Lấy chồng khùng chương 19 | Sự thật phía sau

06/12/2023 Tác giả: Hà Phong 246

Tôi bất ngờ tột độ khi nghe những gì Phong vừa nói. Tuy nhiên, nửa vẻ lại sợ rằng mình có thể đã nghe nhầm hoặc hiểu sai ý Phong, vì vậy tôi quyết định nghi hoặc hỏi lại anh:

“Anh vừa nói gì thế?

Phong chậm rãi nhắc lại:

” Anh bảo em nằm ngủ ở đây!

“Vậy anh… anh ngủ ở đâu?

” Ngủ cạnh em…

Tôi chưa kịp hiểu rõ hơn thì Phong đã nhanh chóng vật tôi nằm xuống giường. Một tay anh kê chiếc gối dưới đầu cho tôi, một tay ôm chặt người tôi.

Tim tôi đập mạnh, cảm xúc lúc này hỗn loạn vì không ngờ Phong lại hành động như thế này. Tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Hi hí, đôi mắt tôi ngẩng lên nhìn Phong, thấy anh đã nhắm nghiền mắt và không có hành động tiếp theo. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thở phào. Mấy ngón tay tôi vô thức chạm nhẹ lên cánh tay của Phong đang ôm mình. Cảm giác trong người rần rần, khó diễn đạt bằng lời, nhưng lúc này tôi không nỡ rời khỏi anh, nằm im để Phong ôm mình mà không phản kháng.

Tôi nằm im, không đảo chiều, không nhúc nhích. Cạnh bên, Phong dường như đã yên giấc ngủ sâu. Hơi thở anh đều đều vang bên tai tôi. Ngắm nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Phong, đôi mày rậm đặc khiến tôi say mê ngắm mãi. Phong ngủ thật dễ dàng, chỉ cần nằm xuống là anh đã ngủ sâu.

Nằm một lúc, tôi cảm thấy cả người cứng, có lẽ do không thể trở mình được. Tôi nhẹ nhàng đổi tư thế, đặt tay lên cánh tay của Phong để rồi ngồi dậy. Dù hành động khá nhẹ nhàng, nhưng lại đủ để Phong tỉnh giấc.

Khẽ nhấc mắt, Phong mở mắt và nhìn tôi thều thào:

“Em ngủ không được à?

Tôi gật đầu nhẹ và trả lời:

” Ừ, em chưa quen với việc ngủ cạnh người khác. Anh làm em thức giấc à?

“Không? Nảy giờ anh cũng chưa ngủ?

” Hả? Em thấy anh nằm im, em tưởng…?

“Anh sợ em ngại nên nằm yên cho em ngủ. Ai ngờ em cũng như anh.

“……

” Em định đi đâu à?

Nghe Phong hỏi, tôi nhớ ra mình định làm gì, liền trả lời nhanh:

“Em định đi ra ngoài uống nước. Ước gì có một đêm trời khô cổ quá!

” Ừ, vậy em đi uống nước đi, tranh thủ rồi vào ngủ. Khuya rồi.

“Ừ. Anh cứ ngủ trước. Chờ xíu em vào sau.

Tôi đưa tay lấy chiếc áo khoác thêm vào người và mở cửa đi xuống bếp. Vì đã khuya, mọi người đều đã ngủ say. Ngoại trừ ánh đèn nhỏ, phòng khách chỉ còn bóng đêm, làm tôi cảm thấy hạn chế tầm nhìn, càng khó di chuyển hơn do không thấy rõ mọi vật.

Cuối cùng, tôi đã xuống phòng bếp. Mò mẫm đến bình nước lọc, định vặn nước ra ly để uống và quay về phòng. Bất ngờ, bên tai tôi nghe một âm thanh lạ.

“Kẹt…”

Tôi đứng hình, tay chân hơi run, cố nín thở, vểnh tai lên nghe lại một lần nữa xem là có phải mình đang nghe nhầm hay không…

“Kẹt… kẹt… kẹt…”

Trong đêm khuya, tiếng kèn kẹt vang lên, rợn cả óc và làm sống lưng tôi lạnh toát, mồ hôi trên người ướt đẫm.

Tôi đã từng nghe những câu chuyện ma mà mọi người thường đồn thổi và kể lại. Dù không biết ma có tồn tại thật hay không, nhưng những câu chuyện ấy vẫn ám ảnh tôi. Lúc này, giữa bốn bề im lặng, âm thanh quỷ dị kia vang lên, nỗi sợ hãi trong tôi ngày một gia tăng. Đôi chân mềm nhũn, muốn chạy mà lại chẳng chạy được.

Tôi rùng mình, tim đập liên tục như muốn văng ra khỏi ngực, trong miệng hai hàm răng va liên tục vào nhau, run lên cầm cập. Thậm chí, cả thở cũng chẳng dám thở mạnh.

Vẫn nghĩ rằng mình gặp ma thật, tôi nhắm tịt hai mắt, trong miệng liên tục niệm phật để trấn an, theo quan niệm dân gian, niệm phật có thể đuổi ma quỷ. Nhưng không kịp lúc, khi tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chạy khỏi căn phòng này, bất ngờ, bên tai tôi nghe tiếng xì xào. Dù vẫn run lắm, nhưng tôi cảm nhận được đó là tiếng người nói chuyện, nên tôi cố nén lại.

Tiếng lầm bầm của bà Ꮙ-ú vang lên. Tôi nghe rõ là tiếng của bà ấy không thể nhầm lẫn đi đâu được.

“Cái con này, cất cũng kín nhỉ. Để xem ngày mai mày làm sao ăn nói với mọi người. Cái thằng cãi tao thì nhận hậu quả thôi.”

Tôi nhẹ bước chân đi gần hơn, rồi cố căng mắt ra nhìn. Phía tủ bếp, bóng bà Ꮙ-ú mờ mờ một màu đen thui, sau đó là tiếng sột soạt rất nhỏ. Tôi thấy bà ấy mở từng tầng thớt trong tủ, đưa tay vào áo và lấy ra cái gì đó. Bà ấy rắc từng tý vào mỗi tầng thớt, sau đó gói lại cẩn thận và cất vào chỗ cũ.

Tiếng kèn kẹt một lần nữa lại phát ra, lúc này tôi mới biết đó là do tiếng động của cánh cửa tủ. Bà Ꮙ-ú lẻn đi nhanh trong bóng tối, chắc đang đắc ý lắm. Còn tôi chỉ khẽ thở dài, trên môi nở một nụ cười lạnh lẽo.

Tôi đã nghe con Linh nói về việc bà Ꮙ-ú cất thớt của bà cả trong tủ bếp. Vậy lúc nảy, bà Ꮙ-ú làm thế là chắc chắn muốn hại bà cả rồi. Cả cái lần hôm bà cả bị sốc thớt cũng là do chính bà Ꮙ-ú làm. Ôi mẹ ơi, phát hiện ra chuyện này tôi không khỏi rùng mình, không thể nghĩ đến loại người nham hiểm, thâm độc như Ꮙ-ú Huệ. Nếu lỡ bà cả mà ૮.ɦ.ế.ƭ thì trong chuyện này bà ta được lợi ích gì? Tại sao lại nhẫn nại như thế? Cái lý do tôi không thể nào nghĩ ra.

Bước nhẹ lại gần tủ, tôi run run đưa tay mở ra. Không biết phải làm thế nào bây giờ, vì lúc này tâm trí tôi rối bời. Cuối cùng, tôi quyết định lén ăn cắp một thớt giấu nhẹ vào trong áo và chạy thẳng về phòng. Đứng chần chừ ở đây suy nghĩ chỉ làm mất thời gian, có thể sẽ có người phát hiện và ngược lại, tôi là người vô tội sẽ trở thành người có tội mà không thể minh oan được. Do đó, tôi quên mất cả việc rằng mình đang khát nước.

Mở cửa phòng, bước nhanh vào rồi khóa chặt, tôi đi tới ngồi phịch xuống giường. Cảm giác an toàn trở lại, tôi mới dám thở mạnh. Phong, nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của tôi, bật đèn lên để làm sáng gian phòng.

“Anh có chuyện gì, kể rõ cho em nghe?”

Tôi hít một hơi, nhìn Phong thật kỹ, và cảm thấy an toàn khi ở bên anh, tôi bắt đầu kể lại mọi chuyện tôi chứng kiến. Phong nghe và sau đó kiểm tra mấy thang tђยốς mà tôi đã mang về. Tôi thắc mắc:

“Cái đó là thứ gì vậy? Làm sao anh biết chắc là bột của củ bình vôi?”

Phong mỉm cười và giải thích:

“Là bột của củ bình vôi. Anh biết vì thầy Diệp đã chỉ cho anh cách nhận biết nó. Bà cả tin tưởng thầy Diệp nên ông ta sẽ không để ai hại bà. Chính ông ta cũng muốn chúng ta tìm ra kẻ đang âm mưu hại gia đình này.”

Tôi bàng hoàng khi nhận ra bà Ꮙ-ú có thể đứng sau mọi chuyện. Tôi lo lắng hỏi Phong:

“Bây giờ làm sao đây? Không thể để bà ta tiếp tục hành động như vậy mãi được chứ?”

Phong suy nghĩ một chút rồi nói:

“Anh cũng chưa biết. Ngày mai, em hãy ra khỏi phòng và đừng khóa cửa lại như bình thường. Anh sẽ tìm cách huỷ hết mấy thang tђยốς đó.”

Tôi lắc đầu, tâm trạng cứ thấy mơ hồ mãi, mọi chuyện dường như rối tung lên.

“Em không hiểu rõ lắm, tại sao không nên nói cho ông Trần biết? Có lẽ sẽ đơn giản và tốt hơn phải không anh?”

Phong, với sự trầm tư, mỉm cười buồn:

“Những vấn đề phức tạp đằng sau chưa đến lúc đối mặt. Hãy nghe theo anh đi. Mọi việc để anh lo. Anh không muốn em phải chịu bất công như lần trước. Anh thật lòng xót xa.”

Phong thủ thỉ để lại những lời này, sau đó ngón tay dài của anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tôi. Trong khoảnh khắc gần gũi, môi gần môi, tôi cảm thấy bối rối và vội vã nhắm mắt tránh né. Phong nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn tôi trìu mến. Ánh đèn chợt tắt, để cho bóng tối phủ lên, Phong nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, và ngay lúc đó, đôi môi của anh chạm vào đôi môi của tôi, nhẹ nhàng trêu đùa trước khi chuyển sang sự cuồng nhiệt, nuốt chửng tấn côпg sâu vào bên trong khoang miệng.

Bài viết liên quan