Đọc truyện Lấy chồng khùng chương full tác giả Ngọc Thơ
Hôm nay, gia đình ông Trần đã tổ chức buổi hỏi mối chị hai tôi làm dâu cho nhà họ. Ngay từ sáng sớm, khi con gà mới gáy, mẹ Lan đã bận rộn chuẩn bị trà nước. Trong khi đó, tôi ra sau vườn để chuẩn bị thức ăn cho gà. Khi tôi quay lại nhà, thì phát hiện chị hai đang thản nhiên thập thò từ ngoài ngõ.
Không để chị hai lén lút, tôi liền gọi:
“Chị đi đâu mà sớm thế hai?”
Chị chỉ đưa ngón tay lên miệng và nói:
“Khẽ thôi, mẹ nóng tính đấy. Nè, mẹ dậy chưa hả?”
“Mẹ dậy rồi, đang đun nước. Mà hai đi đâu mà phải lén lút thế?”
“Mày biết gì? Mà nè, đưa cái thau lúa cho tao. Mày đi ʋòпg ʋòпg ở ngoài đi, để tao vô trước cho.”
“Nhưng mà…”
Trước khi tôi nói tiếp, chị hai đã nhẹ nhàng lấy cái thau lúa từ tay tôi và vào nhà. Tôi lắc đầu, biết chị hai đang có mưu đồ gì, nên tôi theo sau và đứng ngóc ngách gần vách, kịp thời nghe mẹ Lan hỏi chị:
“Con đi đâu mà quần áo lấm lem vậy hả?”
Chị hai giải thích:
“Con ra vườn cho gà ăn mới vào đây mẹ, đi ngang mấy bụi cỏ xước nó vướng vào quần áo con nên hơi bẩn mẹ ạ.”
“Con đi cho gà ăn rồi còn con Vy đâu?”
“Con thấy nó đi ʋòпg ʋòпg sau nhà làm chi đó mẹ, thấy nó rảnh lắm.”
Nghe đến đây, mẹ Lan rít lên:
“Cái con này, mình vào mẹ cho nó ăn đòn mới được.”
Cuộc trò chuyện này giữa mẹ và chị My diễn ra theo dự kiến, chị lại tạo ra chuyện để tôi rơi vào tình huống khó xử và bị mẹ ᵭάпҺ trừng phạt. Tôi nhớ lại những ngày tháng thơ ấu, mẹ tôi mất sớm, và sau đó, ba tôi cũng ra đi, để lại mẹ Lan và chị My trong cuộc sống này.
Tôi biết chị My có bạn trai ở bên kia sông, và thường xuyên lén lút về nhà vào buổi tối. Đôi khi, khi tôi ra vườn cho gà ăn, tôi nghe thấy tiếng bước chân của chị My. Chị luôn tìm cách che giấu mọi hoạt động của mình, và tôi phải cẩn trọng để không bị mẹ ᵭάпҺ.
Cuộc trò chuyện tiếp tục với mẹ Lan khen ngợi gia đình ông Trần, nhấn mạnh về sự giàu có và đẹp trai của con trai ông ấy. Chị My không chấp nhận ý kiến này và phản đối:
“Không, đẹp trai cái nỗi gì, mẹ! Nghe nói thằng con ông ấy bị Ьệпh ҟҺùпg đấy. Con xinh đẹp như thế mà phải sống với một thằng ҟҺùпg sao? Con không chịu đâu!”
“Nhưng mà gia đình chúng ta đang kẹt tiền, con lại đang là người được họ chú ý. Nếu con kết hôn với họ, sẽ có một khoản tiền lớn cho gia đình chúng ta, con ạ.
” Con không chấp nhận, sau này mẹ đừng gả con Vy đi.
“Nếu nó về đó, sẽ thay đổi số phận đấy con. Lúc ấy, nó sẽ giàu hơn cả gia đình mình, con có nghĩ đến điều đó không?
” Ôi trời ơi, mẹ ơi, mẹ suy nghĩ xa quá. Nó lấy thằng ҟҺùпg chỉ là để giữ danh dự, con nghe đồn họ cưới dâu chủ yếu để phục vụ gia đình họ, con không muốn trở thành người hầu của họ đâu ạ.
“Vậy ý con là…
” Là con Vy thay con lấy chồng.
Nghe đến đó, tôi chỉ biết cười khổ và thương xót cho tình cảnh của mình. Bạc phận quá, thậm chí cả việc cưới xin cũng phải qua tay người khác như việc bán mướp ở chợ. Nhưng làm sao tôi có thể từ chối khi ý mẹ Lan như ý trời? Bà ấy muốn điều gì, tôi không ưa cũng phải chấp nhận, vì nếu không, tôi sẽ bị mẹ Lan ᵭάпҺ ngay.
“Con Vy đâu… con Vy đâu vào đây mẹ bảo.
Tiếng bà gọi thất thanh khiến tôi hoảng sợ. Tôi đứng bật dậy, đôi tay run cầm chặt nhau, cúi xuống vén mái tóc rối bời. Bước vào, tôi nghe thấy tiếng mẹ Lan mềm mại:
” Vy ơi, ngồi đây nghe mẹ nói.
Tôi chần chừ, chị My nhìn tôi rồi nhúng nguẩy rời đi. Chỉ còn lại tôi và mẹ Lan, tôi đứng im lặng, nhìn bà ấy. Khi bà ấy lớn giọng bảo tôi ngồi, tôi mới cúi xuống ngồi.
Bà lại gần, xoa đầu tôi và nói:
” Nay con 16 tuổi rồi đúng không, Vy?
“Dạ, con 16 tuổi.
” Mấy đứa trong làng mới 14, 15 là đã kết hôn, sinh con. Vy nghĩ sao, mẹ gả con hay không?
Tôi nghe thấy ngột ngạt, đôi bàn tay cứ bấu chặt nhau. Nếu tôi từ chối, mẹ Lan sẽ thay đổi thái độ và ᵭάпҺ tôi ngay. Thà im lặng, mặc số phận an bài.
“Vậy là con đồng ý rồi đúng không, Vy? Mẹ nói con nghe, con về đó sẽ là phước ba đời của con đấy. Mẹ gả con để con có cuộc sống an nhàn. Con đồng ý chứ?
” Dạ.
Tôi đi vào trong, tâm trạng chẳng vui một chút nào. Tôi tắm rửa và mặc bộ váy bà Lan chuẩn bị. Ngồi trong phòng chờ, tôi nghe tiếng người nói chuyện, mẹ Lan và họ nói về thủ tục cưới xin và mâm cỗ. Sau một lúc, tiếng bà Lan gọi:
“Vy ơi, ra đây chào bà mối đi.
Tôi bước ra, hồi hộp. Trước nhà, mẹ Lan và bà mối đang chờ. Bà mối nở nụ cười, kéo tôi lại. Bà ấy niềm nở. Cái giọng bà ngọt ngào như mía.
“Ôi, mợ hai nhà Trần ạ! Sao mà xinh đẹp thế con!
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười và cúi đầu chào bà.
“Chào bà…
” Ừ, không cần giữ lễ đâu. Cô mà về nhà ông Trần, thì tôi lại phải gọi cô là mợ đấy?
“Dạ thưa bà, con không dám.
Sau đó, bà mối quay sang mẹ Lan và nói:
” Tôi rất thích con bé này. Về nhà ông bà Trần chắc chắn sẽ rất hài lòng đây. Thôi thì hôm nay tôi đại diện nhà trai sang đây gửi bà 50 triệu tiền cỗ, hai mâm trà ɾượu. Sáng mùng 9 tháng sau, gia đình ông bà Trần sẽ sang rước dâu về. Giấy nợ hôm đó sẽ được xé bỏ. Bà đồng ý không?
Mẹ Lan mỉm cười và gật đầu:
“Đồng ý chứ bà, cảm ơn bà nhiều. Về nhà ông Trần, bà cứ nói ông ấy sang tháng này, con gái tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ. Họ chỉ cần sang rước dâu về thôi.
” Rồi vậy nha. Bà kiểm tra tiền đi, tôi về đây.
Bà mối rời đi, mẹ Lan hí hửng đếm tiền trên bàn. Mẹ tôi thì chẳng để ý, chỉ có tôi ở đây, đầy ngậm ngùi trước sự thực tế: đồng tiền lớn hơn tình nghĩa. Nhìn đống tiền trên bàn, tôi không kìm được nước mắt, phải chuẩn bị lấy chồng thay cho chị My.
Mùng 9 tháng sau, ngày rước dâu đã đến.
Dù tôi không mặn mà với đám cưới này, nhưng đó vẫn là ngày quan trọng trong đời tôi. Cảm giác trái ngược khi nhà ông Trần, giàu có nhất vùng, lại tổ chức đám cưới rất đơn giản. Buổi sáng, khi đón dâu, mẹ Lệ chẳng chuẩn bị gì cho tôi. Chỉ khi tôi mở cửa, bà ta ném một bộ áo dài cũ kỹ và nói lớn mấy câu rồi đi ngang.
“Mày mặc vào đi, 8h người ta đến.
Tôi cầm áo trên tay, tủi thân nức nở. Mặc dù tôi vốn mạnh mẽ, ít khi rơi nước mắt, nhưng lần này không kìm được. Hai hàng lệ nóng rơi xuống ướt má. Lấy chồng mà không có cha mẹ đưa tiễn, tôi chẳng có người thân. Ngay cả người tôi tôn trọng và gọi là mẹ, bà ta cũng chẳng để ý. Tôi gạt nước mắt, mặc áo và chờ người đến.
…
Cho đến khi đoàn rước dâu đến, chỉ có một bà mối và một người lái xe. Tôi không quan tâm, vì gia đình tôi chẳng ai tôn trọng tôi. Khi xé tờ giấy nợ, tôi bước lên xe hoa. Mẹ Lan chỉ cười và nhìn tờ giấy nợ rơi xuống đất. Chị My chỉ nhìn tôi mỉa mai, cười và nói mấy lời.
“Mày qua đó cố gắng sống tốt nhé. Bao giờ rảnh, tao với mẹ sẽ ghé thăm mày và thằng chồng ҟҺùпg của mày đấy.”
Tôi ngồi trên xe, nghe chị My nói như vậy, hiểu rằng chị cũng không hài lòng với tình hình của tôi. Tôi chỉ giả vờ cười nhạt và trả lời:
“Không cần đâu chị ạ. Em chắc chắn sẽ sống rất tốt. À, mình đâu có thân thiết lắm nên khỏi phải phiền chị đến thăm em chị nhé.”
Chị My bày tỏ sự khó chịu, bịu môi một cách bất mãn sau khi nghe tôi trả lời:
“Xí, mày không cần thì thôi, lại đỡ tốn công tao đi.”
“Cảm ơn chị. Em cũng không cần đâu.”
Khi xe dừng tại nhà ông Trần, không khí chẳng khác gì nhà tôi. Khi bước vào theo bà mối, tôi nghe thấy những lời nói xì xào của mấy người làm đứng, nói về việc bà chủ không chấp nhận cưới tôi cho con trai, và mọi chuyện đều do quyết định của ông Trần. Hơn nữa, ông bà đã đi chùa mấy ngày nay và chưa về, nên cũng chẳng thuận tiện làm lễ cưới.
Trước sự tò mò của mọi người, tôi vẫn giữ bình tĩnh, bước chẳng chuyển động, và đi theo bà mối. Khi bà đứng trước cửa căn phòng có bảng chữ đỏ viết bằng chữ tàu (tôi đoán đó là chữ “hỷ”), bà nói với tôi:
“Đây là phòng của cậu hai. Mợ vào trong với cậu đi.”
“Rầm…”
Bà mối chưa kịp nói hết, từ trong phòng có vật gì đó ném mạnh vào cửa khiến tôi giật mình. Tiếp theo, có tiếng nam nhân hét lớn:
“Đi đi… chúng mày đi hết cho tao… đi đi…”