Lấy chồng khùng chương 16 | Quầy thuốc bí ẩn

06/12/2023 Tác giả: Hà Phong 374

Nhìn thấy tôi đứng tại quầy tђยốς, ông thầy tђยốς liền lên tiếng:

“Chị muốn mua gì ạ?”

Tôi bất ngờ ngơi mắt ngắc nhiên:

“Sao ông lại biết chị là…?”

Ông thầy cười nhẹ và giải thích:

“Hôm qua tôi thấy chị ở nhà, dù đã già nhưng trí nhớ tôi vẫn tốt, chị ạ.”

Tôi gật đầu, chấp nhận lời giải thích của ông, rồi tiến lại gần quầy tђยốς:

“Thầy, cho em hỏi, tђยốς thoa ngoài da hay uống đều được, chỉ cần trị khỏi vết bầm tгêภ mặt là được ạ.”

“Vâng, chị qua ghế đợi một lúc nhé.”

Sau đó, tôi ngồi chờ ở ghế gần. Trong lúc đó, tôi không quên quan sát xung quanh và liếc nhìn phòng tђยốς. Tôi nhớ lúc nãy gặp bà Ꮙ-ú Huệ rời khỏi đây, và tôi muốn biết bà ấy mua gì. Tuy nhiên, sự tò mò chỉ là thoáng qua, và tôi quyết định hỏi ông thầy:

“Thầy, khi Ꮙ-ú Huệ đi ra từ tiệm, chị thấy bà ấy mua gì không ạ?”

Ông thầy nhìn tôi và trả lời:

“Ꮙ-ú Huệ mua thêm ít tђยốς cho bà cả và vài hộp tђยốς dưỡng thai thôi chị.”

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút nghi ngờ. Tôi không hỏi thêm vì ông thầy có thể sẽ không trả lời thật lòng.

Một lúc sau, ông thầy đã lấy xong tђยốς cho tôi. Tôi bước tới quầy nhận, và tôi đã có trong tay một chai tђยốς thoa và hai hộp tђยốς dạng viên. Tôi hỏi giá và thanh toán, sau đó định bước ra khỏi tiệm để đợi dì Lành. Nhưng ông thầy gọi tôi lại:

“Mợ 2?”

Tôi quay đầu, hỏi:

“Thầy cần gì ạ?”

“Chị đợi tôi một chút nhé.”

Tôi chờ đợi, cảm giác hơi lo lắng vì không biết ông thầy muốn nói gì. Ông ta rút một tờ giấy nhỏ, viết vài dòng, sau đó đưa cho tôi:

“Mợ đem về và giao cho Phong giúp tôi nhé.”

Tôi nhận tờ giấy và cảm thấy có điều gì đó bí ẩn đằng sau. Cảm giác tò mò và nghi ngờ trỗi dậy, nhưng tôi không hỏi thêm, chỉ đáp:

“Vâng thầy, mợ sẽ đưa tận tay cho Phong ạ.”

Ra khỏi tiệm tђยốς, tôi lúc đầu nghĩ sẽ ngồi đợi dì Lành nhưng khi thấy sự sôi động và đa dạng của chợ, tôi không kiềm chế được sự háo hức và bắt đầu dạo chơi trong khu chợ đông đúc này.

Chợ quá lớn với đủ mọi loại hàng hóa. Tôi ngạc nhiên trước sự hiện đại và đẹp mắt của quần áo, từ đầm đến đồ nam nữ, mẫu mã đều rất phong cách. Tôi thậm chí nhận thức được rằng mọi người ở đây sống khá hiện đại và ưa chuộng những trang phục mới mẻ. So sánh với trang phục bình dân của tôi, tôi cảm thấy như mình lạc lõng giữa đám đông.

Khi tôi định bước sang chợ khác để tìm dì Lành, một cú va chạm mạnh vào lưng khiến tôi đau điếng. Quay lại, tôi nhận ra đó là chị My đứng đằng sau và bắt đầu trò chuyện:

“Vy đi đâu vậy?”

Tôi giải thích:

“Em đi chợ theo dì giúp việc mua đồ. Chị thì đến đây làm gì?”

Chị My trả lời:

“Em đến chợ giúp việc cơ à? Sao mày không ở nhà lau chùi hay làm việc hữu ích hơn đi?”

Tôi đáp lại:

“Dì ấy có lẽ đang đi quanh đây mua đồ, chị đến đây làm gì?”

Chị My nhếch môi mỉa mai:

“Tao đến đây mua quần áo. Mày biết không, ở làng mình, chả có chỗ nào bán đẹp như đây đâu. Ở đâu cũng mặc bộ đồ xịn xò, hoặc là đồ bộ màu một, chứ không như mày, mặc bộ đồ quê mùa.”

Chị My còn châm biếm:

“Nghe nói mày làm dâu nhà ông Trần Hào, gia đình giàu nứt vách, mà sao mày vẫn không thay đổi phong cách, người ta mặc đẹp, còn mày vẫn quê mùa thế?”

Tôi chỉ cười nhẹ:

“Người giàu người nghèo chỉ cách nhau một tấm áo, chị ạ. Còn chọn bên nào, tùy thuộc vào bên đó có tiền trong túi hay không. Mày cũng hiểu rõ điều đó đúng không?”

Chị My tiếp tục thách thức:

“Vậy là ý mày bây giờ mày có tiền lắm hả?”

Tôi nhìn chị My và trả lời:

“Mày tự đoán đi. Em chỉ nói vậy thôi.”

Chị My nghiêng gối gần tai tôi và nói:

“Sao mày không gội rửa được chất phèn trong người mày vậy?”

Tôi chỉ mỉm cười và đáp:

“Quần áo đẹp mà không có tiền, cũng chỉ là sự đẹp bề ngoài thôi chị ạ. Mà đẹp hay không, mỗi người đều có cách nhìn khác nhau.”

Nghe tôi nói như vậy, chị My lặng lẽ lại đưa tai gần tôi và nói nhỏ, giọng ngọt ngào hơn, có vẻ như chị đang có ý định điều tra:

“Vậy là ý mày bây giờ mày có tiền lắm hả? Ủa vào đó làm dâu sướиɠ lắm hả Vy?”

Tôi nhíu vai trước sự trở mặt của chị My. Tôi hiểu chị đang tìm hiểu thông tin về tình hình của tôi, nhưng tôi chỉ đơn giản trả lời một cách hời hợt:

“Chị thấy em như vầy thì chị tự đoán đi. Em chỉ nói vậy thôi.”

Chị My bày tỏ thái độ khó chịu và níu chặt tay tôi, đặt ra câu hỏi:

“Ý mày là sao tao không hiểu?”

Tôi mỉm cười nhẹ, rút tay khỏi tay chị My và nhẹ nhàng nói:

“Thôi, em đi tìm dì giúp việc đây. Chị ở đây mua đồ đi. Trưa rồi, em còn tranh thủ về nhà với chồng em nữa.”

Lo lắng chị My gây ra, tôi nhanh chóng đi lẹ. May mắn là chị My không đuổi theo, tránh được tình huống khó xử. Từ khi tôi quyết định rời nhà đó, tôi muốn quên mọi thứ liên quan đến họ, không muốn dính líu vào những tranh cãi không cần thiết.

Khi đến gần khu vực bán rau quả, tôi bất ngờ gặp dì Lành. Dì hỏi tôi đã mua thuốc chưa. Tôi trả lời rằng đã mua xong và hỏi dì còn muốn mua gì nữa không. Dì nói chỉ còn vài ký trái cây nữa là xong. Tôi giúp dì cầm túi trái cây, còn dì Lành cầm giỏ, hai dì cháu bắt đầu bước về nhà.

Chuyến đi chợ diễn ra suôn sẻ đến khi trời nắng nóng và đoạn đường dài khiến chúng tôi cảm thấy mệt mỏi. Khi tôi đến nhà, đang đứng tại cổng, bà hai và Sen đang trò chuyện. Thấy tôi và dì Lành, bà hai tỏ ra khó chịu. Bà hỏi:

“Mới sáng đi đâu vậy?”

Dì Lành trả lời khiêm tốn:

“Dạ, tôi đi chợ ạ.”

Bà hai liếc nhìn tôi và thắc mắc:

“Còn con, đi đâu đó sao không trả lời?”

Tôi nhìn bà hai và Sen, chẳng muốn đối diện với họ mấy. Bà hai, mặc dù không phải là người lớn hơn tôi, nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ như mình là người lớn hơn và luôn gọi tôi là “con”, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

“Con đi theo dì Lành ra chợ mua thuốc uống thôi ạ!”

“Bệnh gì? Sao lại cần thuốc?”

“Sao mẹ biết con không xin phép ạ?”

“Thì?”

Bà hai sắp tiếp tục trách móc tôi, nhưng lúc này ông Trần xuất hiện. Ông đang chuẩn bị đi đâu đó với bộ trang phục chỉnh tề. Ông Trần chắp tay đằng sau và nghiêm túc lên tiếng:

“Bộ em mong gia đình này ૮.ɦ.ế.ƭ chủ lắm hả? Mới sáng sớm có cần bắt bẽ dâu con vậy không Phụng?”

Lời ông Trần khiến tôi cảm thấy ấm lòng một chút. Dù ông còn có vẻ nghiêm túc, nhưng ông vẫn xem tôi như dâu con. Tôi thấy ông nhanh chóng giả vờ nghiêm túc và cúi đầu.

“Con chào ba ạ.”

Ông Trần gật đầu phản hồi. Sen cũng nhanh chóng cúi đầu chào. Cho đến giờ, Sen chưa nói lên một từ nào, chỉ có bà hai mới nhận ra ông Trần. Sắc mặt bà biến sắc và lời trách móc dự định trôi lũ. Những lời định chỉ trách tôi bỗng nhiên bị bóp méo xuống cổ họng khi tôi mở miệng nói cho ông Trần hiểu:

“Con đã nói là đi chợ với dì Lành mà má còn trách sao con không xin phép. Con dù nghèo nhưng không phải loại người không biết lễ phép, không biết trước biết sau. Con không phải là dạng con dâu chỉ biết hưởng lợi mà không coi trọng ai trong gia đình. Nếu mợ hai nhà này muốn làm gì thì tự làm, đâu phải con không biết cúi đầu. Mợ cứ làm đi, con không coi ai ra gì cả.”

Bà hai đỏ mặt với sự tức giận của tôi. Quay sang ông Trần, bà giả vờ nhẹ nhàng:

“Anh cứ trách nhầm em, tại em thấy Ngọc My vừa từ bên ngoài đi về, chẳng biết đi đâu có việc gì nên em hỏi thôi. Thế mà nó có trả lời em đâu, em giận nên mới trách nó chứ em nào dám nói chi mà anh bắt lỗi em nặng lời thế?”

Lời giải thích nhẹ nhàng của bà hai làm tăng thêm nỗi tức giận trong tôi. Tôi quyết định mở lời để ông Trần hiểu rõ hơn về tình hình:

“Con có nói là đi chợ với dì Lành mà má còn bắt lỗi sao con không xin phép. Con dù nghèo chớ con đâu phải loại không biết trước biết sau. Đâu phải ỷ là mợ hai nhà này rồi muốn làm gì thì làm không coi ai ra gì đâu má?”

Bà hai nghe tôi nói, mặt đỏ bừng lên. Quay sang ông Trần, bà giữ lấy cơ hội:

“Đó anh thấy chưa? Con dâu anh đó. Nó trả lời mà móc họng em đó anh thấy chưa hả?”

Nhìn bà hai nhưng tôi không giữ được sự nghiêm túc và cười khẽ. Cơ hội để tôi châm ngòi tiếp tục mỉa mai bà hai là thực sự quá lớn. Bà Trần chớp mắt và nhấc lên:

“Thôi thôi mới sáng cứ nói qua nói lại còn ra thể thống gì? Em đó nó mới về thật sự có lỗi thì hãy phạt còn nó có không biết mà làm sai thì mình dạy bảo nó lại, sao cứ phải xồn xồn lên. Mà nè anh, định ra xưởng có chút chuyện. Em muốn đi không?”

Bà hai nhanh chóng đồng ý:

“Em đi chớ. Sẵn ghé chợ anh mua vào xấp vải cho em nha. Em thấy người ta đang nhập hàng về loại vải mới lắm.”

Ông Trần gật đầu, nhìn bà Trần với ánh mắt âu yếm:

“Ừ. Chỉ giỏi mấy việc đó thôi. Em vào trong chuẩn bị đi rồi ra. Xe cậu Hải chuẩn bị rồi kìa.”

“Dạ.. Anh đợi em tý nhé. Em vào rồi ra liền.”

Bà hai bước vào trong nhanh chóng, Sen cũng theo bà. Ở lại ngoại trời chỉ còn mỗi tôi và ông Trần. Ông nhấc mày, lên tiếng dạy bảo:

“Còn con nữa, sau này má hai có nói gì thì nhịn xíu cho êm nhà êm cửa. Má bây giờ còn trẻ nên hiếu thắng. Ba không muốn dâu con trong nhà mà cứ kiểu ngang hàng với má thế đâu. Nhà này sống phải biết quy tắc. Con nghe ba dặn không hả?”

Tôi trầm ngâm lắng nghe ông. Mỗi từ ông nói chậm rãi nhưng chắc chắn, là những lời dạy bảo đúng đắn. Tôi cảm nhận phần lỗi của mình, vì vậy, tôi chỉ cúi đầu trước ông Trần để thể hiện sự nhận trách nhiệm:

“Dạ con hiểu rồi ạ. Con xin lỗi ba, và con hứa sẽ không làm như vậy nữa.”

“Ừ con biết vậy là tốt. À mà ba có chuyện này muốn nói với con.”

Tôi nhanh chóng trả lời, cảm nhận được rằng ông Trần muốn chia sẻ một điều quan trọng.

“Dạ có việc gì ba cứ dạy ạ?”

Ông Trần dường như lắng nghe tâm tư, ánh mắt ông truyền tải muộn phiền. Ông nói như muốn đặt nặng một phần ý kiến của mẹ Phong và một phần là do ông đã già, ông mong muốn tôi cùng Phong tìm cho ba và mẹ một đứa cháu nối dõi.

Nghe ông nói, tôi bất ngờ và ngần ngại, chưa từng nghĩ đến việc sinh con khi mình còn trẻ. Tôi trả lời ấp úng:

” Ba…con…con…nhưng mà anh Phong bị ҟҺùпg thì làm sao con với anh ấy….hả ba.”

Tôi biết Phong không bị ҟҺùпg, nhưng đề nghị này quá bất ngờ. Tôi nghĩ rằng ông Trần lo Phong không thể có con nên ông mới nói vậy, muốn tôi coi đó là trách nhiệm của mình. Vì vậy, tôi đưa ra lý do Phong bị ҟҺùпg để giả vờ khó khăn và tránh trách nhiệm. Nhưng ông Trần lại phản ứng vui vẻ, cười và nói:

“Nó ҟҺùпg nhưng ba tin chuyện đó nó có thể làm được. Vấn đề này khó hay không khó, quan trọng hay không, nằm ở con có muốn hay không thôi. Ba nói vậy chắc con hiểu chứ?”

Bài viết liên quan