Lấy chồng khùng chương 18 | Sắc thuốc cho bà cả

06/12/2023 Tác giả: Hà Phong 302

Tôi đứng lại, nhìn Phong và nói nhẹ:

“Anh muốn điều tra vụ việc gì vậy?”

Phong gật đầu ngay lập tức:

“Ừ, nếu có thể, em lấy được một số thông tin giúp anh.”

“Ừ, em biết rồi.”

Tôi tiến lại mở cửa, bên ngoài là Sen đang đứng, hai tay nắm chặt mâm cơm. Tôi bước ra không chú ý đến Sen và nghe nó nói:

“Mợ, con mang cơm vào cho cậu, mợ hai nữa. Đến giờ cơm rồi mà.”

Tôi nhìn Sen một cái, hỏi:

“Có chuyện gì đó à?”

Sen gật đầu, đưa mâm cơm cho tôi và nói:

“Mợ đem vào cho cậu ăn, mợ còn có việc ra ngoài chút xíu.”

Tôi nhận mâm cơm, ngờ ngợ, nhưng Sen đã nhanh chóng rời đi. Thôi thì thôi, tôi nghĩ. Tôi đặt mâm cơm xuống bàn và nhìn Phong, nói:

“Anh ăn đi, Sen có chuyện nên ra ngoài rồi. Em sẽ ăn sau.”

Phong nhìn tôi và nói:

“Vy?”

Tôi ngạc nhiên:

“Gì?”

Phong nhấc mắt lên một cách ngọt ngào và đề nghị:

“Ăn cùng nè? Cảm giác được ăn cùng người mình thương.”

Tôi cảm thấy xúc động, lời của Phong như là một dòng suối mát lành bao phủ trái tim tôi. Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, rồi nhìn xuống bàn, cảm giác ấm áp tràn ngập. Tôi rơi nước mắt, nhận ra rằng lâu lắm rồi tôi chưa có cơ hội ngồi ăn cùng những người mà tôi yêu thương. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt mong đợi của Phong. Tôi đồng ý mà không nói lời nào.

Phong mỉm cười hạnh phúc, nhanh chóng đi đóng cửa để tránh sự chú ý từ bên ngoài. Anh và tôi cùng ngồi xuống, anh dành sự quan tâm đặc biệt, với đôi tay khe khẽ lau nhẹ những giọt nước mắt đang rơi trên má tôi. Tôi cảm thấy rưng rức trước sự ấm áp và âu yếm của Phong. Lần nữa, tôi bị hồn nhiên bởi anh.

Khi bắt đầu ăn, chúng tôi mới nhận ra chỉ có một cái chén và đôi đũa. Chúng tôi cười nhau. Tôi vội vàng nói với Phong:

“Anh ăn đi, em ngồi đây chờ anh xong rồi em ra ngoài ăn với mọi người cũng được.”

Phong nhấc mắt lên:

“Hay là anh đút em ăn nha.”

Tuy Phong nói thật, nhưng tôi ngần ngại và vội đứng dậy.

“Không cần, anh ăn đi… Em đi ra ngoài đây?”

Phong nhấc mắt mỉm:

“Em ngồi đây chờ anh xong ăn cùng đi.”

Tôi đáp:

“Được thôi, anh ăn nhanh đi.”

Phong hạnh phúc vội vàng đi đóng cửa, và chúng tôi ngồi xuống. Phong dịu dàng vuốt nhẹ những giọt nước mắt trên má tôi, với sự quan tâm và sẻ chia. Tôi rơi vào niềm xúc động trước sự ấm áp và yêu thương của Phong.

Chúng tôi bắt đầu thưởng thức bữa cơm nhưng chưa kịp ăn hết, bất ngờ tôi nghe thấy một cuộc cãi vã giữa Vú Huệ và con Linh:

“Mày biết gì mà cãi, tao bảo để tao làm.”

Tôi đứng im, chứng kiến Vú Huệ nói lên những lời mắng mỏ và đe dọa Linh, con nhỏ nhìn sợ hãï, giữ đôi đũa trong tay nhưng nó rơi xuống sàn gạch vô ý. Nó cố tỏ ra nhỏ bé, mắt đỏ hoe, và Dì Lành ngồi cạnh chỉ biết khuyên nhủ con Linh không nên cãi lời, nhịn chịu.

Tôi cảm thấy bất bình trước cách hành xử của Vú Huệ. Dù chưa rõ chuyện gì đã xảy ra giữa họ, nhưng tôi không thích cách Vú Huệ thể hiện sự độc đoán. Bước nhanh đến, tôi lên tiếng can ngăn:

“Có chuyện gì mà mọi người ồn ào thế?”

Linh, nhìn tôi với ánh mắt ức chế, còn Vú Huệ gác đũa và ngồi xuống ghế. Bà ta thở hắt ra một hơi và nói:

“Là tại nó hỗn nên tôi dạy nó thôi mợ.”

“Tôi không nghĩ Linh lại dám cãi Vú đâu. Có chuyện gì mà nó không thể nghe lời Vú được thế?”

Tôi quay sang Linh và hỏi:

“Mợ nói đúng không Linh, có chuyện gì vậy, kể rõ cho mợ nghe?”

Linh gạt ngang giọt nước mắt và chuẩn bị mở lời, nhưng Vú Huệ đã nhìn chúng tôi với ánh mắt khinh bỉ và nói:

“Mợ biết chi mà hỏi? Chuyện trong nhà này tôi nghĩ chưa đến lượt mợ xen vào đâu.”

“Theo Vú trong nhà này, Vú là người có quyền hả Vú?”

Tôi trả lời nhanh chóng, ngày càng thấy Vú Huệ ngông cuồng.

“Mợ hỏi thế là ý gì? Mợ muốn nói tôi không được dạy dỗ Linh à?”

“Tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn biết đầu đuôi câu chuyện thế nào. Nếu Linh sai và Vú dạy dỗ không thành vấn đề, nhưng nếu Vú là người lớn mà không nhìn thấy mình mắng nhiếc Linh không đúng thì Vú đã sai rồi.”

“Mợ…?”

Vú Huệ tức đến độ chẳng kiềm được nữa. Bà ta đ.ậ..℘ cái chén xuống mặt bàn, đâm mạnh tạo ra âm thanh đầy hiệu ứng. Sau đó, Vú Huệ đứng bật dậy, đá cái ghế văng ra chỗ khác và rời đi.

Tôi thở phào, không muốn làm quá nhiều với người luôn coi mình đúng như Vú Huệ. Quay lại với Linh, tôi ngồi xuống cạnh nó và nói nhẹ:

“Nín đi em, Vú Huệ đã đi rồi. Bình tĩnh kể mợ nghe chuyện gì vậy?”

Sen gật đầu và kể lại:

“Dạ, chuyện là lần trước, vị tỷ của bà cả do Vú Huệ sắc và chị Sen là người chịu trách nhiệm việc chăm sóc cho bà cả và Phong. Mấy năm qua đều vậy, nhưng từ khi bà cả bị sốc tђยốς, ông bảo Linh và Sen chăm sóc cho bà cả. Linh nghe lệnh ông, nhưng Vú Huệ không chấp nhận. Bà ta cho rằng nhiệm vụ chăm sóc bà cả là của bà ta, không tin tưởng Linh và Sen. Vú Huệ đã cản trở việc nấu tђยốς và mắng nhiếc Linh. Mọi chuyện tiếp theo là mợ đã thấy. Con Linh không biết mình làm sai ở đâu, mợ ạ.”

Linh đã giữ lại nước mắt và cố gắng mở lời, trong khi đó Dì Lành nhìn tôi với vẻ bất bình:

“Mợ hai mới về chưa hiểu hết mọi người trong nhà này đâu. Ngoại trừ ông Trần Hào, bà Thục Trinh đang bị Ьệпh, và Phong ra, 3 người còn lại họ quá đáng lắm, luôn bắt bẻ và hà hϊếp chúng tôi. Nhiều lúc họ mắng mỏ và hành xử vô lý, tôi ức lắm, muốn trốn khỏi nhà này mấy lần rồi, nhưng nghĩ lại ba mẹ tôi tuổi đã già, đang nghèo túng, gia đình còn chưa trả hết nợ cho ông Trần, nên tôi mới cố gắng ở lại. Hẹn 2 năm nữa hết thời hạn, tôi sẽ rời đi mà không nuối tiếc. Lúc tôi mới về, họ đày đạ còn nhiều hơn bây giờ. Tội Linh, ngoan hiền mà cứ bị cҺửι mãi.”

Dì Lành nói bao nhiêu thì trong đáy mắt dì càng hiện lên tia căm phẫn bấy nhiêu, chắc là ngày trước dì bị họ hà hϊếp nhiều lắm. Tội cho dì, thương cho con Linh nhưng tôi cũng chẳng biết phải làm sao để giúp họ. Vì chính tôi lúc này chưa thể nói là ʇ⚡︎ự bảo vệ cho chính mình được, thì sao tôi dám đứng ra bênh vực cho ai? Thế nên tôi chỉ đành biết lựa lời an ủi họ trước.

“Dì và Linh yên tâm đi, đừng nghĩ nhiều về họ nữa. Từ nay, con sẽ đứng về phe hai người, mặc dù sức con chưa chắc chống lại được họ, nhưng con sẽ cố gắng không để họ hϊếp đáp hai người mãi thế này đâu. Thôi hai người ăn cơm đi, con cũng đói bụng rồi.”

Bữa cơm trưa diễn ra trong không khí chẳng mấy vui vẻ, khẩu vị cũng vì thế mà chẳng thấy ngon chút nào, nhưng vì đang đói nên tôi đành cố ráng mà nuốt vào bụng.

Ăn xong, tôi đi phụ con Linh rửa chén, còn dì Lành thì ra sau phơi thau quần áo. Bà Ꮙ-ú và con Sen cũng mất biệt không thấy lai vãng. Vừa xếp chén lên kệ ngay ngắn, rồi nhớ ngay ra chuyện Phong dặn lúc nảy nên tôi liền quay sang nhìn con Linh và hỏi:

“Thuốc của bà cả em đang cất hay bên Ꮙ-ú Huệ giữ hả?”

Con Linh nhanh chóng trả lời thật tình:

“Dạ ông giao lại cho con giữ đây mợ, tổng cộng còn 8 thang con cất trong tủ bếp đấy ạ. Có chuyện gì sao mợ?”

Tôi lắc đầu nói ngay:

“Không có gì? Tại mợ hỏi cho biết thôi. À mà ấm tђยốς của bà em đang nấu Ꮙ-ú Huệ có đụng tay vào chưa em?”

“Dạ chưa mợ. Mỗi mình con tận tay lấy tђยốς ra và cho vào ấm thôi đó mợ.”

“Ừ. Thôi em làm đi nha, đừng buồn nữa. Mọi chuyện bà Ꮙ-ú đối xử với em, em đừng để trong lòng. Mợ tin ông trời có mắt lắm, không để kẻ gian dối lộng quyền mãi đầu.”

“Dạ em hiểu rồi mợ, à mợ ơi, mợ cũng nên cẩn thận với họ nha mợ.”

Tôi gật đầu:

“Mợ biết rồi mà.”

Đến chiều hôm ấy, ông Trần và bà hai về đến, con Sen về trước họ khoảng nửa tiếng. Tôi không biết cả buổi trưa nó đi đâu, có việc gì, nhưng chuyện của nó thì không liên quan tới tôi nên tôi cũng chẳng bận tâm. Ở trong nhà này, mỗi khi họ đi vắng, tôi càng mừng hơn vì ít gặp rắc rối hơn.

Nhìn bà hai ỏng eo đi vào, một tay chống ngay eo, một tay nắm lấy tay ông Trần, vừa đi họ vừa cười, trao đổi chuyện gì đó. Đang ngồi mần cỏ với con Linh, nhìn cảnh đó bất giác tôi nhớ lại lời Phong kể. ʇ⚡︎ự nhiên tôi chỉ biết thở dài…

Ngồi bên cạnh, nghe ông về, con Linh cũng ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy hai người vào trong nhà nó mới quay lại. Sau đó, vừa mần cỏ nó vừa luyên thuyên:

“Bà hai đẹp hen mợ? À mà mợ cũng đẹp nữa.”

Nghe con Linh nói mà tôi không khỏi bật cười. Ngước mặt lên, tôi nói với nó:

“Em khen như thế không sợ bà hai mắng cho à?”

Nó trả lời thẳng:

“Mợ đẹp thì con khen thôi. Có chi đâu mà mắng con. Mợ của con không những đẹp mà còn giỏi nữa. Mợ còn tốt bụng phụ mần cỏ với con?”

Nghe con Linh khen mà tôi nở cả lỗ mũi.

“Mợ vì rỗi tay nên kiếm việc mần tiện thể vận động luôn thôi. Không nhớ bà hai từng nói mợ trong nhà này mợ phải làm mới được ăn hay sao hả? Nên nịnh mợ chẳng được gì đâu nha.”

Con Linh nhẻo miệng cười.

” Con khen thiệt chớ có nịnh đâu. À mà mợ nè? Bà hai có thai 3 tháng rồi ý mợ, hổng biết em bé trong bụng bà hai là trai hay gáι mợ nhỉ?

Con Linh hỏi câu này tôi không biết trả lời với nó ra sao nữa, vì tôi làm gì dám hỏi đến bà hai đâu mà biết? À mà nhờ con Linh nói tôi mới chợt nhớ ra có lần tôi thấy trong bụng bà hai lộ ra cái vải trắng trắng trong đó. Bất giác nghi ngờ trong tôi trỗi dậy. Tôi liền hỏi con Linh:

“Bà hai mới có thai lần đầu hả Linh?

Tôi hỏi câu đó là bởi vì tôi nghe Phong nói bà hai lén phén với ông Trần đến nay đã mấy năm rồi, nhưng trong nhà lại chẳng thấy đứa con nít nào nên tôi tò mò hỏi xem sao thôi.

Ngay lập tức con Linh lắc đầu nhìn tôi và trả lời rành mạch:

” Mấy trăm trước bà hai mang thai một lần rồi mợ, nhưng bị sảy, lâu lắm rồi. Lần này bà hai mang thai lại nên ông cưng bà lắm đó.

Câu trả lời này cũng không làm tôi bất ngờ cho lắm, nhưng cũng chẳng tiện hỏi thêm vì thế nên tôi im lặng luôn. Sau đó, cùng con Linh mần cỏ đến khi trời sụp tối tôi và nó mới nghỉ tay đi vào nhà.

Bữa tối diễn ra cả nhà quây quần bên bàn ăn đủ mặt cả. Vì lúc ăn có ông ngồi chung nên bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ lắm. Chỉ có tôi là hơi buồn vì chẳng có Phong thôi. Họ nghĩ Phong vẫn là một thằng bị ҟҺùпg nên chẳng cho anh ra ngoài.

Ăn uống, tắm rửa xong xuôi tôi trở về phòng cũng đã tầm 10 giờ đêm. Ngó nhìn Phong đang nằm quay mặt vào tường. Nghĩ anh đã ngủ nên tôi đi nhẹ nhẹ vào rồi ngồi trước gương. Tôi lấy tђยốς vừa sáng mua, phần thì uống, phần thì sức lên mặt, vỗ vỗ mấy cái cho thấm tђยốς. Sau đó, đứng lên đi lại góc phòng, ôm mền gối định trải xuống nền nhà ngủ như mọi khi. Thì bất ngờ, phía bên kia giường, Phong lên tiếng:

“Lên đây anh nhờ việc này nè?

Nghe thấy Phong gọi tôi giật cả mình, liền buông vội tất cả xuống rồi nhanh chóng đi đến giường. Nhìn Phong đã ngồi dậy từ khi nào rồi. Tôi thở hắt ra một hơi rồi hỏi:

“Anh có chuyện gì hả? Tự nhiên làm em giật cả mình.

Phong đưa bàn tay anh ra chìa trước mặt tôi. Anh nhẹ giọng nhờ vã:

” Em tháo băng ra giúp anh với.

Tôi nhíu mày hỏi lại:

“Sao anh không thuận tay mở đi?

” Không thuận tay!

Tôi tặc lưỡi rồi ngồi ℓêп gιườпg, sau đó từ từ mở tấm vải y tế trên lòng bàn tay ra cho Phong. Vết thương khép miệng rồi nên không còn chảy ɱ.á.-ύ nữa.

Xong xuôi tôi nói:

“Xong rồi đó, khuya rồi anh ngủ đi. Em cũng ngủ sớm đây.

Nói đoạn tôi vội bước xuống giường thì trong phút chốc phía sau Phong với tay nắm lấy bàn tay của tôi.

Tôi quay lại sững người nhìn Phong không biết nói gì, bất ngờ Phong kéo nhẹ tôi ngã luôn vào lòng anh, áp tay chạm lấy gương mặt tôi, dưới ánh sáng vàng dịu nhẹ của chiếc đèn ngủ trông gương mặt Phong lúc này cực kỳ quyến rũ, khiến tôi không khỏi rời được tầm mắt, quên mất luôn cả việc phải phản kháng.

” Em ngủ tгêภ giường luôn đi. Mấy đêm rồi em ngủ ở dưới cả đêm anh không chợp mắt được.

Phong nghiêm túc nhìn tôi mở lời.

Bài viết liên quan