Lấy chồng khùng chương 11 | Người hại má cả

05/12/2023 Tác giả: Hà Phong 307

Tất cả mọi người nhanh chóng đi lên nhà trước theo lời gọi của con Sen, trong đó có tôi. Đứng tại gian nhà lớn, bầu không khí căng thẳng. Mọi người đều lo lắng không biết việc gì mà ông Trần gọi gấp, chẳng ai dám ngẩng mặt lên. Tôi cũng len lén ngước nhìn, nét mặt khó chịu của ông Trần làm tôi cảm thấy hồi hộp, nên tôi cúi gằm mặt xuống và không dám nhìn lên nữa.

Sau một khoảng thời gian, bầu không khí bắt đầu được phá tan khi ông Trần lên tiếng:

“Ngọc My?”

Tên của chị My khiến tôi bất ngờ. Tôi ngượng ngùng quay mặt ra cửa để tìm kiếm chị My, nhưng không thấy. Tôi cảm thấy khó xử và cúi đầu, sau đó Phong đột nhiên xuất hiện trong tâm trí, và tôi nhanh chóng nói:

“Dạ, anh Phong vẫn ở trong phòng đúng không ạ?”

Ông Trần trầm giọng:

“À không? Mà thôi đi. Gọi nó ra đây cũng chẳng giúp chi được?”

Rồi ông nhìn về phía chúng tôi và hỏi:

“Trong nhà này ai phụ trách sắc tế cho bà cả?”

Mọi người đều im lặng nhìn về con Sen. Tôi đoán đây là nhiệm vụ của nó, và đúng như tôi dự đoán, nó lên tiếng:

“Dạ thưa ông, là con.”

Ông Trần nghiêm túc hỏi:

“Tại sao trong tђยốς của bà lại có chứa bột bình vôi?”

Con Sen nghe hỏi liền tái mặt và trả lời:

“Dạ thưa ông, tђยốς của bà cả bình thường như thế nào thì con sắc theo đó. Con đã về đây 5 năm, mấy năm nay con sắc cho bà không có chuyện gì xảy ra đâu ạ?”

Ông Trần không hài lòng, đánh mạnh xuống bàn làm tách trà rơi xuống đất và vỡ nát. Đám người chứng kiến sự việc đều sợ hãi.

Rồi ông quay sang ông bác sĩ:

“Ông nói cho bọn nó biết nguyên nhân chén tђยốς của nhà tôi bị ngộ độc đi.”

Ông bác sĩ giải thích:

“Theo kết quả kiểm tra, chén tђยốς của bà cả chứa một lượng bột từ củ bình vôi. Loại cây này thường được sử dụng để giúp an thần và ngủ sâu giấc. Nhưng nếu dùng không đúng liều lượng và kết hợp sai tђยốς, có thể gây ngộ độc, thậm chí hôn mê sâu và nguy hiểm đến tính mạng. Bà cả may mắn được phát hiện sớm nên đã cứu sống được.”

Tôi nghe ông bác sĩ nói, cảm thấy lo sợ. Làm sao lại có nhiều người âm mưu sâu đến vậy? Người hại bà cả biết rõ tác hại của cây bình vôi, đây thật là một kế thủ đoạn độc ác.

Tôi lén quan sát sắc mặt của mọi người, bà hai ngồi gần ông với tay ngoe nguẩy cầm quạt, nhưng vẫn giữ được bình thản khi mọi chuyện được phơi bày. Bà Ꮙ-ú ngồi bên cạnh bà hai dường như bình thường, chỉ đôi khi liếc nhìn sang ông với ánh mắt mong mỏi. Cả hai không phát hiện điều gì bất thường. Còn con Sen, giờ đây nó cúi đầu, làn sóng nỗi sợ bao trùm lên khuôn mặt khi ông Trần bắt đầu điều tra. Ngay cả tôi, mặc dù biết mình không có tội ác, nhưng trong lúc này cũng không tránh khỏi sự bất an trước ánh mắt nghi ngờ của ông Trần.

Sau khi ông bác sĩ trả lời, cơn giận của ông Trần không giảm. Ông chất vấn:

“Nói đi, trong nhà này ai là người âm mưu hại bà cả? Tại sao? Bà ấy đã làm gì các người hả?”

Tôi nhận thấy sự đau đớn và lo lắng trong ánh mắt của ông Trần, có lẽ ông yêu quý bà cả rất nhiều nên khi bà gặp chuyện, ông phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Ngồi bên cạnh, ông đưa tay che đi sự đau đớn trên khuôn mặt, bà hai đưa tay vuốt nhẹ lưng ông và khuyên nhủ:

“Anh đừng giận, bác sĩ nói anh bị tim nên hạn chế kích động. Bây giờ muốn biết ai là thủ phạm, hãy điều tra xem ngày hôm qua ai mang tђยốς cho chị cả uống là sẽ biết ngay mà anh!

Ông Trần nghe bà hai nói như vậy, gật đầu và nét mặt ông dịu đi. Ông thở dài và nhìn sang ông bác sĩ:

” Bà cả uống phải liều tђยốς đó lâu chưa?

Tôi nghe ông bác sĩ trả lời:

“Thưa ông, theo kiểm tra của tôi, đây là lần đầu bà ấy uống, vì cơ thể chưa quen với tђยốς lạ nên đã gây sốc.

Nghe vậy, ông Trần hướng ánh mắt nghi ngờ về phía chúng tôi. Một lần nữa, ông chất vấn:

” Ngày hôm qua, ai là người sắc tђยốς và mang cho bà cả uống hả?

Mọi người run run, ánh mắt đều hướng về con Sen. Tôi cũng bất ngờ nhớ lại khoảnh khắc thấy nó mang chén tђยốς ra khỏi gian nhà kia lén lút. Dù dựa vào sự quan sát này, tôi nghĩ con Sen không đủ dũng cảm để làm điều này, có lẽ có người đứng sau chỉ đạo nó làm vậy. Tiếp tục tôi theo dõi cách con Sen sẽ đối mặt với tình hình. Trong lúc tôi nhìn nó, cũng chính lúc nó quay lại và nhìn thẳng vào tôi. Khóe miệng nó nhếch lên, thái độ của nó khiến tôi cảm thấy lo lắng. Con Sen quay lại ông Trần, lần này nó thể hiện sự tự tin, không còn dấu hiệu sợ hãi nhiều nữa:

“Thưa ông, hôm qua là con mang tђยốς cho bà, nhưng mà…

Con Sen đứng im khiến tất cả mọi ánh nhìn đổ xô về nó. Bà hai đưa tay ѵυốŧ ѵε ông rồi lên tiếng khuyên nhủ:

“Nhưng mà cái gì sao mày không nói hả?

Bà hai nói the thé, con Sen nhìn chằm chằm về phía bà Ꮙ-ú Huệ rồi đột nhiên nó chỉ tay thẳng về phía tôi. Giọng nó chắc chắn nhìn ông Trần rồi tràn đầy tự tin.

“Dạ thưa bà, thưa ông, hôm qua con đem tђยốς cho bà cả xong, rồi con đi ra ngoài như mọi ngày. Nhưng đột ngột, con nhìn thấy mợ hai thập thò nấp sau bụi chuối gần gian phòng của bà cả ạ. Mợ ấy nhưng lại nấp ở đó, nên con không dám lên tiếng. Trùng hợp, bà cả lại bị sốc tђยốς. Thưa ông, mấy năm qua, con chăm sóc bà cả, không có chuyện gì xảy ra. Tại sao lại trùng hợp như vậy khi con thấy mợ ấy ở đó? Ông ơi, đừng nghi ngờ con mà Ϯộι nghiệp con nha ông.

Tôi đứng hình, tròn mắt nhìn con Sen. Tôi không sợ chuyện bà cả bị hại đổ xuống đầu tôi, vì tôi ngay thẳng và không có tội ác. Tôi kinh hãi với con Sen vì nó đã đổ Ϯộι cho tôi một cách rành rọt. Tôi quá đánh giá thấp nó, nghĩ rằng hôm đó tôi nép trong bụi chuối để tránh nó và nó sẽ không nhìn thấy. Nhưng không, nó không chỉ nhìn thấy tôi, mà còn làm ra vẻ như chẳng biết gì. Tại sao nó lại lật mặt và đổ Ϯộι cho tôi như thế này?

Gian nhà im lặng, khiến mọi thứ trở nên lạ thường. Tôi còn đang rối bời đối diện với ánh nhìn nghi ngờ của ông Trần, bên kia có một người đứng lên, là người cắt tỉa cây cảnh trông vườn. Tôi thấy quen mặt nhưng chưa kịp nhận diện. Người đó ngập ngừng nói:

“Thưa ông, trông chuyện này con không biết ai là người hại bà, nhưng con có thể làm chứng. Ngày hôm qua, theo lời Sen nói, con thấy mợ hai đi về phía gian phòng của bà cả.

Ông Trần nghe xong nhanh chóng quát lớn:

“Ngọc My? Con giải thích thế nào đây hả?

Tình hình căng thẳng, tôi nhìn người đó không khỏi ngỡ ngàng. Cả nhà đều nhìn tôi với sự tò mò, hả hê hoặc cảm thông. Chỉ có bé Linh đứng lên nói hộ cho tôi:

“Thưa ông, con tin mợ hai không hại bà đâu ạ.

Ông nhìn nó gằn giọng:

“Mày im, trong nhà này chưa tới lượt mày lên tiếng?

Linh cúi đầu, nước mắt chảy dài. Tôi biết nó thương tôi nên mới nói như thế. Tôi lấy hết can đảm ngước lên, đối diện với ông Trần:

“Thưa ba, con không hiểu sau con Sen tại sao lại đổ thừa cho con. Đúng là lúc con Sen đi ra khỏi phòng má cả, con có đứng nhìn tò mò, nhưng lúc ấy con không biết nó làm gì. Ngoài ra, con cũng chưa từng gặp má cả lần nào nên làm sao mà con có thể là người hại má cả được?

Tôi chưa nói hết câu, ông Trần ᵭ.ậ..℘ tay một cái rầm nữa. Thái độ ông trở nên tức giận, ánh mắt đầy nghi ngờ đối với tôi:

“Chuyện này chưa rõ, nhưng nếu mày nói không biết má cả là ai thì mày đã nói dối. Được một cơ hội cuối cùng, nói rõ ra, mày có làm hại má cả hay không?

Tôi nhìn thấy ông ức đến mức phát khóc. Hôm qua khi tôi trò chuyện với ông, tôi nghĩ ông là người tốt, hiểu biết và sáng tạo. Nhưng bây giờ, thật khó tin khi ông đặt mọi Ϯộι lỗi lạc vào tôi mà không điều tra rõ nguyên nhân. Cả căn nhà từ trên xuống đến dưới dường như quá áp đặt, tôi mới đến đây, chẳng biết gì về những rắc rối này.

Tôi ngẩng đầu cao, lên tiếng rõ ràng:

“Ba không tin con, thì con chịu. Còn chuyện má cả bị hại, con không liên quan. Mặt má cả là ai, con chưa nhìn rõ. Con không có oán thù gì và làm sao con có thể hại?

Nghe tôi nói, bà Ꮙ-ú đứng lên ngay, nhếch môi cười một nửa và trả lời tôi một cách lạnh lùng:

“Mợ nói mợ không hại bà cả, tôi chưa ρhâп biệt được đúng sai, trắng đen ra sao. Nhưng mợ nói mợ không biết má cả là mợ nói xạo à? Mợ là con gáι của bà Lan, lúc bà Lan mượn nợ bà cả, mợ cũng đã lớn rồi. Mấy lần tôi và bà cả tới nhà mợ đòi tiền, mợ cũng có mặt và giúp bà đưa tiền. Bà cả lúc đó thậm chí còn nói chờ mợ lớn lên sẽ đến cưới mợ cho cậu Phong. Bây giờ mợ đã lớn, tuy bà cả mất trí nhớ, nhưng ông Trần vẫn nhớ lời xưa. Chính ông Trần đã xếp người đến rước mợ về cho cậu, còn xé giấy nợ cho mẹ mợ. Thế mà mợ lại nhẫn tâm giữ mối thù xưa và quay lại hại bà cả, làm sao mợ giải thích điều này hả mợ hai?

Tôi nghe bà Ꮙ-ú nói, càng không khỏi bàng hoàng. Mẹ Lan mượn tiền má cả? Tôi gặp má cả khi nào? Bà Ꮙ-ú có nhầm lẫn không? Bà Huệ này lại là Ꮙ-ú của bà hai? Tại sao bà ta nói rằng trước đó bà theo bà cả? Mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, làm tôi càng bối rối hơn.

Bài viết liên quan