Làm dâu nhà hội đồng chương 7 | Là ai?

08/03/2024 Tác giả: Hà Phong 193

Trong ngày hôm đó, Kim Chi phải chịu một trận phê phán nặng nề, do dì Nguyệt muốn giữ bí mật với thầy Trầm, nhưng lại bị cậu hai Ngọc tiết lộ vì muốn phạt Kim Chi mạnh hơn. Tin này nhanh chóng lan đến tai thầy Trầm. Kim Chi bị phạt 20 roi và bị giam trong phòng kiểm điểm một tháng không được ra ngoài. Ông bà hội đồng còn muốn Kim Chi tới xin lỗi tôi, nhưng Kim Chi ngang ngược không chịu. Tôi đã giả vờ khóc lóc bảo không cần Kim Chi phải xin lỗi, việc bị phạt đã đủ rồi.

Tuy nhiên, trong đời không có chuyện gì dễ dàng như vậy, đã đánh tôi mà không chịu xin lỗi… Có lẽ sẽ mất khá lâu tôi mới thực sự tha thứ. Nhưng thôi, Kim Chi ở đây, không chạy đâu được đâu, đến lúc nào cũng phải đối diện.

………………………

Sáng hôm sau, cậu hai Ngọc đến thăm tôi và mang theo lọ thuốc chống sưng bầm, cậu lắm lời:

Kim Chi có tính cách cứng đầu nhưng không hẳn là xấu tính, em đừng tức giận nhé Út Quân. Anh mang đến cho em loại thuốc này, rất hữu ích đấy, anh mua ở Sài Gòn. Dùng thuốc này sau khi bị thương để không bị sưng, không tốt cho da mặt.
Tôi gật đầu nhận lấy lọ thuốc, nhưng trong lòng thấy lo lắng. Sao Kim Chi lại không xấu tính, cô ấy muốn đánh tôi mà không xấu tính sao? Cô ta không xấu tính thì ai mới xấu tính chứ?

Nhìn lọ thuốc trên bàn phấn, tôi nhận ra đó là loại thuốc mà mẹ dùng.

Cậu Ngọc cũng nhìn thấy lọ thuốc, cậu hỏi nhỏ:

Mẹ đưa thuốc cho em à?
Tôi lắc đầu và nói:

Không, bé Nhỏ lấy từ cậu Cả, hôm qua cậu Cả cho em dùng đấy.
Cậu Ngọc gật đầu:

Vậy à… Út cho mẹ em cũng là lạ lùng đấy, hiếm khi Út cho ai nhiều thế. Hôm qua cũng may có Út, nếu không anh cũng không biết phải làm thế nào. Kim Chi… con bé ấy, thường xuyên chiều chiều, trở nên xấu xa quá.
Nghe cậu Ngọc mắng Kim Chi, tôi lại giả vờ:

Không sao cậu, em không giận Kim Chi đâu, chắc cô ấy bực vì chuyện cậu Nghị nên mới hành động như vậy. Hãy để chúng em tự giải quyết, đúng là mối quan hệ chị em trong nhà không phải ai cũng có.
Cậu Ngọc mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú càng làm tôi say đắm hơn.

Em nghĩ như vậy, anh cũng mừng. Cả hai em gái và em, nếu cứ như vậy… thì anh cũng không biết phải làm thế nào nữa. Nhưng thôi, chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại. Em nghỉ ngơi đi, anh đi cùng cha thăm ruộng để sẵn sàng đón bà nội về mai.
Đón bà nội à?

Bà nội? Bà nội sẽ về ngày mai à?

Đúng rồi, bà nội cùng dì sắp về… mai em nhớ đi cùng Bích Hà đón nhé, bà ấy lo cho em lắm đấy.

Tôi gật đầu và tiễn cậu Hai ra ngoài, sau đó đóng cửa lại và nhìn vào lọ thuốc. Bà nội với dì… liệu dì có phải là bà nhỏ của ông hội đồng không nhỉ? Quá nhiều chuyện thú vị sắp xảy ra vào ngày mai, tôi đang rất tò mò.

Buổi sáng hôm sau, một lá thư gửi đến thông báo rằng bà nội sẽ trở về sau vài ngày. Thư cũng kể rằng bà ghé chơi nhà một người bạn và sẽ về sau mấy ngày chơi. Tin này không gây ra nhiều xáo trộn trong tôi, nhưng dì Nguyệt thì có vẻ vui vẻ hơn một chút…

Sau vụ việc với Kim Chi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, và những vết đỏ trên mặt tôi cũng đã dần biến mất. Nhưng bất ngờ, một vụ việc mới với Bích Hà lại nảy sinh, làm cho nhà hội đồng Trầm sôi sục từ sáng sớm đến giờ.

Khi tôi tiến tới phòng khách, tôi nhìn thấy Bích Hà đang khóc lóc, lau nước mắt trên mặt. Dù cô ấy nhìn thấy tôi, nhưng cũng không chào hỏi, có lẽ cô ấy đang buồn quá nên không quan tâm đến ai. Đáng thương…

Tôi nhìn Bích Hà một lúc rồi lên lầu thẳng tiến, ngay khi bước lên tôi đã thấy cậu Ngọc và ông hội đồng ngồi sẵn trên ghế. Khi thấy tôi đến, ông hội đồng nói ngay:

Út Quân, con hãy khuyên nhủ Bích Hà, nếu cô ấy được gả qua nhà ông Lý Trưởng thì cũng là một điều tốt. Nhà họ cũng là gia đình quyền thế, có của ăn có của mặc, không thua kém gì nhà chúng ta. Phải làm sao đây nếu cô ấy không chịu?
Dì Nguyệt thở dài:

Tôi biết là vậy nhưng Bích Hà cứ ngang ngược… tôi không biết phải làm thế nào. Có lẽ tôi sẽ ép cô ấy gả cho cậu Nghị… nhưng nếu làm như vậy thì sẽ ra sao đây?
Ông hội đồng sắc mặt có chút không vui:

Không thể để nhà Lý Trưởng bị từ chối như vậy được. Mối quan hệ giữa nhà chúng ta và nhà Lý Trưởng còn lâu dài, nếu từ chối thêm lần nữa thì sẽ khó lòng hòa hợp như trước…
Sau khi nói điều đó, ông im lặng một lát trước khi nói tiếp:

Dù sao Bích Hà cũng là con nuôi của nhà chúng ta, nếu không gả cho cậu Nghị nhà Lý Trưởng thì cũng phải gả cho nhà khác. Mình đã nuôi Bích Hà như con ruột, làm sao có thể để cô ấy ở lại nhà mãi được. Bây giờ không gả cho cậu Nghị thì cũng phải gả cho ai đó, nhưng liệu nhà khác có tốt như nhà Lý Trưởng không? Mình đã làm cha mẹ của Bích Hà, và con cái phải nghe theo cha mẹ…
Thầy Trầm quyết định:

Đủ rồi, không cần nói nữa. Tôi đã quyết định, Bích Hà sẽ gả qua nhà Lý Trưởng. Tôi sẽ kéo dài thời gian trả lời bà, để bà có thêm thời gian khuyên nhủ Bích Hà.

Dì Nguyệt nhăn mày, cúi xuống hỏi:

Nhưng nếu con nhỏ nhất định không chịu thì sao nhỉ?
Thầy Trầm đứng dậy, nói to:

Nếu không chịu thì cũng phải chịu, nhà hội đồng đã nuôi nó lớn như vậy mà nó còn dám ngang ngược, thì coi như hết lòng hết tình. Bà nói lại với nó, mần sao coi như xong… nghe rõ chưa!

Dạ!

Cha!

Cả dì Nguyệt và cậu Hai đều thất vọng gọi theo thầy Trầm nhưng thầy Trầm có vẻ đã quyết định nên không muốn nghe hoặc bàn về chuyện này nữa. Tôi thì không dám nói gì, vì đây là chuyện của Bích Hà, tôi và cô ấy không có mối quan hệ gì lớn, tốt nhất là không nên can thiệp vào.

Sau khi thầy Trầm đi, dì Nguyệt lên tiếng tức giận:

Con xem kia, cha con… thật là tức cười mình…
Thấy dì Nguyệt tức giận, tôi cúi xuống vuốt lưng dì, cố gắng khuyên dì:

Dì, đừng nên giận dữ quá, có hại cho sức khỏe đấy.
Cậu Hai cũng nói:

Đúng thế má, đừng giận cha, cha làm như vậy cũng có lý do của cha. Thôi, từ từ mình sẽ suy nghĩ, má nhé.
Khi này, dì Nguyệt bất ngờ quay lại nhìn cậu Hai và nói với sự vui mừng:

Đúng rồi Ngọc, Bích Hà nghe lời con… hãy nói với nó đi. Mẹ nghĩ…
Trước khi dì kịp nói hết, cậu Ngọc đã từ chối:

Không được đâu mẹ… con làm sao mà nói chuyện này với Bích Hà được. Nhưng nếu em ấy không chịu, ép em ấy thì có quá tàn nhẫn không?

Giờ làm sao? Thế này không được, thế kia không được… mẹ nói trước, mẹ sẽ nghe theo ý cha con… còn con với Bích Hà tự tính toán đi.

Mẹ!

Dù cậu Ngọc kêu thế nào, dì Nguyệt cũng không trả lời. Tôi đi theo dì Nguyệt ra ngoài, quay đầu lại thấy cậu Ngọc thấy thương. Chắc là cậu ấy khó xử lắm, Bích Hà thân thiết với cậu ấy như vậy mà.

Haiz!

Nghe tôi thở dài, dì Nguyệt đi trước, sau đó nhẹ nhàng quay lại, dì hỏi:

Thở dài vì sao?
Tôi nhìn dì rồi buồn bã trả lời:

Con thấy thương cho Bích Hà và cậu Hai… tội nghiệp. Cậu ấy thân thiết với Bích Hà nhưng Bích Hà không chịu, cậu không thể giúp gì được cho cô ấy… chắc cậu ấy cũng buồn lắm. Mà dì, nếu Bích Hà không chấp nhận thì mình nên từ chối, nhà mình không thua kém gì nhà cậu Nghị đâu, lo gì nhiều.
Dì Nguyệt chỉ vào trán tôi, nhăn mày cảm ràm:

Nói như con thì chuyện gì cũng dễ hết chơn rồi.

Nhưng đâu phải thế dì? Mình không thích thì mình nói không thích, không phải con gái nhà hội đồng bắt buộc phải gả cho nhà ông Lý Trưởng đâu.

Dì Nguyệt thở dài nhìn tôi, giọng dì có chút bất lực:

Út Quân, con suy nghĩ quá nông nỗi, sau này quan hệ với nhà chồng như thế nào thì con tính sao mà biết được?
Nghe dì nói vậy, tôi im miệng không nói thêm gì. Thực ra, tôi cũng nói đúng, chỗ này sai chỗ kia vậy nhỉ?

Dì Nguyệt kéo tôi vào trong nhà, hai dì cháu ngồi xuống, đợi gia nhân trong nhà trà xong, dì mới giải thích cho tôi hiểu.

Chuyện Bích Hà gả sang nhà Lý Trưởng thực chất chỉ là chuyện nhỏ thôi, nếu dì muốn ngăn thì dì đã ngăn từ khi họ nói chuyện về con Hà. Dì thương con Hà nhưng con Hà có ý không đoan chính với hai Ngọc. Mà làm mẹ như dì, không thể để con trai mình chịu thiệt thòi được, hai Ngọc cưới ai cũng được nhưng cưới con Hà thì không được.

Ồ, ra là như vậy, từ khi tôi về đây, tôi cảm thấy một bầu không khí căng thẳng nào đó tồn tại. Dù mới đến nhưng tôi đã hiểu một số điều. Tiếng nói của dì Nguyệt trong nhà này có sức ảnh hưởng lớn. Dì không muốn điều gì, thậm chí dù có mười thầy Trầm cũng không thể làm dì ấy thay đổi quyết định. Trong trường hợp này, dì Nguyệt đang dùng sức mạnh ẩn dụ để thúc đẩy một việc gì đó.

Thấy tôi vẫn chưa hiểu, dì Nguyệt tiếp tục nói, nhận định cực kỳ sắc bén:

Để trở thành mợ Hai trong nhà hội đồng không chỉ cần nhan sắc và trí tuệ, quan trọng nhất là đạo đức. Bích Hà có thể tốt về mặt ngoại hình nhưng lòng không đoan chính, nếu người phụ nữ như vậy trở thành mợ Hai thì chồng nó, đời sau sẽ chắc chắn phải chịu hậu quả. Dù có Ngọc quyết tâm cưới Bích Hà, nhưng nếu Bích Hà không được chấp nhận làm mợ Hai, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Tôi nhìn dì, lời nói có phần ngừng:

Nhưng nếu Ngọc quyết tâm muốn cưới Bích Hà làm vợ thì sao dì?
Dì Nguyệt nhấm một ngụm trà, cười nhạt:

Nếu thực sự như vậy, dì sẽ không ngăn cản con cái, nhưng… Bích Hà không bao giờ được làm mợ lớn trong nhà này, đó là điều không thể.
Tôi nhìn dì Nguyệt, nhìn người phụ nữ luôn tươi cười hiền hậu nhưng bất ngờ thấy sự thay đổi đáng sợ trong tính cách. Thật khó hiểu, làm thế nào mà bất ngờ tôi cảm thấy lạnh lẽo. Ôi trời ơi, liệu đây có phải là cuộc chiến tranh phức tạp không? Thật sự là đáng sợ.

Hai ba ngày sau, vấn đề của Bích Hà vẫn chưa được giải quyết, vì Bích Hà luôn khóc lóc, từ chối ăn uống, dì Nguyệt không muốn can thiệp quá mạnh vào tình hình của cô ấy. Nhưng tôi tin rằng nếu chỉ đe doạ như vậy, cuối cùng Bích Hà cũng sẽ chấp nhận. Cô ấy chỉ có thể thu hút sự đồng cảm từ dì Nguyệt một lần, về cơ bản là không thể khiến dì ấy thay đổi ý định gả cô ấy. Thôi thì, mỗi người tính một đường, tôi không thể lo hết mọi chuyện trên đời này được.

Sáng hôm sau, tôi đi cùng cậu Ngọc ra chợ, thăm một số cửa hàng và ruộng lúa trong làng. Thật sự, đất đai của nhà hội đồng rất nhiều, cho thuê không biết bao nhiêu. Và thật lòng mà nói, thầy Trầm quản lý kinh tế rất giỏi, vừa có quyền lực vừa có tài sản để dùng cho nhiều thế hệ.

Cậu Ngọc đi phía trước, tôi theo sau, cậu vừa đi vừa giới thiệu về ruộng đất cho tôi. Tôi nhìn theo chỉ dẫn của cậu, nhìn đất đai mà cảm thấy hứng thú, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối không thôi.

Cha ơi, đất đẹp như vậy, nếu là ở thời điểm của tôi, tôi đã thành đại gia rồi.
Nghe tôi nói, cậu Hai liền hỏi:

Em nói gì thế Út Quân?
Tôi lắc đầu cười giả tạo:

Không có gì đâu, em không nói gì cả.
Sau khi tham quan xong ruộng đất, tôi và cậu Hai trở về nhà. Ngay khi bước vào sân, chúng tôi nghe tiếng cãi vã từ bên trong nhà, cảm giác có điều gì không ổn. Cậu Ngọc nhìn tôi và tôi nhìn lại cậu, chúng tôi đều cảm thấy bối rối, tiếng anh Dừa từ phía sau gọi:

Cả nhà đàn bà này lại gây chuyện rồi, vào xem có gì đâu con.
Cậu Ngọc gật đầu:

Được, anh sẽ vào giải quyết cho êm đềm, đừng để mọi người biết là không tốt.
Anh Dừa bước vào trước, tôi và cậu Hai theo sau. Khi chúng tôi vào sân, cậu Hai quay lại nhìn tôi và hỏi:

Em thấy thế nào khi đi vòng quanh?

Tôi cười khúc khích:

Vui thế, sao cậu? Đúng là đất nhà mình rộng lớn quá nhỉ. Em đi một lúc mỏi hết chân mà vẫn chưa hết đất.
Cậu Hai cười trừ:

Em chỉ thấy một phần nhỏ của đất nhà mình thôi. Nếu em muốn biết hết, thì đợi đấy…
Khi nói đến đây, cậu nghiêng gần tai tôi và thì thầm:

Đợi khi nào em quay lại… anh sẽ chỉ cho.
Tôi ngạc nhiên trước lời nói này, khuôn mặt của cậu Hai gần gũi với tôi làm tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng và không thoải mái. Mà bỗng giờ mới nhìn rõ nét mặt của cậu Hai, tôi nhận ra rằng cậu ấy thực sự rất đẹp trai, da trắng mịn màng.

Thấy tôi ngây người, cậu Hai nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên trán tôi rồi cười:

Sao em lại lúng túng thế? Anh nói thế… em không tin sao?
Tôi nhìn cậu và rút cổ vào, đang suy nghĩ về cách trả lời khi từ xa, tiếng anh Dừa hốt hoảng gọi:

Cậu Hai… có chuyện rồi… cậu Hai ơi… cậu Hai!
Anh Dừa chạy vội vã tới, một đám người cũng đổ ra sau lưng anh. Tôi và cậu Ngọc nhìn nhau tò mò, rồi cậu Ngọc hỏi trước:

Mọi người tập trung ở đây vì sao vậy? Chuyện gì làm mọi người hoảng sợ như vậy? Dừa… có chuyện gì?
Anh Dừa cúi đầu và giải thích:

Xin lỗi cậu Ngọc, có chuyện về cậu Hai đó. Mọi người đồn… đồn… đồn rằng cậu Nghị phê phán cô Kim Chi… và thà chọn cô Bích Hà hay cô… cô Út Quân chứ không muốn liên quan đến cô Kim Chi…
Tôi cảm thấy một chút bất ngờ… ai lại lan truyền tin đồn như vậy chứ? Loại tin như vậy sẽ gây tổn hại đến danh dự của một cô gái như thế mà.

Cậu Ngọc tức giận, cậu nói:

Ai đã nói vậy?

Cả chợ đều đồn rồi, nghe nói… các làng khác cũng đồn… tin này đang lan truyền khắp nơi… mọi người thêm vào những điều không hay… nói cô Kim Chi đủ điều làm người ta ghét cậu…

Một cô gái trong đám đông đứng lên và nói:

Đúng vậy, con đi chợ sáng nay, nghe một người bán gà nói về cô Kim Chi… bảo rằng cô ấy thái độ không tốt… con tức quá và quát nó mấy tiếng. Giờ chợ đang xôn xao về tin đồn này, con còn nghe thấy có người muốn báo cáo chuyện này lên cấp trên để cách chức ông.
Cậu Ngọc cau mày, giận dữ:

Làm phiền, phóng đại tin đồn. Dừa, dẫn mọi người đến chợ để làm sáng tỏ những lời đồn này ngay. Ai cãi lại, đòi lại đất ruộng, đuổi khỏi làng cho họ. Nhanh lên!
Dừa đồng ý và dẫn theo một nhóm thanh niên chạy ra chợ. Tôi cảm thấy cách làm của cậu Hai không hợp lý lắm, việc dùng bạo lực để đàn áp tin đồn không phải là cách giải quyết tốt nhất.

Cậu Hai, anh Dừa làm như vậy không đúng… em nghĩ đây không phải là cách giải quyết tốt. Thôi, để tự nhiên mọi thứ tiếp tục, cậu nên suy nghĩ về cách khác, đừng ngăn người ta nói thì mới hay chứ.
Cậu Hai quay lại nhìn tôi, cậu nhăn mày hỏi:

Nếu không làm như vậy thì làm thế nào để giải quyết? Tin đồn này lan truyền khắp nơi thì làm sao? Nếu để tin đồn tiếp tục lan rộng, thì danh dự của Kim Chi sẽ bị hại thêm chứ gì?

Tôi gật đầu và lên tiếng:

Đúng vậy, nhưng cậu dùng cách này để đối phó với tin đồn… Nếu đám người kia quyết định kiện cậu thì sao? Và nếu họ không dám làm gì, cậu nghĩ rằng việc đe dọa sẽ làm họ sợ sao? Nếu họ không dám nói, nhưng sau này họ quay lại và tấn công cậu, thì sao?
Khi nghe tôi giải thích, cậu Ngọc trở nên suy tư hơn. Sau một lúc suy nghĩ, cậu quay lại hỏi tôi:

Vậy theo ý kiến của em… em nghĩ phải làm gì cho tốt đẹp?
Tôi cũng không biết trả lời thế nào cho câu hỏi này. Hiện tại… chúng ta nên làm gì đây? Trong thời đại này… làm sao để xử lý tin đồn một cách hiệu quả?

Khi tôi đang còn đắn đo suy nghĩ, tiếng khóc và la hét từ trong nhà vang lên. Bé Nhỏ chạy ra ngoài, khuôn mặt đầy nước mắt và lấm lem, cô bé khóc và gào lên:

Cậu Hai ơi… cô Kim Chi… tự… tự tử trong phòng rồi cậu ơi! Cậu ơi!
Tin tức này làm tôi và cậu Ngọc bất ngờ, chúng tôi không nghĩ ngợi mà chạy vào nhà ngay lập tức. Trong lúc chạy, tôi nghĩ về những điều không bình thường… có gì đó không ổn…

Tin đồn chỉ mới lan truyền cách đây không lâu, mà dì Nguyệt trong nhà chưa biết gì, thì làm sao Kim Chi lại biết? Ai đã thông báo cho cô ấy? Ai muốn đẩy cô ấy vào con đường tự tử như vậy?

Bài viết liên quan