Làm dâu nhà hội đồng chương 6 | Tin đồn
Cái hôm tôi bị nhốt trong cơ thể của Út Quân, khi thoát ra, tôi phát hiện trên cổ tay mình có đeo một chiếc vòng chỉ màu đỏ. Tôi hỏi mẹ và bà ấy nói rằng đã đeo cho tôi từ khi tôi mê mang không biết gì. Bà ấy còn cho biết rằng chiếc vòng này đã theo tôi từ khi còn bé đến giờ nên bây giờ lại đem đến và đeo vào cho tôi. Tuy nhiên, chiếc vòng này vẫn còn mới lắm, không giống như đã được đeo từ lâu. Trong khi ở thế kỷ 21, tôi cũng có một sợi giống vậy nhưng là dây chuyền, vì tôi đeo từ khi bé đến khi lớn nên trông nó đã cũ với màu bạc chứ không có màu đỏ và mới như thế này. Có thể là do tôi đeo nhiều hơn Út Quân, hoặc có thể do tôi là người khá dơ bẩm sinh nên chiếc vòng trông chỉ đỏ hơi đen và bẩn, còn Út Quân thì sạch sẽ nên trông mới hơn?
Ừ, có lẽ thế thật!
Sau sự kiện đó, tôi không còn cảm thấy có gì lạ nữa, kể cả khi tiếp xúc gần với cậu Hai. Thực ra, cơ thể của Út Quân và linh hồn của tôi gần như hoàn toàn đồng nhất. Tức là nếu tôi vui, cơ thể này cũng vui, và nếu tôi buồn, cơ thể này cũng sẽ buồn theo. Chuyện này khiến tôi phấn khích một chút nhưng cũng có chút rầu rĩ, không rõ đây là dấu hiệu tốt hay xấu. Thôi thì, hãy để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, tôi đã nghĩ đến khả năng xấu nhất rồi, buồn cũng chẳng giúp ích gì cả. Về việc tôi xuyên đến đây, tôi không nghĩ rằng đó chỉ là sự tình cờ, tôi tin là có một lý do.
…………………………………
Sau khi Kim Chi khóc mấy ngày, cuối cùng cô ấy cũng trở lại bình thường. Trong thời gian đó, tôi gần như bị giam cầm trong nhà và không dám bước ra ngoài vì sợ Kim Chi sẽ bắt gặp. Tôi không ghét cô ấy nhưng vẫn phải nhịn một chút, vì Kim Chi có tính khí nóng nảy, khiến cô ấy dễ bực mình lên và làm những việc điên rồ. Không đùa với Kim Chi, nhà có điều kiện nên cô ấy làm được mọi thứ. Trong thời gian đó, tôi cũng không gặp cậu Cả, cậu ấy như biến mất vậy, thật là lạ.
Ở nhà của cậu Nghị, có đôi lúc bà mẹ của Út Quân đã đề cập đến việc hỏi cưới tôi, nhưng mẹ Út Quân không đồng ý. Tôi nghĩ mọi chuyện đã ổn định nhưng hôm nay bà hội đồng lại tìm tôi để trò chuyện một lần nữa.
Khi tôi bước vào, bà hội đồng vỗ tay xuống giường và nói với giọng êm đềm:
Út Quân, ngồi xuống đây với dì đi.
Tôi gật đầu, cười nhìn bà rồi ngồi xuống bên cạnh. Tôi nhẹ nhàng hỏi:
Dì, có chuyện gì mà dì lại kêu con đến nói chuyện riêng vậy?
Dì Nguyệt nhìn tôi từ trên xuống dưới, bà trầm ngâm hỏi:
Dây chuyền và bông tai đâu mà con không đeo?
Tôi sờ sờ lên cổ mình và cười trả lời:
Dạ, con quên mất rồi.
Dì Nguyệt lắc đầu, bà gõ nhẹ lên trán tôi và nói:
Cô ấy lớn rồi mà còn quên, cô như thế thì tôi dám gả cô cho ai đây?
Tôi lè lưỡi, đùa:
Thì dì cứ từ từ gả con, gả Kim Chi trước rồi gả con sau, con chưa muốn lấy chồng đâu.
ChatGPT
Kim Chi… thôi con đừng nhắc tới chuyện ấy nữa, dì không muốn nghe đâu, nghe lại buồn lòng. Đôi lúc tính cách cứng đầu như ấy, cho dù có đổi ra vàng thì cũng không cần. Thực lòng…
Thấy bà hội đồng buồn bã, tôi tiến lại gần để an ủi bà:
Dì đừng nên nói thế, Kim Chi cũng là một người tốt đấy. Có thể sau này khi lấy chồng, cô ấy sẽ thay đổi tính cách. Và… tất cả cũng do tôi, ngày hôm đó, tự nhiên mình nhảy ra và làm hỏng mọi chuyện của cô ấy. Lúc ấy, tôi cũng không trốn thoát, không dám đối diện với cô ấy. Nhưng thật lòng, tôi không có ý đó, dì ạ.
Thấy tôi bày tỏ sự tiếc nuối, dì Nguyệt gật đầu và nở nụ cười nhẹ:
Dì hiểu là con không có ý đâu, giận thì giận lúc đó thôi, chuyện này không liên quan gì đến con cả. Mọi thứ chỉ là do Kim Chi và cậu Nghị không hợp nhau, nếu họ có duyên thì ngay cả con cũng không thể can ngăn được.
Sau khi dừng lại một chút, bà hội đồng tiếp tục:
Nhưng có một chuyện nữa… dì muốn nghe con nói thật lòng…
Dạ, dì nói đi, con nghe đây.
Dì Nguyệt nhìn tôi, bà hỏi:
Con có ưa thích cậu Nghị không, có muốn làm dâu nhà bên kia không?
Tôi lắc đầu mạnh mẽ:
Dạ không, tuyệt đối không. Con không ưa ông ấy, dì từ chối giúp con nhé.
Dì Nguyệt gật đầu, mỉm cười nhẹ:
Dì cũng biết là con không ưa rồi, nhưng nhà người ta có ý tốt, dì phải hỏi qua con trước rồi mới trả lời, không thì sau này con trách dì đấy. Nhưng năm nay con cũng đủ tuổi để lập gia đình, muộn thì sớm thì cũng phải tìm chồng. Con đã có người trong lòng chưa, có ý định gả cho ai chưa?
Khi nói về việc kết hôn, tôi cảm thấy rất bối rối:
Chuyện này… con… con chưa suy nghĩ kỹ lắm dì… thực lòng thì chưa đặt nghĩa vụ gì cả.
Dì Nguyệt nhăn mày, bà hỏi:
Con nói thế là sao, con gái đến tuổi phải kết hôn rồi, nếu chậm lại thì khó tìm chồng đấy. Dì cũng đã nói với mẹ con, nếu con ưa Ngọc thì dì sẽ tiến tới. Kết hôn sớm hay muộn thì cũng phải làm, con trai con gái lớn lên mà không lấy chồng gả vợ thì sao… dì lo lắng lắm đấy.
Tôi lại cảm thấy lo lắng và bối rối, nhìn dì Nguyệt, tôi cảm thấy như đã nói hết tất cả những suy nghĩ của mình.
Dì, con nói thế dì đừng buồn lòng… thật lòng là con chưa suy nghĩ nhiều về chuyện này đâu dì… con hãy để từ từ quyết định đi, dì nhé.
Dì Nguyệt nhìn tôi mơ hồ:
Nhưng về việc con và Ngọc…
Tôi nắm chặt lấy tay bà hội đồng, giọng tôi căng thẳng:
Con thật sự không nhớ rõ về chuyện đó dì ạ. Và con thấy Ngọc cũng chỉ coi con như Bích Hà thôi, chắc chắn là không có gì xảy ra đâu dì. Hãy để chúng ta suy nghĩ thêm, dì ạ, dì nhé…
Thấy tôi nói nhiều, dì Nguyệt cũng đồng ý tạm thời không nói thêm, nhưng bà cũng nhắc nhở tôi:
Được, hãy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định, còn vài tháng nữa là hết năm, hãy để sang năm dì sẽ trò chuyện lại với mẹ con. Dù sao, dù có gì xảy ra thì cũng không thể với Ngọc, không thể đâu.
Tôi tò mò hỏi:
Sao vậy dì? Bích Hà không tốt à?
Dì Nguyệt lắc đầu:
Không phải Bích Hà không tốt, nhưng không phù hợp với con trai của gia đình chúng ta. Hai Ngọc là con trưởng, không thể lấy vợ không đủ phẩm hạnh. Nhà chúng ta có dòng họ thư hương lâu đời, dù không thừa kế gì từ ông bà, nhưng ông ngoại của con đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Ông đã làm cho dòng họ Trần trở nên thịnh vượng, và ông Trầm được nhà vợ ủng hộ, trở thành người được mọi người kính trọng và cử dụng. Vì thế, chỉ cần con đồng ý, dù hai Ngọc có muốn hay không, họ cũng phải chấp nhận. Hai đứa nên kết hôn với nhau, để thực hiện lời hứa của ông ngoại con.
Tôi nhìn dì, hơi sốc vì biết sự thật. Thì ra, nhà bà hội đồng đã nhận nuôi Bích Hà và đồng ý kết hôn cho cô ấy với con trai của bà là vì ân tình với ông ngoại của Út Quân. Trong tình hình này, Út Quân là người hưởng lợi nhiều nhất. Tôi cảm thấy như đang đọc một câu chuyện tình cảm. Có vẻ như Bích Hà sẽ không còn cơ hội nữa, ngay cả khi tôi không lấy cậu Hai làm chồng, cô ấy cũng không có cơ hội. Tôi cảm thấy tiếc nuối cho cô ấy, nhưng mà cũng không sao.
Dì Nguyệt giúp tôi từ chối mối hôn sự với cậu Nghị, không biết gia đình bên kia có phản ứng ra sao, nhưng tạm thời có vẻ như mọi thứ đều yên bình. Kim Chi vẫn tiếp tục gây rối, nhưng may mắn là có dì Nguyệt và thầy Trầm ở nhà, nên cô ấy không dám làm gì tôi. Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng êm đềm.
Nghỉ mấy ngày không đến lớp, hôm nay tôi quay lại nhưng cảm thấy lo lắng. Lớp nữ công gia chánh của tôi, hôm nay trong lòng tôi rất bất an. Ôi trời ơi, Kim Chi vẫn giận vụ hôm trước nên nhìn tôi như thấy ma quỷ. Ngồi trong lớp, tôi chờ đến giờ ra về, chỉ muốn tránh xa cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn đuổi theo, hét lớn:
Út Quân, đứng lại, hôm nay là ngày tận thế của mày…
Cái quỷ gì thế kia? Sao chạy như trốn thế?
Út Quân, đừng chạy nữa… dừng lại đi…
Sau lưng tôi, có quá nhiều tiếng kêu rối loạn, nhưng quan trọng là tôi không quan tâm. Nhiệm vụ của tôi là chạy, nên tôi chạy. Phòng ăn không xa lớp học, nên tôi chạy nhanh. Nhưng khi đến, tôi shock khi nhận ra rằng phòng ăn trống trơn, không có ai, không có một ai.
Sau khi quay lưng, tôi cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo tràn qua, khi xoay người lại, tôi bắt gặp gương mặt cười tươi cười xấu của Kim Chi đang nhìn tôi một cách ánh mắt tò mò. Cô ấy thở hổn hển nhìn tôi, ánh mắt cười trêu ngươi, và đằng sau cô ấy, có hai ba tên gia nhân sẵn lòng “xử lý” tôi. Thấy tôi quay lại, cô ấy lập tức nói cười:
Đứa chạy đi đâu vậy? Đi đâu nữa thì cũng không thoát được đâu. Nhà tôi rộng lớn, cứ chạy thoải mái đi, đến khi bố mẹ tôi về, chân của mày sẽ gãy làm đôi đấy. Lúc đó dù mày van xin cũng không kịp đâu.
Tôi nhìn cô ấy, trả lời:
Tôi đứng lại rồi đây, cô muốn làm gì?
Kim Chi cười lớn:
Đúng là giỏi giang đấy nhỉ, nhưng dù gãy chân, tôi vẫn không sợ mày đâu.
Tôi nhìn xung quanh, nhận ra rằng nhà bếp cạnh phòng ăn, nhưng không có ai đi qua lúc này, có vẻ như Kim Chi đã sắp xếp trước. Nếu không thoát được hôm nay, tôi có thể bị thương nặng. Tôi nhìn thấy cái gậy gỗ của thầy Trầm, không suy nghĩ nhiều, tôi nắm lấy nó, cười:
Nếu cô đủ gan, thì ra sân tôi và cô ta sẽ giải quyết mọi chuyện trên sân đấu, chứ không phải gọi bọn đàn ông đến đây đánh tôi đâu.
Kim Chi thuộc dòng dõi trái ngược, cười to:
Mày mắc cười quá, mày cứ tỏ ra quá khích, mày muốn gãy chân à? Nhưng dừng lại đi, sau khi tôi bóp chết mày, mày sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Thôi, đủ rồi, không cần nói nhiều, bắt nó!
Kim Chi vung tay, và hai ba tên đàn ông khác nhảy vào để bắt tôi. Họ trông khác biệt, không giống như những người trong nhà, mà giống như côn đồ bên ngoài. Tôi không dễ dàng bị bắt, nếu tôi bị bắt, bọn chúng sẽ phải nhận hậu quả nặng nề.
Bọn họ tiến tới, tôi sử dụng gậy gỗ quơ từ các phía, “vút vút vút”, gậy gỗ quơ không biết điều hướng nhưng trúng đều. Tôi tiếp tục lùi lui, đến khi tôi đến tận tường, tôi mới nhận ra rằng tôi đã không còn đường thoát nữa. Tôi cảm thấy tức giận, nhưng tôi sẽ không chịu thua.
Kim Chi gào lên lệnh, và đám đông như được bổ sung thêm sức mạnh, liền nhảy vào khống chế gậy gỗ trong tay tôi. Dù tôi là con gái, nhưng chân yếu tay mềm, không thể chống cự được… và rồi… tôi bị bắt, hết trò chơi!
Thấy tôi bị giữ chặt, Kim Chi cười nham nhở như một kẻ điên, cô ta chế giễu:
Úa, Út Quân này sao không thấy “bá đạo” nữa nhỉ? Mày nãy giờ nói năng tốt lắm mà, sao giờ im re hả?
Cú tát đập vào má tôi, nóng rát, nhưng tôi không kêu đau.
Thấy tôi im lặng, Kim Chi dường như không hài lòng, giọng điệu căm phẫn:
Mày dám làm ra vẻ oan ức à? Oan này… oan này… hôm nay tao sẽ trả mày!
Lần nữa, cú tát trút xuống, nhưng tôi không cảm thấy đau. Tôi tức giận tới mức nước mắt muốn tràn ra. Nếu tôi sống sót qua ngày hôm nay, tôi không tha cho Kim Chi.
Kim Chi nắm cằm tôi, cô ta nghiến răng:
Mày nghĩ mày có tốt hơn tao sao mà ai cũng bênh vực mày? Cha mẹ, anh trai tao, cậu Nghị, mày lấy tư cách gì?
Tôi cười nhạt:
Mày không hiểu à? Vì tôi sống có đạo đức hơn mày, mày quá xấu xa nên phải như vậy.
Kim Chi cắn chặt cằm tôi, cô ta nói:
Mày đừng nói nữa, hôm nay tao sẽ cho mày biết cô Út Chi nhà hội đồng là ai!
Với một lời quát lớn, cô ta lệnh:
Các ông, mang cây ra đây!
Theo lời Kim Chi, một trong số bọn họ nhanh chóng mang ra một cây gậy. Lúc này, tôi mới bắt đầu hoảng loạn, tôi không nghĩ Kim Chi sẽ làm điều này thật. Mẹ ơi, đâu hết mọi người trong nhà rồi. Bình thường chỉ cần đi vài bước là gặp người, nhưng hôm nay không thấy ai.
Tôi kêu lớn:
Ai đó, cứu tôi với, cứu…
Đóng cửa lại… nhanh lên…
Kim Chi hét lệnh đóng cửa, và sau đó cô ta chạy ra ngoài để đóng cửa. Tuy nhiên, không phải ai cũng dễ bị lừa, Kim Chi cuối cùng cũng đi sau cậu Cả một bước. Thật ra, cô ấy không hề sung sướng chút nào!
Cậu Cả nhận ra rằng Kim Chi đang chuẩn bị đóng cửa, cậu ấy liền đẩy mạnh cửa mà Kim Chi vừa đóng, khiến cô ta ngã ra đất. Một đám người trong nhà, bao gồm cả Bích Hà, nhanh chóng chạy đến.
Vú Chín thấy Kim Chi ngã, bà ấy nhanh chóng giật lấy gậy gỗ từ tay cô ta và ném ra ngoài, sau đó bà kêu người tới để khống chế đám đàn ông kia. Bé Nhỏ, đứa bé đang giúp tôi đứng dậy, lo lắng hỏi:
Cô… cô có sao không? Mặt cô đỏ hết chỗ rồi đấy…
Tôi xoa nhẹ hai bên má, tôi trả lời:
Không sao đâu con…
Tôi liếc mắt sang cậu Cả, cậu ấy cũng nhìn lại tôi. Cậu ấy thật là cậu Cả, trang phục rất phù hợp với gu của tôi, quần âu đen, áo sơ mi trắng không sơ vin, trông giống như một thanh niên hiện đại. Đợi đã… liệu có phải…
Cậu Cả đã quay mặt lại, cậu đi gần Kim Chi và quát lên:
Kim Chi, cái trò gì vậy? Có ý định giết người à?
Kim Chi được vú Chín và Bích Hà giúp dậy, cô ta nhìn cậu Cả và nói:
Cậu Út, tôi bị Út Quân lừa, tôi không trả thù thì tôi chịu không nổi. Cậu không thể cản tôi được, đừng có cố gắng.
Nhìn Kim Chi, tôi nghĩ mình đã hiểu. Cậu Cả cười và nói:
Tôi cản cô rồi, cậu đã cố gắng ngăn cản chưa?
Kim Chi sửng sốt, cô ta đi đến gần cậu Cả và nói lấp lửng:
Cậu… cậu không ngăn cản tôi giết Út Quân à? Đúng không?
Cậu Cả nhìn qua phía tôi, cậu cười nhẹ:
Tất nhiên, tôi đã thử ngăn cản chưa?
Ừ, có chuyện gì vui thế nhỉ?
Kim Chi vui vẻ nhảy lên, cô ta nắm tay cậu Cả và lắc lư:
Vậy là tốt quá, cậu cũng không ưa Út Quân à. Cậu có đồng ý với tôi không? Đúng không?
Cậu Cả gật đầu, và cậu vuốt nhẹ đầu Kim Chi, thể hiện sự đồng lòng. Cảnh tượng này khiến tôi muốn ngã ngửa. Mẹ ơi, đây là chuyện gì vậy?
Không thể nhịn được, tôi muốn lên tiếng, nhưng cậu Cả đã nói trước.
Nhưng Kim Chi ơi, cô có ý định giết Út Quân rồi vứt xác ở đâu?
Kim Chi giật mình, cô ta nhìn cậu Cả:
Út Quân… giết… giết người sao?
Cậu Cả gật đầu, giọng cậu nghiêm túc:
Đúng vậy, cô định làm gì?
Tôi… tôi chỉ muốn… tôi chỉ muốn…
Cậu Cả nhìn Kim Chi, mắt cậu trở nên nghiêm nghị, biểu cảm từ vui vẻ chuyển sang nghiêm túc, cậu cười nhẹ:
Nếu không đủ dũng cảm thì đừng làm, cô nghĩ chức vụ ông hội đồng của cha cô là dễ dàng sao? Hay cô nghĩ cha cô có thể che chở mọi việc cô muốn làm?
Kim Chi tức tối quát:
Cậu cũng bênh nó à… cậu quên là nó đã làm gì với tao à?
Làm gì đấy? Đấy là do cô không được người ta chọn, nếu không cậu Nghị cũng chẳng bao giờ nhìn tới cô. Bây giờ muốn phế con gái nhà người ta… chà… nếu anh Hai biết được chuyện này thì…
Khi nhắc đến cha, Kim Chi hoảng sợ, cô nắm chặt tay cậu Cả và khóc nức nở:
Cậu… đừng… đừng nói lại với cha… cha sẽ… cha sẽ giết tao…
Cậu Cả nhăn mày:
Con cũng sợ cha à? Con biết sợ mà vẫn dám mướn du côn về đây để hại Út Quân à? Nếu chuyện này bị rò rỉ ra ngoài, không chỉ con mà cả chức vụ ông hội đồng của cha cũng sẽ tiêu tan hết.
Kim Chi ôm chặt cậu Cả, cô sợ đến mức tái nhợt. Vú Chín và Bích Hà đều khuyên bảo cậu Cả, người nhấn mạnh lên tội lỗi của Kim Chi và người an ủi cô ta. Thấy vú Chín khuyên nhủ, cậu Cả có vẻ như cảm thông, Bích Hà rưng rưng nước mắt nói:
Cậu Cả… cũng là lỗi của con… con không cản được Kim Chi. Nếu cậu muốn phạt, cậu phạt con luôn đi…
Cậu Cả mỉm cười, giọng êm dịu:
Cháu tôi lỗi, tôi sẽ phạt. Nhưng cô là ai mà lại chạy đến để bị phạt cùng? Cô là ai của cậu?
Bích Hà cảm thấy bối rối, cô khóc lóc:
Cậu… con… con…
Cậu Cả quay mắt nhìn quanh, cậu nói nhẹ nhàng:
Ồ, tôi quên rồi. Tôi nghe chị Hai nói… Nghị ấy không được Út Quân, nó muốn hỏi cô làm vợ. Đúng là một bước lên đẳng cấp rồi.
Hả?
Cả Bích Hà và Kim Chi đều tròn mắt ngạc nhiên, thậm chí tôi cũng bất ngờ không kém. Tin tức này… cảm giác như một cơn sốt!
Út Quân… cậu nói đúng không? Thật không?
Đợi mẹ con về rồi hỏi thì biết.
Không! Không được! Không được như thế!
Kim Chi hốt hoảng, cô chạy ra ngoài. Bích Hà và vú Chín cũng theo sau, những người làm trong nhà cũng đuổi theo vú Chín lo sợ Kim Chi làm điều ngu ngốc. Tôi tự hỏi, Kim Chi có tội lỗi gì mà phải bị đẩy vào tình thế này?
Trong khi tôi suy nghĩ, nghe tiếng huýt sáo, tôi quay lại và nhận ra cậu Cả đang nhìn tôi. Thấy tôi nhìn, cậu ấy lơ đãng nói:
Cô về phòng đi, đợi chị hai về để cô được phạt Kim Chi. Cô hãy tốt nhất không làm điều gì độc ác với cô bé, nếu không tôi sẽ không thể khoan dung.
Tôi nhìn cậu, thấy lòng tự hào trỗi dậy. Có lẽ cậu Cả đã thấy sự khác biệt của tôi, luôn tôn trọng và lắng nghe.
Tôi tiến lại gần và nhìn cậu, ánh mắt kiên định và giọng điềm tĩnh:
Anh Cả… Tôi hứa sẽ không làm điều gì quá đáng, nhưng nếu tôi kéo Kim Chi ra để phân định thì liệu có được không?
Cậu Cả nhìn tôi, ánh mắt như đang suy nghĩ. Tôi nhận thấy rằng mỗi khi chúng tôi gặp nhau, cậu luôn tỏ ra ngạc nhiên khi nghe tôi nói. Lần này cũng không ngoại lệ, cậu lúc nào cũng tỏ ra sững sờ.
Không có câu trả lời, chúng tôi đứng im một lúc. Cuối cùng, là cậu Cả lên tiếng đầu tiên, nụ cười trìu mến khiến tôi say đắm suốt mấy ngày qua, cậu nói:
Đưa Bích Hà ra cùng tham gia, hai người chưa đủ, ba người mới hợp lý.
Tôi kìm nén cười, đầu gật gật như con gà đang ăn cám. Cậu Cả nhìn tôi một lúc nữa trước khi xoay người bước ra khỏi phòng. Trước khi rời đi, cậu nhắc:
Nhớ bảo người làm thuốc bôi trên mặt, để vết đỏ mau lành, không ai nhìn thấy lại thấy đau lòng.
Tôi nhìn theo cậu ra khỏi phòng, bỗng cảm thấy một chút buồn bã… Cậu Cả nói như vậy vì sao nhỉ… và là ai sẽ đau lòng… liệu là ai?