Lấy chồng khùng chương 10 | Chuyện ấy

05/12/2023 Tác giả: Hà Phong 454

Mãi cho đến khi con Sen quay lại, tay nó cầm chặt túi vải y tế thì vết thương tay Phong đã ngừng chảy máu. Nhìn thấy vết thương ấy, tôi có cảm giác hơi xót, và tôi nghĩ rằng Phong thực sự gan dạ khi có thể làm vậy. Nếu ngược lại, tôi chắc chẳng bao giờ dám tự làm mình bị thương như vậy.

Phong thấy con Sen trở lại, anh nhanh chóng giả vờ như vô cảm, sau đó run run cầm lấy tay mình và nhăn nhó với nó:

“Đau quá, đau quá. Sen ơi, cứu anh đi Sen.

Con Sen nhanh chóng chạy đến, gạt tôi ra một bên và nói:

” Cậu có sao không? Để con xem vết thương cho cậu nhé.

Phong đưa tay bị chảy máu về phía con Sen và tiếp tục mèo méo với nó:

“Cậu đau ở đây nè Sen?

Con Sen cầm tay Phong sốt sắn:

” Dạ, cậu ngoan ngồi yên nhé.

Tôi thấy mình thừa thải, buồn bã nên lẳng lặng rời đi và ngắm nhìn chậu hoa trinh nữ trong phòng. Con Sen làm việc tỉ mỉ và cẩn thận, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Nhất là khi nó nhìn cố gắng quan sát sắc mặt của Phong trong khi băng vết thương. Tôi ước rằng người làm công việc này là tôi, chứ không phải nó.

Trong lúc con Sen lo lắng, Phong lại hướng ánh mắt về phía tôi. Đôi mắt của anh sâu đậm, và ánh nhìn đó tràn đầy ý cười trêu ngươi khi thấy tôi buồn. Chỉ có một người nhìn sâu đến vậy, trong khi Phong giữ vẻ nam tính và khí thế ngất trời. Anh nhìn tôi một cách sâu sắc, và ánh mắt ấy tràn ngập tình cảm ấm áp. Rồi anh giả vờ cười nhìn tôi, không để ý đến con Sen.

Tôi bị Phong nhìn đến mức ngượng ngùng, không biết phải làm gì. Không gian trở nên im lặng.

Mãi cho đến khi con Sen băng vết thương cho Phong xong, nó vẫn không rời đi, cứ nhìn Phong bằng ánh mắt tình tứ. Tôi nhìn cảnh đó và cảm thấy bực dọc nên liền hắng giọng lên tiếng:

“Sen xong chưa? Rồi thì gom vỏ nệm đi giặt đi.”

Con Sen luyến tiếc rời mắt khỏi Phong, ánh mắt nó trở về tôi với sự khó chịu. Sau đó, nó nhìn xuống tấm nệm dưới giường, trông như đang nghĩ “Tấm nệm dính ɱ.á.-ύ thế này thì làm sao mà kiểm tra xem tôi và Phong có xảy ra chuyện gì hay không?” Rồi nó chẳng thèm quan tâm nữa.

Thấy nó chần chừ, tôi nhẹ nhàng bước lại và lên tiếng hỏi:

“Ủa, sao chưa đi?”

Con Sen nhìn tôi với ánh mắt chán ghét và trả lời:

“Đi thì cũng phải từ từ chứ, có gì mà mợ hối quá vậy?”

“Ơ vậy mày nghĩ đây là phòng mày à? Không đi hay muốn đợi tao đuổi mới chịu đi hả?”

“Không cần mợ đuổi. Tôi ʇ⚡︎ự đi được rồi.”

Trả lời xong, nó nhanh chóng bước ra ngoài. Tôi thấy nó đi ra tay không nên liền gọi theo:

“Ủa, không đem đồ đi giặt à, Sen?”

Nó không quay lại và lớn tiếng nói:

“Không? Để đó, con Linh giặt. Giờ con có việc rồi.”

Tôi bĩu môi, nghĩ con nhỏ này đúng là tráo trở. Chắc nó định kiểm tra xong, nếu tôi và Phong chưa có gì chắc chắn, nó sẽ đâm chọt để tôi bị cҺụι. Trong vụ này, nếu đúng như Phong nói, thì bà hai và nó ai cũng được lợi, nên nó mới hăng hái như vậy. Giờ đây, thấy mọi việc không suôn sẻ nên nó lại đổ việc qua cho con bé Linh. Vẫn là câu nói trong đầu tôi: “Con Sen này xem ra không tầm thường một chút nào.”

Phong nhìn sang và thấy tôi cầu có nghĩa là hiểu rõ chuyện, anh lên tiếng:

” Cô thấy tôi đoán đúng không?”

Tôi quay sang, nhìn thấy Phong càng thêm bực bội:

“Ừ, nó cũng muốn kiểm tra xem anh còn ƭ૨.เ-ɳɦ hay mất rồi đó?”

“Cô ghen à?”

Tôi ngoảnh mặt:

“Mắc gì phải ghen?”

Ngưng lại, tôi bất chợt nhớ ra chuyện gì đó và tiếp tục:

“Cơ mà ngày nào cũng tắm cho nhau, chắc gì hai người không tò te à?”

Phong nghe tôi nói xong chỉ khẽ lắc đầu:

“Cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là suy đoán. Nhưng mà lần này thì đoán sai rồi.”

“Ý anh vậy là?”

“Tự cô hiểu.”

Không hơn thua với Phong, tôi đứng dậy và đi thẳng ra ngoài. Mặt trời đã lên cao, tia nắng rọi xuống sân khiến không khí trở nên nóng bức. Ra sân, tôi thở dài để giảm căng thẳng. Nghĩ về Phong, tâm trạng tôi ʇ⚡︎ự nhiên rối bời. Tôi chẳng biết mình đối với Phong là như thế nào, là đồng cảm, là ghét, hay là thương. Chẳng biết là tôi sao nữa. Chỉ biết là từ khi bước vào ngôi nhà này, tôi như mặc định phải dựa vào Phong để sống. Càng ngày càng ở gần Phong, tôi càng muốn biết rõ về cuộc sống của anh, cả chuyện giữa anh và con Sen. Vậy nên, nhiều lúc tôi chẳng biết mình sao nữa. Cứ nhìn Phong thân với con Sen là lại khó chịu, thành ra tâm tính cũng khác thường. Lúc nắng lúc mưa, chẳng thể kìm nén được.

Tôi thấy dì Lành đang cầm cây chổi quét sân, liền đi tới và nói với dì:

“Dì vào trong làm việc gì đó, để đây con quét cho ạ.”

Dì Lành nghe tôi nói, ngưng lại và từ chối mời tôi vào trong.

“Thôi mợ, vào trong đi, tôi quét sạch được rồi mợ. Ngoài này nắng quá.”

Tôi giành cây chổi và nhẹ nhàng nói với dì:

“Ở trong phòng lâu quá cũng buồn, dì để con giúp dì nhé.”

“Dạ không được mợ ơi, mấy chuyện này là bổn phận của tôi, ông mà thấy mợ làm ông lại la tụi tôi.”

Tôi và dì Lành giằng co một lúc, nhưng dì Lành không chịu nghe. Khi thấy dì cứng rắn quá, tôi buông cây chổi, định bước vào bếp xem bé Linh có công việc gì làm không, bất ngờ từ phía sau lưng tôi, tiếng quát to của bà hai vang lên.

“Nó muốn làm thì dì cứ để nó làm, mắc cái gì mà cản?”

Tôi quay lại và nhìn thấy bà hai cùng bà Ꮙ-ú đứng sau lưng tôi từ khi nào. Dáng đi ỏng ẹo, tay dưới ốm đều, chỉ có bụng nhô ra. Cả hai nhìn tôi không chút thiện cảm. Tôi chỉ cúi đầu chào mà không nói lời nào. Dì Lành, thoáng thấy bà hai, lắp bắp nói:

“Dạ thưa bà, mấy việc này bọn tôi làm được rồi ạ, không dám phiền mợ hai đâu.”

Bà hai quát mạnh, một tay chống hông, tay còn lại giành cây chổi rồi ném qua tôi.

“Phiền cái gì mà phiền, ở trong nhà này có ăn thì phải có làm. Hỏng có nuôi mấy cái thứ làm biếng. Dì cứ để con dâu tôi nó làm cho quen tay.”

Bà Ꮙ-ú còn thêm:

“Đúng rồi, chị Lành cứ để mợ hai làm, cho nó quen tay.”

Cây chổi, với lực ném mạnh của bà hai, đập vào tay tôi, khiến tôi đau điếng và có một vết đỏ nổi lên. Tôi tức giận, nhìn về phía bà hai và bà Ꮙ-ú, nhưng ngôi nhào lên đầu tôi là khi tôi bắt gặp mảnh vải trắng lòi ra từ bụng của bà hai. Thấy điều này, tôi bất ngờ hồ nghi và không nói lời nào. Bà hai thấy tôi nhìn mình, đặc biệt là nhìn vào bụng, cảm thấy không thoải mái, liền chột dạ, bà Ꮙ-ú nhanh chóng bước lên che cho bà hai và trừng mắt nói:

“Mợ sao lại nhìn bà hai như thế hả? Định hại bà hai đúng không? Nói cho mợ biết bà hai đang mang thai, có làm sao ông ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mợ đó.”

Tôi nghe bà Ꮙ-ú nói liền bật cười, nhìn sắc mặt trắng bệch của bà hai, tôi càng hồ nghi. Chưa chắc chắn nên tôi không nói gì cả. Tôi chỉ nhìn bà Ꮙ-ú thẳng mắt và đáp lại:

“Con thấy bà hai đẹp nên con nhìn, có chi mà Ꮙ-ú nói nặng lời như thế hả? Hay là Ꮙ-ú cũng đang muốn bà hai gặp chuyện mà Ꮙ-ú không dám nói nên Ꮙ-ú mới nói kéo con vào rồi đổ Ϯộι cho con?”

Bà Ꮙ-ú lúc này cả kinh liền nhìn tôi tức giận nói:

“Mợ, mợ đừng có mà nói bậy?”

Rồi quay sang bà hai, bà Ꮙ-ú giải thích:

“Mợ đừng có nghe nói bậy. Tôi, tôi không có ý đó vậy đâu mợ?”

Bà hai tái mặt, nghe tôi và bà Ꮙ-ú xiên xỏ qua lại, chẳng nói gì, mang gương mặt tức giận, bà hai vùng vằng bỏ đi vào trong nhà. Bà Ꮙ-ú cũng rơi vào tình cảnh te re và chạy theo sau.

Bà hai đã đi, dì Lành vội đi tới cạnh tôi, nhìn xuống tay tôi và lo lắng nói:

“Tay mợ bị trầy rồi kìa, đi xuống bếp tôi lấy dầu thoa cho đỡ đau nha mợ.”

Nghe dì Lành nói bên cạnh, tôi vội quay đầu theo dõi bà hai bước vào, đầu óc tràn ngập nghi ngờ nhưng chưa có câu trả lời chính xác. Tôi quay lại nhìn dì Lành và nhẹ nhàng đáp:

“Không sao đâu dì. Thôi dì vào trong làm công việc, để đây con quét cho ạ.”

Dì Lành, không nói gì, chỉ biết tặc lưỡi đồng ý rồi bước vào phía sau nhà. Tôi cầm chổi, quét sạch từng ngóc ngách trong sân, thu gọn lá cây và rác, sau đó đổ vào sọt rác. Trong lúc làm việc, tôi nghĩ về chuyện của bà hai, mảnh vải trắng lòi ra từ bụng bà ấy làm tôi đầy nghi vấn. Tôi còn không hiểu tại sao bà hai không dám lên tiếng khi tôi và Ꮙ-ú Huệ đề cập đến chuyện thai nghén… Liên tưởng đến đó, tôi đột nhiên nghe tiếng xe máy ngoại ô vọt vào, quên mất chuyện của bà hai, tôi vội chạy ra mở cổng.

Ông bác sĩ thấy tôi, gật đầu nhẹ và điều xe vào. Tôi quay lại tiếp tục công việc quét dọn sân, tâm trí còn đầy những suy nghĩ xoay quanh bà hai. Chẳng lẽ bà ấy…

Khi tôi đang hối hả làm việc, con Sen bất ngờ chạy đến và đứng giữa sân, phát tiếng kêu to làm tất cả mọi người đều vội vã bỏ việc chạy ra.

“Mọi người ơi, đều đến nhà lớn ông, có việc cần thảo luận… Mọi người đã nghe chưa?”

Bài viết liên quan