Lấy chồng khùng chương 21 | Anh yêu em

12/12/2023 Tác giả: Hà Phong 370

Phong thốt ra câu hỏi đầy châm biếm, nói về việc anh đầu tư trước và đề xuất chia sẻ quyền lợi sau này khi có con. Biểu cảm của tôi sau câu nói đó là một phần nói đùa và bảy phần thật, khiến cho tôi bối rối về cách trả lời. Phong nhấn mạnh:

“Ngọc Vy?”

Tôi gượng gạo đáp:

“Em đây.”

“Em nghe đây?”

Phong tiếp tục, giọng lãnh đạm và đôi mắt anh phản ánh nét u buồn:

“Sao nhìn em suy tư vậy? Nếu em chưa sẵn sàng, thì cho anh xin lỗi vì đã hơi tuỳ tiện.”

Anh nói xong, dự định nhõm dậy. Hành động này khiến tôi thấy như mất mát và không khí vui vẻ bị phá vỡ. Tôi không nỡ, nên đã níu giữ anh lại.

Phong sững người, ánh mắt anh dán chặt lấy bàn tay của tôi. Anh hỏi, nhíu đôi mày:

“Ý em thế này là sao?”

Tôi, bất ngờ với hành động của mình, không hiểu mình muốn làm gì. Tôi rụt tay lại, ngần ngại trả lời:

“Ý… ý em là anh không cần phải xin lỗi… em…?”

“Em ra sao?”

“Em…”

“Thế nào hả? Sao ấp úng thế?”

Tôi đỏ cả mặt, không thể nói thành câu. Ý tôi là muốn thừa nhận với Phong rằng tôi đã bắt đầu thích anh mà không cần anh phải nói nhiều như vậy. Tôi ngại nên lời nói bị mắc ngang cổ họng, không thể thốt ra khỏi miệng. Tình cảm trong tôi đã thể hiện mà bề ngoài lại e dè, như một sự thụ động và ngần ngại.

Bối rối và không biết phải xử lý thế nào khi thấy Phong đang chờ đợi câu trả lời của mình. Bất ngờ, tôi nhớ lại lời đề nghị của ông Trần về việc sớm sinh con để ông có cháu bế. Ánh mắt tôi sáng lên và cuối cùng, tôi tìm được cách trả lời Phong. Không cần phải chủ động, tôi bắt đầu có thái độ với câu trả lời của mình. Thở phào nhẹ nhõm, tôi mừng thầm trong bụng nhưng giữ cho khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Giả vờ thêm chút buồn bã, tôi nhẹ nhàng trả lời:

“Thật ra hôm trước ba anh cũng đã đề cập và bắt em chịu trách nhiệm chuyện em phải sinh cháu cho ông rồi. Nên anh cũng không cần phải xin lỗi em vì hành động vừa rồi đâu. Do em còn ngại nên em chưa chuẩn bị tinh thần thôi. Nhưng nếu anh muốn thì cứ việc?”

Tôi trả lời à ơi như thể thể hiện sự không hài lòng nhưng đồng thời khẳng định rằng nếu Phong muốn thì tôi sẽ chiều. Đôi khi, ngượng ngùng và lo sợ khiến tôi nhắm mắt và im lặng, tránh để Phong đọc được tâm tư của mình. Không biết Phong đang nghĩ gì, anh cũng im lặng mà không trả lời. Không khí trở nên ngột ngạt và căng thẳng, khiến tôi nhanh chóng mở mắt để kiểm tra phản ứng của Phong.

Bất ngờ, tôi bắt gặp ánh mắt của Phong đầy trìu mến, và anh ấy đột nhiên cúi xuống, hôn lên môi tôi một cách đầy ý nghĩa, sau đó xoay người nằm xuống giường. Gác tay lên trán và nhắm mắt, Phong thở dài một tiếng và nói:

“Em ngủ đi. Khuya rồi.”

Hành động này khiến tôi không thể hiểu được suy nghĩ của Phong, tạo nên một sự lăn tăn trong tôi. Tôi định mở miệng để hỏi anh về suy nghĩ của mình, nhưng thấy Phong không trả lời và nằm yên, tôi không dám làm phiền nữa. Nhìn đồng hồ, tôi nhận ra đã là hơn 2 giờ sáng, và cơn buồn ngủ bắt đầu tràn đến. Tôi vội vã quay lưng, tưởng tượng giường êm ái và chăn ấm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không còn trăn trở như những đêm trước đây.

Tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới, tôi mở mắt và nhận ra rằng ngoài kia vẫn còn khá tối. Tôi định nghỉ thêm chút nữa, nhưng bất ngờ thấy Phong từ phòng tắm bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, còn nước vẫn còn đọng ume ɦữυ ɱɑɳᵴ đang chảy xuống. Dáng vẻ của Phong lúc này rất quyến rũ, khiến tôi tỉnh bơ dậy. Đôi mắt tôi dán chặt vào cơ thể hấp dẫn của anh.

Phong đến gần và ngồi xuống bên cạnh giường, giữ lấy khăn để lau tóc. Mặc dù Phong trông hấp dẫn, nhưng tôi bất ngờ vì anh tắm sớm và tỏ ra lạnh. Tôi liền ngồi dậy và hỏi:

“Mới hừng sáng mà anh tắm, không lạnh à?”

Phong đáp:

“Do nóng trong người nên không ngủ được. Em dậy sớm thế?”

“Lúc trước ở nhà em thường dậy sớm, nên em đã quen. Nhưng vì thấy ở đây mọi người thường dậy muộn, nên em định nằm nghỉ thêm xíu rồi mới dậy. À, mà tại sao anh lại nóng thế? Em lạnh đến mức vẫn phải đắp chăn đây, để em sờ xem có phải anh bị sốt không?”

Tôi vừa nói vừa đưa tay sờ vào trán của Phong. Anh ta định né nhưng không kịp, phải ngồi im nhìn tôi. Cảm giác bề ngoài da Phong hơi lạnh, nhưng chỉ trong một giây, anh ta trở nên nóng bừng, khuôn mặt đỏ gay gắt. Tôi lo lắng và giục anh:

“Anh đi bác sĩ đi. Sốt thật rồi này?”

Phong nghe tôi giục và chỉ lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng trả lời:

“Anh không sao. Không có bị bệnh gì đâu.”

“Có mà, cả người anh nóng lắm đó. Nhìn kìa, cái mặt đỏ hết rồi. Thôi anh nằm yên đi, không đi bác sĩ thì em gọi con Sen bảo nó gọi thầy Diệp qua, bắt mạnh cho anh nha.”

Nói đoạn này, tôi định đứng dậy, nhưng Phong đã nhanh chóng kéo tôi ngồi xuống và xoay mặt tôi về phía anh. Anh ta thở mạnh một cái và nói:

“Anh không có bị sốt, chỉ là… nằm gần em nên nóng trong người thôi.”

Tôi nghe Phong giải thích nhưng vẫn chưa hiểu rõ lắm. Do hơi thở của Phong nóng lắm, nên tôi trả lời thật thà:

“Nhưng anh nóng nhiều như vậy là sốt rồi đấy. Không uống thuốc ngay sẽ nặng thêm đó.”

“Không cần uống thuốc, chỉ cần thế này thôi.”

Tôi ngơ ngác không hiểu Phong đang muốn nói gì, đột nhiên anh cúi xuống và đôi môi anh phủ lên toàn bộ môi của tôi. Ở gần như vậy, chỉ cách nhau một hơi thở, tôi nhìn Phong không nói lời nào, đặc biệt là bây giờ, khi ngoại trời bắt đầu sáng, có người đã thức dậy nên tiếng bước chân rõ ràng. Phong lại chủ động như vậy chỉ khiến tôi thêm lo lắng về việc có ai đó phát hiện.

Tôi cố gắng đẩy Phong ra và ngồi dậy, nhưng không thành công vì anh đã giữ chặt tay tôi. Buông nhẹ môi ra, Phong nói:

“Em nằm yên đi, thả lỏng ra, là do em khiêu khích nên tôi không kiềm chế được nữa.”

“Nhưng mà em mới ngủ dậy? Chưa đánh răng mà?”

“Kệ đi. Anh cũng chưa đánh răng. Xem ai thở thoải mái hơn? Ha ha.”

“Anh…?”

Tôi thấy Phong cười và chỉ biết thở dài, cuối cùng cũng hiểu rằng cơn sốt của anh bắt đầu từ đâu. Ngại ngùng nhưng không còn phản kháng, tôi nhắm mắt và buông lỏi mình. Tôi hiểu rằng, giữa chúng tôi đang dần bước qua một giới hạn mới.

Vùng trán của Phong, trước đây còn nhăn nhó, giờ đây mở ra, mặt anh trở nên đỏ bừng. Phong hài lòng với tình cảm của mình, cúi xuống chậm rãi hôn lấy môi tôi, sau đó là những nụ hôn nhẹ nhàng, lưỡi anh nhanh chóng luồn vào giữa dây dưa không rời.

Anh không chỉ dừng lại ở đôi môi, mà sau đó Phong nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt của tôi, nơi vết thương do con Sen đánh tạo ra, vùng da trở nên bầm tím. Ánh mắt đau lòng của anh tỏ ra lo lắng khi anh nói:

“Em còn đau không?”

Tôi mở mắt, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Em hết đau rồi. Chỉ còn bầm xíu thôi. Cố thoa thuốc, có lẽ hai ba ngày nữa là hết.”

Phong nhẹ nhàng xoa nhẹ mặt tôi. Anh chia sẻ nỗi lòng:

“Trước đây, nhìn thấy gia đình mình rối bời, ba bị bệnh, mẹ nhẫn tâm từ bỏ con, cảm giác đau lòng và bực bội đã khiến anh trở nên điên đảo. Anh từng nghĩ mình sẽ không đặt tình cảm vào ai, vì anh sợ sẽ bị cuốn theo số phận của ba. Nhưng từ khi gặp em, từng chứng kiến sức mạnh và nước mắt oan trái của em, từng giọt nước mắt khi em trở thành vợ anh, tình yêu trong anh đã phát triển một cách tự nhiên. Anh không muốn mình chỉ là người đứng ngoài quan sát cuộc sống, mà anh muốn trở thành một người vững chắc, để bảo vệ người mình yêu. Ngọc Vy, hãy chờ anh nhé, không lâu nữa, những điều đau lòng mà em phải trải qua hôm nay, họ sẽ phải trả giá gấp 10 lần.”

Tôi nhìn Phong với lòng tin, giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, tôi gật đầu và nhẹ nhàng trả lời:

!
“Bao lâu cũng được miễn anh hứa bảo vệ em thì em sẽ chờ. Em tin anh!”

Phong mỉm cười mà không nói gì thêm, anh hôn lên những giọt nước mắt của tôi đầy trân trọng. Dần dần, môi anh trườn xuống, và mỗi khi môi anh đi qua, tôi đón nhận nó với trái tim tràn đầy tình yêu. Đôi tay vụng về của tôi vòng lên ôm chặt cổ của Phong. Phong chẳng để sót bất kỳ khu vực nào, từ cổ đến vùng ngực, anh để lại dấu vết khắp nơi. Hai hơi thở hòa quyện vào nhau, tạo ra âm thanh khẽ khàng.

Dừng lại một chút, Phong áp mặt vào nơi kín đáo của tôi, hít thở sâu. Khi không gian trở nên chật chội, anh gỡ mấy cúc áo và kéo xuống. Bầu ngực trắng hồng của tôi nhanh chóng lộ ra trước mắt Phong, khiến ham muốn anh càng trở nên mãnh liệt. Phong say mê đắm chìm trong cảnh đẹp trước mắt, anh ôm trọn bầu ngực căng tròn của tôi, xoa nắm và nhẹ nhàng hôn lên đó. Anh vùi mặt vào đó, làm tăng cường niềm vui.

Tôi ưỡn người để đón nhận sự mãnh liệt của Phong, hai tay càng siết chặt lấy tấm lưng của anh. Cảm giác này, mặc dù thỏa mãn, nhưng Phong không chịu dừng lại. Bàn tay của anh dần trườn xuống khám phá từng ngóc ngách của cơ thể tôi. Tôi ưỡn người theo từng động tác của anh, làm tăng nhiệt độ cơ thể đã nóng lên từ sự kích thích của Phong. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm.

Bàn tay của anh dừng lại tại chỗ tư mật, khiến cả cơ thể tôi trở nên căng trơn. Tôi níu chặt ga giường, giọng nói rên rỉ khẽ:

“Ưm…”

Một âm thanh nhỏ phát ra, kích thích ham muốn của Phong trỗi dậy. Anh nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hứng thú, rồi hôn lên đôi môi mỏng manh của tôi. Tôi đón nhận sự mãnh liệt, hai tay siết chặt lấy tấm lưng của Phong.

Cảm thấy chưa đủ, bàn tay của Phong dần trườn xuống khám phá từng ngóc ngách của cơ thể tôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay Phong, thều thào:

“Đừng mà?”

Phong xoay cổ tay, nắm ngược lại bàn tay tôi, đan xen mấy ngón tay vào nhau và nắm chặt. Anh thủ thỉ:

“Anh yêu em!”

Tôi hẩng đi một nhịp, tim đập nhanh khi nghe Phong thốt ra những từ ngọt ngào đó. Chẳng còn ngần ngại, tôi đưa tay lên chạm vào gương mặt tuấn tú của anh, ướt át:

“Em cũng yêu anh.”

Phong nhìn tôi âu yếm, trao đi sự chân thành. Khi cảm nhận sự tiếp cận của anh bị vướng víu, Phong ngồi dậy và đưa tay gỡ luôn chiếc khăn tắm, lột sạch quần áo của tôi. Anh nằm xuống, hai cơ thể tận hưởng sự giao thoa, tạo ra một bức tranh đẹp mắt, làm xao động lòng người.

Vật bên dưới cơ thể Phong cường cứng và nóng hổi không ngần ngại thụt vào nơi tư mật của tôi, làm tăng cảm giác ướt át. Tôi xấu hổ nhắm chặt mắt lại, Phong hiểu và không vội vàng tấn công, anh hôn nhẹ môi tôi một nụ, đồng thời tay anh ôm trọn bầu ngực căng mọng của tôi. Tôi đón nhận sự mãnh liệt, và Phong cũng không ngần ngại làm tình tỉnh táo, để chúng tôi cùng trải nghiệm khoảnh khắc đầy đê mê.

Ban đầu, Phong thực hiện động tác nhẹ nhàng, sau đó tăng cường mạnh mẽ và đẩy hết sức lực vào bên trong.

Phựt…

Cảm giác của da ϮhịϮ bị rách toạt, có dòng nước ấm nhỏ chảy ra, và cơn đau bắt đầu lan tỏa, khiến tôi nhức đến mức nhíu mày, nước mắt không kiểm soát chảy ra.

Phong nhìn thấy biểu hiện không thoải mái của tôi và ngay lập tức dừng lại, cự vật nằm yên bên trong tôi. Anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ánh mắt anh tràn đầy quan tâm, giọng anh khàn khàn:

“Em ôm anh đi, một chút thôi là hết đau ngay.”

Tôi gật đầu nhẹ và sau đó ôm chặt Phong hơn. Phong cũng ôm tôi từ phía dưới và tiếp tục các động tác. Anh nhấp nhô từ từ, không làm mạnh mẽ như trước, đồng thời nhìn lén sắc mặt của tôi. Cho đến khi tôi cảm nhận được rằng tôi đã quen với cự vật của anh, anh mới bắt đầu thực hiện các động tác nhanh hơn.

Cơn đau nhanh chóng đi qua và sau đó, sự hạnh phúc của tình yêu bắt đầu thay thế. Tôi rướn người để đón nhận, ôm chặt hai bầu ռ.ɠ-ự.ɕ vào ς.-ơ τ.ɧ.ể của Phong, phát ra tiếng rên nhỏ.

“Ưm… ưm… m…”

Phong cười, siết chặt eo tôi, thúc đẩy mạnh mẽ và cảm nhận sự ấm áp của cả hai cơ thể đang kết nối. Tôi cố gắng kìm lại những âm thanh xấu hổ, nhưng mỗi cố gắng kìm nén chỉ khiến âm thanh của tình yêu trở nên lớn lên. Phong thở dốc và gấp rút thúc mạnh vào bên trong.

Sau khi cả hai đã mệt mỏi, tôi gần như không còn sức lực, mồ hôi trên tấm lưng tôi ướt đẫm cả chiếc ga giường. Phong hừ nhẹ trong miệng, bấu chặt mấy ngón tay và đẩy sâu vào trong một lần nữa. Dòng nước ấm mạnh mẽ bắn vào bên trong.

Khi sự kích thích trôi qua, Phong nằm xuống trên vai tôi, hai mắt anh đóng nghiền, hơi thở ngắt quãng. Tôi thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên lưng anh.

Phong nằm lì trong một khoảnh khắc, sau đó tiếng gà bắt đầu gáy rộ hơn, ánh sáng bắt đầu xâm nhập qua khe cửa, tôi nhìn chằm chằm những tia sáng, cảm thấy lòng trở nên yên bình.

Bất ngờ, bên ngoài có tiếng con Sen lanh lảnh gọi:

“Mợ hai ơi, mở cửa, mợ hai ơi. Ngủ dậy chưa mợ hai?”

Tôi hốt hoảng nhìn xuống cơ thể đang t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ, không biết phải xử lý ra sao. Bên ngoài, con Sen không ngừng kêu gọi mợ hai. Phong chắc cũng nghe thấy, vội mở mắt và đưa cơ thể cao ngạo ra khỏi tôi. Anh cau mày nhìn ra cửa, sau đó quay lại tôi và nói nhỏ, yêu cầu tôi đi tắm trước rồi anh sẽ trả lời con Sen.

Ngay lúc này, giọng điệu của Phong thay đổi hoàn toàn, nghe như vẫn còn ngáy ngủ nhiều.

“Có việc gì mà um sùm vậy Sen? Trời đã sáng đâu? Cậu còn ngủ cơ mà Sen?

Con Sen nghe Phong trả lời, giọng nó ngay lập tức nhỏ nhẹ hơn:

“Dạ, con xin lỗi cậu. Mợ hai đâu cậu ơi? Cậu nói mợ hai về làm giỗ cho ba mợ nha.”

Bài viết liên quan