Lấy chồng khùng chương 23 | Ngọc My đòi lại danh phận
Nghe câu nói đó, tôi giật mình quay lại và thấy chị My đang mặc chiếc đầm kín cổ, tóc dài xõa buông xuống hai bên, chân mang đôi guốc cao và đi một cách không ổn định về phía tôi. Chị vội vàng rời xa Phong và giải thích cho tôi:
“Không phải như chị nghĩ đâu chị hai, em… em?”
Chị My nhìn thẳng về phía tôi với đôi mắt xảo quyệt và lên tiếng:
“Không phải như tao nghĩ, ủa tao đâu có bị đuôi, cũng đâu có bị ҟҺùпg như thằng chồng mày mà mày dám qua mặt tao. Chính mắt tao thấy mày ôm ấp trai giữa đường mà cái miệng mày còn lanh lảnh hả. Nói cho tao nghe thằng này là thằng nào?”
Tôi bất lực và thở dài ngao ngán, nhìn chị My. Chị My khi thấy tôi chưa trả lời liền đi sấn tới, đưa mắt nhìn Phong một lượt rồi đột ngột đưa tay kéo mạnh tôi đứng sát cạnh chị. Chị nói nhỏ bên tai tôi:
“Này… ai đó… hả?”
Tôi nhìn chị My và nói:
“Chị hỏi ai?”
Chị My hướng mặt về phía Phong và nói với thái độ bực tức:
“Tao hỏi cái người đi cùng mày chứ ai hả? Anh ta tên gì? Bao nhiêu tuổi, con nhà giàu hay nghèo, sao tướng tá đẹp trai thế chứ?”
Chị My nói thật nhiều, đến nỗi tai tôi lúng bùng và chỉ nghe được một số từ ngữ lẻ tẻ. Tôi chỉ nhận biết chị hỏi Phong là ai.
“Anh ta là Phong, chồng em. Cậu hai nhà họ Trần đấy chị.”
Tôi nhấn mạnh chữ “cậu hai nhà họ Trần” để chị My không còn thắc mắc. Ngay lập tức, chị My há hốc mồm với biểu cảm kinh ngạc, sau đó ánh mắt trở nên ngây dại và chăm chú nhìn Phong.
Tay chị nhanh chóng đẩy mạnh tôi ra xa, tôi tự chống lưng vào cây còng bên đường. Chị My thoăn thoắt, điệu bộ lã lơi xúng xính đến gần Phong. Tôi nghe thấp thoáng chị My cất giọng lả lơi:
“Lâu nay nghe danh cậu hai nhà ông Trần Hào khôi ngô tuấn tú, nét đẹp trai phong độ nhất vùng chẳng ai bì kịp. Em nghe vậy đó nhưng chưa tận mắt gặp được cậu. Hôm nay được gặp, ôi sao mà cậu đẹp vậy. Cơ mà sao họ lại bảo cậu bị ҟҺùпg cơ đấy?”
Nhìn ngón tay của chị My chạm vào áo sơ mi trắng trên người Phong và cử chỉ ánh mắt không đứng đắn trao về anh, tôi cảm thấy khó chịu và càng thêm bối rối vì ánh nắng mặt trời hắt vào làm cho khuôn mặt tôi đỏ ửng. Tôi cố gắng im lặng, vì nghĩ Phong sẽ không trả lời lại chị My, và an tâm hơn. Tuy nhiên, vầng trán tôi mới giãn ra thì tôi nghe thấy câu trả lời bình thản của Phong cho chị My, làm cho tâm trạng tôi căng trước sự bất ngờ.
Phong nhìn chị My, anh lùi một bước tránh cho chị My không chạm vào ς.-ơ τ.ɧ.ể mình. Anh giữ vẻ bình tĩnh, đôi môi cong cất giọng trầm ấm:
“Cảm ơn chị đã khen ngợi. Nhân tiện, tôi nhớ là nhờ mọi người đồn đoán về việc tôi bị ҟҺùпg, tôi mới biết thêm một điều là vị hôn thê của tôi đã từ chối tôi một cách phũ phàng và thủ đoạn. Đúng không chị Ngọc My?”
Gương mặt Phong nghiêm túc và có chút lạnh lùng, tạo nên một vẻ đẹp cuốn hút, khiến tôi không thể rời mắt. Tôi không hiểu tại sao Phong lại chọn lúc này để nói với chị My. Liệu anh không sợ chị My sẽ làm ầm lên về việc anh không bị ҟҺùпg? Phong đang có một kế hoạch gì đó mà tôi không thể hiểu được.
Mỗi câu trả lời của Phong đều rành mạch và chín chắn. Khi anh nói xong, sắc mặt của chị My biến đổi, tái đi. Chị nhìn Phong vẫn còn rơi rơi nhưng khi mở miệng để trả lời, chị lại đặt ra một câu hỏi cho anh một cách tự tin:
“Vậy là anh thương em nên anh mới oán giận em đến hôm nay có phải không? Em xin lỗi vì trước đó em hồn nhiên và ngu ngốc, tin lời người khác. Phong ơi, em và anh mới cưới, hai người chắc chưa có gì đúng không? Em nghĩ nếu em nói thế với ba, ba sẽ đồng ý cho em và anh cưới lại hoặc em là vợ cả, còn Vy, nó sẽ làm vợ lẻ hoặc người ở trong nhà anh. Phong, anh nghĩ sao về ý kiến của em?”
Chị My trông rất hạnh phúc, nắm tay Phong và mỉm cười hạnh phúc. Còn tôi, đứng đó nghe chị My và thái độ bình thản của Phong, không hiểu tại sao tôi lại sửng sốt. Hai giọt nước mắt lăn dài trên đôi má, tôi gạt chúng đi nhanh chóng, quay đi để ánh mắt nhìn xa xăm, hướng về mảnh ruộng đang trổ hạt vàng. Trong chốc lát, một bàn tay nào đó kéo tôi quay lại. Tôi ngửi mùi nước hoa quen thuộc và ς.-ơ τ.ɧ.ể nam tính của Phong. Ngẩng đầu lên, tôi thấy đôi mắt anh và lòng tôi đau nhói khi một từ thương nghẹn ngào nổi lên, không thể nào chứa đựng được…
Phong nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, anh hôn nhẹ giọt nước mắt trên má tôi, tràn đầy sự chân thành và ngọt ngào. Rồi, anh quay lại nhìn chị My, vẫn ôm tôi bằng đôi tay tuyệt nhiên. Thay vì đáp lại sự mong đợi của chị My, Phong lạnh lùng phản đối:
“Hôm nay, tôi đưa vợ về lo giỗ ba. Chị hai, hãy tránh đường để vợ chồng tôi vào nhà…”
Phong phát ngôn như một quả đạn lạnh, từ chối thậm chí khéo léo lời đề xuất của chị My. Anh kéo tôi vượt qua chị My, bỏ lại phía sau chị My còn ngẩn ngơ, đôi mắt nhắc nhở nhìn chúng tôi.
Khi đi qua chị My, tôi đột nhiên dừng lại vì nghe tiếng Phong truyền đến:
”Em? Về nhà trước đi!”
Tôi ngạc nhiên nhìn Phong và hỏi lại:
“Anh? Anh đi đâu vậy?”
Phong nhẹ nhàng xoa đầu tôi, giọng anh nhẹ hẩng:
” Ừ, anh có chút việc. Lúc sáng, ba đã gửi Tèo đem mấy con gà, vịt và ϮhịϮ sang nhà. Tèo còn ở đó, nên em về nhà trước, ba chắc chắn sẽ không làm khó em đâu.
Tôi níu chặt tay Phong, vẫn còn đầy thắc mắc:
“Nhưng anh đi đâu mà được. Anh đi một mình, có пguγ Һιểм không? Hoặc em đi theo anh, rồi quay lại cũng được mà.
Phong lắc đầu, cười nhẹ và giải thích:
” Anh chỉ đi xung quanh đây hỏi tin tức của chú bảy thôi. Xong anh quay lại ngay mà, em yên tâm về nhà trước, chốc lát anh quay lại. Trưa anh còn việc, lúc đó em không muốn anh đi, anh sẽ bắt buộc em phải đi theo anh. Ngoan nào. Em vào trước đi.
Vậy là cuối cùng, tôi phải phục tạp gật đầu, tuân theo lời Phong. Hai chúng tôi tiếp tục bước, và khi đến đầu đường, anh và tôi mỗi người một ngã. Phong rẻ phải, tôi rẻ trái và bước vào sân nhà.
Khi vừa bước vào sân, tôi thấy có một người chạy ra, do ngoài nắng nên tôi chưa nhận ra là ai. Cho đến khi đôi mắt tôi thích nghi với ánh sáng, tôi giật mình khi nhận ra là thằng Tèo, thằng đã đồng lòng với con Sen để đánh tôi. Tôi cảm thấy căm ghét nhưng thằng Tèo lại hồ hởi chào hỏi tôi như không có mối thù gì, đứng trước tôi, xoắn tay áo, tгêภ bàn tay còn dính đầy lông vịt. Gương mặt nó đầy niềm vui và bắt chuyện:
“Mợ hai đã về à? Con mần mấy con gà, vịt gần xong rồi. Mợ vào mổ ruột giúp con nhé.
Vì vẫn còn ác cảm nên tôi chỉ ậm ừ và liếc nhìn xung quanh, đôi mắt dừng lại ngay cửa giữa, nhìn thấy mẹ Lan đang ngồi thảnh thơi cầm ly trà, cười đùa với hai bà con đàn bà lạ mặt. Tôi liếc qua thằng Tèo và nói:
“Sáng giờ có mỗi cậu làm à? Mẹ tôi và chị hai tôi không làm gì cậu à?
Thằng Tèo lắc đầu và trả lời:
“Không mợ, sáng ông bảo con đưa đồ qua, bác gái bảo con mần giúp vì bác bận tiếp khách, chị kia đi ra chợ mua trái cây gì đó. Nhưng không sao, con gần xong rồi. Mợ xuống giúp con nhé.”
Nghe thằng Tèo nói, tôi chỉ gật đầu rồi nhanh chân đi ra nhà sau theo nó, vừa đi vừa nghèn nghẹn đến mức uất ức. Tôi nhớ từ khi cha tôi mất, ruộng đất để lại mẹ Lan bán hết để có tiền nuôi sống. Bất ngờ, mỗi khi giỗ cha đến, mẹ Lan luôn đẩy trách nhiệm sang cho tôi. Ngày hôm nay, sau khi tôi đã thay con gái mẹ đi lấy chồng và đổi lại số tiền lớn, mẹ Lan vẫn không chăm sóc cho giỗ cha một cách đúng đắn.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, may mắn có thằng Tèo giúp đỡ, mâm cơm cúng trở nên tươm tất và đầy đủ. Do có sự giúp đỡ của Tèo, tôi dần bỏ qua cảm giác không hài lòng và bắt đầu thiện cảm hơn với nó.
Sau khi nấu cơm và cúng xong ở nhà sau, Tèo lo dọn tô dọn dĩa để mang thức ăn lên thì tôi quyết định đi ra nhà trước để lau dọn bàn thờ, chuẩn bị sẵn sàng cho việc cúng sau. Tuy nhiên, ngay khi tôi bước đến vách ngăn cửa buồng, chân tôi khựng lại khi nghe tiếng chị My giãi bày một cách gắt gao, từ chối một lời hứa hôn với anh Minh.
“Xin lỗi bác vì đã làm phiền bác sang đây. Nhưng giờ bác có thể từ chối lời hứa hôn với anh Minh được không ạ? Con nghĩ kỹ rồi, mặc dù gia đình bác có có những thuận lợi nhất định, nhưng con cảm thấy bác đưa con về nuôi chẳng khác nào áp đặt. Bác, nếu có thể, xin từ chối lời hứa này. À, con cũng mời bác ở lại ăn cơm với gia đình con, sau đó bác có thể về, hoặc nếu bác muốn về ngay, con cũng không cần phải tiễn đưa.”