Lấy chồng khùng chương 24 | Kế hoạch của mẹ con bà Lan
Sau khi chị My nói ra câu đó, phút chốc tôi cảm thấy bàn tay tôi siết chặt cây chổi lông gà, ngạc nhiên xen kẽ với sự tò mò, tôi nép mình sâu hơn để không bị phát hiện. Ngay sau đó, một bạt tay in hằn lên má của chị My từ người phụ nữ lạ xuất hiện. Mẹ Lan đẩy tay xuống bàn và tỏ ra tức giận, chỉ tay về phía người phụ nữ ấy.
“Chị sao chị dám đụng vào con gái tôi vậy?”
Người phụ nữ trả lời cũng không kém phần kiên quyết.
“Không những đụng vào nó, tôi còn phải “dạy dỗ” nó một trận vì nó nói láo toét. Tôi là người lớn, làm ăn có mặt, chẳng phải là đứa trẻ nào muốn nói gì nói. Hôm nay mặc dù tôi bận, nhưng đến giỗ cha tôi cũng không nên quên. Gia đình tôi không phải như các người, sống thoải mái, ăn nói không có tư cách!”
“Ơ chị nói ai là sống thoải mái? Chị nên nhớ con tôi không giống nó, chẳng nhẽ nó muốn nói gì làm nấy. Tôi đưa nó qua đây chỉ vì lòng nhân ái của nó, nhưng nó nhận ra đúng rồi. Chắc chị cũng biết thằng Tèo nhỉ? Sao lại cố giữ cái vẻ cứng rắn vậy chị?”
“Ồ, vậy ra chị nghĩ con chị chắc cũng đàng hoàng lắm hả chị? Con trai tôi chơi con gái chị, đập tơi đập tả từ bên trong ra bên ngoài. Bây giờ nếu con tôi không cưới chắc chẳng có ai dám rước về đâu chị ạ.”
Cuộc tranh cãi giữa hai phụ nữ đầy ánh mắt hung tàn và lời lẽ thô tục khiến tôi rùng mình. Nhưng chị My trông bình tĩnh, chỉ chà chà da mặt và nhếch môi khinh miệt nhìn người phụ nữ kia.
“Xin lỗi bác, cho con nói để bác hiểu. Dù con và anh Minh có thế nào, người con định lấy là một người giàu nhất vùng, đẹp trai nhất xứ, lại còn giỏi giang. Vả lại, anh ấy còn là hôn phu của con từ trước. Nếu so sánh với anh Minh, ha ha, chắc anh Minh chẳng có điểm nào bác ạ. Thôi thì con không có phước làm con dâu bác, nên xin bác cút khỏi nhà con nhanh chóng.”
Nghe xong, bà ta tỏ ra tức giận, định tẩn chị My một trận nhưng bị người đàn bà cùng ngồi ngăn chặn. Bà ta rời đi, chỉ để lại một câu đầy đanh thép.
“Gia đình bà đợi đấy. Sẽ có ngày tôi khiến bà và con gái bà bước ra đường không có tấm vải che thân, để hiểu cảm giác mà gia đình bà đã trải qua hôm nay.”
Rồi bà ta rời đi, tôi thấy chị My nhìn mẹ Lan với một nụ cười đắc ý, còn mẹ Lan đưa đôi mắt khó hiểu nhìn chị My. Sau đó, hai mẹ con bắt đầu nói chuyện nhỏ nhẹ mà tôi không nghe rõ, chỉ biết sau một khoảnh khắc, vẻ mặt họ trở nên tươi vui và nụ cười bí ẩn đã hiện lên.
Thở phào nhẹ nhõm, sau cuộc khẩu chiến vừa rồi, tôi cảm thấy rùng mình và sợ hãi. Tôi giả vờ bước ra, coi như mình không nghe thấy chuyện gì. Nhanh chóng lau dọn bàn thờ của cha tôi, nhưng sau lưng, tôi cảm nhận được ánh nhìn ganh ghét và sự dè bỉu của những người xung quanh. Mặc dù họ không nói gì, nhưng thái độ của họ đủ làm tôi lạnh sống lưng.
…
Sau khi cúng xong, thằng Tèo rời đi trước. Tôi dọn thức ăn, lo rửa chén bát. Trong lòng lo lắng, tôi đợi chờ bóng dáng của Phong. Anh Hải, tài xế, thông báo rằng Phong đang ở ngoài xe đợi tôi. Vui mừng nhưng cũng lo lắng, tôi cảm thấy như được giải thoát khi nghe tin đó.
Khi tôi nói tôi sẽ về, mẹ Lan không quan tâm, và lần đầu tiên sau nhiều năm, mẹ Lan không gây khó dễ cho tôi. Điều này khiến tôi ngạc nhiên, nhưng cũng hạnh phúc vì giỗ cha đã trôi qua êm đẹp. Tránh được một rắc rối, lại gặp một khác, chị My đứng chắn đường và hỏi về Phong khi tôi ra cổng.
“Nè Vy, anh Phong đâu?”
Tôi liếc nhìn cánh tay chị My giữ tay mình, cảm thấy không thoải mái khi trả lời.
“Chị hỏi chồng em có việc gì không?”
“Tao hỏi mày anh Phong đâu?”
“Em không biết. Và cũng không muốn người khác hỏi về chồng mình.”
“Mày… được lắm, tạm thời là chồng mày… nhưng chưa chắc sau này vẫn là chồng mày đâu?”
“Vậy thì đợi sau này hẳn hỏi nhé chị. Còn bây giờ chồng em ở đâu, em không rảnh trả lời cho người khác biết, nhất là những người có ý muốn làm phiền chồng của mình.”
Nói xong, tôi giật tay ra khỏi tay chị My, tỏ ra tự tin bước đi, mặc dù trong lòng có nhiều biến cố nhưng tôi muốn bước nhanh, dù bàn chân như có xiềng xích. Khi đến ngã ba, tôi nhìn thấy Phong ngồi trong xe, sắc mặt anh có vẻ vui vẻ. Một cái nhìn ngắn ngủi đã làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh mở cửa và nói trầm ấm:
“Em vào đi.”
Tôi hít một hơi sâu, nhìn lại cảnh quen thuộc và quay lại, vui vẻ bước vào xe. Cánh cửa đóng lại, khi chiếc xe rời đi, Phong nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán tôi. Anh quan tâm:
“Trời nắng nóng, em bộ từ trong nhà ra xe, anh xót lắm. Nhưng không thể vào nhà được, nên để em chịu thôi.”
“Tại sao anh lại không vào nhà? Lúc sáng anh hứa sẽ ghé mà?”
Phong thật lòng giải thích, “Anh đang có việc gấp, sợ ghé nhà sẽ mất thời gian. Em thông cảm cho anh. Sau này, còn nhiều cơ hội, anh sẽ đến và đứng trước bàn thờ để thành tâm xin tạ lỗi với ba vợ vì sự thiếu sót của anh.”
Nghe Phong giải thích, tôi cảm thấy buồn một chút, nhưng cũng không tỏ ra giận dữ. Không muốn đàm đạm thêm, tôi đưa mắt xuống và tựa vào ghế. Phong không nói thêm điều gì, anh ôm tôi một cách nhẹ nhàng, choàng tay qua đầu tôi và đặt tôi ʇ⚡︎ựa vào vai anh.
Tôi thấy ấm áp và bình yên, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi có tiếng nói nhỏ nhẹ vào tai, tôi mở mắt và ngạc nhiên nhận ra rằng chúng tôi đã đến nơi.
“Ngọc Vy, dậy đi. Đến nơi rồi em!”
Tôi nhìn quanh và bất ngờ trước khung cảnh sôi động và lấp lánh. Quay lại nhìn Phong, tôi liên tục hỏi, sự ngủ gục đã biến thành sự tỉnh táo khi đối diện với gương mặt của anh.
“Anh đây, đây là đâu? Sao mà đẹp và lạ lẫm thế?”
Phong mỉm cười và véo nhẹ đầu tôi, “Có gì mà nhìn em ngạc nhiên thế? Thích không?”
Tôi gật đầu, rất vui vẻ với những gì tôi nhìn thấy.
“Em thích chứ? Lần đầu tiên em được mở rộng tầm mắt như thế này. Anh xem, ở đây người ta xây nhà cao tầng, còn xây cạnh nhau rất nhiều. Có rất nhiều cột đèn và hàng quán nữa. Nhìn sang kia, đó là công viên, họ trồng nhiều cây xanh và trang trí hoa nữa. Kìa, bên kia là xe buýt, rất thuận tiện cho mọi người dưới vùng nông thôn. Lần đầu lên thành phố, em muốn đến địa chỉ nào, chỉ cần bước lên xe và có tài xế hướng dẫn.”
Phong nhiệt tình giải đáp mọi thắc mắc của tôi, làm tôi mở mang tầm mắt và thưởng thức hết vẻ đẹp của thành phố. Khi anh Hải tài xế hỏi, tôi vội vã quay trở lại thực tế
“Cậu hai, bây giờ mình đi đâu trước?”
Ngay khi Phong nhận được câu hỏi, anh liếc mắt sang tôi một lúc, khiến tôi cảm thấy hơi ngần ngại. Rồi, anh quay lại, tay anh rút từ túi quần tây đen một tờ giấy nhỏ. Nhìn anh Hải, Phong nói bình thản:
“Cậu cho xe đến một chợ lớn gần đây. Tôi muốn mua một số đồ, sau đó chạy đến tiệm xe hơi theo địa chỉ trong tờ giấy này nhé.”
Anh tài xế nghe xong liền nhận lấy tờ giấy nhỏ từ Phong và tiếp tục lái xe. Ngồi bên cạnh, khi cuộc trò chuyện của Phong kết thúc, tôi liền nhìn sang anh, một chút ngập ngừng trước khi tỏ ra ngây thơ và hỏi về cái điều tôi không hiểu.
” Anh, cái chợ lớn mà anh vừa nói đó là cái gì vậy?