẫn tuôn trào. Cậu Cả lau nhẹ nước mắt cho tôi, an ủi:

Đừng khóc… anh ở đây với em… sao phải khóc… khóc xấu như con mèo…
Tôi cười lên, má Út Quân cũng giúp tôi lau nước mắt, ôm tôi khuyên nhủ:

Đừng khóc con… ngày vui mà… nín đi con còn làm lễ nữa.
Tôi gật đầu, biết rồi, tôi không nên khóc nhưng cảm xúc tràn đầy, không khóc không được. Cậu Cả thấy tôi khóc, lo lắng, đứng bên cạnh và an ủi tôi, bảo tôi đừng khóc nữa, nếu quá mệt thì có thể không làm lễ rườm rà. Tuy nhiên, tôi không chịu, ai lại không làm lễ cưới đàng hoàng, một lần trong đời con gái mà.

Sau khi trao nhẫn xong và thắp hương cho ông bà, đoàn người chính thức rước dâu về nhà chồng. Dì Nguyệt trong buổi lễ cười thầm và len lén rơi nước mắt, dì cũng xúc động giống như tôi, vui mừng khi nhìn thấy em trai hạnh phúc. Đoàn người kéo dài thành một hàng dài ra khỏi cổng nhà, theo lịch trình, họ sẽ đi một đoạn bằng xe rồi lên đò qua sông. Dân làng từ sớm đã tập trung hai bên đường để nhìn mặt cô dâu chú rể, nhưng lại bất ngờ khi thấy tôi và cậu Cả ăn mặc rất khác thường, làm dân làng kéo đến xem đông hơn. Mọi người bàn tán xì xầm, mấy cô gái nhìn chăm chú vào chú rể của tôi, có người khen ngợi cặp đôi, có người tò mò về chiếc váy tôi mặc. Cả tôi và cậu Cả không ngờ người dân sẽ tò mò đến thế, đông đúc tới mức nghẹt đường.

Thấy tình hình không ổn, cậu Cả gọi lái xe dừng lại để tôi lên xe ngồi an toàn. Dì Nguyệt, Thái Ngọc và Ông bà Út Quân đi xe sau, còn đám dân làng đi bộ hoặc ngồi trên xe ngựa kéo dài thành đoàn. Ngồi trên xe, cậu Cả và tôi cùng nhau phá lên cười. Cậu nắm tay tôi, cười nói:

Cái váy cưới của em… sắp nổi tiếng rồi đấy.
Tôi nhún vai:

Em cũng chịu, dân làng đông quá.
Cậu Cả nói thầm vào tai tôi:

Nghe có người khen chân cô dâu… trắng đẹp…
Tôi nhìn cậu:

Vậy à… anh nghĩ sao?
Cậu Cả cười khúc khích:

Trắng thì có, đẹp thì có… nhưng liệu có đúng không, sẽ biết vào tối nay.
Hai má tôi đỏ lên, cậu Cả càng vui vẻ hơn. Tôi cũng không chịu thua, đáp lại:

Em cũng nghe người ta nói… chân chú rể dài quá… tướng tá bảnh bao…
Cậu Cả nháy mắt:

Thật sao… bà xã thấy sao?
Tôi liếc mắt:

Chân thì dài, tướng tá bảnh bao… nhưng sức lực thì thế nào… sẽ biết vào tối.
Cậu Cả cau mày nhìn tôi, nói thầm:

Em không muốn sống yên ổn nữa à? Có muốn ở đây… thử sức khoẻ của anh không?
Tôi cười:

Cũng được… em sẽ vén váy… anh nhảy vào.
Cậu Cả gật đầu, sau đó nhìn chéo qua tôi và cười lớn. Người lái xe ngồi phía trước sợ tới mặt xanh, cảm thấy lo lắng khi thấy tôi quên là còn có người lạ trong xe.

Khi đến bên bờ sông, cậu Cả đỡ tôi xuống và cả hai đi đò về nhà trai. Trên đò, cậu nắm tay tôi chặt và hỏi:

Sáng em ăn gì chưa? Cảm thấy mệt không?
Tôi lắc đầu:

Không mệt lắm.
Cậu Cả nhìn tôi và nói thầm:

Tốt, sau này anh sẽ nhờ bé Nhỏ lấy gì đó để em ăn đỡ. Anh cũng đói lắm rồi… cũng cần phải ăn no… ăn thật no!
Sau khi nói xong, cậu lại nhìn tôi và cười, nhưng nụ cười của cậu có vẻ mơ hồ và kỳ quặc. Tôi cảm thấy nỗi lo hoảng mang bắt đầu tràn ngập trong lòng…

Ôi trời ơi, cậu Cả là con ma thù đáng sợ, cậu là con ma thù đáng sợ… ah!

Bài viết liên quan