Làm dâu nhà hội đồng chương 57 | Bên cạnh gia đình
Khi tôi tỉnh dậy, ngoài trời đã tối như mực, bé Nhỏ thấy tôi tỉnh dậy, liền gấp gáp chạy tới đỡ tôi, nó vui mừng nói:
Chị, chị tỉnh rồi… mừng quá chị tỉnh rồi.
Nói xong, bé Nhỏ kêu to:
Anh ơi, chị tỉnh rồi… chị tỉnh rồi đấy anh.
Tôi được bé Nhỏ đỡ dậy, nhưng đã lâu rồi mà vẫn không thấy cậu Cả đâu. Thấy có điều lạ, tôi hỏi:
Cậu Cả ở đâu em? Cậu đâu rồi?
Bé Nhỏ cũng không hiểu, nó gãi đầu bối rối:
Em cũng không biết nữa, chị từ sáng giờ mà không thấy cậu… hay là cậu đi đâu rồi.
Tôi nghĩ cậu Cả có lẽ đi đâu rồi nên không nghe thấy tôi kêu. Lại nhớ đến lý do tôi nằm ở đây, tôi hỏi:
Chị bị sao vậy? Sao chị lại nằm ở đây vậy Nhỏ?
Bé Nhỏ cười vui vẻ, nó đáp:
Chị, chị có thai rồi… có thai rồi.
Tôi kinh ngạc, nghe như không tin vào tai mình, tôi hỏi lại:
Có thai… em nói chị… có thai?
Dạ, thầy Đồ nói chị có thai được hơn tháng rồi, cũng vì có thai nên chị mới yếu rồi xỉu đấy chị.
Tôi ngồi yên trên giường, trong lòng kích động muốn điên lên được. Cuối cùng sau bao năm chờ đợi, tôi cũng có con… tôi sắp làm mẹ rồi…
Giờ phút này tôi muốn nhảy lên vì hạnh phúc, nhưng lo lắng cho đứa bé trong bụng đã khiến tôi nhịn lại. Cảm giác vui sướng lan tỏa khắp cơ thể, thậm chí từng sợi tóc cũng như muốn nhảy múa cùng niềm vui này. Tôi đứng dậy, đưa tay sờ lên bụng… khuôn mặt không thể giấu được niềm hạnh phúc. Cuối cùng, sau bao nhiêu mong chờ, tôi cũng có con… tôi và cậu Cả cũng có con!
Đêm đó, tôi đợi cậu về không yên, nhưng mãi đến khuya vẫn không thấy. Dù giận dữ, nhưng tôi cảm thấy ngạc nhiên, vì đó là lần đầu tiên cậu Cả say đến thế. Rốt cuộc, điều gì đã xảy ra?
Tôi đưa cậu lên giường, để cậu ngủ trước, sẽ hỏi chuyện cậu sau. Có lẽ có chuyện gì đó khó nói khiến cậu uống say như vậy. Liệu có liên quan đến đứa con của chúng tôi không?
Cả đêm, tôi không ngủ được, lo lắng không nguôi nghĩa. Đến sáng, tôi đi tìm Thái Ngọc, năn nỉ cô ấy mới cho biết cậu Cả đang ở đâu.
Cậu Út đang ở quán rượu của mình ở huyện, con thấy cậu ấy ở đó từ hôm trước. Con cũng hỏi nhưng không nghe cậu ấy nói gì… có lẽ cậu và chị gặp nhau và có chuyện gì đó.
Sao vậy? Sao chồng tôi lại không về nhà mà lại đi ra quán rượu để ở? Bộ anh ấy chán tôi rồi hay sao, đến ở chung với tôi… anh ấy cũng không muốn nữa?
Mợ… mợ…
Nghe Thái Ngọc kêu, tôi nuốt nghẹn uất ức, giả vờ nổi giận, nói:
Ừ, mợ với cậu gây nhau, cậu muốn đi… để cậu đi vài bữa rồi về. Mợ đừng nói với cậu là mợ buồn, mắc công cậu làm giá đi nữa… nhớ nhé Ngọc?
Con… biết rồi, có việc gì gấp… mợ kêu con một tiếng.
Tôi gật đầu rồi rời khỏi, về đến nhà, tôi đổ người lên giường khóc thét. Rốt cuộc là tại sao? Tôi đã làm gì sai? Sao chồng tôi lại thay đổi như vậy?
Sao cậu Cả lại tránh mặt tôi, liệu anh ấy hết yêu tôi rồi? Sao lại không quan tâm tôi nữa, không để ý tới tôi và đứa con trong bụng? Hay là anh ấy thương người khác hơn, không thương tôi nữa… có phải không?
Tự khóc và tự lau, tôi đặt tay lên bụng, tự nhủ rằng đừng khóc nữa… đứa con sẽ buồn… đứa con của tôi sẽ buồn…
Hai ngày sau đó, cậu Cả vẫn không về, tôi đã cho người ra ngoài kiểm tra thì đều nghe báo cậu đã ra quán rượu từ sáng đến chiều. Ngoài Thái Ngọc thì không ai được gần, đặc biệt là phụ nữ. Nghe xong, tôi càng hoang mang hơn. Tôi thức cả đêm suy nghĩ, càng suy nghĩ tôi càng mệt mỏi… đôi khi muốn ra hỏi thẳng cậu nhưng lòng tự trọng không cho phép.
Chúng tôi đang hạnh phúc mà, sao anh lại đổi thay như vậy. Chúng tôi không gây nhau, không tranh cãi gì cả, nhưng từ khi tôi mang thai, anh biệt tích không trở về. Lí do là gì tôi không biết, nếu vì anh không muốn có con và giận dỗi… tôi sẽ ly hôn và sinh con một mình, không bao giờ cho anh gặp lại mẹ con tôi, để anh sống một mình thoải mái. Đừng mong tôi ra tìm anh, không có cửa đó.
Đêm xuống, tôi ngủ một mình trên giường rộng lớn, thường thì tôi ngủ rất ngon nếu không nằm mơ ác mộng. Trong giấc mơ, tôi thấy chính mình, Thanh Vy hiện đại, quỳ khóc bên ngôi mộ trong rừng. Nhưng trong một thoáng, hình ảnh ngôi mộ biến thành ngôi mộ sau nhà của dì Nguyệt. Tất cả những hình ảnh đó khiến tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đọng đầy trán. Nằm mơ nhưng không ngủ, nằm một mình trong phòng, cảm giác trống trải lạnh lẽo càng khiến tôi sợ hãi. Tôi bước ra ngoài, bé Nhỏ đã ngủ gần phòng tôi để đợi nếu tôi cần. Tôi yêu cầu nó pha trà và làm một ít bánh để giải tỏa nỗi buồn, tối nay có lẽ tôi không ngủ lại được.
Ngồi một mình nhìn lên bầu trời, trăng sáng rực, nhiều vì sao khác, tôi nhớ lại những ngày trước, chúng tôi cùng nhau ngắm sao, nhưng giờ…
Cô Quân… sao cô ngồi đây, không ngủ đi?
Nghe tiếng hỏi, tôi có chút giật mình, ngước mắt nhìn thẳng, tôi đột nhiên thấy thầy Trứ đang đi tới chỗ tôi. Nhìn thấy thầy, tôi kinh ngạc đứng dậy chào hỏi:
Thầy… thầy về khi nào vậy? Sao con không biết?
Thầy Trứ mỉm cười, ông nói khẽ:
Tôi đi công chuyện gần đây, sẵn ghé ngang thăm cô… cô sao rồi, khỏe không? Tôi nghe nói cô đang mang thai, cậu Cả… để cho cô mang thai à?
Tôi ngỡ ngàng, chuyện tôi mang thai tới dì Nguyệt tôi còn chưa thông báo, làm sao… làm sao thầy Trứ biết được chứ?
Thầy… sao thầy lại hỏi vậy?
Thầy Trứ cau mày, ông nghiêm giọng:
Vậy là… cô chưa biết chuyện gì sao? Cậu Cả không nói gì cho cô nghe à?
Tôi run run, hỏi:
Chuyện… chuyện gì hả thầy?
Thầy Trứ nhìn tôi, ông không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng thừng:
Đáng lẽ… cô không nên để mình có thai, nếu cô sinh con… cô sẽ chết.
Gì cơ? Thầy Trứ đang nói cái gì vậy? Ông ấy… ông ấy đang nói gì vậy?
Thấy tôi run rẩy, thầy Trứ đột nhiên thở dài, ông nhìn lên trời cao, khẽ lắc đầu rồi nói:
Đúng là ý trời, có muốn tránh… tránh cũng không được.
Tôi hoảng loạn, tôi đi tới gần thầy Trứ, nước mắt như muốn trực trào, tôi mếu:
Thầy… thầy nói cho con nghe đi… thầy nói cho con nghe đi thầy… đi thầy…
Thầy Trứ thở dài, ông chậm rãi giải thích:
Cô với cậu Cả có mối lương duyên tiền kiếp, cái ngày mà cô đến đây rồi nhập vào xác của Út Quân, ngày đó đã khiến cho vận mệnh của cô và cậu Cả cùng thay đổi. Cậu Cả không chết, không cần tôi cãi số để thay đổi vận mệnh cho cậu ấy nữa nhưng đổi lại là cô… số mệnh của cô rất khó nói trước được. Vì tôi không thể xem được tử vi cho cô, không tìm được đúng ngày sanh bát tự của cô, cô một nửa thuộc về nơi này, một nửa lại không nên số mệnh của cô, tôi coi như chịu thua. Ngày đó tôi đã dặn dò cậu Cả không nên để cô có thai, vì một đến là một đi, quy tắc hoán đổi này không thể xem thường được. Tôi cứ tưởng cô đã biết mọi chuyện và cậu Cả để cho cô có thai…
Trời ơi… sao lại có chuyện như vậy? Sao lại có chuyện oan nghiệt tới như vậy hả trời?
Cô nên nhớ, phàm làm chuyện gì cũng có nhân có quả, tại vì sao số mạng cô quá khác người thường… đó là do oán khí từ kiếp trước của cô đem tới. Đúng, khi cô đầu thai chuyển kiếp, cô coi như được thành một người khác nhưng tiền kiếp của cô… cô không thể nào phủi bỏ hết được. Nếu trời cao đã an bài cho cô có thai thì coi như là ý của người đi, sống chết có số, do người định đoạt… biết đâu, giữa chừng người lại cho kỳ tích xuất hiện thì sao.
Tôi run rẩy, nước mắt nhất nhòa trên mặt, tôi nói:
Nhưng mà… nhưng như vậy… là con sẽ chết… con sinh con xong… con sẽ chết có phải không thầy? Vĩnh viễn con không được gặp lại chồng con nữa… có phải như vậy không hả thầy?
Thầy Trứ để tay lên vai tôi an ủi, giọng thầy dịu xuống:
Đức năng thắng số, tôi tin rồi cô và cậu Cả sẽ viên mãn bên nhau… hai người khổ cũng nhiều rồi… khổ cũng nhiều rồi…
Đây, tôi cho cô cái này, cô giữ ở bên người đừng tháo ra. Tôi sau này cũng không giúp gì được cho cô nhưng biết đâu… cái này sẽ giúp được cho cô. Đứa bé đã đến được đây thì cô cứ sanh nó ra, nếu cô thật sự không còn… thì cũng còn thằng nhỏ thủ thỉ với cha nó.
Nói rồi, thầy đeo vào tay tôi một cái vòng tay bằng đá thạch anh tóc vàng rất đẹp. Trong lúc tôi vẫn đang còn ngắm nghía cái vòng thì lại bị ai đó lây lây, kèm theo đó là giọng nói lo lắng quen thuộc:
Út Quân… sao lại ngủ ở đây… dậy đi… anh đưa em vào trong ngủ.
Tôi giật mình tỉnh dậy, trước mắt tôi là cậu Cả đang ngồi cạnh bên, hơi thở cậu phảng phất mùi rượu thoang thoảng, ánh mắt cậu trầm xuống:
Sao ngủ ở đây? Sao không vào nhà ngủ?
Tôi nhìn cậu sau bao ngày xa cách, nước mắt tôi đột nhiên rơi xuống không ngừng. Thì ra là cậu đã biết được hết tất cả nên khi biết tôi có thai, cậu không chịu được mà bỏ đi. Nếu tôi đoán không nhầm, những túi thuốc bổ mà cậu đem về, trong đó tất cả đều là thuốc ngừa thai. Cậu vốn không muốn tôi có thai, vì cậu sợ tôi có thai, tôi sinh con rồi, tôi sẽ không thể ở bên cạnh cha con cậu được nữa…
Thấy tôi khóc, khoé mắt cậu cũng đỏ lên, cậu lau nước mắt trên mặt cho tôi, giọng nghẹn ngào:
Anh biết anh sai rồi, anh bỏ mẹ con em ở nhà một mình là anh sai. Bây chừ nhìn em ngủ ngoài trời như vậy… anh càng tự trách mình hơn nữa. Út Quân, sanh con cũng được… anh thương con… anh thương em… thương nhiều lung lắm. Em đừng giận anh nữa nghen, anh xin lỗi… anh xin lỗi…
Nghe từng tiếng xin lỗi của cậu, tôi nhịn không được mà oà khóc lên, ôm chầm lấy cậu, tôi khóc đến long trời lở đất. Đến nước này rồi, cậu vẫn không chịu nói cho tôi nghe sự thật, cậu cứ một mình ôm đòm hết mọi chuyện… sao cậu cứ phải khổ tâm vì tôi như vậy chứ?
Anh xin lỗi cái chi… anh bỏ mẹ con em đi mấy bữa rồi chừ về xin lỗi là xong hả? Sao anh lại như vậy? Bộ anh có người khác rồi không còn thương em nữa đúng không?
Cậu Cả hoảng loạn ôm chằm lấy tôi, cậu gấp gáp đến nghẹn:
Không phải… anh có công chuyện làm ăn thiệt… anh… anh… anh thề nếu anh gian díu bên ngoài trời đánh anh chết ngay tại…
Tôi vội vàng lấy tay bịt miệng cậu lại, không nỡ mà nói:
Anh đừng thề, em tin em tin… anh đừng thề.
Cậu Cả dìu tôi đứng dậy, cậu ôm lấy tôi rồi đỡ tôi từng bước đi vào trong phòng. Vừa đi cậu vừa lau nước mắt trên mặt tôi, vừa nỉ non xin lỗi:
Anh… lo lắng em có thai… lo là mình không lo được cho con nên anh mới đi suốt không về như vậy. Nhưng thực ra anh thương con lung lắm, em đừng nghĩ gì bậy mà tội cho con nghen Út Quân. Có giận thì giận anh, tại anh làm cha mà không ra gì, bỏ em bỏ con… chớ con nó hông biết chi hết… đừng giận con nghen em.
Tôi nghe cậu nói, trong lòng không biết là nên vui hay nên buồn nữa. Vậy là cậu Cả chọn cách giấu tôi chuyện đó, cậu thà ôm một mình trong lòng chứ nhất quyết không muốn nói cho tôi biết. Tôi hiểu rồi, nếu cậu đã không muốn nói thì tôi cũng sẽ không hỏi tới. Tôi vẫn sẽ sinh con, dù cho tôi có không còn thì tôi cũng không thấy hối hận. Biết đâu sẽ giống như lời thầy Trứ nói, đâu đó sẽ xuất hiện kỳ tích thì sao…
Tôi… đánh cược thêm lần nữa vậy… cược toàn bộ sinh mạng của mình…. cho đứa con bé bỏng của tôi!
Mọi người biết tôi có thai, ai nấy đều vui mừng như kiểu muốn mở tiệc ăn mừng cúng heo luôn vậy. Mà cậu Cả sau bữa đó, cậu cho mời bà mụ nổi tiếng nhất huyện về ở trước, đợi ngày tôi sinh con. Cứ hai ba ngày, thầy Đồ chạy tới chẩn mạch cho tôi một lần, đồ ăn thức uống của tôi đều do đầu bếp chuẩn bị. Người ngoài không hiểu chuyện thì lại nói cậu Cả làm quá lên, nếu như tôi lúc trước tôi cũng sẽ nghĩ giống như vậy, nhưng còn bây giờ… không nói trước được gì cả.
Cậu Cả ở nhà với tôi suốt, cậu nghe tôi nói nếu cha thường xuyên nói chuyện với con trong bụng thì con sau này sinh ra sẽ ngoan hơn. Kể từ đó về sau, ngày nào cậu cũng vật đầu tôi ra bắt tôi cho cậu nói chuyện với con trong bụng. Lắm lúc đang ngủ mà cậu cũng nói, tôi nửa quạu quọ nửa lại thấy buồn cười.
Mà trộm vía, con tôi ngoan vô cùng, mang thai sắp sinh luôn rồi mà không hề bị nghén chút nào hết. Cái gì tôi cũng ăn được, đi đứng ru ru, có kêu tôi chạy bộ việt dã 500m chắc chắn kiểu gì tôi cũng thắng giải nhất. Hai vợ chồng tôi đưa nhau đi đó đi đây, bụng lớn bụng nhỏ gì cũng đi ráo trọi. Dì Nguyệt với má Út Quân đòi bắt tôi nhốt lại vì cái chân tôi đi chơi ghê quá, mỗi lần bị chửi đều có cậu Cả chạy ra chống lưng, thế là không ai dám nói gì.
Cậu Cả thích con gái, tôi lại bảo rằng đây là con trai, cậu càm ràm chửi tôi không thương con gái của cậu, mặt mày giận dỗi buồn xo. Tôi thì con nào mà tôi không thương nhưng thầy Trứ có nói rồi, đứa bé trong bụng tôi sẽ là bé trai, tôi tin chắc là như vậy.
9 tháng 10 ngày cuối cùng cũng trôi qua trong êm đẹp, ngày sanh con… cuối cùng cũng đến.
Từ lúc tôi kêu đau bụng, dì Nguyệt với má Út Quân đã chạy ào sang đợi sẵn. Bà mụ với thầy Đồ vào thăm khám cho tôi, mụ an ủi tôi nói là không sao đâu, sinh con nhanh lắm. Nhưng xui là cậu Cả chưa về kịp, cậu đi công chuyện ở tỉnh bây chừ mới đang trên đường về. Vì ban đầu mụ nói chắc tôi tuần sau mới sinh, ai ngờ hôm nay tự dưng đau bụng, vỡ ối phải sinh gấp. Nằm trên giường sinh, hai tay tôi nắm chặt thành giường, cố nhịn cơn đau dưới bụng, tôi thở dốc hỏi thăm:
Má… chồng con về chưa má?
Má Út Quân lau mồ hôi trên trán cho tôi, bà gấp gáp nói:
Về tới rồi con, cha con đi đón nó… về tới rồi.
Tôi cắn chặt môi gật gật đầu, dưới thân muốn rặn nhưng mụ lại không cho, mụ trấn an:
Đợi chút đã mợ, đừng rặn gấp… đừng rặn…
Tôi đau bụng đến phát điên lên được, tôi vừa khóc vừa nỉ non với con trong bụng mình:
Cục cưng ơi, mau ra nghen con… ngoan ngoãn ra ngoài với ba mẹ nghen con…
Tôi không biết là con tôi có nghe lời tôi nói hay không, tôi chỉ biết là lúc này tôi đang rất đau… rất rất đau.
Dì Nguyệt đi tới đi lui, chốc chốc lại tới nắm lấy tay tôi, dì trấn an:
Em ráng chút nữa là sanh nghen, giờ cố nhịn đau đừng có la… la mất sức lung lắm.
Tôi gật gật đầu, tôi cũng biết là mình đừng nên la hét, càng la thì càng mất sức khó sinh… nhưng tôi… tôi đau quá rồi… không la lên tôi chịu không đuợc nữa.
Trong phòng sanh, bụng tôi càng lúc càng đau, tôi la hét tới khàn cả giọng, thiếu điều muốn van xin bà mụ cho tôi sinh con đi nhưng mụ vẫn nhất quyết không cho. Tôi nghe mụ nói thầm với thầy Đồ… rất có thể là tôi khó sinh.
Thầy Đồ nghe bảo tôi khó sinh, ông hốt hoảng cho tôi ngậm vào củ sâm, giọng ông gấp gáp:
Cố giữ sức nghen mợ, đừng la nữa… rồi sẽ sanh… rồi sẽ sanh mà.
Cơn đau bụng từ từ ập tới, tôi lúc này vẫn chưa được sinh, mặc dù đau đến choáng hết đầu nhưng tôi vẫn trông ngóng ra cửa đợi cậu Cả… tôi muốn gặp cậu, lúc này tôi chỉ muốn gặp cậu mà thôi.
Được rồi, rặn đi mợ… rặn đi… thấy được em bé rồi…
Tôi nghe theo lời bà mụ, cố hết sức rặn từng cơn thật mạnh… rặn thật mạnh…. chỉ vài giây sau đó thôi… bên tai tôi đã truyền tới tiếng khóc của bé con. Nghe được tiếng con khóc, tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc, nước mắt vô thức chảy dài trên má, tôi khẽ cười thật tươi.
Con trai ơi, con trai của mẹ… đây là con trai đấy!
Ông bà hãy độ hộ cho cháu tôi… mẹ tròn, con vuông… ơ ơ… mẹ tròn, con vuông…
Trời ơi! Máu… máu chảy ra nhiều quá… băng huyết ngay… cần nước nóng… nhanh lên… nhanh…
Tôi nằm trên giường, cảm nhận rõ ràng máu đang chảy ra dưới thân. Lúc này, tôi không còn hoảng sợ hay lo lắng, tôi chỉ nằm im nhìn lên trần nhà, bất chấp tiếng kêu la thảm thiết xung quanh. Tôi biết mình không thể sống được nữa, từ giây phút con trai tôi chào đời, tôi đã hiểu rằng cuộc sống của tôi sắp kết thúc. Tôi… nhớ chồng quá… nhớ cậu Cả quá… quá…
Con ơi, đừng ngủ… đừng ngủ nữa con, mẹ ở đây với con đây… hãy sống với mẹ và con của mình nha con…
Út Quân, con trai em ngoan lắm, hãy sống với con đi em… bỏ con là tội lỗi lắm em… em nghe chị nói không? Em nghe không?
Tôi nhẹ nhàng quay đầu nhìn con trai, phải rất cố gắng tôi mới đưa tay sờ lên mặt con trai được. Ôi trời ơi, con trai của tôi thật xinh đẹp như thiên thần, đôi môi nhỏ xinh giống cậu Cả quá đi…
Tôi mở miệng, đau lòng nói:
Con trai… của mẹ… ngoan quá…
Con tôi vẫn nằm yên bình trong ấm êm của tã, dì Nguyệt bồng nó trong tay, trong khi đó cả phòng đang rơi vào cảnh khóc nhè. Lúc này, tôi không thể nghe được gì ngoài tiếng ồn ào như ong bướm. Đầu tôi đau quá… tại sao mọi người lại ồn ào như vậy nhỉ?
Chồng tôi đâu rồi? Anh vẫn chưa về sao?
Tôi quay người nhìn lên trần nhà, tôi quá mệt mỏi… chồng tôi đâu rồi?
Út Quân… Út Quân… đây anh đây… đừng sợ… đừng sợ em…
Nghe giọng nói quen thuộc, tôi nhẹ nhàng quay đầu… cậu Cả… cậu Cả cuối cùng đã về rồi. Tôi nhìn thấy cậu, cuối cùng tôi đã thấy được cậu, và tôi bật khóc lên, tôi chỉ mong đợi cậu một mình thôi… chỉ còn mong đợi duy nhất cậu một mình thôi.
Chồng tôi cũng khóc, anh lau nước mắt cho tôi, anh quỳ bên giường của tôi, giọng nói rơi lệ:
Anh ở đây, anh đã về rồi… anh đã về rồi.
Tôi cố gắng nhấc tay xoa xoa lên má anh, vẫn là cảm giác ấm áp, vẫn là mùi hương quen thuộc. Tôi nói nhẹ nhàng:
Ừ, anh đã về rồi… em chờ anh từ lâu rồi… con… anh thấy… con… chưa?
Anh gật đầu đầy xúc động:
Rồi, rồi… anh đã thấy con rồi… đã thấy rồi…
Anh ôm con đi… ôm con đi anh… như cách em… dạy anh đó… đừng ôm chặt quá… con đau…
Dì Nguyệt đưa con trai nhỏ của tôi cho anh, anh vụng về tập cách ôm con vào lòng. Tôi nhìn anh, nhìn anh cố gắng ôm con với vẻ lo lắng, tôi không kìm được nước mắt. Tại sao lại như vậy nhỉ, tại sao lại để cha con họ thui thủi bên nhau mà không có tôi? Tại sao vậy?
Anh bế con, anh cười… nụ cười hạnh phúc của một người cha khi lần đầu được ôm con trai của mình. Tôi biết anh sẽ yêu con, con của tôi đã chào đời… làm sao anh có thể không yêu?
Tôi vẫn vuốt ve má con, sau đó lại chạm nhẹ vào khuôn mặt đầy nước mắt của anh, tôi không thể kiềm được cảm xúc:
Phải nuôi con thật tốt đấy anh ạ… con còn nhỏ lắm… đừng bao giờ bỏ rơi con mà đi lấy vợ khác… tội nghiệp con…
Xin em đừng nói nữa… xin em…
Cho em nói tiếp đi… khi con lớn một chút… anh giao con cho chị Hai… sau đó mới đi tiếp bước. Con có chị, có mẹ… em đã lo rồi, anh cũng sẽ lo… về sau. Em xin lỗi… em thua rồi… em hiểu rồi… em biết anh đã chịu đựng nhiều lắm… thầy Trứ đã nói hết rồi… em làm khổ anh rồi… em làm khổ anh rồi…
Anh đưa con về cho má tôi, nắm chặt tay tôi, ánh mắt anh u ám, anh cố gắng nói:
Không phải em khổ… không phải… chỉ có em… có em và con thôi… anh làm sao mà khổ được. Em phải tin anh… em phải…
Thêm nước nóng vào đây, nhanh lên… máu không dừng lại được nữa!
Thời gian của tôi không còn nhiều… không còn nhiều nữa rồi…
Tôi nhắm mắt, nước mắt rơi trên má, lực lượng dần dần rời bỏ tôi… từ từ…
Cố gắng mở mắt ra, tôi nhìn anh lần cuối, tôi vuốt nhẹ môi anh, cố gắng:
Thế Trạch… anh có hối hận không? Sống cùng em… anh có hối hận không? Kiếp trước em không tốt… em là người xấu… em đã làm anh đau…
Anh lắc đầu quyết liệt, nước mắt rơi lã chã:
Không… anh không hối hận… không hối hận…
Vậy thì được… em… đi… em đã được…
Cậu Cả gào lên, anh nắm chặt bàn tay tôi, khóe mắt đầy vẻ đau đớn:
Em có yêu anh không? Em có yêu anh không… tại sao em lại bỏ anh… tại sao em lại bỏ anh và con lại mà đi… em có yêu anh không? Có yêu anh không?
Tôi nhìn anh, nhìn những giọt nước mắt trên khuôn mặt anh… yêu… tôi yêu anh đến mức không thể… tôi yêu anh lắm…
Anh đột ngột buông tay tôi, quỳ xuống đất, đầu dập liên tục vào nền nhà, anh van xin:
Ôi trời ơi, hãy lấy mạng của con mà đổi lấy cuộc sống của vợ con… vợ con đáng thương lắm… con trai con còn quá nhỏ ôi trời ơi… đừng để con của con mồ côi… xin hãy… đừng để con của con mồ côi…
Tôi nhìn anh, lòng đau đến đớn nhưng không thể làm gì nữa… tôi yêu anh quá… yêu đến mức muốn ngồi dậy ôm anh, an ủi anh… Nhưng sức lực không còn nữa…
Tôi cố gắng hít thở sâu, từng hơi thở trở nên vất vả hơn. Dưới thân, máu vẫn chảy không ngừng… không ngừng. Ký ức về ngày tôi bước vào cửa nhà hội đồng trỗi dậy trong tâm trí, bao nhiêu sự ngây ngô, lo lắng. Thế mà, nhanh chóng như thế, tôi đã cảm thấy muốn rời bỏ chốn này…
Sự ly biệt trong cuộc sống của con người, tôi không ngờ rằng… tôi lại trải qua cái chết hai lần. Như thể rơi vào địa ngục, Diêm Vương chắc chắn đã ghi vào sổ tử vong, có lẽ là một cuộc hành trình khó khăn… Ha… Ha…
Nước mắt lặng lẽ rơi, tạm biệt tất cả… tạm biệt người chồng yêu thương, tạm biệt đứa con trai bé nhỏ… chúng ta có duyên gặp nhau nhưng không được sống cùng nhau… Ôi… tất cả vì tôi trong kiếp trước đã gian ác… tôi không oán trách… không xin tha thứ…
Nhưng nếu có kiếp sau, xin cho tôi được sống trong hạnh phúc có được không? Kiếp này, tôi không gian ác, không xấu xa, không… không…
Út Quân, mở mắt ra nhìn anh đi… đừng nằm im… đừng…
Cha ơi… con… hãy dậy đi… cha bồng con khắp ruộng… con gái… hãy dậy đi… đùa với cha đi…
Mợ ơi… em đã làm bánh cho mợ rồi đây mợ ơi… đừng bỏ em mà…
Điều cuối cùng, tôi nhìn thấy những người thân yêu, nhìn họ khóc vì tôi… lòng tôi đau đớn lắm. Môi mở nhỏ, tôi cố gắng sử dụng hết sức lực cuối cùng, tôi nói:
Thế Trạch… em xin lỗi… cha, mẹ… con xin lỗi… xin lỗi!
Đừng… đừng nói thế… đừng!
Một lạy tạ ơn cha, hai lạy tạ ơn mẹ, và lạy lần thứ ba này… em cảm ơn tình yêu của anh… Thế Trạch, em xin lỗi… trong kiếp này… em lại phụ anh rồi!
“Thời gian của cô đã kết thúc… hãy về đi… hẹn gặp lại sớm… Thanh Vy!”
“Chuẩn bị cho việc kích thích tim… một… hai… ba… kích!
Một… hai… ba… kích.”
“Tích… tích… tích…”
“Con gái của ông bà đã được cứu sống, chỉ cần giữ theo dõi thêm vài giờ nữa, cô ấy sẽ tỉnh lại… chúc mừng gia đình!”