Lấy chồng khùng chương 13 | Vú Huệ và bà cả
Mắt tôi vẫn cố gắng nhìn kỹ vào tấm hình, nhìn đến khi nghe Phong nói, tôi hơi bất ngờ. Nhưng khi nhìn lại, tôi thấy hai người trong ảnh giống hệt bà cả và Ꮙ-ú Huệ.
Bức ảnh này khá cũ, họ còn trẻ. Vẻ đẹp của họ không ai bì được trong làng, đặc biệt là bà cả, có dáng đi mảnh mai, gương mặt cao quý, quyến rũ. Ꮙ-ú Huệ, mặc dù là tớ, nhưng vẫn toát lên nét đẹp tự nhiên và sáng tạo. So sánh với hình ảnh hiện tại của Ꮙ-ú Huệ, có vẻ khuôn mặt vẫn giữ nguyên, chỉ thay đổi chút ít theo thời gian.
Khi tôi đang lưng tự chú ý vào bức ảnh, Phong đưa tay lên và sờ nhẹ vào mặt tôi. Cảm giác đau nhói khiến tôi giật mình, nhấc đầu lên và nhìn Phong. Anh hỏi:
“Cô bị sưng húp lên rồi à?”
Tôi ngượng ngùng gạt tay Phong ra và sờ mặt mình. Đúng, má tôi bị sưng húp lên và đau đớn. Tôi nắm chặt bàn tay, bày tỏ sự phẫn nộ:
“Không ngờ con Sen lại tàn nhẫn đến vậy. Chắc là nó ghét tôi vì anh đấy?”
Hai đầu mày của Phong nhíu chặt, một cảm giác tò mò xuất hiện trên gương mặt anh. Anh hỏi:
“Tại sao lại vì tôi? Cô có liên quan gì giữa cô và nó?”
Tôi trả lời:
“Nó thấy anh cưới tôi nên ghét. À quên, anh nhắc tôi mới nhớ là anh đã có vợ rồi.”
Phong nhìn tôi và cười ám muội, làm cho tôi ngượng ngùng. Tôi nói trong tâm trạng trách móc:
“Nhưng được cái là mang tiếng là vợ anh, chứ không có tiếng. Mới về đây 3 ngày mà đã te tua tơi muốn ra đi rồi.”
Phong không an ủi, thậm chí còn cười, khiến tôi cảm thấy thêm phiền lòng. Anh nói một cách ám hiệu:
“Bây giờ muốn có tiếng và có miếng luôn à?”
Tôi nhìn Phong, không rõ anh đang nghĩ gì. Bất ngờ, anh chồm người sang và đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Tôi đứng hình, chợt cảm thấy tim tôi đập mạnh. Phong cười dưới đôi môi hồng, mở ra hàm răng trắng đều như bắp. Khi nhận ra cảnh tượng này, tâm tư tôi rơi vào hỗn loạn. Mùi hương từ cơ thể Phong tỏa ra len lỏi trong không khí, khiến tôi quên hẳn mọi thứ xung quanh, thậm chí là cái hành động không lý do của Phong.
Lưỡi của Phong nhanh chóng càn quét trong khoang miệng của tôi liên tục, dưới sự chủ động này của anh toàn thân tôi trở nên tê cứng, đôi môi nhạy bén theo từng sự hoà nhập của anh.
Bên ngoài, ánh nắng mặt trời chiếu rọi mạnh mẽ, tạo nên một bức tranh tuyệt vời. Hai chúng ta, mắt kết hợp với môi, hai cơ thể hòa quyện vào nhau như một tác phẩm nghệ thuật đang diễn ra. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không cảm nhận được sự ngần ngại hay bất an nào trong ánh nhìn của Phong. Anh muốn thể hiện điều gì đó, không nói thành lời, chỉ dùng hành động để diễn đạt.
Sau một thời gian dài, Phong dừng lại và đưa tay lau đi nước bọt còn dính trên môi tôi. Anh nhìn tôi và nói nhẹ nhàng:
“Bây giờ là có tiếng và có miếng rồi đó?”
Khuôn mặt tôi đỏ bừng, đôi môi run run phản ánh sự ngượng ngùng và xấu hổ. Tôi phản đối:
“Tôi không hiểu. Sao anh lại hôn tôi vậy? Nụ hôn đầu đời của tôi…”
Tôi quay mặt sang tránh né Phong, đưa tay ôm lấy mặt mình, cảm giác xấu hổ đè lên tâm hồn. Nhưng Phong nhanh chóng với tay ra kéo tôi vào lòng anh. Tôi không kịp phản kháng, bị anh ôm trọn. Ngay lập tức, tâm hồn tôi truyền đến một thanh âm ngọt ngào:
“Dù sao bây giờ cô cũng là vợ tôi. Tôi chưa yêu ai khác. Anh hùng gặp gái thuyền quyên, cả hai đều đồng ý, có gì sai đâu?”
Tôi không kìm được nụ cười:
“Ha ha, nghe anh nói như vậy, tôi liền nhớ đến trong những câu chuyện Trung Quốc. Gặp gái thuyền quyên, anh so sánh với tôi thì có lẽ tạm ổn, vì dù sao tôi cũng đẹp gái. Còn anh hùng thì… đêm đã khuya nha.”
Tôi dừng lại và thở dài, như muốn châm biếm Phong. Nhưng anh trở nên lạnh lùng, đẩy tôi ra khi tay anh đang giận dỗi:
“Tôi nghiêm túc đấy, không phải cô xem là trò đùa à?”
Tôi cười vô tâm, nhưng nhìn thấy nét mặt giận dữ của Phong, tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay anh. Phong nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc, nhưng không nói gì. Tôi quyết định làm lành tình cảm, nắm chặt tay anh và nhẹ nhàng nói:
“Anh đừng giận nữa, tôi chỉ muốn đùa thôi. Có điều gì tôi nói trên không phải là ý kiến thật đâu, anh đừng để ý.”
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, Phong ngồi im lặng. Tôi thấy hơi bối rối và quyết định nói nhỏ:
“Ý tôi không phải chọc anh, mà là anh nói câu trai tài gặp gái sắc đi cho hợp tình, chứ anh ví kiểu đó tôi thấy đâu có hợp. Ngày xưa nghe kể câu nói đó bắt nguồn từ bên Trung Quốc. Xưa kia cũng có một nữ nhân tên Thuyền Quyên, nàng đẹp người, đẹp nết, công dung ngôn hạnh đủ đầy nhưng rất tiếc tình duyên nàng lận đận. Tôi thì tôi không muốn thế đâu. Tôi chỉ cần đời tôi an yên, sau có thương ai thì người ta cũng thật lòng thương lại tôi mà thôi.”
Vốn dĩ là tôi muốn nịnh để Phong không giận tôi nữa, thế nhưng câu nói của tôi lại vô tình tiết lộ nỗi lòng. Phong nhìn tôi nghiêm mặt và hỏi:
“Nói thật lòng không?”
Tôi bối rối gật đầu nhẹ:
“Tôi nói thật.”
Phong nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, tôi cũng tự nhiên nép vào lòng anh. Anh đưa tay lên đầu tôi, chạm nhẹ vào mái tóc, và bên tai, Phong thầm thì:
“Không nói trước được chuyện sau này. Chỉ cần một ngày còn bên cạnh tôi, tôi hứa từ giờ trở đi sẽ từng bước đòi lại công bằng cho em…”
Phong dừng lại giây lát, có vẻ anh lưỡng lự. Nhưng sau đó, anh hít sâu một hơi và nói tiếp vào tai tôi:
“Còn nếu sau này có lỡ thương em, tôi hứa sẽ thương em thật lòng…”
Tôi đứng hình, trái tim trong lồng ngực đột ngột mạnh mẽ. Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của Phong, và tôi hỏi:
“Lời hứa này có phải từ miệng Phong vừa thốt ra không?”
Tôi có nghe nhầm hay không? Chữ “em” Phong vừa gọi tôi? Tôi chấp nhận cách gọi đó mặc dù có chút lạ lẫm, nhưng ngọt ngào làm sao làm tôi từ chối được. Vết thương trên khuôn mặt tôi vì những lời Phong nói mà dường như giảm nhẹ, tâm hồn tôi sau thời gian ngủ đông bắt đầu sưởi ấm trở lại…
Trong khoảnh khắc chân tình ấy, chúng tôi có dịp tâm sự cùng nhau. Tôi trở nên mở lòng hơn, không còn e dè với Phong nữa. Những câu hỏi của tôi được Phong trả lời một cách chi tiết, và cuối cùng, tôi biết thêm một bí mật bất ngờ từ Phong.
Chính là khi tôi hỏi về mối quan hệ giữa má cả và bà Ꮙ-ú Huệ, câu trả lời tôi nhận được thật không ngờ.
Phong kể lại rằng trước đó Ꮙ-ú Huệ là người ở của gia đình anh, quan trọng hơn bà Ꮙ-ú có được sự tin tưởng từ bà cả nên từ mối quan hệ chủ tớ bà Ꮙ-ú và bà cả trở thành mối quan hệ chị em thân thiết. Bà cả đi đâu làm gì cũng cho bà Ꮙ-ú đi theo, thân đến mức mọi chuyện bà cả đều kể bà Ꮙ-ú nghe hết. Nhưng chẳng hiểu nguyên do gì, đến hôm nay Phong cũng chưa tìm hiểu ra được là tại sao bà cả đột ngột một ngày trở mặt, chẳng nói lý do gì mà bà cả một mực đuổi bà Ꮙ-ú ra khỏi nhà. Cho đến khi Phong bị tai nạn, bà cả trở nên điên loạn, bà hai được ông Trần cưới về. Lúc bà hai về, bất ngờ mang theo bà Huệ với danh nghĩa là Ꮙ-ú nuôi của bà hai. Nói chung, Phong kể mọi chuyện rắc rối và dài dòng, chính tôi cũng chưa hiểu rõ ngọn nguồn nên chỉ tóm tắt lại được tầm đó thôi.
“Cốc…cốc…cốc ”
” Cậu Phong ơi đến giờ ăn trưa rồi cậu. Sao hôm nay cậu khóa cửa không cho Sen vào? Cậu Phong ơi.
Không gian trong phòng bị tiếng gọi lanh lảnh của con Sen làm cho khoáy động, tôi và Phong bất ngờ đồng loạt cùng nhau hướng mắt nhìn ra cửa rồi ngượng ngùng nhanh chóng cả hai buông nhau ra.
Tôi đứng bật dậy từ giường, còn Phong thì nằm luôn xuống giường rồi kéo chăn đắp ngang nhắm mắt giả vờ ngủ.
Vội buộc lại mái tóc đang rối bù lên để lấy lại dáng vẻ và gương mặt bình thường nhất, tôi chầm chập bước tới và đưa tay nắm chốt cửa mở.