Lấy chồng khùng chương 20 | Yêu từ cái nhìn đầu tiên
Chỉ trong vài giây đầu tiên, khi bị Phong hôn bất ngờ như vậy, tôi hoàn toàn bất động, tâm trạng rối bời, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phong.
Phong nhìn thấy tâm trạng của tôi, trong bóng tối đôi mắt anh lóe lên một ý cười, anh bật đèn lên để nhìn rõ mọi thứ. Tiếp tục hôn tôi, Phong chuyển động đôi môi từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, nuốt chửng cả cơ thể tôi. Tôi bị Phong làm cho mê mải, ngất ngây, không thể phản kháng, chỉ có thể phát ra những âm thanh ư ư đau đớn, đang bị anh kìm nén. Phong hơi thở nhanh, cảm giác nóng bừng, anh ôm tôi chặt hơn, hôn từ mọi hướng, hôn sâu, hôn nhanh, khiến tôi không thể phản kháng, tới mức tôi cảm thấy hơi khó chịu và đỏ bừng cả đôi môi.
“Ủa, lần sau nhớ hôn nhẹ nhàng xíu nhé, sưng đỏ môi rồi đấy.”
Phong nhìn tôi, giọng hơi khàn vì mệt mỏi:
“Được lắm, lần sau có hôn thì nhẹ nhàng, nhưng còn bây giờ?”
“Tốt nhất là bỏ đi, đã khuya rồi. Anh không dám hôn nữa, nếu tiếp tục thì em không thể ngủ đâu.”
“Ha ha, chỉ hôn thôi mà em phản ứng ghê thế? Nếu biết trước như vậy, anh lấy Ngọc My có phải hơn không?”
Tôi ngạc nhiên nhìn Phong, không hiểu tại sao anh lại đề cập đến Ngọc My? Tại sao anh lại nói như vậy? Tôi nhanh chóng nắm tay Phong và hỏi gấp:
“Ừm, ý anh là gì? Anh đã biết trước mọi chuyện khi em về đúng không?”
Phong gật đầu nhẹ:
“Đúng vậy, đó là trò anh.”
“Anh phải kể ngay, chuyện gì vậy?”
Tôi nôn nóng và nài nỉ Phong mãi. Ban đầu anh từ chối, nhưng khi thấy tôi tỏ vẻ giận dữ, cuối cùng anh cũng đồng ý. Trước khi bắt đầu, anh hỏi tôi một câu, yêu cầu tôi phải trả lời thật lòng. Tôi không do dự đồng ý ngay.
Phong chậm rãi bắt đầu:
“Hôm trước, Ꮙ-ú Huệ có kể cho em nghe đúng không?”
Tôi nhắm mắt cố nhớ lại những gì Ꮙ-ú đã kể cho tôi.
“Có, hôm ấy ba anh hỏi về thang tђยốς của bà cả, Ꮙ-ú kể rằng trước đây mẹ Lan đã mượn tiền của bà cả, sau đó bà cả thấy Ngọc My là chị hai của tôi, bà cả hài lòng và muốn sau này Ngọc My sẽ làm dâu của bà. Nhưng sau này mẹ Lan không thể trả nợ, vì vậy ông Trần quyết định cho người sang hỏi cưới Ngọc My để xóa nợ. Ꮙ-ú chỉ kể vậy thôi. Nhưng…”
Khi đang kể, tôi nhớ đến việc mẹ Lan và chị Ngọc My bắt ép tôi gả về đây thay chị Ngọc My, tôi cảm thấy rất buồn bã. Mắt tôi ướt đẫm, nghẹn ngào tiếp tục.
“Lúc bà mối đến nhà, chị Ngọc My từ chối lấy anh. Chị ấy nói anh bị ҟҺùпg, sau đó chị và mẹ Lan bày ra kế hoạch để tống em về đây thay thế chị.
Khi nói xong, một giọt nước mắt tuôn trên đôi má tôi, không phải vì hối hận về quyết định lấy Phong, bởi tôi hiểu rằng ở bên anh, tôi đã tìm thấy sự ʇ⚡︎ử tế. Nước mắt chảy vì những kí ức cũ khiến tâm hồn tôi chua xót.
Phong luôn nhận ra khi tôi khóc, anh không hỏi nguyên nhân, chỉ đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt rơi, sau đó mới thảnh thơi nói:
“Sao lại khóc, vì bị ép lấy anh à?”
Tôi lắc đầu phủ nhận trong nỗi buồn:
“Không phải vì vậy. Tôi nghĩ đây là duyên nợ của chị Ngọc My. Bây giờ bà cả đã mất trí nhớ, không nhận ra tôi. Lúc nào đó, nếu bà cả nhớ lại, nhận ra tôi không phải là người mà bà muốn làm con dâu, chắc bà sẽ buồn lắm. Và khi vai diễn của Phong kết thúc, anh có thể trở thành một cậu hai đẹp trai, thành đạt, nắm trong tay gia sản khủng của nhà Trần. Khi đó, có vô số cô gái con nhà giàu muốn gả cho anh, và anh sẽ quên tôi đi… Cuối cùng, vai diễn của tôi cũng kết thúc, tôi rời đi như một người xa lạ với anh. Khi đó, anh và mọi người sẽ chỉ nhớ rằng tôi là một cuộc mua bán mà thôi, và không có ai luyến tiếc cho một món hàng đã hết thời hạn sử dụng.”
Khi nói, tôi cảm thấy nỗi buồn càng tràn đầy, vì lo sợ rằng nước mắt sẽ rơi xuống, tôi quay đầu lên trời để giữ cho chúng không rơi. Phong ngồi bên cạnh, đợi tôi nói xong mới lên tiếng:
“Em nghĩ đến mức đó luôn à?”
“Dù sao thì chắc sẽ xảy ra, nên lo xa cũng không thừa.”
“Vậy em có nghĩ đến một ngày nếu em thương anh thì sẽ ra sao không?”
Gương mặt tôi trở nên buồn bã khi nghĩ đến câu hỏi của Phong. Tôi nhìn thẳng vào anh và trả lời đắng cấp:
“Thì lúc đó tôi sẽ rời đi. Trái tim có thể tan nát một chút, buồn một chút, đôi mắt có thể sưng lên một chút thôi.”
“Chỉ một chút thôi hả?”
“Chẳng lẽ anh muốn tôi phải gào khóc, vật vã níu kéo van xin anh hả? Không có đâu, tôi có chút yếu đuối nhưng không đến mức mất hết lòng tự trọng đâu.”
Phong bật cười, bất ngờ cốc đầu tôi một cái khiến tôi đau đớn.
“À? Anh ҟҺùпg hả? Sau ᵭάпҺ em?”
Tôi ôm đầu, đau nên quát lại Phong. Vì bực mình, tôi quên rằng đã khuya, Phong nhanh chóng đưa tay bịt chặt miệng tôi lại. Anh nhỏ giọng:
“Khuya rồi, em la lớn như vậy không sợ mọi người phát hiện à?”
Tôi khựng lại vì nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng do tức giận Phong, tôi gỡ mạnh tay anh ra và quát:
“Ai bảo ký đầu em chịu chứ? Không biết đau hả?”
“Cho em bớt ngốc, ai nói gì cũng tin à?”
“Chắc lời anh nói có giá trị hả?”
“Có bao giờ anh lừa dối em chưa?”
“Ồ thì… chưa? Nhưng giờ chưa lừa đảo, ai biết sau này có lừa đảo hay không? Đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Tôi cố cãi lại với Phong trong sự dịu dàng nhất có thể. Thấy tôi ngang ngược, Phong bất lực, và sau đó anh chỉ thở dài.
“Haiz, chỉ mới hỏi em thôi mà em suy viễn nhiều đến mức anh sợ em luôn rồi đó, từ quá khứ sang hiện tại rồi đến cả tương lai luôn. Nhìn em vô tư như thế, anh không nghĩ em đa sầu đa cảm đến mức đó ý. Em cứ sống mãi thế này thì em đã tự làm khổ mình trước, không cần đợi đến người khác hại đâu.”
Câu nói của Phong như là một trách móc, nhưng tôi không giận anh, vì anh nói đúng, và điều đó khiến tôi càng buồn hơn.
“Là tại anh hỏi, nên em muốn trả lời thật lòng thôi…”
Lặng lẽ nhìn Phong, tôi gượng cười và tiếp tục:
“Thương anh, em không sợ, chỉ sợ mình hy vọng quá nhiều.”
Tôi quay mặt nhanh chóng sang hướng khác, không muốn Phong nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Dù thời gian tiếp xúc chưa lâu, nhưng có vẻ tôi đã nặng lòng với Phong, vì vậy với những câu hỏi thẳng thắn của anh, tôi đã không dối lòng được và nói ra những điều trong lòng. Khi khoé mắt nặng trĩu và dòng lệ nóng tuôn trào, tôi cảm thấy nghẹn ngào…
Một vòng tay ấm nhanh chóng ôm trọn cả thể xác tôi, kéo vào lòng. Tôi không phản kháng, cũng chẳng ngần ngại như những lần trước đây khi Phong ôm bất ngờ. Chỉ còn im lặng để cho không gian và thời gian trôi qua, chỉ có tiếng tim đập của chúng tôi vang lên liên tục, khiến cho chúng tôi tỉnh táo đến mức cơn buồn ngủ chẳng dám ập đến.
Mãi đến khi thấy tôi rút sâu vào lòng, không còn tiếng thút thít, Phong mới cúi xuống và đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ. Anh nói với giọng trầm ấm:
“Thật ra, nếu một ngày em rời đi, người nắm tay níu em quay trở lại là anh đây này!”
Tôi quay lại và ngỡ ngàng nhìn Phong. Anh chỉ cười, nụ cười ngọt đến mức khiến tim tôi tan chảy, khẽ đưa tay vén những sợi tóc rơi xuống mặt tôi và đặt lên trán một nụ hôn. Phong truyền đến tôi sự tin tưởng trong ánh mắt:
“Ngày em bước chân về nhà này, anh đã mặc định vợ của anh là Ngọc Vy, chứ không phải Ngọc My rồi. Em có biết vì sao không?”
Tôi chưa kịp trả lời thì Phong nói tiếp:
“Thực ra, chuyện năm xưa bà cả hứa hẹn thế nào, anh không rõ. Anh chỉ biết chú bảy, chú tài xế cứu anh lúc đó, ở gần nhà em. Hình như khi ba em còn sống, hai người họ là bạn thân. Hiện tại chú bảy đã chuyển đi nơi khác sống từ lâu rồi. Mấy năm trở lại đây, khi anh nhớ lại và muốn tìm hiểu kỹ lại chuyện xưa, anh có trốn mọi người đi tìm chú một lần. Hi vọng sẽ tìm ra sự thật của chuyện năm xưa. Nhưng khi đến nơi, anh thất vọng khi nghe mọi người xung quanh nói về vợ chồng chú bảy đã chuyển đi từ lâu. Anh thất vọng và đi trở về, nhưng vô tình anh nhìn thấy bên cạnh nhà chú bảy, có một cô gái gầy gò, mặc bộ đồ cũ nhưng nước da trắng trẻo. Gương mặt trong sáng, nhưng bị phạt. Kế bên là một lớn một nhỏ, đang chửi bới cô. Ấy thế mà cô gái ấy không khóc, gan dạ lắm, khuôn mặt cứ trơ ra. Anh cảm thấy hứng thú nên đứng lại nhìn. May mắn là người phụ nữ kia chửi bới một hồi thì dừng lại. Không có roi nào sau đó, họ đi vào nhà. Lạ một điều, khi họ đi rồi, cô gái ấy lại bật khóc…”
Phong đột nhiên ngừng lại trong hội thoại và hỏi tôi một câu bất ngờ:
“Em biết cô gái đó là ai không?”
Những ký ức cũ quay về, như một cuộn phim chạy chậm, làm tôi càng nặng trĩu. Làm sao mà tôi không thể nhớ được, nhất là khi liên quan đến cảnh tôi bị mẹ Lan cưỡi mắng trong một lần thấy mẹ đi ᵭάпҺ bài. Tôi lên tiếng ngập tràn cảm xúc:
“Ý anh… đứa con gái đó là… là… em đúng không?”
Phong gật đầu nhanh chóng xác nhận:
“Ừ… vì ấn tượng, nên khi về nhà, hình ảnh của em luôn xuất hiện trong đầu anh.”
“Bị ám ảnh hả anh?” Tôi hỏi, và Phong phản bác:
“Không phải ám ảnh, chỉ là ấn tượng thôi. Gần đây, khi ba anh định hỏi vợ cho anh, anh chán ngấy vì đang giả ҟҺùпg. Nhưng con Sen nói nhiều chuyện, cho anh xem hình người mà anh sắp cưới. Anh bất ngờ khi nhận ra đó là cô gái theo đuổi em. Rồi con Sen kể lý do anh phải lấy Ngọc My. Anh đã lấy tin để điều tra và biết Ngọc My khó gần, ngang bướng, và đã có bạn trai. Anh đã tung tin anh bị ҟҺùпg ra ngoài, để kiểm tra phản ứng của Ngọc My. Lúc quyết định, anh chỉ nắm chắc 50% thắng thôi. Nhưng cuối cùng mọi chuyện đều theo ý anh. Khi em bước chân về đây, gặp em, cảm xúc của anh khó tả lắm. Em hiểu không?”
Câu chuyện này khiến tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng cuối cùng khi Phong nói xong, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào.
“Em hiểu rồi. Nó giống như một mê cung, nhưng may mắn là cuối cùng có đường ra. À, mà…” Nhớ lại câu hỏi của Phong trước đó, tôi liền đặt một câu hỏi đầy châm biếm:
“Vậy là anh thương em trước đúng không? Lêu lêu nha… Em không sợ anh bỏ em rồi.”
Phong nhìn tôi, thấy tôi tươi tắn và đùa giỡn, anh bật cười và chỉ cong môi cười khẩy:
“Dám trêu anh à? Em nói không sợ anh bỏ em đúng không?”
Tôi gật đầu bĩu môi, tiếp tục trêu Phong:
“Đúng. Ai bảo ʇ⚡︎ự khai là ấn tượng với em trước làm chi. Rồi còn bày mưu để chị My nản, chị My đẩy cục nợ qua cho em nữa. Để coi sau này em bỏ anh, anh sẽ thế nào. Chắc khóc dữ lắm.”
Tôi vui vẻ, nhưng đột nhiên, Phong ép sát người anh vào tôi, đẩy nhẹ tôi xuống giường. Anh nằm trên tôi, cười đùa:
“Nghe em dọa mà anh cảm thấy không yên tâm chút nào. Haiz, nên thôi, anh đầu tư trước vậy, và để đảm bảo quyền lợi đôi bên, em chịu khó cho anh rót vốn. Khi sinh lời, mình cùng chia. Em chịu hôn?”