Lấy chồng khùng chương 15 | Tôi thích em

05/12/2023 Tác giả: Hà Phong 507

Tôi ngồi đó, cắn môi, im lặng nghe Phong nói. Mỗi từ, mỗi chữ của anh như thấm sâu vào tâm trí tôi, không phải do tôi thích Phong mà cảm giác như đang tiếp thu một điều bổ ích mới. Càng hiểu Phong, tôi càng nhận ra anh sâu sắc về suy nghĩ và hiểu biết về người khác. Dù anh thích nói đùa và châm chọc, nhưng khi nói về vấn đề nghiêm túc, anh luôn chân thành. Khi Phong kết thúc, tôi tự cảm thấy xấu hổ trước anh.

Nhẹ nhàng cúi gằm mặt, tôi nhỏ giọng:

“Ừ, tôi hiểu rồi.”

Phong đưa tay nâng mặt tôi lên, giữ chặt quả trứng và nhẹ nhàng lăn tiếp tгêภ mặt tôi. Anh nhìn tôi, nụ cười của anh lộ ra sâu trong hai lúm đồng tiền. Phong trêu:

“Nói đúng khuyết điểm rồi, nên xấu hổ hả?”

“Ừ.”

“Nhưng mà… cái khuyết điểm đó lại khiến anh thích em. Em nghĩ sao?”

“Hả? Anh thích tôi?”

Tôi bất ngờ và không biết phải trả lời thế nào, nên nói ra câu hỏi đó. Trong tình huống này, nếu xem trong các bộ phim tình cảm xã hội, phải kiểu khoái nam chính, yểu điệu, cười mỉm chiều chuộng mới đúng. Nhưng tôi lại phát ngôn không kiểm soát được cái miệng của mình, nên ngay sau câu nói đó, tôi phải đưa tay lên để che miệng mình ngay lập tức.

Phong không để tôi khó xử quá lâu, anh khom sát mặt vào mặt tôi. Hơi thở của chúng tôi hòa quyện, anh nhìn thẳng vào mắt tôi và nói nhỏ:

“Ừ, thích đó. Rồi có thích lại không?”

Tôi chỉ mím môi, không thể nói lời nào. Hai chúng tôi nhìn nhau, không ngừng, nhiệt độ ς.-ơ τ.ɧ.ể càng nóng lên, không khí dường như trở nên ngột ngạt. Oxi không còn đủ để thở nữa. Phong… sau khi nói như vậy, liệu có thể chứng tỏ trực tiếp như thế được không? Trong đầu tôi, cảm giác phủ nhận xuất hiện liên tục, bởi vì tôi chưa từng đặt niềm tin nhiều vào tình cảm, không muốn hối tiếc sau này.

Sau lời nói của Phong, mọi thứ im lặng. Phong nhìn tôi, ánh mắt anh đầy chờ đợi. Thời gian trôi qua chầm chậm trong không khí ngột ngạt. Tôi lúng túng, không biết phải nói gì để trả lời Phong, ngượng ngùng và bối rối. Cuối cùng, tôi đẩy nhẹ Phong xa mình một chút, dè dặt mở miệng để nói ra suy nghĩ của mình.

“Như anh nói, tôi thừa nhận có khuyết điểm tính tôi thường hay bốc đồng, không biết hiểu chuyện. Nhưng làm sao anh lại thích tôi mà bắt tôi phải trả lời?”

“Em có tin vào câu ‘thích một người không cần lý do’ không? Giống như cái câu xưa người ta thường gọi là tình yêu sét đánh đấy?”

“Tôi chưa yêu ai bao giờ, làm sao biết sét đánh trúng ai? Anh hỏi kỳ thiệt á?”

“Thực sự chưa yêu ai sao?”

“Thật đấy?”

“Vậy từ ngày gặp anh đến hôm nay, có bao giờ tâm trí em ‘ᵭ.ậ..℘’ mạnh lên chưa?”

“Sao hả? Trả lời đi?”

“Ừ thì cũng… có? Mà đó là hiện tượng bình thường khi tiếp xúc với người lạ thôi. Liên quan gì thích hay không?”

“Em đúng là lươn lẹo.”

“Nói về độ lươn lẹo thì tôi không qua anh đâu?”

“Tóm lại, em với anh đồng loại nhé. Haha, ngồi im đi. Còn một quả lăn luôn cho hết.”

“Ở đây có tiệm tђยốς lớn rồi à? Công nhận ở mình đổi mới quá, không như ở làng tôi, mọi thứ đều đồng ruộng, không có hiệu tђยốς nào gần nhà.”

“Ừ, do ở bên chỗ em hẻo lánh nên kinh tế chưa phát triển được thôi. Nhớ lời anh dặn chưa?”

“Tôi nhớ rồi. Cảm ơn anh nhé.”

“Ừ.”

Phong lăn trứng cho tôi và tгêภ mặt tôi dần trở nên êm lại. Buổi chiều đó, Phong ở trong phòng, còn tôi ra ngoài khi con Sen mang cơm vào. Tại bàn ăn, mắt bà Ꮙ-ú và bà hai hả hê nhìn thấy mặt tôi sưng vù, tôi ức không tả được. Mặc dù mọi thứ trên bàn đều ngon, nhưng tôi chẳng còn thấy vừa miệng nữa.

Ăn cơm xong, tôi giúp phụ dọn dẹp và trò chuyện với bé Linh và dì Lành. Đến tối, sau khi mọi công việc trong nhà đã xong, tôi trở về phòng ngủ…

Một đêm nữa trôi qua, bình minh len lỏi, tôi tỉnh giấc dần, ngồi thẳng lưng rồi gác mền gối vào góc. Phong vẫn nằm đó, mắt anh nhắm nghiền đối diện với tôi. Cảm giác ở bên người lạ không tồi, nếu họ đối xử tốt với mình, mỗi ngày khi thức giấc, cảm giác bình yên vẫn hiện hữu.

Phong bất ngờ mở mắt, phát hiện tôi nhìn anh, anh liền trêu chọc:

“Cả đêm không ngủ, sao cứ nhìn lén anh vậy?”

Tôi vội rút tầm mắt, bĩu môi phủ nhận:

“Không, vô tình thôi. Đừng có tìm chuyện ngay từ sáng.”

Phong cười, sau đó ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ rồi quay lại nhắc:

“Trời sáng rồi, dì Lành đi chợ sớm lắm. Mau dậy đi với dì đi.”

Nhớ lời Phong, tôi nhanh chóng chuẩn bị xong rồi đi ra. Phong gọi tôi lại, nhắc nhở trước khi ra khỏi nhà.

Ra sân, dì Lành đang quét, tôi hỏi:

“Hôm nay dì có đi chợ không?”

Dì Lành ngừng tay, trả lời:

“Có, tôi quét sân xong là đi. Có việc gì?”

“Tôi muốn đi theo dì chợ chút đồ thôi.”

“Dạ, mợ đợi tôi xíu, tôi quét sân xong đi với mợ. Mợ đã xin ông chưa?”

“Dì làm đi, con nói trước, đợi con đi theo.”

Tôi gật đầu và đi vào nhà, may mắn ông Trần đồng ý. Tôi rất vui và đi thông báo với dì Lành.

Tôi và dì Lành đi chợ. Dì Lành mang giỏ, còn tôi không mang gì vì không có ý định mua gì ngoài tђยốς.

Từ khi tới đây, đây là lần đầu tôi bước ra đường nên cảm giác thoải mái lắm. Không khí sáng sớm mát mẻ. Tôi và dì Lành bước trên con đường lộ đá, ở đây nhà cửa khang trang, mỗi khi có xe máy chạy qua mặt tôi, tôi lại thấy ngạc nhiên.

“Ở đây họ giàu vậy sao? Bên làng tôi không ai có xe máy cả?”

Dì Lành gật đầu:

“Ừ mợ, hồi ở quê tôi cũng không có. Khi sang đây, tôi cũng ngạc nhiên như mợ. Họ thường đi xe máy, đường nhỏ này cũng có nhiều xe qua lại.”

“Vậy dân đây thì sướиɠ dì nhỉ?”

“Dạ mợ. Thời xưa cũng có xe máy rồi, nhưng do nghèo, ít người dám mua. Bây giờ, điều kiện đã khác, có nhiều công xưởng đầu tư xuống đây, tạo ra việc làm và thu nhập cho người dân. Như nhà mình, ông có một xưởng gỗ lớn đấy ạ.”

Tôi không giấu được sự bất ngờ khi nghe dì Lành nói về ông Trần:

“Ủa, ba chồng con có xưởng nữa hả dì? Trong đó làm gì vậy?”

Dì Lành vui vẻ giải đáp:

“Có gì đâu, mợ. Ông có xưởng gỗ, nằm gần đây. Ngày xưa, ông giàu nhờ gia đình địa chủ, bây giờ ông càng giàu hơn nhờ vào cải cách và đầu tư kinh doanh. Ông là một ông chủ lớn đấy mợ.”

Câu chuyện tiếp tục cho đến khi chúng tôi đến gần chợ. Phía trước, chợ rộn ràng với nhiều quán bán quần áo, giày dép, khiến tôi mê mẩn. Tôi đã quên mục đích đi chợ khi bất ngờ nhìn thấy bà Ꮙ-ú bước ra từ tiệm tђยốς với túi đen nhanh chóng nhẹ nhàng nhét vào túi áo và nhanh chóng tiến bước ra khỏi chợ. Vì chúng tôi ở phía sau, bà Ꮙ-ú không nhận ra tôi. Tôi ngẩn ngơ, quên mất lời Phong dặn từ sáng.

Nhìn dì Lành, tôi gọi:

“Dì Lành.”

Dì quay lại:

“Có việc gì mợ? Gần chợ rồi đấy.”

Tôi do dự, che giấu sự háo hức, chỉ nói:

“À, con định ghé mua tђยốς, dì vào chợ rồi con ngồi đợi dì về sau.”

“Mợ mua đi, tôi với mợ về chợ sau mợ mua xong không sao.”

“Dạ thôi dì đi trước, con mỏi chân, vào mua xong con ngồi đợi dì.”

Dì Lành gật đầu:

“Vậy tôi đi mợ. Nhớ chờ tôi rồi cùng về nhé.”

Dì Lành rời khỏi chợ, tôi bước vào tiệm tђยốς thầy Diệp. Người đang đứng gần quầy thuốc làm tôi ngỡ ngàng, ông ấy trông quen quen, và khi nhìn thấy tôi, cũng có vẻ ngạc nhiên. Đó là bác sĩ ngày hôm qua ở nhà ông Trần. Lúc ấy tôi nghĩ ông ta là bác sĩ ở bệnh viện, nhưng giờ mới biết ông ta là thầy tђยốς chuyên về đông y. Tôi chần chừ, nhận ra rằng Phong bảo tôi đến đây có lẽ không chỉ để mua thuốc, mà còn có những điều sâu xa hơn mà Phong không muốn nói trực tiếp.

Bài viết liên quan