Làm dâu nhà hội đồng chương 55 | Đêm tân hôn
Sau buổi cưới diễn ra tốt đẹp, khách mời đã rời khỏi hết, cậu Cả đang tiễn cậu Phú và Thục Oanh ra cổng. Thục Oanh đã được cậu Phú đưa đến dự đám cưới của tôi và cậu, nhưng chị ta không có biểu hiện gì quá thái quá ngoài việc mặt buồn không thấy nụ cười. Tôi đứng trong nhà nhìn ra, thấy cậu Cả đang nói chuyện vui vẻ với cậu Phú, còn Thục Oanh đứng một bên nhìn chằm chằm. Mặc dù không vui khi thấy người khác nhìn chồng mình như vậy, nhưng vì ngày hôm nay là ngày cưới của tôi, tôi không muốn gây chuyện. Hơn nữa, Thục Oanh cũng chỉ có thể nhìn cậu Cả từ xa, không thể gần hơn.
Bé Nhỏ đứng sau lưng tôi, bực mình nói:
Sao cô Oanh không biết xấu hổ hay sao mợ? Nhìn cậu nhà mình thì ghê chứ!
Tôi đưa một muỗng canh vào miệng, tránh chuyện:
Đừng nói thế đi… ai nghe được thì rắc rối.
Bé Nhỏ nhìn tôi và nói thầm:
Mới nãy mợ mắc tiếp khách không biết, cậu Phú kéo cô Oanh ra vườn… đánh cho cô Oanh vài cái bạt tai mợ.
Tôi bất ngờ:
Thật à? Em không nhìn nhầm chứ?
Không, đó là nhìn thấy bằng mắt em và bé Thảo. Cậu Phú tức giận lắm, nói Thục Oanh làm gì mà khiến cậu ấy xấu hổ thế.
Tôi nhìn ra cổng mà không trả lời, rõ ràng cậu Phú thương Thục Oanh, vậy mà lại ra tay đánh vợ sao? Và cách Thục Oanh nhìn cậu Cả, trong đó đầy say đắm… người ngoài nhìn cũng sẽ nghĩ là tôi và cậu Phú. Thục Oanh, tại sao chị tự làm khổ mình như vậy, liệu cậu Phú có thể làm điều đó không?!
Tôi lắc đầu và thở dài, tự nhủ:
Cứ kiên cường quá, tự làm thì phải chịu… không ai oán trách được.
Gì thế? Mợ nói gì vậy?
Nghe bé Nhỏ hỏi, tôi lắc đầu không nói gì:
Không có gì, em đi giúp mọi người dọn dẹp tiễn khách đi Nhỏ. Mợ ăn xong chén canh này mặc quần áo mới ra ngoài.
Dạ.
Tôi ngồi trên ghế, nhìn ra cổng và quan sát Thục Oanh. Tôi đợi đến khi cậu Cả tiễn cậu Phú về, cậu Cả quay vào phục vụ khách khác trong khi Thục Oanh vẫn còn lưu luyến không muốn ra đi. Cậu Phú vẫn kiên nhẫn, dù vợ ngang ngạnh không muốn đi, anh vẫn nhẫn nại dịu dàng. Tôi không biết sau này Thục Oanh sẽ như thế nào, nhưng nhìn thấy vẻ đẹp của chị ngày hôm nay, tôi không nghĩ là cậu Phú sẽ ruồng bỏ hay bạo hành chị. Cuối cùng, cũng vì Thục Oanh kiên quyết không buông, có lẽ chị ấy sẽ hối hận khi mất tình cảm của cậu Phú… khi đó chị mới thấy hối hận.
Mợ, đừng lo… cậu Út không quan tâm đến Thục Oanh đâu.
Một giọng nói từ sau vang lên, lúc tôi quay lại, thấy Thái Ngọc đứng trước mặt. Tôi không ngần ngại, trả lời:
Mợ biết, mợ hiểu ông út của con.
Thái Ngọc nhìn tôi, biểu cảm kỳ quặc. Cuối cùng, vẫn là chấp nhận kết quả, cậu ta cười đau lòng:
Con không ngờ… cô gái mà con yêu… lại là mợ út của con. Cõi đời này, có nhiều chuyện thật hài hước.
!
Tôi nhìn Thái Ngọc, thấy rõ sự chua xót trong từng lời cậu ấy nói, mặc dù lòng tôi cũng chua xót, nhưng tôi không muốn cậu ấy biết điều đó. Có nhiều chuyện, thay vì lỡ lời, tốt hơn là dứt khoát.
Sau này có thể sẽ có nhiều chuyện khiến cả hai chúng ta cảm thấy bất ngờ hơn, chuyện của chúng ta… cũng không là gì cả Ngọc. Cả hai đều có người thân, và mẹ rất thương cậu, rất thương… mẹ sẽ thay cậu chăm sóc cho tôi… cậu đừng lo.
Thái Ngọc nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt cậu phức tạp. Cậu bước tới gần, sự chân thành trong ánh mắt của cậu:
Mợ Út… hôm nay mợ đẹp lắm… đã lấy chồng… mợ phải hạnh phúc nhé…
Ngừng một lúc, cậu tiếp tục:
Con chỉ muốn thấy mợ vui vẻ, mặt buồn của mợ… con không muốn nhìn thấy. Vì thế, nếu con không thể làm cho mợ hạnh phúc… con chỉ có thể ra đi. Mợ vẫn là quan trọng với con… con chúc mợ hạnh phúc…
Tôi nhìn Thái Ngọc, và sau một lúc, tôi mới có thể nở một nụ cười trọn vẹn khi cậu rời đi. Tôi đã làm sai với nhiều người, nhưng không ai làm tôi đau lòng như Thái Ngọc. Trong cuộc đời này, điều trớ trêu nhất là khiến Thái Ngọc yêu tôi… không, là yêu Út Quân mới đúng!
……………………………
Đêm tân hôn, căn phòng rực sáng với những ngọn nến đỏ, tôi sau khi tắm xong, thay đồ vào chiếc váy ngủ đặc biệt may cùng với váy cưới. Chiếc váy này mang phong cách hiện đại, quyến rũ, tôi nhớ lúc thợ may trả hàng, bà ấy ngượng ngùng đỏ mặt suốt cả buổi. May mắn là tôi đã có ba chiếc váy ngủ, nhưng ai cũng nhìn tôi như quái vật, và váy kiểu này không hề gợi dục chút nào.
Sau khi tắm xong, tôi thoa chút nước hoa thiên nhiên mà dì Nguyệt tặng, loại nước hoa này chỉ thơm trong một thời gian ngắn, nhưng đối với tôi, chỉ cần thơm là đủ rồi. Thời buổi này, kiếm một loại nước hoa giữ mùi lâu thật khó.
Tôi ngồi trên giường, ngắm nhìn căn phòng tân hôn được bày trí theo ý thích của mình, và không thể nhịn được nụ cười mãn nguyện. Dù ánh sáng vẫn còn hơi tối, nhưng vẫn đủ để tạo ra không khí lãng mạn.
Khi cậu Cả bước vào, trong phòng lan tỏa mùi rượu tây, cậu mang theo một chai rượu và hai ly. Thấy tôi ngồi trên giường sẵn sàng, và nhìn thấy chiếc váy ngủ hai dây viền ren tôi mặc, cậu rất ngạc nhiên, và sau một chút mới tỉnh táo lại. Người đàn ông trong bộ pijama gấm màu đen, trên chân mang đôi guốc mộc, trông rất điều dàng. Cậu tiến tới bên giường, đặt chai rượu xuống bàn, và nhìn tôi một cách sâu sắc, giọng khàn khàn:
Anh nghĩ rằng mang rượu đến sẽ tốt, nhưng… dường như rượu không cần thiết nữa rồi.
Tôi cười nhẹ, nhìn vào chai rượu, tôi hỏi:
Không muốn uống à?
Cậu Cả lắc đầu:
Không… hãy quên nó đi.
Nói xong, cậu ôm tôi, và đôi môi nóng bỏng của cậu chạm nhẹ lên trán tôi. Phải nói rằng đây là lần đầu tiên tôi trải qua một khoảnh khắc thân mật và đầy dục vọng như thế này. Tôi không chỉ cảm thấy run, mà còn lo lắng đến mức muốn khóc. Từ trước đến nay, tôi chưa có bạn trai, và chuyện người lớn như vậy… cũng là lần đầu tiên.
!
Thấy tôi hơi run, cậu dừng lại không hôn nữa, vuốt nhẹ mái tóc tôi và hỏi:
Sao lại run? Đừng sợ… em run như vậy… anh không dám.
Tôi không giả vờ, mọi thứ đều là thật:
Em không biết… chỉ thấy sợ…
Cậu Cả xoa xoa vai tôi, dịu dàng nói:
Đừng sợ… anh không làm em đau đâu… đừng sợ.
Tôi gật đầu nhẹ, để cậu dẫn dắt tôi đi đâu thì đi. Cậu hôn lên môi tôi, ban đầu tôi e ngại nhưng sau đó cũng quen với đôi môi nóng của cậu. Khi cậu hôn tôi, tay cậu luồn lên và xuống trên cơ thể tôi, dừng lại ở đôi gò bồng tròn nhỏ. Cậu vuốt ve nhẹ nhàng, tạo ra cảm giác kích thích trong tôi.
Trong bóng đêm, gương mặt đỏ bừng dục vọng của cậu hiện lên, đôi mắt u mê, cái môi tham lam mút mát lên ngực tôi không ngừng. Tôi cảm thấy căng thẳng, mỗi cử động của cậu khiến tôi bùng cháy trong kích thích. Cậu dừng lại khi thấy tôi căng thẳng quá mức, hôn nhẹ lên trán tôi và nói:
Thả lỏng đi em…
Tôi không trả lời, chỉ cảm thấy xấu hổ. Trái tim này… không chịu nổi sự dục vọng này đâu.
Cậu Cả cười nhẹ, nụ cười ẩn chứa hứa hẹn. Chiếc váy ngủ của tôi bị cậu kéo ra, để lộ cơ thể trần truồng. Cậu nhìn tôi, và tôi cảm thấy xấu hổ, cố gắng tránh ánh mắt của cậu. Cậu không gấp, chỉ để tôi rút vào góc tối, sau đó lại tiếp tục tấn công. Tôi đứng giữa ranh giới của lo lắng và sung sướng, càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Cậu ôm tôi và hôn không ngừng. Tay cậu xâm nhập vào nơi u mê của tôi, tạo ra cảm giác khó chịu và sung sướng.
Đột nhiên, cậu đứng lại và tách chân tôi ra mạnh mẽ, quần áo của cậu cũng bị cởi ra, để lộ “củ khoai” to dài đang sẵn sàng. Tôi nhìn nó và cảm thấy run sợ. Tại sao nó lại như vậy? Sao nó… xấu xí như thế?
Có muốn… sờ thử không?
Nghe cậu hỏi, tôi lắc đầu mạnh mẽ, cố gắng co rút vào trong. Cậu ôm chặt eo tôi, giữ yên để tôi không di chuyển. Ở ranh giới của dục vọng, cậu ôm tôi, “củ khoai” chọc vào bụng tôi, cậu nói khàn giọng:
Anh đợi lâu rồi… cho anh đi… đừng sợ…
Tôi không trả lời, nhắm mắt lại để chịu đựng. Đến khi “cuồng long” phá hủy mọi rào cản, tôi đầy đau đớn và nước mắt chảy dài. Cậu dừng lại, hôn nhẹ lên môi tôi, trấn an:
Anh xin lỗi… đừng khóc… sẽ không đau nữa đâu… anh hứa…
Cậu dỗ dành, xoa dịu nỗi đau của tôi. Khi tôi sẵn sàng, cậu tiếp tục. Lúc đầu đau đớn, nhưng sau đó là sung sướng. Cơ thể tôi lắc lư theo từng động tác của cậu. Đôi gò bồng nhấp nhô, đôi môi tôi phát ra tiếng rên yêu kiều.
Ừm… ưm… ưm…
Cậu cố gắng tiếp sức, tôi phát ra nhiều tiếng rên hơn. Cuối cùng, tôi đạt cực khoái, cảm giác lần đầu tiên này thật sự tuyệt vời. Cậu nằm trên tôi, cảm giác sung sướng lan tỏa khắp cơ thể. Mùi của đêm tân hôn, mùi thơm của hoang ái, mùi của nước mắt và máu… tất cả tạo nên một bức tranh đẹp về dục vọng, mỹ vị nhất của cuộc sống.