Làm dâu nhà hội đồng chương 8 | Người nằm trong quan tài

08/03/2024 Tác giả: Hà Phong 194

Tôi và cậu Ngọc ngay lập tức lao xuống dưới sân, nơi mà chúng tôi đã gặp Bích Hà và ông bà hội đồng đang dẫn Kim Chi ra. Cậu Ngọc thấy thầy Trầm bế Kim Chi có vẻ mệt mỏi, ngay lập tức chạy tới và nói gấp:

Cha ơi, cha gọi người lái xe sẵn sàng, tôi đưa Kim Chi đi bệnh viện… cần phải nhanh để cứu cô ấy.
Thầy Trầm, đầu đổ đầy mồ hôi, gật đầu:

Ừ, đưa… đưa em ra xe… nhanh lên Ngọc.
Cậu Ngọc vừa bế Kim Chi vừa chạy, còn tôi thì dẫn dì Nguyệt theo sau, trong khi đó Bích Hà và người làm đang khóc lóc hối hả. Ra sân, xe hơi đã sẵn sàng, cậu Ngọc đưa Kim Chi lên xe, đi cùng là thầy Trầm, Bích Hà và vú Chín. Cậu Ngọc không cho dì Nguyệt đi cùng vì sợ dì không chịu nổi. Sau khi xe đi, dì Nguyệt vẫn tiếp tục khóc nức nở, nói:

Ôi trời ơi, nếu có sai sót gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, tại sao phải để con gái tôi phải chịu đau khổ như thế này?!
Dì Nguyệt khóc đến mức ngất xỉu, may mà lúc ấy cậu Cả ra ngoài. Cậu ấy nhanh chóng đưa dì vào trong nhà và gửi người làm đi gọi thầy lang đến xem dì.

Thầy Đồ tới kiểm tra tình hình sức khỏe của dì Nguyệt, ông nói dì chỉ bị yếu do shock, tạm thời ngất đi thôi không có gì nguy hiểm. Ngoài tin tức đó, thầy Đồ còn có một thông báo khác khiến tôi và cậu Cả đều bất ngờ không thể tin nổi…

Chúc mừng ông bà hội đồng, chúc mừng cậu Cả… bà hội đồng này đã mang thai.
Làm sao được? Mang thai… tức là cậu đã có thai?

Tôi không tin nổi, thậm chí cả người làm trong nhà cũng đều sửng sốt không nói được gì. Tôi nhìn dì Nguyệt nằm trên giường, thực sự là dì còn trẻ và khả năng mang thai không phải là không có, nhưng mà…

Ồ da… tôi không biết phải diễn đạt thế nào để phản ánh được tâm trạng của mình lúc này!

Sau một khoảnh khắc im lặng, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra cách để hỏi thầy:

Dì… đã mang thai được bao nhiêu tuần rồi thưa thầy?
Khi nghe tôi hỏi, thầy Đồ nhăn mày mở to mắt ra nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên không hiểu. Tôi nhận ra rằng họ có lẽ không biết về việc đếm tuần thai, vì vậy tôi nhanh chóng thay đổi câu hỏi sang một chủ đề khác.

Dì có khoẻ không thầy? Thai trong bụng cũng khỏe phải không ạ?

Thầy Đồ gật đầu, so với câu hỏi trước đó, câu hỏi này làm ông hài lòng hơn rất nhiều.

Khỏe hết thưa cô, tôi sẽ kê đơn thuốc bổ để bà mau khỏe lại. Đợi vài ngày nữa, tôi sẽ tới kiểm tra và kê thêm thuốc. Bà mới mang thai nên cả hai đều cần phải được chăm sóc kỹ lưỡng. Hãy nhắc bà không nên lo lắng quá nhiều. Nếu có vấn đề gì, hãy gọi tôi, tôi sẽ đến ngay.
Khi thầy Đồ kê toa thuốc xong, tôi đưa toa thuốc cho người làm theo thầy về nhà. Trước hết, tôi vỗ nhẹ lưng cho dì Nguyệt rồi dặn chị Sen đi nấu canh cho dì. Thầy Đồ nói dì vẫn có thể ăn uống bình thường, chỉ cần kiêng những thứ cần kiêng là được.

Cậu Cả tự mình đưa thầy Đồ ra cửa. Sau khi họ ra đi một lúc, tôi cũng có việc phải làm nên tôi ra ngoài theo sau. Khi đi ra, tôi vô tình nghe thấy cậu Cả nói với thầy Đồ:

Về chuyện chị tôi mang thai, tạm thời đừng nói với ai cả. Tuổi chị tôi không còn trẻ, nếu tin đồn lan truyền ra ngoài thì không tốt.
Thầy Đồ nhận tiền của cậu Cả và trả lời:

Tôi hiểu rồi, sẽ không nói. Còn về vấn đề khác, cậu định làm sao?
Cậu Cả nhìn viên ngọc tím trong tay và nói:

Tôi sẽ suy nghĩ lại vấn đề này với chị tôi trước. Không phải là chuyện nhỏ đâu.
Thầy Đồ gật đầu:

Đợi bà đi kiểm tra sức khỏe ở nhà thương trước đã. Có thể họ sẽ khám chính xác hơn. Bà của cậu cũng không còn trẻ, cẩn thận là cần thiết.
Cậu Cả đồng ý với ý kiến của thầy Đồ và nói:

Được, tôi sẽ đợi chị tôi tỉnh lại và bàn với chị ấy. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ gọi thầy. Cảm ơn thầy đã giúp đỡ.
Khi cậu Cả tiễn thầy Đồ ra cửa, tôi đã nghĩ sẽ ra đi, nhưng kế hoạch đó không thành công. Tôi chỉ mới bước ra một chút thì bị cậu Cả kéo lại. Cậu nhìn tôi, mặt lạnh lùng, hỏi:

Ai đã nghe lén ở đây? Cô đang giả vờ à?
Tôi trông vào mắt cậu, cố gắng trông vô tội:

Em… không nghe lén… là cậu nói cho em nghe mà…
Cậu Cả nhăn mày, nhìn tôi và nói:

Cô còn giả vờ hả? Đây là nhà tôi, tôi muốn nói gì thì nói, cô phải tránh xa ra.
Tôi cảm thấy đau đớn với cú véo cằm của cậu Cả:

Xin lỗi, xin cậu… đau quá… đau quá…
Cậu Cả vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng:

Xin lỗi rồi thì sao tiếp theo?
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt tuôn rơi:

Xin lỗi… em xin lỗi…
Cậu nhìn tôi và hỏi:

Xin lỗi rồi thì mai mốt?
Tôi hiểu ý cậu:

Mai mốt em sẽ không nghe lén nữa. Em hứa…

Sau khi tôi hứa lấy danh dự ra bảo đảm, cuối cùng cậu Cả cũng tha cho cái má tôi. Ôi trời ơi, đau hết cả má rồi đây này, thật là không công bằng, không biết thương hoa tiếc ngọc!

Nhìn tôi bằng ánh mắt cay đắng, cậu Cả vỗ nhẹ lên đầu tôi, nhưng vỗ như muốn văng não tôi ra ngoài vậy. Vỗ xong, cậu lại nhàn nhạt nói:

Nghe rồi thì nên giữ kín miệng, nếu không tôi sẽ cắt lưỡi của cô. Nghe rõ chưa?
Bị cảnh cáo, tôi giả vờ sợ hãi, tôi lật đật trả lời:

Dạ, nghe rõ rồi, em sẽ giữ kín.
Cậu Cả liếc mắt nhìn tôi và ra lệnh:

Nghe rồi thì vào chăm sóc dì đi, hễ có tin tức gì của Kim Chi thì hãy báo trước cho tôi. Cô mà biết nhiều chuyện trước tôi, tôi sẽ cắt cái má của cô ra gửi về cho ông bà Quảng… Nghe rõ chưa?

Dạ, em nghe rõ.

Ừ, khi chị Hai tỉnh lại thì báo tôi, tôi còn việc phải làm. Cô vào phòng và chỉ đi.

Nói rồi, cậu nhanh chân đi ra ngoài. Tôi đứng đây nhìn theo dáng lưng cao gầy của cậu và muốn khóc thét. Tôi vỗ về cái má đỏ rát và lầm bầm:

Sao người ta lại đẹp mà ác vậy chứ… đau quá…
Nhưng mà… hí hí… đã đau thì thôi, hy sinh một chút cho sự nghiệp cưa trai cũng không sao, tôi thấy hạnh phúc lắm.

Sau khi bé Nhỏ lau mình cho dì Nguyệt xong, nó liền biến mất. Rảnh rỗi quá, tôi ngồi suy nghĩ về chuyện của Kim Chi. Tôi không thể hiểu tại sao lại có tin đồn này và ai là người đã tung ra nó?

Kim Chi tính tình ngang ngược, chắc chắn là đã gây ra nhiều rắc rối. Nhưng tại sao tin đồn này lại xuất hiện lúc này? Có lẽ là ai đó muốn giấu điều gì đó hoặc có một ý đồ khác.

Chuyện của Bích Hà là một phần của câu trả lời. Nếu tin đồn này được tung ra, thì thầy Trầm và dì Nguyệt sẽ tạm gác sang một bên và tập trung vào việc dập tắt tin đồn kia của Kim Chi. Bích Hà có thể sẽ thoát khỏi mối hôn sự lần này, ít nhất là trong vài tháng tới.

Nhưng cũng không chắc là Bích Hà đã làm điều này. Cô ấy thân thiết với Kim Chi, tại sao lại hại cô ấy như vậy? Và Bích Hà cũng không có khả năng tung tin đồn nhanh đến như vậy. Cô ấy ít khi ra ngoài, không thể có thời gian hoặc cơ hội để làm điều đó. Bích Hà thường xuyên bị áp đặt, không có chỗ dựa nào ngoài Kim Chi. Nếu không có Kim Chi, thì tình hình của cô ấy cũng sẽ khó khăn hơn nhiều. Hmm… liệu…

Loại chuyện hại người này, nếu là người ngoài, người ta sẽ nghĩ ngay là do kẻ ghét Kim Chi làm ra. Mà kẻ ghét Kim Chi là ai?

Là tôi… Chính xác, ở nhà hội đồng này, kẻ đó chỉ có thể là tôi thôi. Thôi thôi, chết mất rồi, lần này chắc chắn sẽ bị liên lụy, không ổn, thật sự tôi cảm thấy không ổn lắm.

Mẹ kiếp, tên đồ khốn nào đang chơi trò tiểu nhân để tôi phải gánh chung vậy? Khốn nạn quá!

Đang lẻn lút một mình thì tôi nghe có tiếng gõ cửa phòng, tiếng gõ khá vội vàng, chắc là cậu Cả đến. Vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa, cửa chưa kịp mở rộng hết, tôi đã nghe thấy tiếng bé Nhỏ mừng rỡ gấp rút:

Cô… cô… cô Kim Chi sống lại rồi cô ơi.
Tôi nhảy dựng lên, mừng rỡ hỏi lại:

Thật hả Nhỏ? Đúng không? Là ai nói?

Dạ, cậu Hai cho anh Dừa chạy về báo tin mừng cho bà, con vừa nghe tin là chạy tới báo cho cô ngay.

Cảm ơn ông Trời đã phù hộ cho Kim Chi, cô ấy không chết là điều đáng mừng rồi.

Nhớ đến cậu Cả, tôi hỏi:

Cậu Cả đã biết chưa?
Bé Nhỏ gật đầu:

Dạ, cậu Cả đã biết rồi, là cậu Cả đã dặn con tới báo cho cô.
Vậy là đúng, trùm cuối, cậu biết mọi thứ trước tôi mà còn giả vờ.

Cô Quân… cách đây một lát, cậu Cả dặn tập hợp mấy người trong phòng bà lại, và dặn không cho nói chuyện về việc bà có thai ra ngoài… có chuyện gì vậy cô?

Chuyện này…

Bé Nhỏ nhìn tôi chăm chú, chờ đợi câu trả lời, thực ra tôi cũng không biết phải nói gì. Khi đang băn khoăn không biết nên làm gì, từ bên trong phòng, tôi nghe tiếng dì Nguyệt kêu lên nhẹ nhàng. Nghe dì tỉnh lại, tôi gọi bé Nhỏ đi kêu cậu Cả, sau đó tôi vội chạy vào phòng xem tình hình của dì Nguyệt.

Dì Nguyệt trông mặt xanh xao, nửa nằm nửa muốn ngồi dậy. Thấy tôi đi vào, dì hỏi gấp:

Kim Chi… Kim Chi sao rồi… con?
Tôi vội chạy tới đỡ dì, cố gắng làm dịu:

Kim Chi đã qua khỏi rồi dì, dì đừng lo.
Dì Nguyệt nghe tin Kim Chi không sao, dì thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không hết lo. Dì thì thầm:

Đỡ dì ngồi dậy, dì muốn lên nhà thương xem con Chi… xem con Chi có bị tổn thương hay không? Đi Quân, hãy đỡ dì ngồi dậy.
Thấy dì muốn đi, tôi nắm chặt lấy dì, không cho dì ngồi dậy, nói:

Đừng lo, nhà thương có bác sĩ và y tá, có cậu Hai và vú Chín ở đó, lo cho Kim Chi không cần dì phải lo lắng. Mà giờ dì nên nghỉ ngơi trước, ngày mai cậu Cả sẽ đưa dì đi thăm Kim Chi.

Nhưng dì không yên tâm, để con nhỏ ở nhà thương… dì không yên tâm được Quân ơi.

Thấy dì lo lắng, tôi cố gắng an ủi:

Dì đừng lo, ở nhà thương có đội ngũ y tế chăm sóc, ngày mai dì sẽ đi thăm Kim Chi. Mà… ngoài ra còn có…
Tôi không dám nói tiếp, nhìn xuống bụng dì, không biết phải nói thế nào…

Nữa… nữa thì sao, Quân?
Tôi không nhịn được nữa, phải nói ra điều này:

Nữa thì dì đang có… có bầu… sức khỏe yếu đuối lắm…

Có bầu?

Dì Nguyệt kinh ngạc hét lên, làm tôi cũng bị hoảng sợ. Khi dì tự trấn tĩnh, dì liền đặt hàng loạt câu hỏi về việc mang bầu, có vẻ dì không tin là mình mang bầu.

Sau khi hỏi mấy lần, tôi không thể nhịn được cười trước sự lo lắng và ngạc nhiên của dì. Tôi nắm lấy tay dì, nói:

Con nói thật đấy, sau này đợi cậu Cả qua dì hỏi cậu ấy sẽ rõ. Khi thầy Đồ nói về việc dì có thai, con cũng như vậy á.
Dì Nguyệt lúng túng:

Nhưng… làm sao có thể… dì đã hơn 40 rồi… sao có thể…

Tại sao không được dì? Tuổi của dì không phải là 60 đâu, không có gì là không thể. Có thai là điều tốt đẹp, gia đình đông con đông cháu mới vui.

Dì Nguyệt nhìn tôi nhưng không trả lời, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó quan trọng. Một lúc sau, dì bắt đầu:

Nhưng… dì hết kinh mấy tháng rồi… làm sao có thể…
Ơ, chuyện này…

Tạm dừng lại, dì tiếp tục:

Dì đi tới bà mụ Ngọt, bà nói dì đã qua tuổi mãn kinh rồi, nhưng khi phụ nữ đã mãn kinh thì làm sao có thể có thai? Có khi nào… thầy Đồ nhầm lẫn không?
Tôi nhìn dì, có chút do dự trả lời:

Con… con nghĩ không lẽ thầy Đồ nhầm, thầy Đồ không phải là dân không biết gì. Cậu Cả cũng cảnh báo sợ là nhầm lẫn, nên thầy Đồ đã kiểm tra lại nhiều lần mới dám kết luận. Dù sao cũng không có gì là lạ, dì còn trẻ mà, có thai là điều bình thường mà.

Dì… dì…

Tôi nhìn dì, thấy rõ sự lo lắng trên khuôn mặt hiền hậu ấy. Thời buổi này, y học chưa phát triển, việc xác định thời kỳ mãn kinh của phụ nữ vẫn chưa chính xác. Bà mụ đó cũng chưa chắc đã nói đúng, có thể dì chỉ bị rối loạn kinh nguyệt hoặc dì đang trong giai đoạn tiền mãn kinh nên mới có thể có thai, nhưng mãn kinh thật thì làm sao có thai được. Tôi không nhớ rõ lắm nhưng từng đọc một vài bài báo, người ta cũng viết như vậy.

Thấy dì Nguyệt vẫn ngồi lặng thinh, tôi cũng không biết phải làm sao để an ủi hay khuyên bảo dì. Tôi cũng không giỏi trong việc giao tiếp, lo lắng làm cho tôi nói những điều không liên quan, khiến dì càng lo lắng hơn. Thôi, tốt nhất là nên ngồi yên thôi, đợi cậu Cả đến rồi tính tiếp.

Khi cậu Cả đến, ban đầu tôi muốn nhường không gian cho họ nói riêng nhưng họ không đồng ý và cho rằng tôi không phải là người ngoài. Mặc dù ban đầu tôi không muốn tham gia nhiều nhưng họ mời, tôi không thể từ chối.

Sau một thời gian ngồi trong phòng, đến khi dì Nguyệt đã ngủ, tôi và cậu Cả mới rời đi. Khi ra ngoài, tôi nhìn cậu Cả và cậu ấy cũng nhìn lại, cậu Cả bắt đầu nói trước.

Cô nên chăm sóc chị Hai tối nay và sáng mai cùng với chị em tôi đi lên tỉnh. Nếu ai hỏi cô đi đâu, cứ nói là đang đi thăm Kim Chi, nhớ không được nói nhiều, nếu không sẽ có chuyện…
Tôi đã bắt lời cậu trước:

Đừng lo, cậu đã cắt lưỡi em à? Em biết rồi.
Cậu Cả nhìn tôi một cách nghiêm túc:

Cách nói của cô không phù hợp, cô không thể làm mợ lớn nhà mình như vậy được.
Tôi mỉm cười một cách tự tin:

Em không muốn làm mợ lớn đâu, cũng không muốn kết hôn với cậu Hai.
Cậu Cả ngạc nhiên:

Cô nghĩ mình có thể nói điều đó à? Bây giờ còn muốn làm cái đứa hoang dại à?
Tôi nhìn cậu, nói thẳng:

Em không phải đứa hoang dại, cũng đã nói với dì… em không muốn kết hôn với cậu Hai… em không ưng.
Cậu Cả cười nhạt:

Cô không muốn kết hôn với thằng Ngọc… thế thì cô muốn kết hôn với ai? Có phải là thằng Nghị, con của lý trưởng không?
Tôi ngậm ngùi trả lời:

Không phải… em… em…
Chưa kịp nói xong thì có người chạy lại báo tin:

Cậu Cả… có chuyện không tốt xảy ra.
Khi nghe tin không tốt, cậu Cả hỏi vội:

Gì vậy? Nhanh nói.

Dạ… ngoài chợ có người đồn đại… dân làng đang nói rằng… cậu Hai nhà ta muốn cưới cô Quân nhưng lại muốn cưới cô Hà, nên không cho cô Hà sang nhà Lý Trưởng. Giờ mọi người đều nói cậu Hai không đứng đắn, không xứng làm đàn ông. Nghe nói… lý trưởng sắp đi tìm quan trên để báo cáo vụ việc.

Cậu Cả nghiêm túc, mặt biểu lộ sự lạnh lùng:

Quất Quân, cô ở nhà chăm sóc dì. Đệ, đi gọi sốp phơ, chuẩn bị xe tôi đi nhà Lý Trưởng, chắc hẳn ông ta đã quên tôi ra sao rồi. Đi nhanh!

Dạ.

Anh Đệ nhận lệnh và chạy ra ngoài, tôi đứng đó ngạc nhiên nhìn cậu Cả không biết nên làm gì…

Chắc chắn, đàn ông có sức mạnh… chỉ cần ra lệnh cho gia đình thôi cũng đủ làm nên chỗ đứng. Thật sự, liệu tôi có nên bỏ qua những lời nói khó nghe từ phụ nữ và mạnh mẽ đưa cậu Cả về phòng không nhỉ? Hừm, con tôi chắc chắn sẽ rất đẹp trai khi lớn lên, tôi hứa đấy!

“Ouch”, đau quá đi mất!

Cậu… đánh em làm gì?
Cậu Cả nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng:

Cô nghĩ gì mà mặt đanh ra vậy?

Tôi nhẹ nhàng vỗ về hai bên má của mình, tự làm dịu đi cảm xúc rồi mới đáp lại:

Em… chẳng nghĩ gì cả… Cậu đừng đánh em nữa.
Nghe tôi trả lời, cậu Cả lại chọc vào trán tôi một cái, cười:

Em có vẻ không giống ai, tận dụng thời gian ở nhà để chăm sóc chị Hai, ngoan ngoãn một chút tôi sẽ thưởng thêm của hồi môn cho em, được không?

Thưởng hồi môn?

Đúng.

Tôi bước gần cậu Cả một chút, tươi cười hỏi:

Cậu định thưởng gì cho em vậy? Vàng, đất hay tiền bạc?
Cậu Cả cười tiếp, xoay người, mặt hơi trêu chọc:

Vậy em muốn vàng, đất hay tiền bạc? Chọn một, nhưng nhớ… tham thì thâm.
Tôi cười ma mịt và đưa mặt gần cậu, thì thầm:

Không… nếu cậu sang nhượng mình, thì có thể… được hôn cậu không?
Cậu Cả nhìn tôi mà không rời mắt, không phản ứng gì quá mãnh liệt, khiến tôi cảm thấy thất vọng:

Em thật sự trông giống con cá sặc… xương xóc không… Cậu đi ra đi, tôi còn việc.
Vừa nói, cậu Cả đẩy tôi sang một bên và ra đi. Nhìn thái độ cao ngạo của cậu, tôi cảm thấy rất tức giận. Tôi quyết định rằng, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cậu phải nằm gối xin lỗi trước tôi… chắc chắn!

…………………..

Tối hôm đó, không khí trời mát mẻ với trăng sáng, sau khi thăm phòng dì Nguyệt và thấy dì đã ngủ say, tôi mới yên tâm trở về phòng ngủ của mình. Dạo chơi trong sân, tôi suddenly nảy ra ý định kiểm tra xem cậu Cả đã ngủ chưa. Mới nãy thôi tôi thấy cậu ấy còn đi lấy thức ăn cho con đại bàng. Thật buồn cười, con đại bàng được cậu ôm trên vai còn tôi thì không, nhìn thèm muốn chưa từng thấy.

Nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định đi kiểm tra trước phòng cậu Cả, nhưng rất tiếc là cửa bằng gỗ nên không thể nghe được hay nhìn lén vào trong. Đứng chờ đợi một lúc mà chẳng thấy gì, tôi cảm thấy chán chường. Khi vừa muốn quay lại phòng thì bất ngờ nhìn thấy chốt cửa. Không hiểu là điềm hay do sự ngẫu nhiên, tôi bắt đầu vặn thử chốt cửa xem cửa có khóa không, và…

Ôi chao, cửa không khóa, tôi mở ra được… và… ôi trời ơi!

Ngay trước mặt tôi là một chiếc quan tài… một chiếc quan tài màu đen bóng nằm ngay sau cánh cửa… và người vừa đứng dậy từ chiếc quan tài kia… lại chính là cậu… cậu Cả!

Bài viết liên quan