Lấy chồng khùng chương 12 | Vú Huệ là ai

05/12/2023 Tác giả: Hà Phong 416

Tôi mở mắt nhìn bà vú, càng nghe càng bất ngờ. Khi giọng nói của bà ngưng lại, tôi sắp mở miệng để hỏi nhưng ông Trần đã nói lên lời trách móc tôi, khiến cho mấy lời trong lòng tôi không có cơ hội nào nói ra.

“Ngọc My? Mọi chuyện đã quá rõ ràng, cô còn gì để nói nữa không? Ta không ngờ chỉ vì một lời hứa của bà cả năm xưa mà hôm nay lại xảy ra bi kịch như thế. Nếu biết rước cô về sẽ gây loạn như vậy, thậm chí không làm tròn nguyện vọng của bà cả, ta cũng không cảm thấy có lỗi với bà ấy như hiện nay. Cô có biết bà ấy bây giờ đang nằm thoi thóp bên trong vì cô không? Cô có biết dù bà cả có khùng điên thế nào thì bà vẫn là mẹ chồng cô không? Cô My bây giờ cô nghĩ tôi nên xử lý cô thế nào đây?”

Hai hàng nước mắt tôi rơi xuống, từng câu trách móc của ông Trần cứ châm chọc vào lòng tôi. Tôi có biết gì đâu? Tôi không thấy có gì sai trong việc hứa gả hay vấn đề nợ tiền. Cảnh tượng ông Trần trước đây luôn thẳng thắn và minh chứng, nhưng giờ ông lại trở nên khó hiểu.

Tôi nhìn xung quanh, chỉ thấy bé Linh và dì Lành thương xót tôi, còn những ánh mắt khác là lạnh lùng và không cảm thông. Tôi cảm thấy bất lực, dù đã trải qua nhiều khó khăn, bị tổn thương từ mẹ Lan, nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình bị bắt đứng giữa những lời trách móc không hợp lý như hôm nay.

Tôi gượng cười chứa đựng nước mắt, cảm thấy nỗi uất ức bủa vây mà không thể nói ra. Tôi nghẹn ngào, chân tay run rẩy, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt. Sau khi tâm trạng dịu đi, tôi mới nhìn thẳng vào ông Trần, cố gắng thể hiện sự trầm tĩnh.

“Thưa ba, ba đã điều tra rõ chưa? Con từng ngưỡng mộ ba, nhưng cách ba xử lý vụ việc này khiến con rất thất vọng.”

Ông Trần nghe tôi nói, bàn tay ông run rẩy, đôi mày ông nhăn chặt, trừng mắt nhìn tôi với sự tức giận.

“Tôi không nghĩ cô là người có tâm địa xấu lại còn mất dạy hỗn hào. Con Sen đâu vả miệng mợ hai mày cho tôi?”

Tôi bất ngờ đến mức không thể tin nổi ông lại hành động một cách vô lý như vậy. Không chấp nhận, tôi nói lên ý kiến của mình:

“Ba, luật pháp nào cho ba hành hạ người khác trong gia đình? Ba có biết tự ý đánh người là có tội phạm không? Ông Trần nhìn tôi nhếch môi mỉa mai: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Phàm là người nhà làm điều sai thì trong nhà sẽ xử lý trước.”

Sau đó, ông quay sang con Sen và quát lớn: “Còn không mau nghe lời ông, hay mày cũng muốn bị đánh hả?” Con Sen răm rắp nghe lời và bắt đầu đánh tôi. Những cái tát giáng xuống khuôn mặt tôi làm tôi đau đớn. Tôi không khóc, nhưng tất cả nỗi tức giận đều đang tích tụ.

Sau khi tôi bị đánh, ông Trần nhìn tôi và nói: “Cô đã biết lỗi của mình chưa?” Tôi không chịu đầu hàng: “Con không có lỗi.” Ông Trần tỏ ra tức giận và nói: “Cô?”

Tình hình trở nên căng thẳng, nhưng bà hai can thiệp và nói: “Thôi anh đừng giận quá, dạy dỗ thôi. Bảo mọi người giải tán đi.” Bà hai nói với tôi và các người khác: “Bọn mày đi ra, chuyện bà cả tới đây kết thúc. Còn vợ thằng Phong mình có lỗi thì nhận lỗi, xin lỗi ba đi.”

Tôi phản đối: “Con không có lỗi nên không nhận lỗi. Con nói luôn, nếu mọi người tin con, thì khi con làm mợ hai trong nhà này, chuyện má cả bị hại con sẽ điều tra ra người hại.”

Ông Trần giữ im lặng, và bà hai, dì Lành, và bé Linh đều hỗ trợ tôi. Ông Trần bất ngờ lên cơn mệt và rủ mọi người lui ra. Bà hai nhanh chóng đưa ông Trần vào phòng.

Sau sự kiện đầy căng thẳng, dì Lành và bé Linh đến đỡ tôi và hỏi:
“Mợ có đau không?”
Tôi lắc đầu và từ chối nhận lời đau.
Dì Lành nói: “Sau mợ dại thế, trước mặt ông mà mợ vẫn kiên quyết trả lời thế thì bị ông đánh cho đấy.”
Bé Linh thêm vào: “Thôi con đưa mợ về phòng nghỉ nha.”

Họ nói, họ hỏi bên tai tôi nhiều lắm, nhưng tôi chỉ cười nhạt và hỏi lại một câu:

“Mọi người tin tôi không?”

Bé Linh ngay lập tức gật đầu và nói:

“Con tin mợ?”

Tôi mỉm cười nhìn nó và chỉ một câu nói như vậy đã làm lòng tôi trở nên ấm áp. Tuy nhiên, khi quay sang nhìn dì Lành, tôi chỉ thấy sự im lặng và thở dài của dì. Lòng tôi lại trở nên nặng nề hơn.

Khi về đến phòng, tôi mở cửa và bước vào. Phong, đang ngồi cạnh cửa sổ, quay đầu về khi nghe tiếng, và khi nhìn thấy tôi trong tình trạng thảm hại, anh vội vàng bước tới. Anh hỏi tôi nguồn gốc của sự cố, sau đó giúp tôi đóng cửa phòng và nhẹ nhàng dẫn tôi ngồi xuống giường. Anh ngồi bên cạnh và đưa tay lên sờ nhẹ vào mặt tôi, ánh mắt lo lắng nhìn khuôn mặt của tôi rồi anh thấp giọng hỏi:

“Đau không?”

Những cảm xúc và uất ức trong tôi bắt đầu trào ra khiến tôi không kìm được nước mắt. Tôi tự nhiên gục đầu vào lòng Phong và khóc. Phong không nói gì, chỉ thở dài và ôm tôi chặt. So với cảm giác đau từ những cái tát trước đó, sự ôm của Phong giống như một liều thuốc giảm đau hiệu quả.

Khi câu chuyện kể hết, tôi cảm nhận lồng ngực Phong run lên, vòng tay anh ôm chặt tôi. Tôi không chống cự, chỉ rút sâu vào lòng anh như muốn anh che chở nhiều hơn.

“Ổn chưa?”

Nghe Phong hỏi, tôi ngước lên và thấy ánh nhìn lo lắng trong đôi mắt của anh. Tôi ngần ngại trả lời:

“Ổn rồi.”

Anh đưa tay lau nhẹ vết nước mắt trên má tôi và nói:

“Hay là cô trốn đi?”

Tôi ngạc nhiên với đề nghị của Phong. Trốn đi có lẽ là một cách, nhưng khi nhớ đến mức độ tàn nhẫn của mọi người và sự trừng phạt từ con Sen, lòng căm hận trong tôi lại bùng cháy. Tôi lắc đầu và trả lời:

“Không, tôi không đi đâu cả.”

Phong nhìn tôi và nụ cười mỏng tự nhiên nở trên môi anh:

“Tại sao? Vẫn muốn làm mợ hai nhà này à?”

“Không, lỡ lên lưng cọp rồi, bao giờ thuần phục được nó hoặc giết nó xong tôi mới leo xuống!”

Phong nói:

“Cô không sợ chưa bắt được nó đã bị nó quật chết hả?”

“Tôi mà chết thì cam đoan nó cũng không còn sợi lông nào đâu?”

Nhớ đến một điều, tôi liền hỏi Phong:

“À, anh cho tôi hỏi về vú Huệ. Bà ta là người như thế nào? Và bà ta vào đây từ bao giờ?”

Phong nghe tôi hỏi, đứng dậy và đi tới một chiếc tủ gỗ. Tôi nheo mắt nhìn theo, không biết anh đang làm gì. Sau một lúc, anh mở tủ và lấy ra một tấm ảnh cũ. Anh quay lại đưa nó trước mặt tôi, và sau đó, anh trầm giọng:

“Cô nhìn xem. Đoán được hai người này là ai không?”

Tôi cầm tấm ảnh, đặt tầm nhìn xuống để nhanh chóng nhận diện. Trong bức ảnh, có hai phụ nữ trẻ, một người mặc bộ đầm kín cổ, tóc búi cao, đeo sợi dây ngọc trai trông quý phái và sang trọng. Người kia ăn mặc bình thường, tóc cột thấp và cầm theo chiếc túi xách. Mặc dù tôi đoán đúng họ là chủ và tớ, nhưng tôi không nhận ra họ là ai.

Tôi ngập ngừng nhìn Phong và nói, “Tôi không nhìn ra, nhưng đoán được họ là chủ và tớ, phải không?”

Phong gật đầu, gương mặt anh trở nên buồn bã và trầm ngâm. Anh xác nhận câu trả lời của tôi và nói thêm:

“Trong bức ảnh, có má cả và vú Huệ.”

Bài viết liên quan