Lấy chồng khùng chương 2 | Bữa cơm đầu tiên
Nghe tiếng hét từ bên trong phòng, mặt bà mối tái nhợt, bà chạy thục mất dép luôn. Tôi giật mình, chôn chân tại chỗ, không dám chạy trốn mặc dù không có sự nhát gan.
Bất ngờ, có người khều vai tôi. Tôi rùng mình, quay lại, người trước mặt, mười mấy tuổi, nhưng tóc rối bù như bà điên.
Bà ta nhìn tôi cười khẩn trương, sau đó chỉ về phía trong phòng.
“Cô vào đi, vào với cậu ấy đi. Cậu ấy ở một mình, cậu ấy rất cô đơn.”
Tôi giật mình, hơi hậm hực, hồn nhiên đứng đó, ngần ngại.
“Vào đi mà.”
Tôi đành tiến về phía cửa, nhưng bà mối lại bị đám người phía sau kéo tới và gọi bà. Bà ta quay ngay và chạy đi. Tôi theo dõi bóng dáng bà, mảnh váy đen rách nát, bà ta là ai vậy? Gia đình này kỳ lạ quá. Nhưng sao họ gọi bà ấy là bà cả, ông Trần không chỉ có một vợ sao? Hay có chuyện gì ẩn sau?
Tôi đành tạm quên về bà điên kia, hít một hơi dài và nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Tôi muốn xem chồng tôi như thế nào.
Bước vào, không gian yên bình, màu vàng nhạt tràn ngập. Chiếc rèm cửa cũng màu vàng. Ở góc phòng, có một người ngồi im lặng, lưng bật về phía tôi.
Tôi bước nhẹ vào, nhưng đột nhiên đạp vào một vật gì đó? Một bình hoa vỡ. Tôi nhặt lên, thì thấy người đó đứng lặng lẽ, đối diện với tôi.
Tôi ngạc nhiên, mảnh vỡ trong tay, trước mắt là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, đôi mày rậm, da trắng, chỉ có đôi mắt lạnh lùng.
Nhìn tôi đầy nghi ngờ, tôi do dự:
“Tôi mới được gả đến, là vợ của anh…”
Tôi nghĩ anh sẽ phản ứng mạnh mẽ, nhưng anh chỉ cười khẩn trương, nụ cười đáng sợ, đôi mắt thoáng hiện tia ngây thơ.
“Vợ tôi… cô là vợ tôi.”
Anh ta nắm tay tôi, quăng mảnh vỡ xuống góc, kéo tôi vào phòng và đóng cửa. Tôi theo anh ta, trong đầu không ngừng lo lắng:
“Anh ta giống như chị My nói, có vẻ điên rồ rồi.”
Anh ta đưa tôi đến giường và nhìn vào đống đồ chơi trên giường.
“Vợ chơi… chơi với tôi đi. Một mình… buồn buồn lắm…”
Tôi đứng đó như bị trói buộc, nhưng cánh tay anh ôm cảm giác ấm áp làm tôi run lên. Tôi không biết phải nói gì.
Anh ta lại không nhận trả lời, mặt đột nhiên trở nên tức giận:
“Vợ ghét tôi à? Không muốn chơi với tôi à? Vợ là người xấu…”
Tôi ngập ngừng, cố giải thích, nhưng tâm trạng không thể kìm nén.
“Không… không phải vậy!”
Anh ta đẩy tôi ngồi xuống giường, gương mặt hơi lúng túng. Tôi nhìn chằm chằm, anh ta vội buông tay, khó chịu, tỏ vẻ như đang giận vì tôi không chơi cùng. Tôi buồn cười, nhặt một món đồ chơi trên giường.
“Anh ở trong phòng này suốt à?”
Anh gật đầu. Tôi nhẹ nhàng hỏi tiếp:
“Anh tên là gì?”
Anh trả lời ngắn gọn:
“Phong.”
“Anh biết tên tôi không?”
Phong lắc đầu.
“Tôi tên là Vy, từ giờ Vy là vợ của anh, chúng ta cùng chơi với nhau nhé.”
Tôi nói xong, anh ta vui vẻ, vỗ tay. Chỉ vẻ mặt tôi khiến anh nhận ra:
“Vợ… vợ.”
Phong vui vẻ chơi với đồ chơi như một đứa trẻ. Tôi nhìn theo, một tâm trạng vui vẻ tràn ngập. Đây là chồng tôi, đẹp trai và giàu có, chỉ có tính cách hơi ngốc, nhưng dễ thương, không gianh ghét gì cả.
Phong chơi một lúc rồi nhìn chăm chú ra cửa, tôi không hiểu anh đang nghĩ gì nên im lặng nhìn theo. Cửa vẫn đóng chặt, nhưng bỗng anh ta trở nên tức giận, mặt trở nên khó chịu, ném đồ chơi đi. Tôi níu tay anh lại và hỏi:
“Anh làm gì thế?”
Phong nhăn mặt, xoa xoa bụng:
“Không chơi nữa… Tôi đói rồi.”
Tôi ngạc nhiên vì không biết về thói quen ăn uống ở đây. Nhưng sau đó, tôi quyết định:
“Anh ngồi đây, dọn đồ chơi lại, tôi đi hỏi mọi người có cơm chưa, sau đó mang cho anh ăn.”
Phong lắc đầu:
“Không cần, có Sen sẽ làm.”
“Sen là ai?”
“Sen là người giúp việc ở đây.”
Phong vừa nói xong, cửa mở ra, một cô gái bước vào. Phong vui mừng:
“Sen… Sen đây.”
À, vậy Sen là cô gái này. Cô ta đẹp, dáng người thon thả, mặt tròn đầy đặn, dù không trang điểm nhưng vẫn thu hút. Tôi ngạc nhiên vì cô ta bước vào đúng lúc. Lạ thật!
Sen bước vào phòng và cúi đầu chào tôi trước khi nhìn sang Phong và nói:
“Cơm đã chín rồi, chị dọn cho anh nhé.”
Phong gật đầu, cười tươi và xoa bụng như một đứa trẻ:
“Ừ, anh đói lắm đấy.”
“Dạ vậy, anh đợi em nhé. Em mang cơm vào.”
Sen quay đi để làm việc và đi được vài bước, đột nhiên dừng lại. Tôi nhìn theo và thắc mắc. Cô ta ngồi xuống ngay lập tức và tự giác dọn dẹp đống đồ chơi mà Phong vừa quăng xuống sàn gạch. Sau đó, cô nhìn tôi và nói:
“Mợ hai sau này chú ý nhé, nếu cậu hai làm rơi đồ, mợ phải dọn đấy.”
Tôi nhíu mày, cảm thấy không hài lòng một chút. Tôi là mợ hai trong nhà này, và nghe cô ta nói như đang ra lệnh cho tôi.
“Sau này mợ phải tự dọn, không phải cậu hai thường ngày nói là Sen sẽ làm sao?”
Sen nhìn tôi bất ngờ, sau đó đáp:
“Nhưng mà cậu đã cưới mợ về, mợ phải giúp cậu chứ?”
“Mợ chỉ có nhiệm vụ làm vợ, chẳng có nghĩa vụ làm người giúp việc.”
“Mợ, vậy con chờ ông bà về rồi con bảo ông bà.”
Tôi mỉm cười ôn hoà:
“Được mợ chờ nha.”
Sen dường như tỏ ra bực mình, nói một hơi rồi đi ra khỏi phòng, bưng theo một mâm thức ăn. Lần này nó không quan tâm tôi nữa, chỉ nói với Phong:
“Cậu ăn đi, hôm nay con nấu món cá cậu thích, con sẽ gỡ xương cho cậu. Ăn xong gọi con vào dọn.”
Phong tươi hớn hở gật đầu và nói:
“Sen nấu ăn ngon nhất.”
Sen mỉm cười e thẹn khi nghe lời khen, rồi bước ra khỏi phòng, đi ngang qua tôi với ánh mắt khó chịu. Chắc nó nghĩ tôi mới về nên định hành hạ tôi, nhưng nó lầm rồi, tôi chỉ nhịn nhục những điều đáng nhục. Sau khi Sen rời đi, tôi quay lại nhìn Phong, và tình cờ bắt gặp anh đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Nhưng khi anh thấy tôi nhìn lại, anh ta quay nhanh đầu ra hướng khác và cười ngốc ngếch. Thực sự, anh ta là một người rất lạ.
Một lúc sau, Sen quay trở lại với một mâm thức ăn, lần này nó không quan tâm đến tôi, chỉ nói với Phong:
“Cậu ăn đi, hôm nay con có chưng món cá mà cậu thích nhất đấy, con cẩn thận gỡ xương cho cậu rồi. Cậu ăn đi nha. Ăn xong gọi con vào dọn.”
Phong cười hớn hở gật đầu với Sen:
“Sen nấu ăn ngon nhất.”
Sen mỉm cười e thẹn và rời phòng. Nó đi ngang qua tôi, và trong ánh mắt của nó có một chút khó chịu, có vẻ như nó định hành hạ tôi. Nhưng nó lầm rồi, tôi chỉ nhịn nhục những điều đáng nhục. Sau khi Sen rời đi, tôi quay lại nhìn Phong và ngạc nhiên thấy anh ta đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Khi anh ta nhận ra tôi đang nhìn lại, anh ta quay đầu mình nhanh chóng và cười ngốc ngếch. Thật sự, anh ta là một người rất kỳ cục.
Ứng xử với đám đông có vẻ khó chịu, nhưng tôi cảm thấy đói, từ sáng đến giờ chẳng có gì để ăn. Tôi đưa tay ôm bụng, thấy bàn có một ly nước, nên tôi nhanh chóng uống ực luôn.
Anh Phong, ngồi bên kia, nói:
“Ăn không?”
Tôi nhìn anh ta và thấy anh ta đưa muỗng cơm về phía tôi. Anh ta chớp chớp mi mắt và giọng nhỏ dần:
“Ăn không? Tôi đút cho vợ ăn.”
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng ʇ⚡︎ự nhiên cảm thấy mũi tôi cay xè. Tôi hiểu Phong có thể nói những điều ngốc nghếch, nhưng cái gì anh ta vừa nói có vẻ như là một lời quan tâm. Từ nhỏ đến lớn, chẳng ai quan tâm đến tôi như vậy bao giờ. Bất ngờ, hai hàng nước mắt nhỏ lăn dài trên má tôi. Tôi đưa ánh mắt về phía Phong, nhìn anh ta và mâm cơm trước mặt. Tuy nhiên, chỉ đủ một phần, tôi lắc đầu từ chối.
“Anh ăn đi, tôi không ăn đâu.”
“Không, lại đây ăn đi. Ăn chung nè.”
“Tôi không ăn mà, anh cứ ăn đi.”
Phong nghe tôi từ chối, không nói thêm điều gì. ʇ⚡︎ự nhiên, anh ta đứng dậy và bắt đầu đi lại đến nơi tôi đang ngồi, tay vẫn nắm chặt cái muỗng đầy ắp cơm. Tôi ngồi yên, không biết anh ta muốn làm gì. Bất ngờ, anh ta ngồi xuống ngay cạnh tôi, đưa tay phủ lên miệng tôi tạo thành hình chữ O. Tôi ngạc nhiên trố mắt, không nói lên được điều gì. Anh ta đột nhiên đưa muỗng cơm nhanh chóng vào miệng tôi rồi cười ngây ngô:
“Ăn đi, ngon lắm đó. Ha ha, nuốt đi nào.”